Đốt Xương Cuối Cùng (Tối Hậu Nhất Căn Cốt Đầu)

Chương 109: Tương thủ (04)

Chương 109: Tương thủ (04)
"Lẽ nào Tiểu Mạc không biết nội dung bên trong sao?" Mộc Hi Lương tiện tay mở ra một trang, định để cho Giản Mạc nhìn thấy chứng cứ một chút, còn muốn giả ngu với nàng à? Bác trai vừa mới gọi điện nói Giản Mạc đã khôi phục trí nhớ, cho nên muốn lừa nàng thì không có dễ đâu!
Thật ra thì vì sao Mộc Hi Lương lại đúng dịp như vậy, ngồi ở chỗ này chờ Giản Mạc đến? Này thì Giản Mạc phải đi hỏi Giản Dực Long rồi.
Lúc nãy, khi Giản Dực Long nhìn thấy bóng lưng rời đi vội vã của Giản Mạc, rồi lại nhìn tấm hình trên tờ báo, bỗng nhiên nổi lên hứng thú muốn trêu đùa con gái nhà mình, ai bảo con gái của ông ở phương diện nào cũng khiến ông hài lòng, chỉ riêng chuyện kế thừa sự nghiệp gia tộc thì nhiều lần mặc kệ lời ông nói. Nếu như người Giản gia đã có gen di truyền sợ vợ thì chắc là Giản Mạc cũng rất sợ nha đầu Mộc Hi Lương kia.
Cho nên, Giản Mạc vừa mới rời đi không lâu thì Giản Dực Long liền gọi điện đến cho Mộc Hi Lương, nói một vài chuyện cần nói. Tỷ như Giản Mạc đã khôi phục trí nhớ, sự chờ đợi của nàng cũng đã có kết quả. Rồi tỷ như Giản Mạc vừa mới chạy đi tìm nàng, còn nói có vẻ như cô đang rất gấp gáp. Rồi lại nói, Hi Lương à, cháu nhìn thấy mấy thứ đồ không thể ngờ đó rồi thì định xử lí thế nào vậy? Ai nha, hình như tôi cũng từng nhìn thấy một chút nội dung bên trong, Tiểu Mạc không có viết gì quá đáng chứ? Cháu nói thử xem, cho dù Tiểu Mạc có mất trí nhớ thì cũng không thể nào không nhớ những chuyện này mới đúng, có khi con bé sẽ cố ý làm bộ như không biết chuyện cũ năm xưa này đó.
Những lời này rất rõ ràng, thông minh như Mộc Hi Lương thì sao lại không nghe ra ý tứ của Giản Dực Long được chứ? Không phải là muốn nàng chỉnh đốn Giản Mạc một phen thật tốt hay sao, cũng vừa vặn, sau khi đọc xong cuốn nhật kí này thì nàng cũng đã định làm như vậy rồi. Vậy thì cùng bắt tay chỉnh đốn người kia không phải tốt hơn sao?
"Hi Lương, trước đó Mã Thanh Lam đã giúp mình khôi phục trí nhớ, nhưng mà..... Cậu cũng biết, trí nhớ vừa mới khôi phục, có nhiều chuyện mình chưa nhớ nổi, có thể nhắc nhở cho mình một chút được không?"
Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, đây là lời Giản Mạc thường nói với tội phạm, bây giờ lại dùng ở trên người mình nên cảm thấy có chỗ không được tự nhiên. Lại nói, cô chỉ nhớ được vụn vặt vài chuyện, cho nên, đúng là cô không biết cụ thể trong đó đã viết gì.
"Muốn nhắc nhở?" Mộc Hi Lương nghiêng người, rút bàn tay đang bị Giản Mạc nắm, mặt đầy thành khẩn hỏi lại.
"Ừ ừ."
Thử tưởng tượng xem, nữ vương phá án mặt lạnh nghiêm túc thường ngày giờ này đang ra sức gật đầu xu nịnh như chân chó vậy.
"Nếu là nhắc nhở a.... Mình thấy không cần đâu, không bằng cậu tự đọc lại thử một chút đi?" Vừa nói vừa rất hào phòng đặt cuốn nhật kí trong tay Giản Mạc, tỏ ý Giản Mạc mở ra nhìn thử.
Hôm nay gặp được một cô gái ngu ngốc....
Tốt lắm, vừa mở ra trang đầu tiên, sau khi nhìn thấy dòng chữ này thì sắc mặt Giản Mạc liền xanh mét, ho khan một cái..... Này không phải là đang nói Hi Lương chứ? Trong lòng thầm hi vọng nhưng càng lật thêm những trang phía sau thì sắc mặt của Giản Mạc càng lúc càng kém! Kém đến nỗi có xúc động muốn mắng người! Gì chứ, đây là do cô viết hả? Mấy cái này đều là cái gì a!
Tốc độ lật càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng thì có thể nói là đọc nhanh như gió. Xong xuôi... Giản Mạc khép cuốn nhật kí lại, sắc mặt không được tốt lắm. Muốn mở miệng nói gì đó.... nhưng cổ họng giống như bị chặn lại, không phát ra được âm thanh nào.
"Đọc xong rồi? Như thế nào? Nhắc nhở này như thế nào? Có gì muốn phát biểu không?" Mộc Hi Lương hoàn toàn là dáng vẻ xem kịch vui, nhìn sắc mặt của Giản Mạc từ nghi ngờ chuyển sang ngây ngốc, rồi từ ngây ngốc chuyển sang lo âu bất an, cuối cùng là nhìn rất kém.
Nhìn thật vui mắt, Mộc Hi Lương sẽ không thừa nhận chuyện mỗi lần trêu đùa Giản Mạc thì nàng luôn cảm thấy rất thoải mái!
"Không có." Giản Mạc lắc đầu một cái, bây giờ cô hận chết bản thân của mười năm trước, viết cái gì tốt không viết, không thể viết vài lời thâm tình bày tỏ sao? Cứ đi viết mấy lời mắng chửi không biết giới hạn này làm gì cơ chứ!
"Vậy bây giờ Giản Mạc thử đoán quan hệ của nhật kí và chuyện mình mất tích đi, thế nào?" Nếu Giản Mạc không có lời muốn nói thì thử nhìn xem hôm nay Mộc Hi Lương làm sao để xử lí cái người im lìm ngạo kiều mà không được tự nhiên này.
"Mình sai rồi, mình hẳn là nên nhanh chóng tìm được cậu chứ không phải là kéo dài đến ba ngày. Mặc dù thừa nhận là mình đoán được là do cha mình làm thế nhưng mình cũng càng muốn nhanh chóng tìm được cậu. Còn chuyện nhật kí.... Hi Lương, cậu cũng biết lúc còn trẻ người non dạ thì không biết che giấu tâm tư, cho nên khi đó mình không hiểu chuyện, có thể xử lí khoan hồng chuyện nhật kí này được không?"
Trên phương diện tình yêu, mặc kệ bạn có làm sai hay không, người yêu bạn tức giận thì nhất định phải nhận sai trước, cầu xin khoan hồng. Dĩ nhiên, nếu như hỏi bạn sai ở đâu thì sao? Cũng không thể mù quáng nói mình sai, nhưng phải bịa ra vài nguyên nhân, chứng thật là mình đã sai, dù sao ngàn sai vạn sai thì cũng không phải là bà xã của bạn sai, lời vợ nói luôn luôn đúng. Cô ấy làm chuyện gì cũng đúng cả. Nếu như trong công việc, chúng ta không thể mù quáng nhận hết lỗi lầm, nhưng trong tình yêu, mặc dù không thể mù quáng thừa nhận tất cả nhưng cũng nên biết tuân thủ lấy lòng tùy thời điểm, đây là điều không thể thiếu.
Thái độ tích cực nhận sai của Giản Mạc khiến Mộc Hi Lương rất vui vẻ, chỉ là....
"Dĩ nhiên, cậu cũng biết bạn gái nhà cậu là người khoan dung độ lượng, tìm được mình đúng là có chút khó khăn, vấn đề này tạm thời để qua một bên. Chẳng qua chuyện cuốn nhật kí.... Tiểu Mạc cảm thấy mình làm sao để xử lí khoan hồng đây?"
Đương nhiên Mộc Hi Lương không ngu đến mức nói ra yêu cầu của mình, bởi vì nàng cũng không biết nên làm sao để khoan hồng. Vấn đề này... Vẫn nên để cho người làm sai nói đi, mình đứng một bên chỉ điểm là được rồi.
"Cái này hả.... Không bằng như vậy đi, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà toàn bộ đều nghe theo Hi Lương, được không?"
"Đây là điều vốn dĩ rồi, đổi!"
"A.... Hi Lương à, mặc dù mình rất ít khi tiếp xúc với mạng xã hội, nhưng mấy chuyện như quỳ bàn phím gì đó, hẳn là cậu sẽ không để cho mình làm, đúng không?" Giản Mạc vừa nhớ đến đám người thích bát quái trong đồn cảnh sát hay nhắc đến mấy loại trừng phạt gia đình gì đó, bây giờ nghĩ lại thì cảm thấy có chút.... cả người đổ mồ hôi lạnh. Rốt cuộc là kẻ nào nghĩ ra mấy kiểu trừng phạt đó a! Kì cục như vậy! Hại chết người a~
"Ừm hừ ~, dĩ nhiên, mình yêu cậu như vậy, sẽ không để cho đầu gối của cậu chịu tội. Tiểu Mạc yên tâm, có thể suy nghĩ phương án khác."
Cho dù Giản Mạc tự mình đồng ý đề nghị đó thì Mộc Hi Lương cũng sẽ không chịu. Khiến Giản Mạc đau thì lòng nàng cũng đau, tội gì phải tự ngược mình như vậy chứ.
Sau đó, Giản Mạc vắt hết óc để nghĩ ra đủ loại trừng phạt, thế nhưng Mộc Hi Lương liên tục lắc đầu.
"Vậy không bằng.... Mình nhịn một tháng?" Khụ khụ.... lời này nói ra... sao lại có cảm giác thô bỉ như vậy chứ?! Lúc Giản Mạc vừa nói xong thì liền cảm thấy thật có lỗi.
Chẳng qua lời này của Giản Mạc cũng có thâm ý. Xem đi, trí nhớ vừa khôi phục, rất nhiều chuyện dù chưa nhớ lại hết, hoặc cũng có thể là vì đã quá lâu nên tương đối mơ hồ, thế nhưng có một số việc vẫn thâm căn cố đế khắc sâu trong trí nhớ của Giản Mạc.
Tỷ như dáng vẻ lần đầu tiên Mộc Hi Lương nở rộ dưới thân cô, quyến rũ lẳng lơ như vậy, mị hoặc như vậy, chỉ cần nhớ lại hình ảnh lúc đó là lòng của Giản Mạc cũng nở rộ rực rỡ như hoa.
Đem ra so sánh, chuyện trên giường của hai người vẫn luôn là cô chiếm thượng phong. Không phải là Giản Mạc không biết khi đó Mộc Hi Lương cũng rất muốn cô, nhưng mà lúc đó cô cũng rất cô chấp cứ cho rằng mình hẳn nên chăm sóc Mộc Hi Lương, toàn bộ của Mộc Hi Lương phải là của cô. Hơn nữa.... cảm giác bị đè ở dưới thân người khác... thật sự không giống như mình đi đè người khác đâu.
Mộc Hi Lương thật sự rất muốn đầy mặt hoảng sợ nhìn bạn gái đáng yêu nhà mình, lời to gan như vậy mà sao cũng dám nói ra khỏi miệng? Mặc dù.... Nhưng mà tim của nàng cũng đập như trống a, cho dù nội tâm như sóng vỗ nhưng trên mặt lại bình tĩnh không có chút dấu vết.
Mộc Hi Lương mặt đầy thong dong, còn suy tư một phen, sau đó mới nói: "Chuyện này.... Nếu như Tiểu Mạc không nghĩ ra cách nào tốt hơn thì mình thấy chủ ý này cũng không tệ lắm."
"A... Không thì mình nghĩ cái khác đi." Đưa ra nhiều lựa chọn như vậy mà cái nào cũng từ chói, nhưng đến cái này thì lại đồng ý sao?!
Hình ảnh lần trước bị Mộc Hi Lương chiếm làm của riêng còn sờ sờ trước mắt, Giản Mạc chỉ cần nghĩ một tháng về sau mình đều phải biến thành dáng vẻ kia thì thật sự rất xấu hổ a! Hơi nóng trên mặt càng lúc càng lan rộng.
"Ừ, được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Quân tử nhất ngôn, đến lúc đó Tiểu Mạc không nên đổi ý nha~"
Trong lòng Mộc Hi Lương cười trộm, xem đi, ở phương diện này, ngàn vạn lần không nên chủ động nói ra đề nghị của mình, bởi vì bạn không đoán được cái đồ ngốc kia sẽ mang đến cho bạn ngạc nhiên vui vẻ đến nhường nào. Giống như giờ phút này vậy....
Thật ra thì... muốn đổi ý thì phải làm sao?
Suy nghĩ một chút thì cảm thấy cuộc sống sau này sẽ không tốt đẹp gì a~ Giản Mạc thật hối hận muốn chết....
"Trí nhớ đã khôi phục, vậy.... tư tưởng thì sao?" Nãy giờ nói nhiều như vậy chẳng qua là muốn chứng thực chuyện mà Mộc Hi Lương vẫn để trong lòng, bởi vì lúc trước Giản Dực Long có nói đến tư tưởng của Giản Mạc, cho nên liền muốn dùng chuyện này để dò xét thái độ mà Giản Mạc đối với nàng.
Thái độ rất rõ ràng, đối với nàng rất tốt. Như vậy có phải cũng đại biểu là tư tưởng của Giản Mạc đã cởi mở rồi không? Có phải là sẽ không vô duyên vô cớ phát bệnh nữa không?
"Mình biết cậu muốn nói điều gì, không sao. Những chuyện kia đều đã qua rồi, chúng ta giữ lại, sau này sẽ từ từ làm rõ, được không?" Tư tưởng cái gì, từ sau khi nghĩ thông suốt cũng là Giản Mạc buông lỏng bản thân nhất từ trước đến nay.
Nhìn hai hàng lông mày của Giản Mạc thì không có vẻ gì là đang nói dối, tảng đá trong lòng Mộc Hi Lương cũng hạ xuống. Tư tưởng cởi mở là tốt rồi, nàng cũng không sợ Giản Mạc không bỏ xuống được khúc mắc, cuối cùng lại khiến cho hai người đường ai nấy đi.
Thật ra thì Giản Mạc không biết, ngay giây phút nhìn thấy Giản Mạc lúc nãy, trong lòng Mộc Hi Lương có bao nhiêu run rẩy, thế nhưng sau khi Giản Mạc nói đến chuyện trừng phạt thì nàng mới có thể chậm rãi bình tĩnh lại.
Giản Mạc có thể buông xuống tâm ma, tương lai sau này của hai người sẽ càng tốt đẹp hơn.
--------------
Merry Christmas! Tuy lời chúc hơi trễ nhưng hi vọng mọi người đã có một đêm Giáng Sinh an lành và ấm áp nha~ <3