Đông Túy Hạ Hàm

Chương 33: Bất khả chiến bại




Quay lại xe sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt đẹp, thậm chí còn thuận lợi hơn kì vọng.Tế Quỷ không khỏi cười tự mãn: "Không hổ là VĂn Tử! Đã ra tay thì thủ thuật cũ thế này cũng diễn xuất thần. Nói năng lưu loát, kể là anh đây cũng xém tí tì ti là thật.Nhưng Vẫn Tử này, làm sao cô biết thằng cha kia thua bạc, rồi gì mà sắp khánh kiệt tới nơi rồi?” Đông Túy ngồi ghế trước, Âm Tam bên cạnh vẫn đang chơi game, hoàn toàn không để tâm tới mấy người bọn Đông Túy.“Thực ra rất đơn giản thôi, cái gọi là đoản mệnh chẳng qua là nắm bắt tâm lý, chỉ cần biết được điểm yếu trong tính cách đối phương thì muốn làm gì cũng dễ dàng thành công.Khi sư phụ ra dầu cho em nói đó anh ta là công nhân, thích đánh bạc, em đã đoán được bảy tám phần tình trạng của anh ta rồi.Thêm chuyện đứa con mười mấy tuổi, đủ thấy gia cảnh anh ta khó khăn thế nào.Một người nghèo khổ nhưng lại thích bài bạc, rất dễ đoán được tình cảnh hiện tại của anh ta, hơn nữa trên tay lại có vài dấu sẹo kỳ lạ, theo tình trạng đóng vảy thì chắc hẳn gần đây mới bị.Thế nên, em mới nói anh ta đang gặp vận xui.Kết hợp với tâm lý chỉ có ở dân bài bạc, dễ dàng kết luận, hạ đòn tấn công.” Cô giải thích nghe đơn giản, nhưng đến lúc tự suy nghĩ, chẳng mấy người quan sát tỉ mỉ được thể, Tổ Quỷ thẩm khâm phục Đông Túy, bao nhiêu năm lăn lộn giang hồ mà còn không đạt tới gần trình độ của cô.Quan sát kỹ từng chi tiết, vô cùng linh hoạt, lại còn nhìn thấu chuyển biến tâm lý của người khác.“Văn Tử, xịn quá đi mất.Đúng là tre già cây mọc.” Tế Quỷ muốn văn hoa lên chút.Có điều, văn hoa kiểu này...“Sư phụ...Ý là tre già măng mọc phải không ạ?” Đông Túy thoáng nghi hoặc, hỏi lại Tổ Quỷ.Tế Quy trình độ văn hóa thấp, mới học hết cấp một, lúc này không ngừng lắc lắc đầu một cách ngại ngùng, yếu ớt đáp: “Như nhau cả thôi...” Đông Túy rất muốn nói rằng, nó giống nhau cái mợ gì! Nhưng thôi kệ đi, đổi phương vui là được rồi.Tiếng nhạc game đột nhiên ngưng, Âm Tam chơi hết một ván rồi, ánh mắt mới hướng ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh bên ngoài, một ngày hè chói chang, không khí nóng nực bị chặn lại bên ngoài cánh cửa.Đầu ngã tư cách đó không xa, có người phụ nữ trung niên đang công một đứa bé mới hai tuổi, trang phục kiểu cũ từ mấy chục năm trước, gương mặt già nua, tay xách nách mang đến cùng cả lưng, bên trong những cái túi nilon đỏ đến tức mắt còn thấy cái bánh bao ăn dở.Trời hè oi bức, trán người phụ nữ lấm tấm mồ hôi, lấp lánh dưới ánh nắng.Da dẻ đứa trẻ trên lưng vàng vọt, mặc chiếc áo cộc tay cũ sờn.Đầu bằng toàn bằng gạc trông rất chướng mắt.Cậu bé ngoan ngoãn nằm trên lưng mẹ.Nhìn là biết họ từ dưới quê lên, vừa mới phẫu thuật xong, đang tìm xe về.Nhưng đi taxi thì đắt quá, nên mới đi bộ thế này để tiết kiệm tiền.Ánh mắt của Âm Tam dừng lại trên người phụ nữ, khóe miệng hơi nhếch lên, lạnh lùng nói: “Mục tiêu tiếp theo là bọn họ, nhất định phải lột cho bằng sạch.” Hắn nói nhẹ bẫng không chút cảm xúc, cứ như gió thoảng qua.Đông Túy nghe theo chỉ dẫn, cũng đã thấy hai người ở cách đó không xa.Nguyên tắc của cô là không lừa gạt người thật thà, đáng thương như thế này, nhưng hiện giờ rõ ràng không thể lôi lý do này ra được.Cô hiểu quá rõ suy nghĩ của Âm Tam.Nhìn hai người họ đáng thương, nhưng để hoàn thành mục đích của mình, Đông Túy hoàn toàn không đổi sắc mặt, gật đầu: “Vâng, em biết rồi.” “Này! Văn Tử, có cần anh giúp không?” Tế Quỷ vốn đã chẳng còn để ý tới những người đáng thương thế này trong xã hội nữa.Mọi người đều sống chẳng dễ dàng gì, nếu đã vậy, sao không thể cướp của người khác về để mình sống được dễ dàng hơn chứ?Mỗi người một hoàn cảnh, xuất thân khác nhau, suy nghĩ và cách nhìn khác nhau.Đông Túy mỉm cười lắc đầu: “Một mình em làm được rồi, không làm phiền đến sư phụ.” Nói rồi, tay phải đẩy cửa bước xuống xe.Trong ánh mắt lạnh như băng của Ân Tam đã dâng thêm chút hứng thú dõi theo cô.Đông Túy không hề ngập ngừng, đi thẳng tới phía trước người phụ nữ trung niên kia.Vừa thấy người, tiềm thức cô liền nhớ tới mẹ ruột, hồi nhỏ bị sốt, bà cũng cõng cô cả đêm, đi bộ mấy chục cây tới trạm y tế.Những năm tháng đen tối ấy, dấu chân mẹ hằn sâu trên mặt đường đầy bùn đất, cũng khắc sâu trong tâm trí của cô.Có điều...Không thể lùi bước được, nếu không sẽ phá hỏng toàn bộ kế hoạch.Người phụ nữ có lẽ đi đã mệt, liêu xiêu ngồi xuống một vệ hoa ven đường, bóng râm xòe che đỉnh đầu, tiếp đó đặt cậu bé hai tuổi xuống.“Bé ơi, mình nghỉ tí rồi lại đi nhé.” Bà nở nụ cười chất phác lương thiện, hướng ánh mắt tội nghiệp về phía bé con của mình.“Cô ơi, cô ngồi đây làm gì vậy, trời nóng thế này, sang trung tâm thương mại bên kia có điều hòa mà.” Đông Túy ngồi xổm xuống nhìn hai người kia.Quan trọng là trong mắt đầy vẻ thương xót.“Haiz, không cần đầu, chúng tôi ngồi đây nghỉ chân là được rồi, cảm ơn cô.” Người phụ nữ dịu dàng đáp lời, thoáng chút ngại ngùng.“Không có gì, cháu nhìn hai người tội nghiệp quá, cậu nhỏ này chắc mới phẫu thuật xong phải không ạ? Trời nóng thế này dễ sốt lắm.” Đông Túy tỏ ý tốt, khiến người phụ nữ cảm thấy, ít ra thế giới này cũng không quá lạnhleo.Bấy giờ bà mới mỉm cười: “Vâng, cảm ơn cô, không sao đâu.Vết thương này, nhằm nhò gì.” Đông Túy thở hắt ra: “Thôi vậy, hai người là về đâu thể ạ?” “Chẳng là vừa cho thằng bé phẫu thuật xong, hai mẹ con về quê thôi, đợi chốc nữa là có xe đi tỉnh.” Người phụ nữ đáp lời.Bến xe cách đó chưa đến một trăm mét.Đông Túy đảo mắt, lúng túng nói: “A...Là thôn Đông Trang phải không ạ? Cháu quen anh chủ xe, chi bằng cháu giúp cô mua vé nhé? Không có tới cửa bán vé không mua được vé, vé do chủ xe giữ, toàn tự tăng giá, cháu nói đỡ mấy câu giúp cô mua vé rẻ.”Ai chẳng thích được hạ giá, hơn nữa, người nào từng đi xe đều biết, ở một số nơi, trạm xe không có vé, đúng là chủ xe tự ý tăng giá.Người phụ nữ thấy Đông Túy chắc không phải người xấu, lúc này không khỏi nghĩ, khéo lại bớt được chút tiền đi đường: “Vậy...đành làm phiền cô rồi.Có điều...” Có điều, trong lòng vẫn thoáng chút nghi ngờ.“Chị bằng, cháu đưa cô tới gặp chủ xe, để anh ta tự tay đưa vé cho cô.Cô yên tâm, cháu không lừa cô đâu.” Đông Túy cảm nhận được ngay, mỉm cười tháo gỡ khúc mắc trong lòng đối phương.Vừa nghe vậy, người phụ nữ chẳng phản đối nữa, dù gì mình cũng đi theo cô ta, cô ta chạy đi đâu được.“Vậy, làm phiền cô quá.” Bà nhoẻn miệng, xoa xoa đầu con trai.Bé con rất ngoan, không khóc không quấy, cứ như biết đồng cảm với nỗi khổ của mẹ.Sau đó, hai người theo chân Đông Túy bước tới quầy bán vé xe, Đông Túy nhìn bốn phía như đang tìm người: “Quái lạ, đi đâu rồi.” Cô lẩm bẩm trong miệng, rồi rút điện thoại ra gọi “Tút tút tút...” Điện thoại kết nối, Đông Túy cất tiếng: “A lô? Anh Châu à, xe anh đến chưa...? Là thế này, anh giữ hộ em một vé, em có người bạn ẵm theo con nhỏ...Vâng, anh đang ở trong đại sảnh rồi á? Nói chuyện với trạm trưởng? Có tiện ra chỗ em không...? À vâng, được ạ, anh chờ chút em xuống.” Sau một trang thăm hỏi thân mật, Đông Túy gác máy.Người phụ nữ đứng ở phía đối diện cũng nghe rõ tất cả.Đông Túy lo lắng nói: “Hầy, cô xem.Bạn cháu lại đang nói chuyện với trạm trưởng trạm chuyển khách, bảo cháu bây giờ trực tiếp đưa tiền mua vé, lát anh ấy sẽ cho lên xe.” “À...Vậy, vậy cô mua giúp tôi nhé” Người phụ nữ vẫn vô cùng tin tưởng cô gái bỗng nhiên xuất hiện này, rất có thiện cảm.“Vâng, chỉ là sợ người ta không cho dẫn người vào văn phòng...Thể này đi, cô đưa tiền cho cháu trước, cháu đi mua vé rồi quay về đưa tận tay cho cô, cô đợi cháu ở đây.Cô cứ yên tâm, dăm chục đồng bạc, cháu không lừa cô đâu.” Càng nói vậy, người phụ nữ càng không dám nghi ngờ Đông Túy, thậm chí còn cho là mình quá đa nghi.Thế nên bà không nói gì nhiều: “Vậy làm phiền cô rồi, nhờ cô mua giúp cho.” Nói rồi, tay phải vẫn ôm chặt lấy bé con, mở túi bên tay trái, lấy ra một cái bọc vải, mở bọc vải, bên trong có bốn tờ tiền màu đỏ, bà rút một tờ một trăm đưa cho Đông Túy: “Đây, nhờ cô nhé.” Cầm tờ tiền một trăm, Đông Túy không đổi sắc mặt, nhưng cảm thấy vô cùng nặng nề: “Vâng ạ, chúng ta qua đại sảnh thôi, cô đợi cháu ở đó.” Người phụ nữ lại gói ghém cái túi vải lại rồi nhét vào trong túi, mỉm cười, ôm chặt bé con.Đông Túy nhẹ nhàng vươn tay ra, nhân lúc người phụ nữ chưa kéo ba lô lên, tự nhiên bóp bóp vai, đầm đấm lưng cho bà: “Chúng ta đi thôi cô.” Như thể vô cùng thân thiết cùng tiến vào bên trong sảnh.Người phụ nữ chẳng hề cảnh giác chút nào, kéo lại ba lô lèn chặt đồ rồi đi cùng Đông Túy.Bên trong đại sảnh toàn người là người, loa phát thanh liên tục thông báo các chuyến xe khởi hành gần đây.Người đến người đi chen kín cả sảnh, căn bản là chẳng có chỗ mà ngồi.Ba người kéo nhau tới một góc phòng có vẻ yên tĩnh, Đông Túy khẽ thở hắt: “Vậy, hai người ở đây chờ cháu nhé, cháu vào văn phòng của trạm trưởng từ bên kia.Cô đừng chạy đi đâu đấy!”Cô nhấn mạnh giọng, có ý nhắc nhở.Người phụ nữ gật đầu, vẫn chẳng chút hoài nghi.Cứ thế, Đông Túy bỏ đi...Mười phút...Mười lăm phút...Hai mươi phút...Ba mươi phút sau, thấy chỉ chốc lát nữa thôi là xe sẽ chạy, người phụ nữ vẫn chẳng thấy bóng dáng của Đông Túy đâu.Bà cảm thấy có gì đó bất thường, liền ôm con đi theo hướng Đông Túy bỏ đi lúc nãy mới phát hiện ra...Hoa ra chỗ đó là cửa sau của trạm xe.Người phụ nữ bàng hoàng, không nói nên lời! Bà lôi bọc vải ra, lại phát hiện bọc vải đã nhẵn không, chỉ còn sót lại trong túi, nhưng tiền thì không còn nữa.Rốt cuộc là lúc nào? Người phụ nữ nhớ lại, hẳn là lúc mình vừa lấy tiền ra, chuẩn bị quấn bọc vải lại cho vào trong túi! Lúc Đông Túy vươn tay xoa bóp lưng bà, đã nhanh tay đỡ lấy bọc vải sắp rơi, đồng thời dùng chắn tầm nhìn của bà.Giờ nhớ lại rõ ràng thì cũng muốn mất rồi, chẳng còn ý nghĩa gì nữa.Người phụ nữ không nén nổi, ngồi bệt xuống đất khóc tu tu.Vài trăm bạc đó đều là tiền đi mượn, trên người không còn xu nào, thể này làm sao mà quay về được đây! Đúng là đa nghi mấy cũng không tránh được bịp bợm!