Ta nghe xong cứng đờ, nháy mắt kịp phản ứng, mắt trợn trắng lên: “Ngươi nghe ai nói vậy! Tiểu thư Lạc Dương người ta kiều diễm xinh đẹp! Nào có cái gì nữ nhân là
tiểu bá vương chứ! Ngươi không phải người Lạc Dương thì biết cái gì! Đều bị người khác lừa gạt! Tiểu bá vương thành Lạc Dương chỉ có một mình
ta!”.
Phát Tài bên kia không biết khi nào thì tỉnh dậy vừa nghe
ta nói năng lỗ mãng với chủ tử nhà hắn, lập tức giận mặt đỏ lên: “Ngươi
dám nói với công tử nhà chúng ta như vậy! Ngươi tin không tin ta……”.
Hắn nói còn chưa nói xong, Cát Tường không biết khi nào thì đã muốn chạy
đến phía sau Mã Văn Tài liền hét lớn một tiếng: “Ngươi…… Ngươi gào to
cái cái gì chứ! Nói còn nói……. Còn nói ta liền…….”.
“Liền như thế nào?” Thanh âm của Mã Văn Tài vang lên.
Cát Tường quay đầu nhìn Mã Văn Tài, cổ họng nghẹn lại, ngẩn người, rõ ràng, bị cái tên giả tiên kia dùng “Gương mặt hồ ly” làm mê muội, cho đến khi ta ho mạnh vài tiếng mới hồi phục tinh thần lại, khuôn mặt nhỏ nhắn
cũng đỏ lên, xấu hổ.
Nhưng mà Phát Tài và Cát Tường này một trước một sau hai khuôn mặt đỏ ửng thật ra lại tương đương xứng đôi, chẳng lẽ là em trai em gái ruột của Quan Vân Trường (*) sao……
“Ta liền…… Ta liền một quyền đánh ngất ngươi! Ai….. Ai cho chủ tử ngươi khi dễ công tử của ta!”.
Khóe miệng ta giật giật vài cái, nha đầu này, nói mạnh miệng cũng không lấy
thực tế mà nói sao. Ngươi nếu thật có thể một quyền đánh Mã Văn Tài
người ta, ngay bây giờ tiểu thư ta đã sớm xả giận, còn để ở trong lòng
sao?
Tình huống lập tức căng thẳng lên, chỉ có gương mặt hồ ly
của tên Mã Văn Tài đáng đánh đòn kia vẫn là như cũ không đổi, hiển nhiên là hưng trí ngẩng cao đầu nhìn chúng ta ba người nháo thành một đoàn.
“Các ngươi đang làm cái gì?”.
Tiếng nói nhỏ nhẹ như chim bói cá lướt trên nước, rất là dễ nghe.
Ta theo thanh âm nhìn sang, lập tức nói: “Anh Đài! Ngươi mau tới phân xử, hai chủ tớ này khi dễ người khác!”.
Chúc Anh Đài nhíu mày nhìn Mã Văn Tài, Mã Văn Tài cũng nhìn thẳng nàng, cuối cùng, nhợt nhạt ý cười, trên mặt nhưng thật ra như trăng tròn sáng lạn, miệng nói ra lại hơi có ý trêu chọc: “Anh Đài đến đây, ta cũng chơi
không được, không bằng, Anh Đài chơi với ta?”.
Chúc Anh Đài ánh
mắt lạnh lùng, rõ ràng không có kiên nhẫn, trả lời cũng không lưu tình:
“Ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, Sơn Bá cảm thấy ngươi
không tồi mới thường đi cùng ngươi, nhưng mà Sơn Bá nhìn người ánh mắt
như thế nào nhưng ta biết rất rõ, ngươi là cái người nào…..Ta không
biết, cũng không muốn biết! Cổ Khanh có phải bằng hữu của ngươi hay
không ta không biết! Nhưng mà hắn cũng là bằng hữu của ta và Sơn Bá! Bây giờ ngươi đùa thư sinh người ta như vậy thì có gì đáng khoe chứ!” (Vân Vân: *lườm lườm* Sao bà chị lại nói ca của tôi như vậy)
Ta thừa dịp Mã Văn Tài đang nghe, kéo Cát Tường qua chạy chậm đến bên cạnh Chúc Anh Đài, lúc này mới thấy biểu tình của Mã Văn Tài, sửng sốt.
Khuôn mặt kia vẫn là mang theo ý cười, nhưng mà rõ ràng có thể nhìn ra đến là mơ hồ nổi lên một cỗ sát ý lạnh lùng, người xem cũng phải nổi da gà.
Nga a a…… Trình diễn trình diễn…… Lương Chúc phiên bản người thật trình diễn…….
Xem ra lịch sử không gạt người, Chúc Anh Đài và Mã Văn Tài quan hệ quả thật không tốt……
Bất quá…… Ta vụng trộm quét mắt sang Chúc Anh Đài bên cạnh, chúng ta mặc
quần áo ngoài ba tầng, ba tầng cổ áo cũng cao, nhìn không ra Chúc Anh
Đài có hầu kết hay không….. Đến bây giờ ta cũng còn muốn làm rõ ràng
Chúc Anh Đài đến tột cùng có phải hay không là nữ nhân……
Phải tìm cơ hội điều tra rõ ràng…..
Vì sao ta muốn tra?
…....
Hảo, ta thừa nhận kỳ thật ta chính là muốn biết chuyện Lương Chúc kia đến tột cùng là BG (**) hay là BL (***)!
Lúc ta đang đi vào cõi thần tiên, bọn họ hai người giằng co nhưng thật ra
vẫn nể mặt, cuối cùng dĩ nhiên là Mã Văn Tài phẩy tay áo bỏ đi.
Ta trợn mắt há hốc mồm mà nhìn gương mặt hồ ly kia biến mất ở cửa phòng
ăn, đến lúc này mới phản ứng lại, cặp mắt sùng bái hào quang vạn trượng
bắn thẳng đến Chúc Anh Đài.
Chúc Anh Đài nhìn ánh mắt của ta, xì
một tiếng bật cười, nói: “Đừng một bộ dáng hâm mộ như vậy…... Kỳ thật Mã Văn Tài này không khó đối phó, người như thế, ngươi chỉ cần đừng rất
khách khí với hắn thì tốt rồi. Kỳ thật hắn cũng sẽ không đối với ngươi
như vậy”.
Ầm vang một tiếng.
Ta còn khách khí?
Ta
bây giờ là thiếu chút nữa không đem nước miếng đều phun đến trên mặt hắn đi! Căn bản chính là hắn đãi ngộ khác biệt thôi! Ngươi đối hắn không
khách khí hắn cũng không dám đối với ngươi không khách khí, ta đối hắn
không khách khí hắn liền giống như xem hầu tử diễn trò!
Cát Tường xem vẻ mặt ta ngượng nghịu, bỗng nhiên khôn ngoan lên, xen mồm hỏi:
“Lần này thật sự là đa tạ Chúc công tử, công tử nhà chúng ta còn chưa có chính thức thông qua cuộc thi, cũng không tính học sinh chính thức của
thư viện, bị người khi dễ cũng là không kỳ lạ.
Chúc công tử lại đây là tìm công tử nhà chúng ta có việc sao?”.
Chúc Anh Đài mỉm cười gật đầu, cũng không đề cập đến Mã Văn Tài, trả lời:
“Đúng vậy, ta đến sương phòng các ngươi mới phát hiện không có người,
hỏi Trình công tử ở gian phòng kế bên, hắn nói lúc hắn đi còn thấy các
ngươi ở phòng ăn này, vốn đang nghĩ đến ngươi chốc lát liền trở về, cho
nên ta đã ở bên kia đợi các ngươi. Nhưng mà sau lại phát hiện thời gian
cũng quá lâu, liền sinh lòng lạ lùng lại đây nhìn một cái……”.
“Đều là do công tử thôi…... Cứ một hạt một hạt lựa từng hạt cơm mà ăn…... Còn nghiên cứu vì sao cơm lại gọi là cơm…....”.
Ta đẩy Cát Tường qua một bên, ngăn cản cô nàng này tiếp tục phá đổ hình
tượng của ta, sau đó cười đến vẻ mặt sáng lạn nói tiếp: “Thế Chúc công
tử lại đây tìm ta là có chuyện gì?”.
“Là thế này, buổi sáng hôm nay phu tử nói, cuộc thi hạ tuần thời gian đã định ở mười lăm tháng này.”
Ta ngẩn người, mười lăm?
“Cát Tường, hôm nay là....… ngày mấy?”.
Cát Tường cúi đầu bắt đầu đếm ngón tay, đếm đếm, bỗng nhiên ngẩng đầu: “Mười bốn!”.
Ta cảm giác trên trán bỗng nhiên thấm ra rất nhiều giọt mồ hôi lạnh, hôm nay mười bốn.
Vậy...... Mười lăm không phải là ngày mai rồi?
——— —————— —————— —————
Cuộc sát hạch, bổn cô nương kiếp trước đã thi rồi……. Kỳ thật không sợ.
Hồi nhỏ ở kiếp trước đi học, lão sư ở trường học sắp xếp bài tập a luyện
tập a cái gì toàn bộ hoàn thành, phải thật chăm chú, điểm thi cũng không tệ lắm. Đến đại học, phong cách học tập càng lúc rời rạc, ai không
photo thu nhỏ sẽ không phải người! Kết quả là, photo so với ai khác đều
cẩn thận, hơn nữa thi cửa số cũng không tệ lắm, lăn qua lộn lại tốt
nghiệp vĩ đại……
Nhưng mà sao…...
Đến cổ đại này…… Ta liền thật là không có cách.
Vì sao?
Hắc.
Hỏi rất buồn cười.
Nếu ngươi là một sinh viên bình thường, cho dù là văn khoa, nếu không có sở thích đặc biệt. Như vậy……
Xin hỏi ngươi đời này từ nhỏ học tại trung học tổng cộng học qua bao nhiêu
bài thơ Đường? Chỉ sợ ngay cả 300 cuốn bài thơ Đường dành cho thiếu nhi
nổi danh kia, cũng không phải bài nào cũng thuộc lòng chứ!
Lại xin hỏi ngươi đời này xem qua bao nhiêu quyển Kinh Thi?
Phong (160 quyển), nhã (105 quyển), tụng (40 quyển) 3 đại bộ phận ngươi có
biết cái mình học trong sách giáo khoa là ở bộ phận nào hay không?
Cho nên, đừng nhìn đám ngốc cổ đại luôn rung đùi đắc ý ngâm nga âm thanh
như bò rống tụng kinh đọc thi có vẻ thực ngốc X, trên thực tế người ta
mới nghiêm túc học tập thật sự ~
Nhưng là đối với ta là xuyên qua mà đến, trên không thông bao nhiêu thơ cổ, dưới không hiểu bao nhiêu Kinh Thi nguyên khúc.
Vậy….. Cuộc thi phải làm sao?
Cái gì? Lại làm phao?
Sao chép hết một quyển Kinh Thi sau đó trực tiếp mặc ở trên người mang tiến trường thi hả?
“Tiểu thư…… Làm sao bây giờ? Người….. Ngày mai thực tính đi thi?”.
Dưới ánh nến, Cát Tường kia làm vẻ mặt ngưng trọng có chút quỷ dị.
Ta ngồi xếp bằng ở trên giường, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm ánh nến,
nửa bên mặt ẩn vào trong bóng đêm, bỗng nhiên cười quỷ dị.
Cát Tường nuốt nước miếng, lại mở miệng: “….. Tiểu….. Tiểu thư….. Người….. Người nghĩ ra cách?”.
“Nghĩ ra!”.
“Kia….. Tiểu thư lúc này….. Tính sao….. Làm như thế nào?”.
“Tiểu thư nhà ngươi ta sẽ không thể viết cũng không thể sao chép, muốn nói
bừa cũng không thể bịa ra được….. Cho nên…… Lúc này chỉ có thể dùng một
cái đường tắt mà đi! Dù sao….. Đường nào cũng đến La Mã thôi! A ~~~ ha
ha ha ha ha ha ha ~~~~~~“.
“La Mã là cái gì? A….. Không, vậy…... vậy tiểu thư là chuẩn bị như thế nào?”.
Lông mi của ta đều thành 1 đường, lấy tay chống cằm, cười không khỏi đắc ý.
“Trộm đề thi!”.
(*)Quan Vân Trường: tên chữ của Quan Vũ, hay còn gọi là Quan Công, ai xem Tam Quốc diễn nghĩa là biết.