Cuối thu khí trời trong mát, bên ngoài đình viện có đặt lò thịt nướng, một
người đàn ông đeo tạp dề, đứng bên lò lật từng xâu thịt nướng, cách thức thật chuẩn.
Tiếng vỗ tay vang lên.
"Lợi hại! Chu Tại Vũ, cho anh lời khen! Thế này thật không thua với đầu bếp chánh chuyên nghiệp ở khách sạn!"
Người lên tiếng là Diệp Thủy Tinh, cô cười lấp lánh, mắt sáng ngời khác thường.
Chu Tại Vũ liếc cô một cái, cũng không biết mình có nên tự hào vì lời khen
này không, anh cảm thấy người chị em này của bà xã thật khó đối phó, lời nói luôn chứa đầy hàm ý.
"Em nói nè Kiều, anh học một chút đi!"
Diệp Thủy Tinh co cùi chõ đụng đụng ông xã bên cạnh. "Nghe nói Tại Vũ ở
nhà thường nấu cơm cho Hải Âm ăn. ANh thỉnh thoảng cũng triển hiện tay
nghề đi chứ?"
"Em nhất định muốn anh biểu hiện?" Kiều Toàn cười như không cười. "Đến lúc đó bụng kéo báo động thì đừng trách anh."
"Hừ, nói cũng phải. Lần trước bảo anh chiên cái trứng thì thiếu chút nữa làm cháy cái chảo."
"Cho nên, mỗi người có một lĩnh vực riêng, em muốn một trưởng huyện vào phòng bếp nấu cơm, có phải quá lãng phí nhân tài?"
"Vậy Tại Vũ thì sao? Người ta cũng là bảo vệ, võ thuật xạ kích đều viết, còn không phải cũng như cá gặp nước trong phòng bếp?" Diệp Thủy Tinh cảm
thán. "Đây gọi là văn võ song toàn, người đàn ông nên như vậy —— Hải Âm
gả cho ông xã này quá đúng rồi!"
Hạ Hải Âm vừa đúng từ ngoài cửa sổ đi tới, nghe lời cô nói, liền bỏ rau dưa đã chuẩn bị tốt lên bàn, hừ nhẹ giương tiếng nói.
"Sao mình không cảm thấy?" Một câu lạnh lùng vừa dứt, ba vị tại chỗ đều ngạc nhiên.
Cô bĩu môi, cũng không giải thích, hung hăng trợn mắt nhìn ông xã một cái, liền thản nhiên xoay người, nâng cằm dưới lên, tư thái cao ngạo vào
nhà.
Chu Tại Vũ trầm mặc hai giây, cười khổ. "Từ hôm qua cô ấy đã bắt đầu chiến tranh lạnh với tôi."
"Tại sao?" Diệp Thủy Tinh tò mò hỏi tới.
"Tuần lễ trước tôi qua Mĩ công tác, vừa lúc gặp phải vụ cướp ngân hàng, chúng tôi đang ở hiện trường, mắt thấy con tin gặp nguy hiểm, vì vậy tự chủ
trương giúp. . . ."
"Để tôi đoán một chút, anh khống chế bọn cướp?"
"Ừ."
"Đó là chuyện tốt!" Kiều Toàn chen miệng. "Cảnh sát Nước Mĩ nhất định rất
biết ơn anh. Sao bà xã anh lại tức giận vì chuyện này?"
"Cô ấy nói lúc đó tôi chỉ là một khách du lịch. căn bản không nên nhúng tay giúp cảnh sát người ta phá án."
"Cô ấy lo lắng cho anh." Diệp Thủy Tinh hiểu tấm lòng của chị em tốt. "Mặc
dù anh được huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng dù sao chưa quen cuộc sống
nơi đó, trên tay đối phương còn có vũ khí, đúng không?"
"Quả thật là như thế, chỉ là ——" Chu Tại Vũ nhìn Kiều Toàn, hai người đàn ông này trao đổi sự cảm thông qua ánh mắt. Đối với đàn ông, nhất là một người
đàn ông có tinh thần trọng nghĩa mà nói, đối mặt tình huống đặc biệt đó, làm sao có thể ngồi yên không để ý. Nhưng chẳng biết tại sao, phụ nữ
lại không hiểu điểm này?
"Hai người các anh, không cần bày ra bộ
mặt đó, cho là phụ nữ chúng tôi nhìn không hiểu sao?" Diệp Thủy Tinh
bàng quan nhìn hai người đàn ông không tiếng động trao đổi, cười lạnh hừ hai tiếng. "Mặc kệ như thế nào, khiến bà xã lo lắng chính là anh không
đúng, Chu Tại Vũ, anh phải xin lỗi Hải Âm."
"Tôi biết rõ. Hai
ngày nay tôi vẫn thử giải thích với cô ấy, nhưng cô ấy không nghe ——"
Chu Tại Vũ bỗng dưng dừng lại, khóe mắt liếc thấy rau dưa xanh tươi trên bàn, đầu hiện ra ý hay. "Có!"
Anh cầm dao thái và một trái khổ
qua, giơ tay chém xuống, lưu loát cắt ra, lại xoay người vào phòng bếp,
lấy tới một cái chảo và hai cái trứng muối.
Diệp Thủy Tinh và
Kiều Toàn nhìn chăm chú động tác của anh, mặc dù không hiểu rõ ràng anh
vì sao anh chợt xào thức ăn trên lò nướng thịt, nhưng cũng hứng thú dồi
dào.
Mười phút sau, một dĩa khổ qua xào trứng muối sắc hương vị
đầy đủ lên bàn, Hạ Hải Âm cũng được Diệp Thủy Tinh mời ba lần bốn lượt,
không tình nguyện đi ra.
"Làm gì? Mình đang nói điện thoại với người đại diện."
Cô ảo não oán trách, lời nói chưa dứt, Chu Tại Vũ đã dắt tay của cô. Cô muốn tránh thoát, nhưng anh lại cầm chặt không thả.
"Nếm thử một chút." Một muỗng khổ qua xào trứng muối không nói lời gì đưa đến môi cô.
Cô sửng sốt, kìm lòng không được há mồm.
"Như thế nào? Mùi vị ngon chứ?" Giọng nói Chu Tại Vũ trầm nhẹ.
Hạ Hải Âm chép chép mùi vị phức tạp trong miệng, giương mắt nhìn chồng,
mắt của anh tĩnh mịch, giống như bao dung vô hạn cưng chìu.
Thật ghê tởm! Thật quá ghê tởm. . . . . .
Tim cô thít chặt, nơi cổ họng mơ hồ chua chua. "Không phải đang nướng thịt sao? Sao chợt làm món ăn này?"
"Ăn ngon không?" Anh không đáp hỏi ngược lại.
Cô mím môi, quật cường không cho đáp án.
"Ăn ngon thì tha thứ cho anh?"
Cái gì! Nói như vậy, anh căn bản còn nhớ rõ.
"Em nghĩ anh quên." Cô buồn bã liếc anh.
"Làm sao có thể?" Anh bất ngờ. "Đây chính là món ăn ước định của chúng ta!
Hơn nữa không phải em nói là, chỉ cần trên bàn ăn xuất hiện món ăn này,
chúng ta nhất định phải hòa hảo sao?"
"Em đã nói vậy, nhưng mà . . . . ." Cô trừng anh. "Vậy lần trước sao anh không nhớ rõ?"
"Lần đó?"
"Lúc anh vừa làm bảo vệ cho em, em đã đến nhà hàng lớn gọi hơn mười món ăn
đó." Khi đó anh đối mặt món khổ qua xào trứng muối cô cố ý gọi lại thờ ơ ơ hờ, hại cô tức giận đến mức núp trong toilet nghẹn ngào.
"Ngày đó em có gọi món ăn này?" Chu Tại Vũ hoàn toàn không biết. "Anh không nhìn thấy."
"Anh ——" tức chết cô! Nhớ lại ngày đó uất ức, Hạ Hải Âm bỗng dưng không nhịn được chua xót, dậm chân. "Không để ý tới anh!"
Tại sao có thể không để ý tới?
Mắt thấy vợ yêu lại muốn lách người, Chu Tại Vũ như đinh chém sắt vươn ra
một cánh tay, ôm lấy cả người cô vào trong ngực, môi đẹp kiên quyết hôn
xuống.
"Oa đó ~~"
Diệp Thủy Tinh và Kiều Toàn ở một bên than thở ngon lành.
"Anh lại tới chiêu này!" Sau một lúc lâu, Hạ Hải Âm thật vất vả tìm về lý
trí, hai tay chống ở ngực chồng đẩy anh ra, gò má ửng hồng, càng động
lòng người hơn sắc thu. "Cũng không để ý bên cạnh còn có người."
"Vậy thì thế nào?" Da mặt Chu Tại Vũ đủ dầy. "Bọn họ cũng không phải là người ngoài."
"Đúng vậy, chúng tôi hoàn toàn là ‘ nhà vợ ’, 'nhà vợ' rất thân mật rất thân
mật." Diệp Thủy Tinh hì hì đùa cợt. "Hai vợ chồng cứ tiếp tục, chúng tôi coi như xem phim miễn phí."
"Diệp Thủy Tinh!" Gương mặt Hạ Hải
Âm ửng đỏ, tức giận đi ra sau lưng chị em tốt, thít chặt cổ họng cô.
"Đau không? Đau không? Hả? Xem cậu còn dám nói hưu nói vượn không!"
"Đến rồi!" Kiều Toàn đồng ý, thân thể lại không động, chỉ nhìn Chu Tại Vũ một cách rất bội phục.
Chu Tại Vũ làm thế tay Ok, ý bảo tất cả đã giải quyết.
Có hai thứ vũ khí tình yêu khổ qua xào trứng muối và BOBO (hôn), anh tin
tưởng cuộc sống hôn nhân tương lai của mình nhất định là bừng sáng, mặc
dù thỉnh thoảng giận dỗi, có lúc không vui, cuối cùng cũng nhất định có
thể ngọt ngào hòa hảo.
Cái gọi là "Đầu giường gây, cuối giường hòa", thì ra là chính là hạnh phúc cao nhất của vợ chồng!