Đốt Xương Cuối Cùng (Tối Hậu Nhất Căn Cốt Đầu)

Chương 77: Án mất tích ly kì (01)

Chương 77: Án mất tích ly kì (01)
Đường phố vừa mới lên đèn, cảnh đêm dưới ánh đèn lung linh tuyệt trần càng thêm mê người, Giản Mạc và Mộc Hi Lương vừa mới bước ra từ rạp phim, nắm tay nhau chậm rãi bước đi trong dòng người đông đúc, náo nhiệt. Không có rắc rối của vụ án nào, không có những chuyện phức tạp, chỉ có tình cảm nhàn nhạt vây quanh hai người.
Lần hẹn hò đầu tiên của hai người cũng tương đối thành công, tỷ như đi xem phim, tỷ như nắm tay nhau đi dạo, chỉ thiếu duy nhất một chuyện là không có những xung động nên có hay là một nụ hôn của hai người yêu nhau.
Chậm rãi đi trên con đường náo nhiệt, rất nhiều gánh hàng rong đã bắt đầu bày bán, bọn họ đều đang phấn đấu vì kế mưu sinh, là những người tích cực vươn lên trong cuộc sống.
Giản Mạc nắm tay Mộc Hi Lương, nhìn những người đang cố gắng vì cuộc sống này, trong lòng đột nhiên hơi cảm thán, chút ưu thương vì bộ phim lúc nãy cũng dần phai nhạt.
Bây giờ mặc kệ như thế nào thì bước chân của chúng ta đều không thể dừng lại, có lẽ sẽ có thương cảm, nhưng tiếc nuối thì nên giấu đi, một lòng tiến về tương lại, không chịu bất kì dao động vì chuyện gì cả.
"Tiểu Thủy, cậu không nên lần nào cũng như thế được." Một giọng nói than phiền nho nhỏ truyền đến tai Giản Mạc.
"Tiểu Miêu, cậu mới là người không nên như vậy mới đúng, mỗi lần đều để lại rất nhiều dấu vết, nếu người khác nhìn thấy được thì rất xấu hổ...." Một cô bé khác cất giọng nói mang theo bất đắc dĩ, nhưng bên trong là sự cưng chiều không thể che giấu nổi.
"Vậy là do da thịt của Tiểu Thủy non mềm trơn trượt, ngon miệng như vậy nha, người ta mới nhất thời không nhịn được thôi mà." Lời nói thẳng thừng lớn gan như vậy lại thốt ra từ miệng cô gái đầu tiên, có thể nói lời này trước mặt người ngoài, cô gái này đúng là rất dũng cảm a~
"Cậu!"
Đoạn đối thoại thú vị của hai người khiến Giản Mạc và Mộc Hi Lương phải ghé mắt nhìn, hơn nữa còn dừng bước.
Chỉ thấy có hai cô gái xinh xắn đang ngồi sau một gánh hàng trên vỉa hè, trên đó bày biện các loại đồ chơi đáng yêu, thứ nào cũng có đôi có cặp.
Bởi vì đoạn đối thoại của hai cô gái này mà Giản Mạc vô ý thức đưa mắt đặt lên người cô gái tên gọi Tiểu Thủy, chỉ thấy trên cần cổ trắng nõn của cô có một vài vết hôn, có lẽ vì hiệu ứng ánh đèn nên nếu không nhìn kĩ thì sẽ không thể nhìn ra những vết hôn này. Hoặc có thể nói nếu không phải vì lời nói lớn mật lúc nãy của cô gái còn lại thì Giản Mạc và Mộc Hi Lương sẽ không lưu ý đến những thứ này.
"Tiểu Thủy, dù sao cậu cũng nên quen đi mới đúng nha, được rồi, được rồi mà, mình cũng đâu có lột trần cậu đâu, cũng chỉ là vài dấu hôn thôi mà, lần sau mình nhẹ tay một chút là được rồi, đừng tức giận có được không, có được không a?" Cô gái tên Tiểu Miêu nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Tiểu Thủy thì không để ý đến xung quanh nữa, vươn tay ôm lấy Tiểu Thủy, bắt đầu làm nũng, chẳng qua làm nũng cũng ra dáng lắm, vừa lôi vừa kéo, còn thả mềm ngữ khí nữa chứ.
"....!!!" Cố gắng ném một ánh mắt xem thường, nhìn cái người cứ như đứa trẻ đang đu trên người mình, không biết phải nói gì, có cần phải nói ra những lời khiến người ta đỏ mặt tới tận mang tai như vậy không hả! Mới không thèm làm quen với chuyện như vậy a!
"Phụt ~, hahaha." Nghe được đoạn đối thoại thú vị của hai cô gái này, Mộc Hi Lương rất không phúc hậu mà bật cười một tiếng, sao lại có hai đứa trẻ đáng yêu như vậy nha.
Giản Mạc cũng nhịn không được mà mỉm cười, hiếm khi gặp được người thẳng thắng đáng yêu như vậy, hơn nữa còn có thể khiến Mộc Hi Lương cười vui vẻ, xem ra quyết định đi dạo phố cũng không tệ lắm.
"Đều tại cậu hết đó!" Tiểu Thủy nghe được tiếng cười thì xấu hổ đẩy Tiểu Miêu trên người ra, giả vờ tức giận.
"Tôi muốn mua cái này." Mộc Hi Lương cầm lên một đôi tượng nhỏ trên quầy hàng, mỉm cười nhìn hai cô gái trẻ kia.
"A, à.... Cảm ơn, 50 đồng." Tiểu Thủy sửng sốt một chút, ửng đỏ trên mặt vẫn không thối lui, lúng túng gật gật đầu nói.
Giản Mạc lưu loát móc tiền ra đưa cho Tiểu Thủy, nhìn nhìn món đồ Mộc Hi Lương chọn, nói: "Không tệ, chúng ta đi thôi." Nói rồi liền kéo bàn tay còn trống của Mộc Hi Lương chuẩn bị rời đi.
Mộc Hi Lương nắm hai bức tượng nhỏ trong tay, gật đầu với Tiểu Thủy và Tiểu Miêu một cái, ý vị sâu xa nói với hai người họ: "Các em nhất định phải hạnh phúc đó, mặc kệ xảy ra chuyện gì." Nói xong liền rời đi cùng Giản Mạc, lưu lại hai người đang trố mắt nhìn.
"Tiểu Thủy, hai người kia có phải cũng giống như chúng ta không nhỉ?" Nhìn hai bàn tay tương khấu của Giản Mạc và Mộc Hi Lương, Tiểu Miêu hỏi nhỏ.
"Ừm." Một người mặt mày lạnh lùng, một người thì như hồ ly tinh nhưng trong mắt chứa đầy tình ý và cưng chiều, hai người đúng là rất xứng đôi.
"Tiểu Mạc, đưa một tay ra đây." Mộc Hi Lương không buông bàn tay đang nắm tay Giản Mạc mà chỉ nói Giản Mạc đưa tay còn lại ra.
Không chút nghi ngờ vươn tay ra, Giản Mạc đã đoán được dụng ý của Mộc Hi Lương.
"Đây, cho cậu, cậu có cảm thấy nó rất giống cậu không? Cũng ngơ ngác ngây ngốc, hơn nữa còn trưng ra vẻ mặt không cảm xúc nữa chứ." Mộc Hi Lương đem bức tượng nhỏ đặt vào tay Giản Mạc, cười một tiếng quyến rũ.
Giản Mạc có chút không phản ứng kịp nhìn chằm chằm thứ trong tay, sau đó mở to hai mắt nhìn người trước mặt, bộ dạng ngây ngô.
"Phụt ~, hahaha, Tiểu Mạc, sao cậu lại đáng yêu như vậy cơ chứ, lại đây, để chị đây hôn một cái nào." Phản ứng của Giản Mạc hoàn toàn nằm trong dự đoán của Mộc Hi Lương, thế nhưng khi thấy Giản Mạc như vậy thì Mộc Hi Lương vẫn nhịn không được mà bật cười, vươn ngón trỏ ra, nâng cằm Giản Mạc lên, nhanh chóng lưu lại trên môi cô một nụ hôn.
Nơi này là một con đường đi bộ nổi tiếng của thành phố, cho dù ánh đèn có hơi mờ thì người đi lại trên đường cũng rất nhiều, hai cô gái cực phẩm đứng ngoài đường hôn nhau, tuy chỉ là nụ hôn thoáng qua thì cũng khiến người người đưa mắt ghé nhìn. Có vài người chỉ chỉ trỏ trỏ, cũng có người kinh ngạc không thôi.
Thế nhưng Mộc Hi Lương là ai? Là bác sĩ Pháp y xinh đẹp, cũng là một bác sĩ Pháp y nổi tiếng lạnh lùng, thường ngày tiếp xúc với thi thể nhiều hơn người khác, hơn nữa trêu đùa Giản Mạc là thú vui ác độc của Mộc Hi Lương, cho nên sao nàng có thể bận tâm đến cái nhìn của người khác.
Giản Mạc thì sao? Trên gương mặt tinh xảo của cô, ngoại trừ nhu tình dành cho Mộc Hi Lương thì người và chuyện bên ngoài không có chút ảnh hưởng nào đến cô, trong mắt chỉ nhìn thấy một mình Mộc Hi Lương.
Giản Mạc bị Mộc Hi Lương hôn ngay trên đường phố nhất thời phản ứng trở lại, mặt mày thả lỏng, hay lắm Hi Lương, dám trêu chọc ngay trên đường lớn! Cũng không để ý người khác có đang nhìn hay không, kéo tay Mộc Hi Lương một cái, khiến cho thân mình của Mộc Hi Lương ngã vào ngực mình, còn cô thì thừa cơ hôn lên môi nàng.
Khung cảnh tươi đẹp lại xuất hiện, kinh động rất nhiều người trên đường, khiến bọn họ vây lại xung quanh hai người.
Giản Mạc nhướng mày một cái, thả Mộc Hi Lương ra, mặt không cảm xúc kéo Mộc Hi Lương rời khỏi đám đông. Trong lòng nổi lên ngọn lửa không tên, dáng vẻ lúc này của cô ấy há có thể để các người nhìn thấy!
Kéo Mộc Hi Lương đi đến một góc đường vắng vẻ hơn, Giản Mạc vì sự kích động khi nãy của mình mà hơi buồn bực, một người bình tĩnh như mình từ khi nào lại không điềm đạm, khi nào lại ngang nhiên hôn môi trên đường lớn như vậy?
"Không ngờ được, Tiểu Mạc còn lớn gan như vậy a~. Chậc chậc chậc...." Mộc Hi Lương cũng không để ý đến vẻ mặt càng lúc càng khó coi của Giản Mạc, cười nói trêu ghẹo.
Sắc mặt Giản Mạc tối sầm lại, mình như vậy còn không phải vì cô gái này sao, đang lúc Giản Mạc định phản bác thì điện thoại lại đổ chuông, chân mày nhíu nhẹ một cái, móc điện thoại ra nhìn người gọi đến, chân mày càng nhăn nhó hơn.
"Cha."
"Mạc nhi, bây giờ ở cùng với bác sĩ Mộc thế nào rồi. Hửm? À, có lẽ cô ấy đang ở bên cạnh con đi, cha đến bây giờ còn không ngờ người tỉnh táo như Mạc nhi lại hôn người ta ở ngoài đường đấy?" Giản Dực Long vừa mở miệng thì liền đi vào chủ đề, không có nửa điểm lòng vòng.
"Cha theo dõi con?!" Mặt trầm xuống, càng lúc càng đen, bàn tay kia siết chặt thành nắm đấm.
Mộc Hi Lương đứng một bên nhìn thấy sắc mặt không đúng của Giản Mạc, rồi lại nghe câu nói này của Giản Mạc thì đôi mắt xinh đẹp lóe lên hàn quang, vươn tay ra, nắm lấy bàn tay đang siết chặt của Giản Mạc.
Cảm nhận được bàn tay mềm mại của người kia, bàn tay vốn đang siết chặt dần dần thả lỏng, trở tay nắm lại tay Mộc Hi Lương.
"A~, cha sợ con cần cha hỗ trợ." Tránh câu hỏi của Giản Mạc, nói ngược lại.
"Con nghĩ rằng không phải vậy." Một câu liền đoán được ý nghĩ của Giản Dực Long qua điện thoại.
"Tài liệu về Tuần Thấm Y ở vụ án lần này đều lấy từ chỗ cha, chỉ trong một giờ đồng hồ liền có thể tìm đủ tài liệu con cần, chứng tỏ hiệu suất làm việc của cha cao hơn cảnh sát rất nhiều, con thật sự không định chuẩn bị quay về giúp cha sao? Sau khi quay về, nhân lực, vật lực và tài nguyên chỗ cha sẽ do con nắm quyền, ở bên chỗ con thì có tài nguyên nào tốt chứ?"
Thật ra thì Giản Dực Long vẫn luôn chờ đợi một cơ hội, một cơ hội khiến Giản Mạc buông tha chuyện làm cảnh sát. Vụ án của Hạ Ngữ Mạch chính là cơ hội này, đây là lần đầu tiên Giản Mạc gọi điện cho ông để mượn người, nếu không thì làm sao Giản Mạc chỉ nhờ vào một cuộc điện thoại thì đã biết được tung tích của Thần Tử Tiêu? Hiệu suất của cảnh sát không thể bằng người của ông, về điểm này, Giản Dực Long vẫn luôn rất tự tin.
"Xem ra cha đã sớm đoán được sẽ có cuộc nói chuyện ngày hôm nay, nhưng cha cảm thấy con sẽ đồng ý sao?"
"Không biết, nhưng cha nghĩ con sẽ nhanh chóng đồng ý thôi. Đúng rồi, cô bé Mộc Hi Lương này cũng khá lắm, ánh mắt của Mạc nhi nhà chúng ta đúng là không tồi." Chuyện này đã nhắc đến rất nhiều lần rồi, đương nhiên Giản Dực Long sẽ biết câu trả lời của Giản Mạc, nhưng ông không ngại phiền chán mà hỏi đi hỏi lại cũng là do thói quen mà thôi.
Đến chuyện vì sao lại nhắc đến Mộc Hi Lương, có lẽ chỉ có một mình Giản Dực Long ông biết nguyên nhân mà thôi.
"Cha muốn thế nào?" Lúc Giản Dực Long nhắc đến tên Mộc Hi Lương, thần kinh của Giản Mạc liền căng thẳng, rất sợ Giản Dực Long sẽ làm ra chuyện tổn thương cô ấy.
"Không có gì, chẳng qua là có thể để cô bé nói chuyện với cha một lát không, cha chỉ nói với con bé vài câu thôi, chỉ vài câu thôi, cha nghĩ Mạc nhi chắc là sẽ không cự tuyệt đâu, dù sao trong điện thoại thì cha cũng không thể tổn thương được con bé mà."
Do dự một lát Giản Mạc mới đưa điện thoại cho Mộc Hi Lương, dưới ánh mắt nghi ngờ của nàng thì tỏ ý nàng nghe điện thoại đi, thấp giọng nói một câu cha của mình.
"Chào bác trai ạ." Trấn định như thường nghe điện thoại, Mộc Hi Lương cũng không cảm thấy cha của Giản Mạc có bao nhiêu đáng sợ, ngược lại còn có cảm giác như dâu xấu ra mắt cha mẹ chồng vậy.
"Cháu chính là Mộc Hi Lương? Cháu có biết bối cảnh của Giản Mạc không? Biết rồi thì còn có thể ở chung một chỗ với con bé nữa không?" Hình như thói quen của Giản Dực Long là đi thẳng vào vấn đề, hoặc có lẽ là vì đã ngồi ở vị trí trên cao quen rồi.
"Cháu chớ vội trả lời, cháu lập tức sẽ biết một mặt khác của Giản Mạc thôi, tôi rất mong đợi phản ứng lúc đó của cháu, nếu như đến lúc đó cháu vẫn kiên trì muốn ở chung với con bé, vậy thì tôi sẽ không phản đối nữa." Nói xong rồi thì không chờ Mộc Hi Lương đã cúp điện thoại, đúng thật là chỉ nói đôi ba câu.
"Sao vậy?" Giản Mạc cau mày, nói cái gì rồi?
"Không có gì." Lắc đầu một cái, ngẫm nghĩ ý nghĩa trong đó, mặt khác? Cho đến bây giờ, Giản Mạc ở trước mặt nàng luôn là Giản Mạc chân thật nhất, mặc kệ Giản Mạc còn có một mặt như thế nào thì nàng cũng sẽ không buông tay nữa.
Nhìn chằm chằm Mộc Hi Lương một hồi, không dấu vết mà cau chân mày một cái, nhưng ngay lúc Mộc Hi Lương nhìn lại cô thì liền khôi phục vẻ mặt như cũ.
Đến gần Mộc Hi Lương, nắm lấy tay nàng, mặc kệ ông ấy nói gì, đôi tay này, Giản Mạc cũng không có ý định buông ra, mặc kệ thế nào cũng tuyệt đối không buông! Lần đầu tiên Giản Mạc có cảm giác mãnh liệt, ý niệm cường liệt như vậy.