Khi tỉnh lại, Hạ Hải Âm ngửi được mùi thơm của thức ăn, dạ dày thoáng chốc đói khát quéo lại.
Thật đói!
Cô bật dậy từ trên giường, ngồi chốc lát, thần trí vẫn rơi vào trạng thái
nửa mê nửa tỉnh, chỉ dựa vào bản năng, đi tìm kiếm nguồn gốc của mùi
thức ăn mê người này.
Cô đi chân không, bước chân lơ lửng, mở cửa phòng, đi tới phòng khách.
Đằng sau cái quầy trong phòng bếp kiểu mở, có một người đàn ông đang bận
rộn. Cô sững sờ nhìn bóng dáng đeo tạp dề của anh. Rất nhiều đàn ông khi mặc tạp dề vào thì có vẻ hơi lôi thôi, nhưng anh lại có vẻ an nhàn tự
tại, cực kỳ mê người.
"Tỉnh rồi?" Anh phát hiện cô, cười giương mắt. "Đói bụng rồi sao?"
Cô giật mình nhìn anh cười, bỗng dưng trái tim rét run, hoàn toàn tỉnh.
Anh quan sát cô, ánh mắt lóe vẻ kỳ dị, nụ cười lại càng dịu dàng. "Tinh
thần cũng không tệ lắm, hết sốt rồi à? Đi rửa mặt, xong là có thể ăn
sáng."
Rửa mặt? Hạ Hải Âm hoảng sợ. Trời ạ, cô còn chưa có rửa mặt!
Cô hoảng hốt xoay người, không để ý tầm mắt buồn cười của anh phía sau,
nhanh chóng trở về mình phòng ngủ, chạy vào phòng tắm giống như bay.
Trong cái kính dài, có một bóng dáng quần áo xốc xếch, tóc rối tung, dung
nhan mất tinh thần, khóe mắt tựa hồ còn có ghèn, áo ngủ bằng vải trên
người bị nhăn nhúm, vạt áo trước mở ra hai cái cúc áo, phơi bày một phần da trắng muốt trước nực.
Trời ạ, trời ạ, cô sắp điên rồi!
Vừa rồi cô đã dùng hình dáng như quỷ này xuất hiện trước mặt Chu Tại Vũ à? Quá xấu, quá khó nhìn! Anh nhất định cười nhạo!
Nghĩ tới, Hạ Hải Âm vô lực ngồi xổm người xuống, đôi tay nâng mặt, kêu rên
nhiều tiếng. Vẫn muốn cho anh thấy được hình tượng hoàn mỹ, có thể nào
thất bại trong gang tấc vào hôm nay?
Đợi đã nào! Một ý nghĩ đột
nhiên lóe sáng trong đầu, Hạ Hải Âm ngẩng đầu, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn chằm chằm mình trong kính.
Khuya qua, tựa hồ xảy ra chuyện gì? Cô nhớ hình như anh hôn cô, thổ lộ với cô một lần lại một lần.
Anh yêu cô.
Cô nghe như vậy, không sai chứ? Không phải nằm mộng chứ?
Ngón tay đặt trên môi, nơi đó, hơi sưng, là bị anh hôn sao? Cô nhớ anh không ngừng hôn cô, dùng giọng nói làm cho người ta tê dại dụ dỗ cô ——
Anh yêu cô, nói như thế à?
Vừa nghĩ tới đây, toàn thân Hạ Hải Âm đông lạnh lại, đứng lên giống như
người máy, dùng cả tay chân đi vào bồn tắm gội, sau đó đánh răng, rửa
mặt, cắt tỉa mái tóc.
Cô thay áo ngủ ra, đi tới phòng thay đồ,
điểm qua từng bộ y phục như duyệt binh, nhưng nhìn cái nào cũng bất mãn, không phải quá bắt mắt chính là không đủ bắt mắt, cô hi vọng mình có
thể ăn mặc thoải mái, nhưng lại tỏa ra ánh sáng sáng rỡ lóa người.
Cuối cùng, cô chọn một cái áo sơ mi trắng có tay áo đến khuỷu tay, mặc một
cái quần ôm đơn giản bó sát người làm dáng người được tôn lên. Lúc cài
nút áo sơ mi thì tay của cô cứ luýnh quýnh, mấy lần cũng không thể cài
tốt.
Làm thế nào? Cô thật khẩn trương!
Hạ Hải Âm cắn môi,
cố gắng hít sâu, bình ổn cảm xúc đang nhấp nhô không yên trong lòng. Có
lẽ quá nỗ lực, dáng vẻ cô đi lại hơi cứng nhắc, cứng đờ đi tới trước
quầy rượu ngồi xuống.
"Hôm nay ăn bữa sáng kiểu phương tây." Anh
thấy cô tới, vui mừng bừng bừng giới thiệu. "Trứng cuốn kiểu phương tây, bên trong bọc chân giò hun khói, đậu nành, bắp, còn có phô mai. Nước ép trái cây gồm những trái bình thường em thích, em uống đi. Còn có cà
phê, muốn không?"
Cô không lên tiếng, bưng nước trái cây lên, yên lặng nhấp một ngụm, sau đó cầm dao nĩa lên, động tác rất cừng.
"Thế nào?" Anh nhìn chăm chú cử động cực đoan mất tự nhiên của cô. "Thân thể vẫn rất không thoải mái sao?"
Không phải là không thoải mái, là khẩn trương.
Cô đáp lời ở trong lòng, lại khiếp đảm không dám nhìn anh, vẻ mặt lạnh lùng.
Chu Tại Vũ nhướng mày kiếm, đang muốn nói chuyện, điện thoại trong phòng
bỗng chốc reo lên, Hạ Hải Âm ngây người hai giây, cầm điện thoài lên.
"A lô." Cô lắng nghe đối phương chào hỏi. "À, là Tuấn Kỳ à."
Từ Tuấn Kỳ? Chu Tại Vũ bất giác giận tái mặt. Tên kia gọi tới làm chi?
Anh cong người qua, lại gần điện thoại muốn nghe đối phương nói gì, đầu hai người đụng nhau, Hạ Hải Âm vừa thẹn vừa cáu, nhìn anh lộ vẻ xem thường.
"Tránh ra!" Cô kháng nghị, tay ngọc dùng sức đẩy trán anh.
"Em đang nói chuyện với ai vậy?" Từ Tuấn Kỳ ở đầu kia hỏi.
"Không có gì, có con ruồi đáng ghét quấy rối ở chỗ này." Cô bĩu bĩu môi, chẳng hề để ý ánh mắt ảo não của Chu Tại Vũ. "Anh tìm tôi có chuyện gì. . .
Ừ, tôi hiểu rõ. . . . Ừ."
Cô uh uh a a, Chu Tại Vũ nghe không
khỏi phiền não, rốt cuộc Từ Tuấn Kỳ nói với cô cái gì, lại khiến cô
ngoan ngoãn nghe lời thế?
". . . . Anh nói cái gì? !"
Chu Tại Vũ kỳ quái nhìn cô, cô trả lại vẻ mặt oán giận, ánh mắt chợt sáng chợt tắt.
Mấy phút sau, cô cúp điện thoại, ánh mắt nhìn anh thật lạnh lẽo.
Anh cau mày. "Từ Tuấn Kỳ gọi?"
"Ừ."
"Anh ta nói gì?"
"Anh cứ nói đi?" Cô hỏi ngược lại.
Anh nghe ra sự che giấu trong lời của cô, khóe miệng nhếch lên, cười khổ. "Chia tay với anh ta đi!"
"Cái gì?" Cô giật mình.
"Anh nói, chia tay với anh ta đi." Anh kiên định nhìn thẳng cô. "Không được
uống rượu với anh ta, anh ta muốn liên lạc với em, gọi điện thoại là tốt rồi, anh ta có thể gọi điện thoại nhà thoải mái."
"Anh. . . .
Anh nghĩ anh là ai? Tại sao nói với tôi mấy điều này?" Cô tức giận cắn
răng nghiến lợi, bưng ly thủy tinh lên, lại đập mạnh xuống mặt bàn.
"Muốn tôi chia tay với Tuấn Kỳ? Hôm qua không phải anh mới dặn dò anh ta nửa ngày ở trong điện thoại, để giao phó tôi cho anh ta chăm sóc sao?"
"Anh sai rồi." Anh không áy náy chút nào thừa nhận. "Anh thu hồi những lời đó."
"Anh thu hồi? Anh nói thu hồi?" Hạ Hải Âm quả thật tức đến không biết như
thế nào cho phải. "Lúc thì phó thác, lúc lại thu hồi, Chu Tại Vũ, anh
thay đổi còn nhanh hơn gió! Anh bệnh thần kinh!"
Anh điên, là một người đàn ông điên cuồng vì cô.
Chu Tại Vũ tự giễu nhếch môi. "Anh yêu em, Hải Âm, tối hôm qua em không nghe thấy sao?"
Hạ Hải Âm ngạc nhiên run sợ, hô hấp đứt quãng, ngay cả máu toàn thân cũng giống như bị rút sạch hết.
"Anh yêu em." Anh thả mềm giọng nói, ánh mắt nhìn cô cũng dịu dàng như nước. "Hơn nữa người em thật sự yêu là anh, không phải sao? Cho nên anh sẽ
không giao em cho bất luận kẻ nào."
Cô ngu ngơ, tâm loạn như ma.
Nói như vậy, tất cả tối hôm qua đều là thật? Không phải nằm mơ?
"Dấu này, là em cắn, không quên chứ?" Anh chỉ chỉ đôi môi bị rách của mình.
Cô trợn tròn mắt, lúc này mới chú ý tới vết thương trên môi anh. Đó là cô cắn?
"Là em cắn, không sai." Anh nhìn thấy vẻ nghi vấn của cô, cười khổ. "Cô gái cay cú này, thấy cái gì cũng cắn, cũng không quản người ta có đau
không."
Là ai đau chứ? Cô trừng anh. Là ai cự tuyệt tấm chân tình của cô lần nữa?
"Thật xin lỗi, Hải Âm." Ánh mắt đau thương của cô làm trái tim anh tan ra,
ngồi xuống ở bên cạnh cô, rất nghiêm túc giải thích. "Bảy năm trước anh
nói chia tay với em, nhất định đã tổm thương em, anh thừa nhận, khi đó
thật sự anh hơi giận em."
Cô cũng biết! Cô hít sâu một cái, tròng mắt mơ hồ.
"Cũng là bởi vì quá yêu en, mới có thể giận em." Anh giơ tay, nhẹ nhàng vuốt
ve gò má của cô. "Em biết mục tiêu của anh chính là trở thành một quân
nhân trung trinh yêu nước, là nhân viên đặc cần, trong mắt của anh chỉ
có đối tượng anh bảo vệ, cũng nên thần phục quốc gia, nhưng anh lại dao
động vì tư tình nam nữ, lúc chấp hành nhiệm vụ lại quan tâm em nhất ——
nhưng thật ra là anh giận mình, mới có thể giận em, em hiểu không?"
Hạ Hải Âm đưa mắt. Cô nghĩ, cô hiểu, hiểu được sự tự trách và bất lực của anh khi đó.
"Anh biết rõ, chỉ cần có em ở cạnh, anh nhất định không thể không có lo
lắng, sự tồn tại của em sẽ làm anh thoát khỏi quỹ đạo cuộc sống mình đã
thiết lập, mà anh đối với em, cũng là vật cản trở em theo đuổi âm nhạc.
Khi đó em nói muốn ở chung với anh, không muốn trở lại Viên, em có nhớ
không?"
"Ừ, em nhớ được." Cô gật đầu.
Tình yêu đầu tiên
rất tốt đẹp, lúc đó cô thật không nỡ rời xa anh qua nước khác, còn vì
vậy gây ra sóng to gió lớn trong gia tộc, mẹ còn tự bay tới Đài Loan,
nói muốn giải cô về Viên.
Cô lại không nghe lệnh, đến khi Chu Tại Vũ chủ động đề nghị chia tay, mới khiến cô hết hy vọng rời đi.
"Cho nên anh vẫn cho rằng quyết định của mình là chính xác." Anh từ từ thở
dài. "Khi đó anh thật sự cảm thấy chúng ta chia tay là tốt cho nhau."
"Vậy bây giờ?" Cô nín thở hỏi, nhịp tim áy náy gia tốc, mong mỏi một câu
khẳng định, chỉ cần một câu nói của anh, cô liền có thể dũng cảm lên núi đao xuống biển lửa.
Anh không làm cô thất vọng, thản nhiên tỏ rõ tình ý đối với cô. "Hiện tại anh phát hiện mình không buông tay với em
được, em rất có biện pháp dao động anh, chỉ cần gặp phải em, lý trí của
anh giống như cứng hết."
Cô cười, khóe mắt mơ hồ ngấn nước mắt, nhẹ nhàng nói. "Sắc lang!"
"Không phải ý đó." Anh cảm thấy oan uổng, anh nói "cứng" không phải là chỗ kia.
"Còn nói không đúng ?" Cô nũng nịu. "Ai động một chút là hôn em chứ?"
Là anh, Chu Tại Vũ suy nghĩ một chút, cũng cười.
"Anh cho là lúc em tức giận, anh chỉ cần hôn em thế, em sẽ không tức giận sao?" Cô cười như không cười hỏi.
Anh buông đôi tay, tỏ vẻ chính là thế.
Cô liếc anh. "Đáng đời môi anh bị em cắn rách!"
"Em thật cay cú!" Anh vỗ về môi của mình, trêu chọc bình luận. "Cô gái dữ dằn."
"Anh đáng ghét!" Cô không phục nắm quyền muốn đánh anh, may nhờ anh cơ trí,
vượt lên trước giữ lại đôi tay nhỏ bé của cô, thuận thế kéo cô gần mình, cợt nhã môi của cô.
"Lại tới!" Cô ngượng ngùng. "Anh chỉ biết chiêu này sao?"
"Chiêu này rất có hiệu quả." Anh cười ha ha.
"Ghét." Cô oán giận, sóng mắt nhìn anh quyến rũ đến mức có thể làm cho bất kỳ người đàn ông nào cúi đầu.
Anh thở dài, không nhịn được lại hôn cô. "Em và Từ Tuấn Kỳ chia tay đi! Trở lại bên cạnh anh."
Cô chê cười. "Em căn bản không có qua lại với anh ta, làm sao chia?"
Anh ngạc nhiên.
"Em nói qua lại với anh ấy, là lừa gạt anh!"
"Tại sao gạt anh?"
"Đoán không ra sao? Ngu ngốc." Cô chỉ chỉ trán anh.
"Cho nên là vì khiến anh ghen?" Anh đến gần cô lần nữa, chóp mũi thân mật cọ sát cô. "Chẳng lẽ em nhờ chị họ giới thiệu Từ Tuấn Kỳ cho em biết, cũng bởi vì anh ta là con của Tổng Thống hiện nay? Nếu như qua lại với con
Tổng Thống, sẽ dễ dàng nhìn thấy bảo vệ của Tổng Thống là anh?"
Bị anh đoán trúng ý định, khiến cô xấu hổ không dứt, lại cố ý hừ lạnh xoay mặt.
Anh dùng tay nâng khuôn mặt cô trở về, mắt sáng mỉm cười. "Nói có Stalker
theo dõi em, lén chụp hình của em, cũng là gạt anh sao? Không trách được anh tra thế nào cũng không biết ai làm chuyện này."
Cô rủ mí mắt xuống, không nói lời nào.
Anh cười xoa xoa vành tai mềm mại của cô, vừa yêu vừa thương. "Vì dẫn anh
đến cạnh em làm bảo vệ, em thật đúng là dùng hết tâm cơ!"
Cô xấu hổ đến gương mặt phát sốt. "Không được sao?"
"Có thể." Anh hạ môi xuống, mổ hôn cô, hôn đến mức nghiện, không thể tự kềm chế. "Anh rất vinh hạnh vì mình đáng giá để em bỏ tâm như thế ——"
Cô và anh, yêu nhau lần nữa.
Tư vị tình yêu thật mỹ diệu, nếm thử, liền làm người ta trời đất quay
cuồng, mà cô thật thích nhìn anh khi ở trong tình yêu, từ một người đàn
ông khí vũ hiên ngang biến thành một đứa bé tranh giành người tình.
Vì chuẩn bị hội âm nhạc diễn tấu trên sân khấu với hoàng tử Piano, liên
tục mấy ngày, hai người đều cùng nhau luyện tập, Chu Tại Vũ chỉ có thể ở một bên nhìn, nhìn một lát, liền có một ngọn lửa bốc lên.
Anh
chàng đẹp trai đến từ Nhật Bản rất tốt với Hạ Hải Âm, thường mượn cớ đến gần, có thể gần một phân là một phân, vừa dịu dàng vừa săn sóc cô, lúc
nói chuyện với cô luôn là mặt mày hớn hở.
Hôm nay, khi hoàng tử
Piano thấy cô luyện tập đến trán rỉ ra mồ hôi, chủ động rút khăn giấy ra muốn lau giúp cô thì Chu Tại Vũ đã vượt lên trước một bước, dùng khăn
tay của mình che kín gương mặt khéo léo của cô.
"Này! Anh làm gì?" Cô giật mình, trực giác muốn gạt tay của anh.
"Không cho phép nhúc nhích, không cho phép nhìn." Anh lộng quyền mệnh lệnh,
chuyển sang hoàng tử Piano, mồm miệng rõ ràng thanh minh. "Cô gái này,
là của tôi."
Cái gì? Hạ Hải Âm kinh hãi, vội vàng kéo xuống một góc khăn tay trừng anh. "Ang đang nói hưu nói vượn cái gì?"
"Chỉ nói cho anh ta biết, anh là người đàn ông của em." Chu Tại Vũ cười như không cười, dùng từng chữ tiếng Anh cường điệu.
Hoàng tử Piano nghe hiểu, mặt ngạc nhiên. "Vanesa, thì ra anh ta là người tình của em?"
"Là bảo vệ!" Hạ Hải Âm muốn giải thích, Chu Tại Vũ lại chen miệng.
"Là bảo vệ cũng là người tình."
Hoàng tử Piano sửng sốt, Hạ Hải Âm nhất thời cảm thấy rất ngượng ngùng, kéo
tay Chu Tại Vũ trốn vào phòng nghỉ ngơi riêng, đóng cửa lại.
"Anh làm gì vậy?" Cô tức giận trách cứ.
"Không nhìn ra được sao?" Anh cười đến không có tim không có phổi. "Anh đang giúp em cắt đứt đào hoa."
"Cái gì?" Cô nũng nịu. "Anh ta chỉ là đồng bạn hợp tác của em."
"Tên kia đâu có nghĩ như vậy." Anh hừ hừ, đôi tay ôm cô gái của mình. "Anh dám đánh cuộc, anh ta có ý tưởng quá phận với em."
"Dù anh ta có thì thế nào? Em không để ý tới anh ta là được."
"Em không để ý đến anh ta sao? Em cười với anh ta như một ác ma nhỏ!"
"Anh. . ." Cô trừng anh, không khỏi mỉm cười. "Anh thật rất biết ghen, không cảm thấy mất mặt sao?"
Anh nghe thấy cô chế nhạo, không nhục chút nào, cúi mặt về phía cô, cười
rất tà ác. "Thành thật mà nói, em rất thích anh ghen à?"
Đúng là rất thích, anh giống đứa bé như thế có một loại sức quyến rũ không thể tưởng tượng.
Cô quyến rũ oán trách, thấy dáng vẻ phong tình vạn chủng của cô, Chu Tại Vũ động lòng, không nhịn được mút hôn môi cô.
"Lại tới." Cô cười anh. "Một ngày anh muốn hôn em mấy lận?"
"Hôn em ngàn lần cũng không chán." Anh cười vui vẻ đáp lại, cúi đầu lại muốn hôn cô.
Cô tránh thoát thật nhanh, cố làm ra vẻ đồng tình vỗ vỗ gương mặt anh.
"Thật đáng thương, hiện tại không thể cho anh thân mật, em phải đi luyện tập."
"Còn bao lâu nữa?" Anh than thở.
"Thêm hai giờ?"
Anh vứt cho cô một ánh mắt xem thường "Tha cho anh đi", chọc cô cười, siết
chặt lòng bàn tay anh để an ủi, xoay người muốn đi, anh dang tay lưu
loát kéo về, lại ôm cô vào ngực mình.
Cô vội vàng không kịp chuẩn bị, không thể làm gì khác hơn là tùy anh nâng mặt của mình lên, hôn
thật sâu, đợi cô bị hôn động tình, mơ màng muốn đáp lại thì anh cố tình
đẩy cô ra đúng thời cơ.
"Đi luyện tập đi!"
Rống, cô thật bị người đàn ông này làm tức chết!
Cô hận hận, trừng anh thật dài, mà anh cũng rất hiểu cô đang giận cái gì, ngón cái mập mờ mơn trớn cánh môi mềm non của cô.
"Hôm nữa, môi em có thể sẽ sưng to lên, để cho người khác nhìn thấy, tốt à?"
Dĩ nhiên không tốt!
Cô dậm chân một cái, giận đùng đùng đi ra phòng nghỉ ngơi, anh đi theo phía sau, vô lương tâm cười suốt cả đường.
Bọn họ đã bàn xong, chờ sau khi hội âm nhạc kết thúc, sẽ cùng đi du lịch.
"Đi nơi nào đây?" Hạ Âm hải liều lĩnh mạo hiểm chuyển động quả cầu trái đất đặ trên bàn sách trang trí. "Châu Phi, Nam Mĩ hay là Ấn Độ?"
"Em đó! Sao lại muốn đến mấy chỗ khó đi thế? Không thích hợp với em." Chu Tại Vũ đưa tay vò rối tóc cô
Cô nghiêng đầu đẹp, né tránh ma chưởng của anh. "Anh cũng biết không thích hợp?"
Anh cười. "Em không thích hợp long đong mệt mỏi, em nên đến hải đảo, nhàn nhã nghỉ phép."
"Nhưng anh không thích!" Cô bĩu môi, thì thầm. So với nằm rảnh rang vô sự bên
bờ biển, anh khát vọng đến Châu Phi xem động vật hoang dã hơn.
"Không cần phối hợp anh." Anh nhìn thấu ý tưởng của cô, tròng mắt như mực lóe
sáng. "Đi chung với em, tới chỗ nào đối với anh đều thế."
"Đều nhàm chán sao?" Cô cố ý hỏi.
"Đều vui vẻ." Anh nghiêm túc đáp.
Cô vui vẻ, thản nhiên cười. "Vậy về sau anh vẫn theo em chứ?"
"Không tồi."
"Anh sẽ không ! Em thấy chờ đến lúc, anh sẽ về làm quân nhân của anh phải không?"
Anh nghe vậy, sắc mặt ấm ức, giống như là suy ngẫm cái gì, nhưng chỉ thoáng qua, lại khôi phục nụ cười. "Em quên anh đã giải ngũ à?"
"Cũng
bởi vì bị ghi lỗi một lần sao?" Cô nhăn mày, nói ra nghi vấn quanh quẩn
trái tim thật lâu. "Anh rốt cuộc tại sao bị ghi lỗi
"Chuyện đó
không quan trọng." Cũng giống như lần trước cô hỏi thăm, anh vẫn không
muốn trả lời ngay mặt. "Tóm lại anh đã không còn là quân nhân."
Rốt cuộc đang giấu cái gì đây?
Cô rầu rỉ liếc anh. "Nhưng ba anh sẽ rất thất vọng mà? Thật ra thì cấp
trên chỉ cho anh ngưng chức phân xử mà thôi, không phải sao? Anh có thể
trở về ——"
"Không trở về." Anh kiên định ngăn cô. "Chẳng lẽ em không muốn anh luôn ở cạnh em sao?"
"Em dĩ nhiên muốn!" Cô thấy anh không muốn nói chuyện, săn sóc nói sang
chuyện khác, cố ra vẻ dí dỏm hỏi: "Vậy anh muốn làm bảo vệ riêng cho em
cả đời sao?"
"Có thể suy tính."
"Hừ, chỉ là suy tính à?"
"Anh phải suy nghĩ thật kỹ, phục vụ đại tiểu thư như em sẽ mệt chết đi, anh
sợ rằng phải giảm thọ thật là nhiều năm." Anh khoa trương ra dấu tay.
Cô tức giận dùng cùi chỏ đụng ngực anh. "Anh thật rất quá đáng!"
Anh cười, thuận tay ôm cô vào trong ngực, hai người cùng nhau nằm lăn trên ghế quý phi.
Hai cánh tay anh thu hẹp. "Gầy như vậy, ôm thật không thoải mái."
"Cái gì? Anh cư nhiên chê em!" Cô ngẩng đầu trừng anh.
"Cho nên em phải ăn uống điều độ đó." Anh đùa giỡn tóc mai của cô. "Béo lên một chút mới tốt, mềm mại ôm mới đã."
"Anh thật là hay!" Cô liếc anh. "Nếu em thật sự mập lên, anh không ghét bỏ em mới là lạ."
"Nếu em thật biến thành cô bé mập tròn vo, đến lúc đó chúng ta cùng nhau
giảm cân. Tóm lại hiện tại anh muốn em ăn cái gì, em phải ăn cái đó,
không cho phép không nghe lời, biết không?" Anh cắn nhẹ tai cô.
Cô ngứa đến toàn thân tê dại, muốn tránh, lại không tránh thoát, chỉ đành phải mềm mại nói. "Gia trưởng!"
"Em nói cái gì?" Anh không nghe rõ.
"Em nói anh là đồ gia trưởng! Hừ, cho là phụ nữ nhất định phải nghe lời anh nói sao?"
"Phụ nữ khác anh mặc kệ, là người phụ nữ của anh anh mới lo lắng."
Lo lắng.
Anh nói lo lắng. Cô ngọt ngào mỉm cười, đáp lễ xoa gương mặt anh. "Chu tiên sinh, anh rất quan tâm em à?"
Anh cười mà không nói.
"Như thế nào?" Cô cố ý thở dài. "Anh yêu em như thế, vậy nếu như có một ngày em không để ý tới anh, chẳng phải anh sẽ muốn đi nhảy biển sao?"
Anh híp một con mắt. "Hạ tiểu thư, em nỡ để anh nhảy à?"
Cô nhún nhún vai. "Không biết à, anh thích ăn dấm thế, lại để ý đông để ý
tây, nói không chừng ngày nào đó em sẽ không chịu nổi anh?"
"Không chịu nổi cũng phải chịu." Anh cầm tay nhỏ bé của cô đưa đến trước miệng mình, làm bộ cắn nhẹ. "Con cừu nhỏ tới tay, anh sẽ không dễ dàng để nó
đi."
"Sói lớn!"
"Đang nói ai đó?"
"Đang nói anh đó!"
"Vậy con sói lớn muốn ăn con cừu nhỏ của anh ấy rồi."
"Ăn nữa?!" Cô giật mình cười nhảy xuống ghế quý phi. "Sói tiên sinh anh
tiết chế chút có được hay không? Anh đói bụng mấy trăm năm rồi sao?"
Anh đưa hai cánh tay ra sau ót, rảnh rang ngắm cô. "Đói bảy năm rồi."
"Bảy năm?" Cô sợ hãi. Thiệt hay giả? "Gạt người! Em không tin anh không có đi tìm người phụ nữ khác."
"Em cho rằng lời nói láo này, sẽ có trợ giúp đối với hình tượng phái nam của anh sao?" Anh thật uất ức.
"Anh. . . . Thật không có?"
"Không có khẩu vị."
"Thật đáng thương, thật đáng thương!" Động vật như đàn ông phải nhịn bảy năm, thật không dễ chịu !
"Nhìn vẻ mặt khinh thường của em, anh không nhìn ra chút thương tiếc nào em dành cho anh." Anh lên án.
"Ai nói? Em rất thương tiếc, em cực kỳ thương tiếc." Cô cười duyên, nằm
xuống lại trên người anh, cúi mặt xuống, hài hước cắn cắn chóp mũi đẹp
của anh, lại cắn cắn môi trên đẹp của anh.
"Đó, đó!" Anh giả bộ đau. "Em lại loạn cắn người."
"Ai bảo anh ngon miệng thế?" Không ăn quả thật rất xin lỗi mình. Cô cười khẽ, tiếp tục cắn anh.
Anh bỗng nhiên há mồm, cô chẳng những không có cắn, cánh môi lại bị anh ngậm vào trong miệng, mút hoàn toàn.
Kết quả, hai người lại hôn nhau.
Núi lửa nhịn bảy năm, một khi bộc phát, thật đúng là kinh thiên động địa, càng không thể thu thập!