Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly

Chương 183: Ngụy biện (2)


Điểm chết người nhất chính là cặp chân dài ép chặt lấy lưng hắn kia, hết sức có khả năng thu nạp tiếp nhận hết thảy của hắn, làm cho hắn luôn đặt mình trong Thiên đường, khiến hắn sinh ra một loại cảm giác mỹ diệu — Bạch Bạch khát vọng hắn cũng như hắn cần nàng.

Hắn phát hiện mình đã không cách nào thoả mãn với sự gần gũi thân thể, hắn càng muốn gần gũi lòng của nàng, có được tất cả của nàng, cũng đem tất cả của bản thân đều kính dâng cho nàng, hận hai người không thể cứ thế hòa hợp một thể……

Sáng sớm, Bạch Bạch kiều diễm khôn cùng trong mộng cảnh tỉnh lại, phát hiện mình trên người trơn bóng dán chặt lấy thân thể Mặc Yểm, trước mắt chứng kiến đúng là một vòm ngực lớn trần trụi, mùi quen thuộc lập tức xông vào trong mũi, lý trí chậm rãi trở lại trong đầu nói cho nàng biết-nàng lại cùng bại hoại hoan hảo! Trên người loại cảm giác ê ẩm êm ái rồi lại cảm giác dễ chịu hoan khoái chính là chứng cớ!

Nàng thật vô dụng! Lời của cha mẹ cùng sư phụ dặn dò vang lên trong đầu, nếu không muốn cùng Mặc Yểm thân cận, vì sao hắn vừa tiếp cận mình lại dễ dàng phá giới? Khó trách hắn xem thường nàng, nàng càng muốn coi thường chính mình!

" Nàng lại làm sao vậy?" thanh âm Mặc Yểm ở đỉnh đầu của nàng vang lên, Bạch Bạch áp lên trên ngực hắn, rõ ràng cảm giác được trong lồng ngực hắn chấn động, thậm chí sinh ra một loại ảo giác…… Nàng nghe được trong lòng của hắn bất đắc dĩ cùng thất vọng.

Bạch Bạch vừa tỉnh dậy, Mặc Yểm liền cũng tỉnh, nàng chớp chớp mắt, hàng mi thật dài nhẹ nhàng lướt qua lồng ngực của hắn, dễ dàng khiến tâm của hắn bất an, rồi lại vô cùng vui sướng thỏa mãn.

Đáng tiếc nàng chưa cảm thụ giống mình, bởi vì, nàng khóc, giọt nước mắt thấm ướt da thịt trước ngực hắn, mỗi một giọt đều giống như kim thép nóng hổi, đốt bỏng da thịt của hắn, hung hăng đâm vào trái tim của hắn.

Cùng hắn thân mật như vậy là chuyện làm nàng hối hận sao? Mặc Yểm cảm thấy cho dù chính mình có khả năng hủy thiên diệt địa, nhưng đối với tiểu hồ ly trong ngực này, cũng chỉ có thật sâu cảm giác vô lực thất bại.

Bạch Bạch thút tha thút thít không chịu trả lời vấn đề của hắn, cuộn mình trong ngực hắn chỉ là khóc.

" Nàng thật chán ghét ta như vậy sao? Chúng ta đêm qua rõ ràng rất sung sướng." Mặc Yểm ngồi dậy, thuận thế đem Bạch Bạch cũng đứng dậy theo, cho dù nàng cỡ nào chán ghét hắn, hắn vẫn là không buông nàng ra được. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện

" Ta chán ghét chính mình, ta rất vô dụng!" Bạch Bạch dán trong ngực của hắn, hàm hồ nói.

" Tại sao phải chán ghét chính mình, ai nói nàng vô dụng? Bạch Bạch của ta xinh đẹp nhất đáng yêu nhất." Mặc Yểm hôn nhẹ mi tâm nàng ôn nhu an ủi.

" Ta không biết bản thân thích hay không thích ngươi, ta không muốn hoan hảo với ngươi, nhưng ngươi ôm ta, ta liền khống chế không được nữa, ô ô ô!"

Mặc Yểm nghe xong lời này, lòng vừa chua xót lại mừng thầm, lòng chua xót chính là thái độ Bạch Bạch đến nay đối với hắn vẫn mơ mơ hồ hồ như trước, nhưng vui vẻ lại là thân thể của mình đối với nàng dường như rất có lực hấp dẫn, ít nhất đủ để cho nàng "không khống chế được".

Bạch Bạch khờ dại lại nói trực tiếp, thỏa mãn tự tôn nam tính của Mặc Yểm, mừng rỡ nhịn không được được một tấc lại muốn tiến một thước làm "thầy nói dối" nói: "Nàng đích thị là thích ta!"

Bạch Bạch ngẩng đầu, ánh mắt như nước long lanh trong tràn đầy nghi vấn, không thể giải thích cái kết luận này của hắn từ đâu mà đến.

Mặc Yểm lại không muốn nhiều lời, miễn cho giảng nhiều sai nhiều, chỉ là đắc ý cười nói:" Sư phụ nàng đã đáp ứng gả nàng cho ta, có thể thấy được hắn cũng cảm thấy nàng yêu thích ta." Vì mượn " địa vị quyền uy" của Minh Ất trong suy nghĩ Bạch Bạch trợ giúp mà thuyết phục nàng, khiến Mặc Yểm rất buồn bực, nhưng hắn đã bị tế bào cố chấp của Bạch Bạch giày vò đến sắp không còn cách nào khác, chỉ cần có thể thu phục nàng, dùng thủ đoạn phương pháp gì cũng không so đo tính toán.