Một mùa hè cực nóng, mặt trời tùy ý thiêu đốt giống như muốn diệt hết sự
sống, nhưng lá vẫn rất xanh, hoa vẫn nở rất rực rỡ, lòng người phấp
phỏng.
Năm ấy, Chu Tại Vũ hai mươi bốn tuổi, mới vừa vào trung
tâm đặc cần không bao lâu, nhiệm vụ thứ nhất chính là đảm nhiệm bảo vệ
cho người được đề cử làm tổng thống - Ngô Bỉnh Chí ở đảng không cầm
quyền.
Một năm trước khi tổng tuyển cử, hoạt động tranh cử đã
triển khai náo nhiệt, người được đề cử lên núi xuống thôn, đi khắp toàn
bộ Đài Loan, Chu Tại Vũ cũng chạy ngược chạy xuôi theo.
Lần đầu
đi làm, anh rất nghiêm túc, cũng hơi khẩn trương, cẩn thận quan sát từng li từng tí nhất cử nhất động của học trưởng, giữ vững tinh thần, ánh
mắt nhìn bốn phía, tai nghe tám hướng.
Anh thông minh chăm chỉ,
chỉ cần học hỏi chút liền nắm giữ bí quyết, chưa tới hai tháng, anh
chẳng những quen thuộc quá trình làm bảo vệ, có gió thổi cỏ lay gì, anh
cũng thường là người đầu tiên chú ý.
Cấp trên khen ngợi anh, Ngô Bỉnh Chí coi trọng anh, lúc ấy anh còn trẻ cũng không nhịn được mà hăng hái hơn.
Cho đến khi gặp cô.
Hạ Hải Âm, cháu bên ngoại của phu nhân Ngô Bỉnh Chí, cô 18 tuổi, đang học ở học viện âm nhạc, nhân dịp hè trở về Đài Loan nghỉ phép, bởi vì cha mẹ
đều ở nước ngoài, dì và chị họ liền mời cô tới nhà ở.
Cô và chị họ Ngô Nghi Quân có tình cảm rất tốt, hai chị em thường hi hi ha ha, tiếng cười truyền khắp cả phòng.
Thật ồn ào!
Kể từ sau khi vào trường lính, Chu Tại Vũ liền rất ít tiếp xúc với loài
động vật "con gái" này, cũng rất không quen giọng nói ríu rít và tiếng
cười khoa trương của họ, anh lén lút cho là quả thật không có gì khác
với tạp âm ô nhiễm.
Đối với Hạ Hải Âm, ấn tượng của anh cũng
không tốt. Cô bé này không hiền hoà dễ thân như chị họ cô, sáng sủa chào hỏi tất cả mọi người, có lẽ là ỷ mình xinh đẹp và có tài âm nhạc, nên
cô có hơi kiêu ngạo, tính khí hơi khó chịu, ăn mặc cũng học mấy cô gái
ngoại quốc, thật lớn mật.
Đối với mấy bảo vệ khác, trong nhà có thêm một mỹ nữ yểu điệu ngược lại rất dưỡng mắt, giống như ăn kem, toàn thân mát mẻ.
Chu Tại Vũ từng tình cờ nghe hai học trưởng lén lút đánh cuộc, xem ai có
biện pháp khiến cho mỹ nữ ngọt ngào cười một tiếng, kết quả là cô không
để ý ai cả, xem thường cả hai người.
Thật là một cô gái kiêu ngạo!
Đối với cô, Chu Tại Vũ kính trọng nhưng không dám gần gũi, cô lại cố tình chủ động tới trêu chọc anh.
Hôm đó, người được đề cử Tổng Thống nghỉ ngơi ở nhà, các người hầu từ trên
xuống dưới đều chuẩn b một bữa tiệc xã giao vào buổi tối, mà sau khi các bảo vệ xác nhận bốn phía đều an toàn, thì tự đứng nghiêm.
"Này!"
Anh đang kiểm tra sân trước thì một giọng nói thanh thúy vang lên phía sau, anh nhíu nhíu mày.
"Này! Tôi đang gọi anh." Giọng nói nhỏ nhẹ lại nâng lên.
Anh xoay người qua, đối mặt thiếu nữ duyên dáng yêu kiều. "Có chuyện gì sao?"
"Anh, theo tôi đi mua đồ." Giọng điệu ra lệnh.
Cô cho rằng cô là ai?
Chu Tại Vũ híp híp mắt. "Xin lỗi, việc này không thuộc phạm vi làm việc của tôi."
Cô nháy mắt mấy cái. "Tổ trưởng của anh nói anh rãnh rỗi, có thể lái xe chở tôi."
"Công việc của tôi không phải làm tài xế cho đại tiểu thư." Giọng nói của anh nguội lạnh. "Tôi phụ trách bảo vệ an toàn cho người được đề cử Tổng
Thống."
"Tôi là cháu của dượng, các anh không cần bảo vệ người nhà ông ấy sao?"
"Quốc gia không có quy định người thân của người được đề cử cũng có thể có bảo vệ."
"Cho nên ý của anh là không chở tôi ra ngoài sao? Vậy nếu như tôi xảy ra chuyện gì, anh có phụ trách không?"
"Tôi đã nói rồi, đối tượng tôi bảo vệ là người được đề cử làm tổng thống của quốc gia này."
Nói cách khác, không phải cô.
"Anh!" Hạ Hải Âm giận, đôi mắt sáng như ánh lửa, còn nóng rực hơn ánh mặt trời mùa hè.
Anh đứng yên tại chỗ, lạnh nhạt nhìn cô đang ảo não, một giọt mồ hôi cũng không chảy.
"Tại Vũ, làm phiền cậu đi một chuyến với Hải Âm của chúng tôi đi!" Sau đó
người được đề cử Tổng Thống tự mình ra mặt thuyết phục anh. "Con bé ra
nước ngoài du học từ nhỏ, không quen đường ở Đài Loan lắm, ra ngoài một
mình tôi thật sự không yên lòng, có cậu bảo vệ, tôi yên tâm hơn."
Cấp trên có lệnh, anh không thể từ chối, buồn buồn lái một chiếc xe Benz ra.
Cô thì hả hê rồi, ngồi ở ghế sau, ngẩng đầu mỉm cười. "Tôi đã bảo dì dượng thương tôi nhất, anh chọc tôi không vui làm chi hả?"
Anh cắn răng, nhìn chằm chằm cô qua kính chiếu hậu, cô phát hiện, càng cười ngọt ngào hơn.
Dọc theo con đường này, đại tiểu thư cô giống như công chúa đi tuần, mọi
chuyện đều bắt anh cúc cung tận tụy, cửa muốn anh mở ra, đồ cũng muốn
anh xách, cô thuận miệng nói tên tiệm, anh phải xem bản đồ tìm đường,
hoàn toàn xem anh như tôi tớ sai bảo.
Vì không đắc tội cấp trên,
anh hết sức im hơi lặng tiếng, cô lại càng thêm ngông cuồng, thỉnh
thoảng cố ý chỉnh anh, thừa dịp anh không để ý liền chơi mất tích, hại
anh cho rằng cô lạc đường, xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ tìm người.
Kết quả tìm được cô thì cô đang không lo lắng thử y phục, đội tóc giả chơi đùa trong một cửa hàng bán quần áo.
Anh sắp tức nổ. "Hạ Hải Âm, cô đừng náo loạn!"
Cô làm bộ không có chú ý tới cơn giận của anh, còn õng ẹo làm dáng với anh. "Tôi đội cái này có đẹp không?"
Đó là bộ tóc giả quăn nhuộm highlight màu vàng kim, cô đội lên đầu, khuôn
mặt cô có vẻ hết sức tinh xảo khéo léo, như búp bê nước ngoài.
Anh gạt tóc giả ra. "Xấu hổ chết mất! Trở về với tôi!" Không nói lời gì kéo tay của cô.
"Xấu xí? Anh nói tôi xấu xí?" Cô không thể tưởng tượng nổi mở to mắt, tự ái
của thiếu nữ bị thương, không muốn nghe lời anh nói, dùng sức muốn hất
anh ra.
Cô càng giãy giụa, anh càng nắm chặt tay cô, cô quá tức giận, miệng mạnh mẽ cắn.
"Này! Cô ——" anh thấy cổ tay bị đau, nhìn qua lại thấy dấu răng của cô. "Con nhỏ này! Sao lại không thể nói lý thế?"
"Tôi không thể nói lý thì sao?" Cô làm ngoáo ộp với anh, xoay người bỏ chạy.
Một chạy, một đuổi theo, hai người đều không phát hiện bọn họ thành một bức phong cảnh hoạt bát trong mắt người đi đường, rất thích hợp mùa hè này.
Dù sao anh cũng là đàn ông, kinh nghiệm truy tìm tung tích phong phú, rất
nhanh đã bắt được cô gái bướng bỉnh, cô chạy không kịp, bị người đi
đường đẩy một cái, mắt cá chân liền trật.
"A, thật là đau. . . ." Cô nhẹ giọng hô.
"Xem đi, đã bảo cô đừng giỡn." Anh tức giận trợn trắng mắt, không chút đồng tình.
Cô hận hận trừng mắt nhìn anh.
Anh ngồi xổm người xuống, ngó thương thế ở khớp xương mắt cá chân của cô, kiểm tra xem sao.
"Thật là đau!" Cô kêu lên. "Anh cố ý sao?"
Nhìn có vẻ thật bị trật rồi. Anh không để ý sự tức giận của cô, bế cô lên.
"Này!" Cô kinh sợ. "Anh làm cái gì?"
"Còn có thể làm cái gì? Ẵm cô lên xe." Anh thoải mái ôm cô, giống như ôm một túi bông mềm nhũn, sau đó rất không dịu dàng ném cô vào buồng xe. "Chờ ở đây, không cho phép nhúc nhích!"
Tâm thần cô hơi không tập
trung, còn chưa có phục hồi tinh thần lại từ trong sự khiếp sợ vì lần
đầu tiên trong đời được khác phái ẵm kiểu công chúa ngoài đường phố, anh đi mua về một bọc đá vụn, dùng khăn tay bọc mấy cục, cởi giày xăng-̣đan của cô xuống, đè túi chườm đá lạnh lên mắt cá chân của cô.
"Tiêu sưng trước, lát nữa trở về lại bôi thuốc." Anh vừa giải thích, vừa dùng hai ngón tay xảo diệu dùng sức xoa bóp.
Cô nhẹ nhàng run rẩy, bén nhạy cảm nhận được ngón tay của anh để lại nhiệt độ trên da thịt ở mắt cá chân của cô, khi nhìn anh thì mới giật mình
cảm thấy sống mũi anh rất thẳng, thật mê người, giống như pho tượng mỹ
nam Hy Lạp cổ đại.
"Tốt lắm, tôi tự làm." Cô vội vã thu hồi mủi chân trắng noãn, gương mặt nổi lên hai đóa kiều diễm đỏ ửng.
Cô đang xấu hổ sao? Cô gái chuyên vênh mặt hất hàm sai khiến này cũng sẽ xấu hổ?
Chu Tại Vũ ngẩn người, bỗng nhiên cảm thấy không khí lướt qua một cảm giác
khác thường, ngón tay mới vừa mơn trớn mắt cá chân thiếu nữ cũng nóng,
anh rét, vội vàng định thần lại.
"Hôm nay mua đủ rồi chứ? Tôi đưa cô về nhé?"
"Ừ."
Từ đó về sau, thanh niên và thiếu nữ liền để ý lẫn nhau.
Bọn họ thường xuyên theo dõi đối phương, tầm mắt lơ đãng giao nhau thì sẽ
gặp cố làm như không có việc gì dời đi chỗ khác, sau đó ở lúc đối phương không để ý, lại trở về trên người đối phương.
Ở trong mắt cô, anh là chàng trai rất hay bướng bỉnh tức giận.
Trong mắt anh, cô lại là cô gái rất bốc đồng.
Cô cảm thấy mình ghét anh, anh cũng cho là mình không thích cô, bọn họ đều chưa từng lường trước tình yêu sẽ im ắng phủ xuống.
Nhưng tình yêu muốn tới, thì bất kỳ cánh cửa khép chặt nào cũng không ngăn nổi.
Mùa hè đó, liên tục nóng chừng mấy ngày, nóng đến lòng người cũng nôn nóng, sau đó trời cao giống như uống lộn thuốc, sau một buổi trưa nóng bức,
thì không hề báo trước hâ xuống một cơn mưa, làm phương xa vang lên
tiếng sấm.
Mưa thật tuyệt!
Hạ Hải Âm thích trời mưa, thích các loại thanh âm trong mưa, mưa gõ cửa sổ, gõ lá rụng, leng keng leng
keng, giống như một bài hòa âm tự nhiên.
Cô lao ra ngoài phòng,
đi tới bể bơi trong sân sau, nhắm mắt lại, lắng nghe mưa vang và tiếng
sấm, phổ lên những nốt nhạc phì hợp trong lòng.
Khi Chu Tại Vũ từ cửa sổ nhìn ra ngoài thì cô đang khiêu vũ, nhảy điệu nhảy clacke của
người Di-Gant, tiết tấu phối hợp tiếng mưa.
Cô gái này điên rồi sao?
Anh nhìn chằm chằm bóng dáng nhảy múa trong mưa của cô, phản ứng đầu tiên
chính là muốn kéo cô về phòng, tránh cho cô làm hư thân thể.
Nhưng chỉ chốc lát, anh liền thay đổi ý nghĩ, kỹ thuật nhảy của cô quá thành
thục, quá tự nhiên, quá thoải mái vui vẻ, cô thật thích hợp nhảy trong
mưa, giống như đây là chuyện cô nên làm từ lúc sinh ra.
Cô khiêu
vũ ở trong mưa, cũng khiêu vũ trong lòng anh, mủi chân lơ đãng giẫm, làm nguội lạnh trái tim của anh từng chút, anh động lòng rồi, mềm mại rồi,
một khắc kia, anh cảm thấy mình không có nhịp tim, không nghe được tiếng tim đập của mình.
Mà cô còn ngại ít, buổi tối vài ngày sau, cô
lại biểu diễn một bài violin ở trong bữa tiệc tranh cử, đó là bài cô tự
sáng tác ——.
Mưa, kịch liệt rơi xuống, lần đầu anh thấy được tài
năng của cô. Không trách được toàn cả gia tộc đều yêu thương cô, cô thật sự là một công chúa, là tinh linh âm nhạc đầu độc lòng người.
Cô gái như thế rất dắng được yêu, đáng tiếc, anh không thể đến gần cô ——
Anh khắc chế mình không thể đến gần cô, cô lại khờ dại muón đến gần anh.
Hôm đó, Hạ Hải Âm từ sáng sớm đã vào phòng bếp, bám lấy người dì luôn luôn thương cô, đòi học nấu ăn.
"Sao chợt muốn học nấu ăn?" Dì cười nhìn cô. "Đôi tay của cháu dùng để chơi
đàn, ngộ nhỡ lúc xuống bếp, không cẩn thận bị thương thì sao?"
"Không sao, cháu bảo đảm sẽ rất cẩn thận tận tâm."
"Không được, cắt trúng tay thì sao?"
"Bộ cháu ngốc vậy sao?" Hạ Hải Âm không phục chu mỏ. "Cả một con dao cũng không cầm vững?"
Dì chê cười. "Lần đầu tiên Nghi Quân xuống bếp, đã cắt trúng đầu ngón tay."
"Cười người ta kém cỏi, lát nữa cháu mà kém hơn người ta thì nguy rồi!" Dì điểm lên trán cô.
"Nói vậy gì muốn dạy cháu à?" Hạ Hải Âm mừng rỡ, kéo tay dì lắc qua lắc lại, như đứa bé khờ dại. "Cám ơn dì, cháu yêu dì nhất đó!"
"Cháu đó,
lúc làm nũng thì ai cũng yêu, nhưng lúc tức giận thì ai cũng mặc kệ." Dì cười mắng, lời tuy như thế, nhưng vẫn không có cách nào với cô cháu gái dí dỏm đáng yêu này. "Muốn học nấu món gì? Hay là dì bắt đầu dạy từ món cơ bản nhất?"
"Cháu muốn học mấy món này." Hạ Hải Âm đưa thực đơn ra.
"Hừm, còn có thức ăn chỉ định?" Dì xem thực đơn. "Mấy món cháu chọn đều không đơn giản, rất phí sức."
"Không sao, cháu rất thông minh, nhất định không làm khó được cháu." Hạ Hải Âm rất có lòng tin đối với mình. "Lần thứ nhất học không được, lần thứ hai cũng sẽ tốt."
"Kiên trì như vậy?" Dì nhíu mày. "Dì thấy, có phải Hải Âm nhà chúng ta đã thích bạn trai nào ở trường học rồi không, cho
nên muốn học nấu thức ăn cho người ta?"
Hạ Hải Âm nghe vậy, gương mặt chợt hồng. "Nào có? Những nam sinh trong trường của cháu đều ngu
ngốc, cháu làm sao thích bọn họ chứ?" Cô kiên quyết phủ nhận. "Cháu chỉ
nghĩ. . . . Dù sao nhàn rỗi không có gì làm, thử một chút xem sao."
"Nhàn rỗi mà nhàm chán? Thử xem một chút?"
"Dì đừng kể khổ nữa, mau dạy là được."
"Biết, đứa nhỏ này đứng vội mà."
Dì không cưỡng được cô, chỉ đành phải lấy tài liệu từ trong tủ lạnh ra,
dạy cô từ rửa rau cắt rau, đến khi cô có thể miễn cưỡng làm ra hai món
ăn hợp cách, đã là ban đêm.
Đêm khuya, cô chuồn êm vào phòng
bếp, lấy cái hộp mình đã giấu sẵn ra, đun nóng bằng lò vi ba rồi, bỏ vào túi giấu đi, rồi tới gõ cửa phòng Chu Tại Vũ.
Hôm nay không phải phiên anh trực đêm, qua mười giờ, anh liền đi ngủ, nghe tiếng gõ cửa,
lập tức cảnh tỉnh, ra mở cửa, không ngờ đập vào mắt lại là dung nhan
thiếu nữ mềm mại đáng yêu.
"Chu Tại Vũ, ăn khuya." Cô cười nói.
"Ăn khuya?" Anh ngẩn người. "Tôi không đói bụng."
"Nhưng tôi đói bụng!" Cô nũng nịu liếc anh một cái, kéo ống tay áo anh. "Tóm lại đi theo tôi."
Anh không giải thích được, chỉ đành phải lặng lẽ đi theo cô lên nóc nhà.
Nóc nhà có một sân giữa, đặt bàn ăn cơm dã ngoại, cô ngồi xuống bên cạnh bàn, mở túi ra, lấy hai hộp đồ ăn ra, và một bình trà Ô Long nữa.
"Ăn đi!" Cô đưa đôi đũa tới cho anh.
Anh kinh ngạc nhìn rồi ngồi xuống, không hiểu cô bày ra mấy thứ này là có ý gì.
Cô cũng không giải thích, chống cùi chỏ trên bàn ăn, nâng má phấn màu
hồng, tròng mắt sáng trong suốt nhìn thẳng anh. "Mau chóng ăn đi, rồi
nói tôi biết có ngon không?"
Anh bị cô nhìn đến nóng người, vội vàng gắp một viên thịt cá, món ăn này anh vô cùng thích.
Anh nếm thử một miếng, nuốt xuống.
"Như thế nào?" Cô chờ đợi hỏi.
Không có như thế nào.
"Ăn không ngon?" Ánh mắt cô ảm đạm.
"Cũng được." Anh từ nhận thức bình luận đúng trọng tâm.
Cô trừng anh, môi anh đào chu lên, dưới ánh trăng lóng lánh oánh nhuận sáng bóng.
Lòng anh lại động, bỗng chốc lĩnh ngộ. "Những món ăn này là cô làm?"
"Bây giờ mới biết!" Cô tức giận, xoay mặt, nhẹ nhàng mắng một tiếng. "Ngu ngốc!"
Anh ngơ ngẩn, đối mặt dung nhan tựa như thẹn thùng tựa như giận của thiếu
nữ, dù chậm lụt thế nào cũng nhìn ra được cô có cảm tình đối với mình,
nếu không cũng sẽ không đặc biệt làm món ăn anh thích ăn cho anh ăn.
"Xem!" Cô đưa ngón tay cái của tay phải lên trước mặt anh. "Tay của tôi còn bị phỏng, đã nổi lên vết nước phồng rồi, là nước phỏng đó,oánh biết
không?"
Anh nhìn ngón tay dán băng OK, lòng căng thẳng, strong
lòng thoáng chốc tràn đầy dịu dàng. "Không sao chứ? Cô như vậy sao có
thể kéo violin?"
"Thật may là không bị thương tay trải, tay trái
phải khảy dây cung, sẽ đau hơn." Cô le lưỡi với anh, bộ dáng yêu kiều
hết sức chọc người trìu mến.
Thần trí anh choáng váng, nhiệt huyết xông não, phí rất nhiều sức mới khiến mình tỉnh táo lại.
Không thể, cô là cháu gái của đối tượng anh phải bảo vệ, về công về tư, giữa
bọn họ đều không nên dính dấp tình cảm, hơn nữa cô mới. . . . Mười tám
tuổi.
"Sao anh không nói gì cả? Món ăn tôi làm rất dở sao?"
Không khó ăn, chỉ là. . . . Tư vị quá phức tạp.
Anh vùi đầu, ăn như hổ đói, không dám nhai từ từ, dù sao anh lớn hơn cô sáu tuổi, hiểu được cách kháng cự tình yêu hơn cô.
"Ăn xong rồi, đi thôi." Anh đứng lên.
Cô không dám tin tưởng trừng anh. Cứ như vậy?
Anh trốn tránh ánh mắt thất vọng của cô. "Quá muộn, cô nên trở về phòng, bị người ta thấy chúng ta ở chung thì không tốt."
"Có cái gì không tốt?" Cô sẵng giọng. "Chúng ta quang minh chánh đại, lại không làm cái gì."
Cô nam quả nữ, mặc kệ có cái gì không, luôn là tình ngay lý gian.
Anh mãnh liệt rót một ly trà Ô Long, ổn định tâm thần, tiếp đó cất hộp thức ăn vào túi, đưa trả lại cho cô. "Cám ơn bữa khuya của cô."
"Chu
Tại Vũ, anh ——" Hạ Hải Âm giận, từ nhỏ cô đã được khác phái hoan nghênh, đàn ông đều theo sau lưng cô tìm mọi cách lấy lòng, đây là lần đầu tiên có người không để tâm ý của cô ở trong mắt, tránh cô giống như tránh ôn dịch.
"Cô không muốn đi, vậy tôi đi trước." Dứt lời, anh lập tức xoay người, bóng lưng không anh khí cao lớn giống thường ngày, có vẻ
hơi cứng ngắc.
Cô ảo não đuổi theo anh. "Chu Tại Vũ, anh có ý gì? Anh giỡn với tôi à? Anh dám đối với tôi như vậy? Chưa có ai dám như vậy ——"
"Suỵt!" Anh chợt cảnh giác xoay người, đưa tay đặt trên môi của cô.
"Làm chi?" Cô buồn bực kháng nghị.
"Có người tới." Anh kéo cô trốn vào sau một cây cột, chỗ giữa cây cột và cầu thang, không gian thật hẹp hòi.
"Là ai?" Cô nhỏ giọng hỏi, mới nói xong, liền nghe hai người giúp việc cười nói đi tới, cùng nhau làm việc, một người che chở, một người khác leo
lên mở các cánh cửa trên lầu.
Thì ra hai người bọn họ muốn tìm
một bộ dụng cụ trà đã lâu không dùng trong kho hàng trên lầu, hai người
vừa tìm cái gì đó, vừa tán gẫu, không hề lo lắng, chỉ khổ Hạ Hải Âm và
Chu Tại Vũ, đứng sau cây cột tiến lùi không được.
Lúng túng hơn chính là, anh và cô là mặt đối mặt, mặc dù ánh sáng ảm đạm, vẫn có thể thấy rõ ràng thái độ của đối phương.
Bọn họ còn phải tìm bao lâu?
Hạ Hải Âm lo lắng suy nghĩ, nhẹ buông tay, túi xách rơi xuống, thật may là Chu Tại Vũ động tác lưu loát, thời điểm ngàn quân nguy kịch có thể dùng chân ôm lại, cũng ngồi xổm người xuống cầm túi lên, không có phát ra
một chút âm thanh.
Anh cầm túi, chậm rãi đứng thẳng người, đầu
vai khẽ chạm vào bộ ngực mềm mại của cô, tim cô đập mạnh, trực giác dán
chặt vào cây cột lạnh ngắt.
"Cẩn thận một chút." Hơi thở ấm áp của anh thổi tới trên trán cô.
"Thật xin lỗi." Cô không dám nhìn anh, xoay mặt, lại ngoài ý muốn sượt qua môi của anh.
Anh bỗng dưng hít sâu một cái.
Cô cảm thấy lòng bàn tay hơi thấm mồ hôi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, người giúp việc lại chậm chạp không rời đi.
"Bọn họ sao vậy?" Cô nhẹ giọng oán trách, hơi thở thơm như hoa lan, trêu chọc vành tai nhạy cảm của anh.
Anh không khỏi cúi đầu nhìn cô, cô cũng đang ngẩng đầu, mũi và mũi chạm vào nhau, hai người đều đau, lại cố nén không gọi ra tiếng.
"Đau không?" Thanh âm của anh rất nhỏ, rất dịu dàng.
"Ừ." Tim cô đập nhanh hơn, gương mặt đỏ tươi giống như một đóa hoa phù dung nở rộ, thẹn thùng khiến anh động lòng.
Cô nghiêng đầu, sợi tóc mềm nhỏ phất qua chóp mũi anh, lòng anh rung động, không nhịn được tiến tới, ngửi mùi thơm thiếu nữ.
Môi nhẹ nhàng sượt qua tóc cô, cùng với vành tai đường cong lả lướt giấu ở sau tóc.
Cô cảm nhận được nụ hôn nhẹ của anh, thân thể run rẩy một hồi, không có tránh, tay nhỏ bé khẩn trương kéo lấy áo anh.
Anh nhắm mắt lại, ngậm vành tai non mịn mềm mại của cô, nhẹ nhàng mút.
Cô động tình nhẹ nhàng thở ra, theo bản năng nghiêng đầu đẹp, lộ ra cái cổ mảnh khảnh xinh đẹp của thiếu nữ, anh nhìn, ánh mắt trong nháy mắt mê
ly, đôi môi quanh co lướt xuống cổ cô, sau đó đi lên, chiếm lấy môi đỏ
mọng của cô.
Các người hầu đi rồi, nụ hôn này cũng đã không dừng
lại được. Anh để tay sau gáy cô, nặng nề bú môi của cô, một lần lại một
lần, mỗi một lần, đều giống như muốn mút vào tất cả của cô, đoạt lấy
trái tim và linh hồn của cô ——
Đêm đó, cô và anh hôn đến quên hết tất cả, không ngừng không nghỉ, ngay cả thời gian trải qua, cũng thả
nhẹ bước chân, không muốn quấy rầy.
Nụ hôn kia, đến nay cô vẫn khó có thể quên.
Tâm thần Hạ Hải Âm hoảng hốt, ngón tay đặt lên môi, giống như trở về lúc đó.
Hôm nay chính là ngày thứ ba, anh còn chưa trả lời cho cô, đến tột cùng sẽ
đồng ý, hay là cự tuyệt đây? Nửa năm anh bị đình chức này, có lẽ là cơ
hội duy nhất mà cô có thể lợi dụng, cô phải nắm chặt. . . .
Phụ tá Tiểu Hương gọi về lý trí bị lạc của cô. "Vanesa, sắp phải quay rồi."
Cô chấn động, thức tỉnh từ trong hồi ức. "Mấy giờ rồi?"
Tiểu Hương nhìn đồng hồ. "Còn mười phút nữa là bốn giờ."
"Ừ." Cô gật đầu, nhẹ nhàng đứng dậy, nhấc hộp Violin lên, từ phòng hóa trang đi về phía phòng chụp ảnh, người nữ chủ trì đã chuẩn bị sẵn sàng rồi,
đang thực tập lời kịch với nhân viên hiện trường.
"Vanesa, tới
rồi!" Người nữ chủ trì cười chào hỏi. "Lát nữaa cô cứ ngồi ở trên cái
ghế sa lon này, máy chụp hình ở chỗ này, tận lực nhìn ống kính lâu chút, đạo diễn của chúng ta nhất định rất muốn bắt được điểm đặc biệt của cô. Còn nữa, cô đã xem câu hỏi chưa?"
Hạ Hải Âm lắc đầu. "Tôi không thích xem câu hỏi trước, như vậy tôi sẽ có đáp án trước."
"Cho nên cô muốn thành thực, trả lời y theo bản tính của mình sao?" Người nữ chủ trì thưởng thức sự thẳng thắn của cô, chỉ có nhân tài rất tự tin
mới như thế. "Thật tốt quá! Như vậy người xem của chúng ta thật có phúc, bọn họ có thể nhìn rõ được con người tự nhiên không che giấu nhất của
cô."
Tự nhiên không che giấu nhất sao?
Hạ Hải Âm cười tự
giễu. Có một số việc, có một loại tình, cô đã giấu rất tự nhiên rồi, tự
nhiên đến cả chính cô đều cho rằng mình trong sạch.
Cô lấy cây violin quý giá từ hộp đàn ra, chỉnh chỉnh âm trước khi tiết mục mở màn, cũng thử kéo một đoạn ngắn.
Hôm nay, cô trình diễn là tác phẩm tác phẩm Czardaz của nhà Violin
VittorioMonti ở thế kỷ 19, bản nhạc này nổi tiếng là một khúc khó chơi,
nhất là phần thứ hai của nhạc khúc, mang theo phong cách Gypsy mãnh
liệt, liên tục sử dụng cắt phân âm, tiết tấu cuồng dã mà không bị cản
trở, đẩy không khí lên cao triều hoa lệ nhất.
Hạ Hải Âm kéo thử đoạn này, nhưng không biết tại sao, lại sai mấy âm, kéo không mấy thuận lợi.
"Tình trạng hôm nay hình như không tốt lắm đấy." Người nữ chủ trì cũng là người hiểu âm nhạc, nghe được tạp âm trong đó.
"Có lẽ là ánh đèn phòng chụp ảnh quá nóng!"
"Đúng là rất nóng. Đợi chút, tôi bảo bọn họ mở máy lạnh lớn hơn."
"Cám ơn." Hạ Hải Âm nhẹ giọng nói cám ơn, biết rõ không phải vì ánh đèn khiến mình kéo sai âm.
Cô hít sâu một cái, ổn định tâm thần, đang chuẩn bị làm lại thì tiếng kêu của nữ chủ trìphất qua bên tai.
"Trời ạ, rất đẹp trai!"
Hạ Hải Âm giương mắt, nhìn theo tầm mắt kinh ngạc của nữ chủ trì, sau mấy
dụng cụ quay phim lộn xộn, có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, tây trang đen, áo sơ mi trắng, thắt cà vạt đi vào, ăn mặc bảo thủ, nhưng
không có vẻ cứng nhắc, bởi vì vóc người anh thật sự quá tốt, bả vai đẹp
đẽ, hai chân thon dài, khí vũ hiên ngang.
Chu Tại Vũ —— anh đến rồi!
Anh không hề đi về phía cô, chỉ đứng trong góc, dựa tường, ánh mắt quét ngang qua, chạm nhau với cô.
Xa xa, cô nhìn không rõ ánh mắt của anh, nhưng cô đã hiểu dụng ý anh xuất hiện ở đây.
"Anh là ai?" giọng nói nữ chủ trì lộ ra hưng phấn. "Vanesa, là người quen của cô sao?"
Cô nhàn nhạt mỉm cười. "Để tôi giới thiệu cho cô biết, anh ấy là bảo vệ của tôi, Chu Tại Vũ."
"Bảo vệ? Cô nói anh ta là bảo vệ?" tròng mắt nữ chủ trì tỏa sáng, rõ ràng có thật nhiều tò mò và nghi vấn với anh.
Hạ Hải Âm chỉ cười không nói, gác Violin ở trên vai, kéo dây cung, bây
giờ, cô đã tấu được khúc nhạc Czardaz hoàn mỹ nhất, một âm cũng không
sai.