“Ô ô... a...” Vân Mộ Hoa bị công kích đến mức liên tục nức nở nghẹn ngào, khoải cảm xông thẳng vào đại não khiến cho những thanh âm lọt vào lỗ tai cũng trở nên mờ nhạt mơ hồ không rõ.
“Trả lời anh, đây không phải là chỗ em muốn anh đâm vào nhất hay sao? Hửm?” Âu Dương Thụy khẽ cười, chất vấn, “Nếu còn tiếp tục không nói, anh sẽ làm nhanh hơn đấy.”
“A... Không cần... A... $ $Đừng... nhanh như vậy... Ưm a...” Toàn bộ câu nói bật ra bên môi Vân Mộ Hoa đều vì những va chạm mạnh liệt bên dưới mà trở nên vụn nát.
Âu Dương Thụy hài lòng cười, tiếp tục đùa bỡn cậu, “Mới chỉ là bắt đầu thôi, em đã chịu không nổi rồi sao?”
“A a... Đừng... $ $Ô... Đồ khốn... Anh lại... ức hiếp tôi...” Hậu huyệt bị nhồi đến căng đầy, vẫn liên tục phải mở ra hết cỡ để tiếp nhận cây gậy th*t bén nhọn thô to kia. Vân Mộ Hoa chịu không nổi vươn tay bấu chặt bả vai của Âu Dương Thụy, vươn đầu vùi sâu vào một bên cổ đối phương, tựa như trả đũa mà cắn một cái.
Âu Dương Thụy kêu lên, thế nhưng trên mặt vẫn bảo trụ nét cười, “Anh sao lại nỡ ức hiếp em?” Vừa nói, anh vừa chuyển động nhanh hơn, xâm nhập mỗi lúc một sâu, khoái cảm tràn ra càng lúc càng thêm mãnh liệt.
“Nói bậy... A... Ưm a...” Quá căng, quá nóng... Vận tốc ma sát quá cao khiến cho hậu huyệt của Vân Mộ Hoa tựa như tan chảy.
Âu Dương Thụy ngay lúc này đặt lên môi cậu một nụ hôn thật nồng nàn. Phân thân được bao bọc chặt chẽ bởi vách tràng mềm như tơ lụa, càng lúc càng phấn khích trướng căng không cách nào kìm hãm, lớn càng thêm lớn. Vân Mộ Hoa thần chí đã dần trở nên mơ hồ, chủ động lắc lư vòng eo, nghênh hợp với đối phương. Mỗi lần cái mông nhấp nhổm lên xuống đều khiến cho dục vọng của người kia tiến vào thật sâu bên trong cậu, phát ra những tiếng ‘bạch bạch’ dâm mĩ triền miên không dứt.
Vân Mộ Hoa cảm thấy chính mình sắp bị tan chảy rồi.
“Mộ Hoa bảo bối, em so với lúc trước còn chặt hơn. Một năm này không có anh bên cạnh, cái miệng bên dưới này hẳn là không có ai cho ăn đi? Hút chặt như vậy, thật là đói khát.”
côn th*t đỏ thẫm không ngừng xuyên xỏ bên trong dũng đạo. Khi đâm tới nơi sâu nhất, đỉnh dục vọng tựa như bị một thứ gì đó dùng sức hút mạnh vào, mang đến cho Âu Dương Thụy từng hồi khoan khoái cùng tê dại.
Âu Dương Thụy kìm nén thanh âm gầm nhẹ một tiếng, mặc cho Vân Mộ Hoa gắt gao bấu vào bả vai mình. Anh cúi đầu ngậm lấy nhũ điểm đang phơi bày trước mắt, khi thì ôn nhu liếm láp, lúc lại thô bạo cắn mút điên cuồng.
“A...” Đầu nhũ bị người kia mút trọn, Vân Mộ Hoa bắt đầu run rẩy toàn thân.
Đầu nhũ còn lại cũng rơi vào miệng Âu Dương Thụy trong nháy mắt, khiến cho Vân Mộ Hoa một lần nữa phát ra những tiếng rên rỉ khoái hoạt vô cùng. Âu Dương Thụy dần dần gia tăng lực đạo dùng sức cắn mút. Người nọ vốn dĩ vẫn luôn che giấu cảm xúc bản thân lại cũng vì động tác này mà phấn khích không kiềm chế được.
côn th*t kéo theo dịch thể tràn ra ngoài cửa huyệt, thấm ướt nơi mật hợp giữa hai người, cũng đồng thời ngấm vào quần Tây của Âu Dương Thụy.
Cao trào liên tiếp xô nhau ập tới, Vân Mộ Hoa động tình không ngừng nỗ lực lắc mông. Vào giờ phút này, cậu không muốn Âu Dương Thụy dừng lại, chỉ muốn cảm giác khoái hoạt này cứ thế tiếp tục kéo dài.
“Ưm ưm... a...”
Sự chủ động của cậu khiến cho Ân Dương Thụy phấn chấn, “Mộ Hoa bảo bối, thích tư thế này sao?”
“Ừm a... Ừ... $ $hừ...” Ánh sáng mặt trời bị tấm film chắn nắng dán trên kính xe ngăn trở, không gian bên trong có chút hôn ám nhạt nhòa, thế nhưng cũng không che giấu nổi sắc mặt ửng hồng mang đầy phấn khích của Vân Mộ Hoa.
“Có muốn hưng phấn hơn nữa không?” Hơi thở nóng bỏng của Âu Dương Thụy bất chợt phả lên mặt người nọ. Hai tay anh giữ chặt vòng eo của đối phương, rất có quy luật mà nâng lên hạ xuống thân thể của cậu, cứ liên tục như thế cho đến khi cả hai đều vô pháp tiếp nhận từng trận từng trận khoái cảm như sóng tràn bờ này.
Khí tức dâm mỹ kích tình hóa thành lạc thú thẩm thấu tận trong xương tủy, theo từng động tác của Âu Dương Thụy mà bủa vây trên khắp thân thể Vân Mộ Hoa. Hai người hơi thở hổn hển, trên trán lấm tấm mồ hôi. Cậu dựa vào bờ vai người nọ, cái mông vẫn vặn vẹo run rẩy không ngừng.
“Kêu đi, thấy thích thì kêu lên đi. Nhưng là chỉ có thể kêu nhỏ tiếng thôi.” Cánh môi đạm nhạt của Ân Dương Thụy giống như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua từng giọt mồ hôi lăn dài trên má đối phương.
“Ô... Đừng nói nữa... Đừng nói nữa...” Vân Mộ Hoa thở phì phì quát, trong lòng thầm khinh bỉ thứ ngôn ngữ hạ lưu của người kia.
Âu Dương Thụy mỉm cười, “Tại sao không nói? Nếu không nói làm sao anh biết em có thoải mái, có sung sướng hay không?”
“A...” Vân Mộ Hoa quay mặt đi, xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương. ‘Vân Mộ Hoa, mày thật là hèn nhát a! Hoàn toàn là một tên nhãi mạnh miệng mềm lòng, nói một đằng nghĩ một nẻo mà thôi.’ – Một hồi thanh âm vang lên từ sâu thẳm đáy lòng cậu. Cậu chính là đang phi thường phi thường kinh bỉ bản thân.
Âu Dương Thụy cười cười, hòa hoãn tốc độ, bắt đầu nhẹ nhàng đưa đẩy, đồng thời dùng thứ ngữ điệu trầm thấp mê người hỏi, “Mộ Hoa bảo bối, như vậy có thoải mái không?”
Cái tốc độ uể oải như hết hơi của anh sao có thể làm cho người ta thoải mái? Chỉ có không thoải mái thôi, “Ô ô...” Vân Mộ Hoa cắn chặt môi dưới, đừng hòng làm cậu mở miệng nói một câu nào.
“Em đã không nói, anh đây đành phải dùng cách của mình để khiến em dễ chịu thôi.” Âu Dương Thụy chuyên chú giữ chặt thân thể của người trước mặt, mạnh mẽ động thân, một lần nữa đẩy cao tốc độ.
Trong xe tràn ngập những tiếng va chạm ướt át của da thịt. Bộ lông đen rậm nơi hạ thân Âu Dương Thụy một sợi rồi lại một sợi bám dính lên cánh mông Vân Mộ Hoa. Huyệt khẩu non mềm ẩm ướt nhiễm đầy dịch thể dâm mỹ không biết đã bị chiếm hữu, công kích bao nhiêu lần mà dần dần trở nên sưng đỏ, co rút không ngừng, tựa hồ như níu giữ nuối tiếc không muốn cho Âu Dương Thụy rời khỏi.
“A... A... Ưm a...” Điểm mẫn cảm nhất bên trong huyệt khẩu liên tục tiếp nhận va chạm mãnh liệt, Vân Mộ Hoa thân thể run rẩy không ngừng, tứ chi gắt gao quấn chặt khắp người Âu Dương Thụy.
“Bảo bối đáng yêu, cùng lên đỉnh đi.” Ngón tay Âu Dương Thụy linh hoạt đùa bỡn phân thân của Vân Mộ Hoa. Anh cảm giác được thứ mà chính mình đang nắm trong tay đã trướng căng đến cực điểm, không thể chịu đựng thêm, thực sự muốn phát tiết ra rồi. Dưới những va chạm kịch liệt liên tục công kích vào điểm mẫn cảm, hậu huyệt của Vân Mộ Hoa co rút không ngừng, khiến cho anh triệt để phóng xuất dục vọng. Đồng thời, phân thân căng cứng của người nọ trên tay anh cũng không thể nào kiềm chế mà phát tiết.
“Số điện thoại hiện tại của em là bao nhiêu?” Âu Dương Thụy rút khăn giấy trong xe, lau đi tinh dịch dính trên thân thể hai người.
“Anh muốn số của tôi làm cái gì?” Cảm xúc đã hoàn toàn hồi phục, khẩu khí của Vân Mộ Hoa lại phi thường khó chịu. Cậu đoạt lấy khăn giấy trong tay Âu Dưng Thụy, tự lau sạch phía sau của mình rồi mặc quần vào. Nói gì đi chăng nữa, cậu cũng sẽ không đưa số điện thoại của mình cho anh ta. Mẹ nó, mới gặp đã bị ăn! Thế này về sau cậu lấy cái khí thế gì để đối mặt với Âu Dương Thụy đây?!
“Đương nhiên là để liên lạc với em.” Âu Dương Thụy rút điện thoại ra đưa cho cậu, “Chính em bấm qua, hay là để anh tự bấm?”
Vân Mộ Hoa cơ hồ cho rằng mình nghe lầm. Tên khốn này, chẳng những ở trong xe cưỡng bức cậu, bây giờ còn ra lệnh cho cậu nói số điện thoại của mình cho anh ta?
“Không cho!” Nghĩ cũng đừng có nghĩ! Không có cửa đâu!
“Nếu em kiên quyết không cho, anh đành phải tự dùng cách của mình để đi hỏi vậy. Có lẽ là Tô Hàm sẽ vui lòng nói cho anh.”
Đây được xem là cái gì hả? Uy hiếp à? Vân Mộ Hoa vừa tức vừa giận, trước khi xuống xe liền giật lấy cái điện thoại trên tay đối phương, bấm xuống một dãy số rồi lưu lại, sau đó thở phì phì mà ném trả cho anh ta.