"Trò chơi giải đố" vừa có thông báo, đang gây sự chú ý rộng khắp.
Khách mời cố định có sáu người.
Chử Vân đã rất có kinh nghiệm dẫn chương trình tạp kỹ; Lâm Thành là diễn viên mới theo hình tượng mãnh mẽ, đã hợp tác vài lần với Chử Vân, mặc dù tính cách anh ta trầm mặc ít nói, nhưng cũng có những khán giả thích loại hình này, tổ chất sức khỏe hơn người, đảm nhiệm sức mạnh trong chương trình;
Chu Viễn Kiều hơn ba mươi tuổi, mười mấy năm trong nghề, là diễn viên đại biểu cho phái diễn xuất, tính cách tương đối cẩn thận;
Lê Thiến, nữ diễn viên có cả thực lực và nhan sắc, phong cách "chị lớn"; Ninh Ninh thì ngược lại, là một cô gái hoạt bát hài hước xuất thân từ chương trình tuyển chọn;
Lộ Bắc Nhiên không có nhiều kinh nghiệm tham gia giải trí, cậu rất mơ hồ với vị trí của mình trong chương trình này, Chử Vân nói với cậu trong chương trình này không có thiết lập hay kịch bản nào, cứ biểu hiện như bình thường là được.
Nhiệt độ hiện tại của khách mời cố định cũng rất cao, fans của họ bao trùm mọi độ tuổi, cư dân mạng chọc rằng cho dù chương trình có nhảm quần thế nào, fans của sáu người này cũng có thể kéo tỉ lệ người xem cùng lương tin tức lên cao.
Mỗi tập, chương trình sẽ mời một lượng khách mời khác nhau tới. Chử Vân cũng không được biết trước ai sẽ tới, có điều anh làm chương trình tạp kỹ nhiều rồi, năng lực kiểm soát tình hình rất mạnh, dù người tới là ai, cũng không đến mức lúng túng, im lặng.
Tập đầu tiên là chủ đề vườn trường, địa điểm ghi hình là một trường cấp ba đã lâu năm.
Khách mời đầu tiên là Cố Chỉ, tiểu hoa tuyến một đang rất nổi tiếng, người thứ hai là Mộ Thanh.Khi khách mời thứ ba đi ra, mặt Chử Vân tỏ rõ vẻ không chào mừng, "Ầy, sao lại là cậu thế?"
Mộ Thanh nghĩ, may mà mình còn chưa ôm Nhiên Nhiên, bị Diệp Lẫm trông thấy thì xong đời.Lần trước cậu ta gặp Lộ Bắc Nhiên, vừa dang tay đã định ôm một cái, mặt Diệp Lẫm đã sầm xuống chặn lại.
Mộ Thanh: "Ôm một cái cũng không được? Tôi cũng đâu có chút uy hiếp nào đâu."
Diệp Lẫm: "Ôm cc ấy."
Mộ Thanh: "Vậy không ôm cc thì sao?"
Diệp Lẫm: "Càng không được." Đương nhiên chỉ một mình hắn được ôm Tiểu Lộ thôi.
Thấy Diệp Lẫm đi về phía mình, Lộ Bắc Nhiên vừa mừng vừa ngạc nhiên. Đêm hôm trước Diệp Lẫm ở khách sạn cùng cậu, sáng hôm sau đã rời đi ngay, cậu còn tưởng là Diệp Lẫm về nhà, không ngờ hắn lại xuất hiện ở địa điểm ghi hình.
Diệp Lẫm vừa tới đã đứng ngay sát Lộ Bắc Nhiên ở ngoài cùng, động tác tự nhiên quen thuộc mà khoác lên vai cậu.
Bình luận: [Ôm ôm ấp ấp x1]
Fans CP điên cuồng, vừa mới vào đã mạnh dạn vậy sao? Lỡ như đường nhiều quá liệu có nhồi chết bọn họ không đây? Chết thì chết thôi, bọn họ vui vẻ chấp nhận, cam tâm tình nguyện, chết có ý nghĩa.
Đạo diễn nói: "Chào mừng các bạn đến tới "Trò chơi giải đố". Trước khi trò chơi chính thức bắt đầu, chúng ta tiến hành một vài hoạt động làm nóng người, người chiến thắng sẽ nhận được manh mối hoặc đạo cụ quan trọng trong game sau đó."
Cửa đầu tiên là thảm mát-xa khiến người ta nghe đã thấy sợ, trên đường còn bố trí thêm các chướng ngại khác nữa. Toàn bộ hành trình nhiều nhất là một trăm mét, ba người một nhóm, người chơi vượt qua nhanh nhất là người chiến thắng.
Diệp Lẫm, Lộ Bắc Nhiên và Lâm Thành chung một nhóm, Lâm Thành vèo một phát vọt lên trên, Diệp Lẫm và Lộ Bắc Nhiên bị bỏ lại đằng sau.
Lộ Bắc Nhiên đau đến mặt mũi trắng bệch, đến nửa quãng sau Diệp Lẫm nhìn mà đau lòng, bèn cõng cậu đi tới cuối cùng.
Bình luận rào rào [Đậu má], xen giữa đó là bình luận [Ôm ôm ấp ấp x2] đếm số.
[Chị em, bồ không nghĩ tới lát nữa còn bao nhiêu lần hả, sợ bồ mệt chết đó], [Đây còn không real thì cái gì mới real cơ], [Các chế không phát hiện hả? Căn bản Diệp Lẫm không có đau, từ lúc bắt đầu hắn đã đợi Nhiên Nhiên rồi], [Tình huynh đệ cảm động trời xanh].
Lâm Thành chiến thắng vòng này, nhận được một cuộn giấy. (giấy cuộn vào chứ hong phải cuộn giấy vệ sinh đâu á:D)
Đạo diễn nói: "Manh mối nhận được trong giai đoạn này, sau khi trò chơi bắt đầu có thể lựa chọn chia sẻ hoặc không. Nhưng nếu các bạn nhận được đạo cụ, thì chỉ có thể sử dụng cho bản thân."Cửa thứ hai thi nhảy dây chun, Chử Vân giành chiến thắng, cũng nhận được một cuộn giấy. Mấy vị khách mời nữ suýt nữa nghi ngờ cuộc đời, các cô nhảy dây chun còn không qua được một chàng trai.
Vòng thứ ba chơi nhảy ô (bên mình còn có cách gọi nữa là nhảy lò cò) Mộ Thanh thắng, mấy khách mời nữ cạn lời, Ninh Ninh hét lớn: "Đàn ông mấy anh làm sao vậy? Có biết nhường nhịn cho chị em chúng tôi không đó?"
Mộ Thanh và Chử Vân liếc mắt nhìn nhau, bọn họ "nằm dưới" chưa từng có giác ngộ này. Còn Lâm Thành càng khỏi phải nói, thẳng thắn quá mức.
Vòng thứ tư diễn ra tại phòng thí nghiệm. Trên bàn bày một loạt hộp được phủ kín vải đen, bên trên còn có một lỗ tròn, Ninh Ninh cười nhe răng cười: "Ha ha ha ha! Cái này tôi không sợ chút nào, ván này chắc chắn tôi sẽ thắng!"
Diệp Lẫm hoảng sợ nhìn mấy cái hộp đen.
Lộ Bắc Nhiên bèn động viên vỗ vỗ cánh tay hắn.
Đạo diễn nói: "Trên bàn có chín cái hòm, bên trong có một ít bóng bàn, trong thời gian quy định ai lấy được nhiều bóng nhất sẽ chiến thắng."
Chử Vân hơi hơi hả hê nhìn Diệp Lẫm: "Bên trong sẽ có mấy bé động vật nhỏ trơn tuồn tuột đó nha~"
Diệp Lẫm: "Có thể bỏ quyền chơi không?"
Đạo diễn: "Không được". Giọng nói của anh ta còn có vài phần vui sướng.
Mỗi một khách mời đi lên, mỗi một tiếng thét, môi Diệp Lẫm lại trắng thêm một chút, đến khi sắp đến lượt hắn, đôi hắn đã trắng bệch không còn giọt máu nào.
Nhưng cuối cùng, Diệp Lẫm đã chiến thắng.
Bởi vì Lộ Bắc Nhiên chơi hai lần, một lần thay hắn.
Bình luận lít nhít ào qua màn hình, [Chuyện Lẫm Lẫm sợ côn trùng có ai không biết à?], [Song Song giỏi lắm, ơ mây dinh], [Năng lực bạn trai cao], [Anh chăm sóc em em chăm sóc anh, đây là tình yêu thần tiên gì thế này], [Nhiên Nhiên đưa cả giải thưởng cho Diệp Lẫm rồi], [Cảm động quá chừng], [Các anh đứng đó đừng cử động, để em bứng cục dân chính tới đây].
Thật ra khi Lộ Bắc Nhiên đưa ra đề nghị, chương trình đã từ chối, Lộ Bắc Nhiên lại nói: "Vòng đầu tiên khi Diệp Lẫm cõng tôi sao mọi người lại cho phép thế?"
Tổ chương trình cạn lời. Đương nhiên là vì bọn họ muốn bán hủ kéo sự chú ý rồi, cho nên mới mắt nhắm mắt mở với hành vi trái quy tắc của Diệp Lẫm, ngược lại lại trở thành lý do để Lộ Bắc Nhiên phản bác bọn họ. Tổ chương trình đành phải đồng ý để Lộ Bắc Nhiên hoàn thành màn thi này thay Diệp Lẫm, không ngờ là Lộ Bắc Nhiên trông ngốc nghếnh đáng yêu vậy lại rất nhanh mồm nhanh miệng.
Vậy nên Diệp Lẫm lấy được phần thưởng ở vòng cuối cùng.
Mọi người quay lại sân thể dục, tổ đạo diễn cùng các nhân viên đều rút hết ra ngoài.
"Trò chơi bắt đầu. Mời các bạn bước lên trước bàn nhận thẻ nhiệm vụ."
Tiếng phát thanh đột ngột vang vọng khắp sân thể dục, thậm chí còn có tiếng vọng.
Đây là một sân tập chân thực, ngoại trừ chín khách mời cùng VJ riêng của mỗi người thì không còn ai khác. Dưới tình cảnh trời mờ tối, càng ra vẻ âm u đáng sợ. Ngay cả giọng nữ dịu dàng trong thông báo cũng có hơi rùng rợn.
[Má ơi sao tự nhiên hơi hơi đáng sợ vầy?], [Bình luận hộ thể], điểm chú ý của fans CP lại khác hẳn, [Diệp Lẫm và Lộ Bắc Nhiên không dính vào nhau thì không thể di chuyển phải không?], [Mẹ nói với các cưng, các cưng đã trưởng thành rồi, phải học cách độc lập], [Ôm ôm ấp ấp x8], [Chế vẫn còn đó hả, kiên trì ghê].
Mấy người cùng đi tới bàn đại biểu trên sân trường, trên đó đặt chín tấm thẻ, viết quy tắc của trò chơi cùng điều kiện giành chiến thắng.
Nội dung trong chín tấm thẻ là giống nhau, Chử Vân nhẩm đọc: "Mấy bạn nhận được một lá thư mời giống nhau nên quay về trường cũ, mục đích của chuyến đi này là để tìm về một đoạn ký ức đã mất."
Ninh Ninh: "Em mất trí nhớ á hả? Sao em lại không biết?"
Lê Thiến nói: "Thư mời là tấm chương trình đưa bọn mình từ trước sao?"
Chu Viễn Kiều nói: "Đúng rồi, chị nhớ trên đó không viết tìm về ký ức gì đâu, chỉ mời chúng ta về trường cũ họp mắt thôi."
Hậu kỳ biên tập lại chèn thêm lá thư mời thần bí kia: "Chớp mắt đã tốt nghiệp mười năm, không biết các bạn có còn nhớ câu lạc bộ "Kẻ dò đường" chúng ta không? Tôi vẫn luôn nhớ về khoảng thời gian đồng hành tươi đẹp đó, nếu các bạn cũng thế, ngày 21 tháng 9, trường cấp ba Thành Bắc không gặp không về. – Một thành viên của Kẻ dò đường."
Lộ Bắc Nhiên nói: "Kí tên là thành viên câu lạc bộ, vậy tức là người tập hợp chúng ta đến đây nằm trong chúng ta sao?"
Bình luận: [Cảm giác đây là một cạm bẫy], [Chắc chắn người gửi thư mời nằm trong số họ], [Thư mời hẳn là một manh mối].
Mọi người quay mặt nhìn nhau, Cố Chỉ nói: "Cái này thì chưa chắc mà, nói không chừng là tổ đạo diễn viết đại thôi."
Chử Vân: "Cũng có thể, mọi người thảo luận chuyện này sau. Tôi đọc tiếp nhé, "Manh mối tìm về ký ức được cất giấu tại các góc của tòa học đầu tiên, chỉ những người trả lời đúng hết nội dung câu hỏi mới có thể bình an rời đi."
Diệp Lẫm: "Câu hỏi gì?"
Mộ Thanh: "Không biết, chắc là nằm trong tòa dạy học."
Chử Vân đọc tiếp: "Tòa nhà có tổng cộng năm tầng, phòng máy tính ở mỗi tầng là địa điểm trả lời, mọi người tìm được manh mối có thể đưa ra, chia sẻ với những người chơi khác. Ồ, mọi người xem mặt sau có một bản đồ, chỉ dẫn cách tới các điểm trả lời."
Cố Chỉ than thở: "Tôi không biết nhìn bản đồ, làm sao đây..."
Lộ Bắc Nhiên đứng bên cạnh cô, "Cái này dễ hiểu lắm, hành lang là hình chữ L, đi dọc theo hành lang là tới được."
Cố Chỉ cười nói: "Cảm ơn".
Bình luận: [Nhiên Nhiên dịu dàng quá đi], [Lẫm Lẫm trông "chíu khọ" quá], [Ha ha ha ghen rồi], [Không ổn, ảnh lắm quậy rồi], [Lập tức đi tới chen giữa hai người], [Lẫm Lẫm điên cuồng ghen tị], [Cách màn hình cũng ngửi được mùi chua].
Giọng nữ kỳ lạ lại vang lên, "Dựa theo thứ hạng tổng hợp sau vòng một, mời các bạn lần lượt vào trong. Đầu tiên, Lâm Thành."
Lâm Thành vào trong tòa nhà đầu tiên, ánh đèn trong tòa nhà mờ tối lấp lóe, anh ta vừa vào liền đi thẳng tới phòng trả lời tầng một.
Chỉ là một phòng học bình thường, cái bàn chính giữa đặt hai chiếc máy vi tính, một màn hình hiển thị chín ô vuông.
Trong mỗi ô vuông là tên của một người, sau tên của mỗi người đều có một câu hỏi điền vào chỗ trống.
Người thứ hai đi vào là Diệp Lẫm, đi tới cửa phòng kiểm tra tầng một, Lâm Thành nghe thấy tiếng động bèn quay đầu lại, chỉ vào màn hình nói: "Trên này là câu hỏi."
Diệp Lẫm nhìn sang, câu hỏi là: [__người của câu lạc bộ Kẻ dò đường đi __ thám hiểm vào ngày __ năm __]
Diệp Lẫm: "Chỗ trống đầu tiên là một số, sau đó là thời gian địa điểm. Cái này quá đơn giản, hẳn là không chỉ có vậy."
Lâm Thành: "Ừm."
Diệp Lẫm nói: "Hơn nữa nếu câu hỏi đều giống nhau, mọi người đều có thể nhìn thấy đáp án của nhau. Như vậy tức là chúng ta không xung đột lợi ích, mọi người có thể hợp tác cùng hoàn thành câu hỏi."
Lâm Thành gật đầu tỏ ý tán thành.
Màn hình của chiếc máy tính còn lại có thể hiện thị manh mối được chia sẻ, giơ manh mối trước máy thu hình một lát, nó sẽ được quay lại.
Lâm Thành không hề do dự lấy tờ manh mối của mình ra để trước máy quay.
Lập tức trên màn hình xuất hiện một hàng chữ - "Bên ngoài Lê Thiến và Cố Chỉ là chị em tốt, sau lưng lại ghen tị người kia có gia thế tốt hơn mình."
Diệp Lẫm: "..." Lâm Thành cũng thành thật quá.
Lâm Thành nhìn về phía Diệp Lẫm, Diệp Lẫm nói: "Của tôi là đạo cụ, không phải manh mối."Lâm Thành: "Ồ."
[Thành Thành thật lạnh lùng], [Lâm Thành lạ quá đi, không nói năng gì, có phải cậu ấy là gián điệp kia không?], [Không phải], [Ha ha ha tính cậu ấy là vậy đó], [Thành Thành: Tôi rất ngầu, không tám chuyện]