Đông Túy Hạ Hàm

Chương 17: Vết thương trong lòng bà đỡ hơn chút nào chưa




Một lần nữa thu được một món tiền lớn, ngày hôm sau đã an toàn chuyển tới tài khoản, mấy chị em quyết định đi KTV quẩy cho đã.Trời đêm mơ màng, ánh đèn lấp lánh kích thích trái tim mỗi người, cũng phô bày tính cách thật của mỗi người.Mấy cô gái đứng trong không gian tối tăm, ánh đèn không ngừng nhấp nháy, ra vẻ bản thân không hề ưu sầu.“Muốn giữ lại mà không thể giữ được mới là cô đơn nhất, dịu dàng chưa kịp bày tỏ đã chỉ còn lại khúc hát ly biệt...Một giây trước khi cõi lòng tan nát, ra sức mà ôm lấy lời hứa hẹn...” Tô Đát Quý giữ micro hát một bài tình ca đau thương.Tối nay, cả nhóm đều ngà ngà say, quá khứ của Tô Đát Quý không ai biết, chỉ biết lần đầu khi gặp cô, cô đã không hề để ý mà nói cha mẹ mình chết rồi.“Nào, chúng ta chơi lăn xúc xắc đi.Đông Nương, đừng uống rượu suông mãi thế chứ.” Trâu Noãn lôi đồ chơi trong KTV ra, hô hào mọi người.Trên bàn đã có một đống vỏ chai bia rỗng không nằm lăn lóc, đĩa đậu phộng thì căn bản chưa đụng tới mấy miếng, ngược lại, Phong Tiểu Mạn ôm bắp rang trong lòng, vừa ăn vừa làm như đang xem phim Mỹ, nhìn Tô Đát Quý lúc này đang nhập tâm ca hát.Ánh sáng lập lòe phản chiếu trong đáy mắt, Đông Túy quay đầu, tay cầm chai rượu, cười khẽ.“Lần xúc xắc? Chẳng phải ngoại trừ trò kéo búa bao ra, bà chẳng biết chơi gì khác sao?” Đông Túy trêu chọc, Trâu Noãn hít hít mũi, vẻ mặt rất không tình nguyện, “Chẳng phải đây cũng là một loại hẳn tù tì à! Đông Nương bà đừng có bóc mẽ tôi chứ.Bà như vậy sẽ không có bạn đầu, tôi nói bà nghe!”Đông Túy không đếm xỉa đến lời kháng nghị của Trâu Noãn, “Được, chơi thì chơi, nào, Em Gái Cup D, cùng chơi nào.Càng đông người càng vui.” Đông Nương tiện mồm gọi Phong Tiểu Mạn ngồi bên cạnh, chỉ cần là yêu cầu của Đông Túy, Phong Tiểu Mạn gần như chẳng bao giờ từ chối.Ba người châu đầu vào, Trâu Noãn đem con xúc xắc lớn đặt trên bàn, xúc xắc chia ra sáu mặt, lần lượt viết, ôm nhau, hôn môi, kéo quần của người đầu tiên đi vào, đánh vào ngực, quỳ xuống hát “Chinh phục”, nói lời thật lòng.Ai thua, thì người đó sẽ phải tung xúc xắc rồi làm theo nội dung ghi trên mặt.“Kéo búa bao!” Ba người cùng hộ.Trâu Noãn ra bao, Phong Tiểu Mạn và Đông Túy ăn ý mà ra bủa, kết quả đã rõ.“Ôi, sao tôi lại xui vậy chứ, vừa chơi đã thua rồi.” Trâu Noãn bĩu môi, vô cùng không cam lòng, đây không phải là điềm tốt đâu.“Được rồi, đừng phí lời nữa.Để tôi tung xúc xắc cho nào.” Đông Túy chắp tay trước ngực, lớn tiếng lẩm bẩm, “Trời xanh phù hộ! Kéo quần nha kéo quần nha!” Nói xong cầm xúc xắc lên mạnh mẽ ném xuống.Ánh mắt mấy người đều nhìn chằm chằm theo, Trâu Noãn liền cầu xin, ngàn vạn lần đừng là kéo quần mà!Đẹp trai còn đỡ, nếu không đẹp thì mình làm sao ra tay nổi đây!Xúc xắc rơi xuống mặt bàn, mấy người đều chồm lên nhìn, nội dung là, “Quỳ xuống hát Chinh phục.”Trâu Noãn cảm thấy vô cùng may mắn, chỉ cần không phải là kéo quần, những cái khác đều không quan trọng.Tuy rằng thấy tiếc nuối, có điều giải trí mà, mọi người đều vui vẻ.Đông Túy cũng không quan tâm nữa, “Cũng được, nào, để tụi tôi nếm thử cảm giác được ngưỡng mộ xem nào.” Trâu Noãn quỳ xuống trước mặt hai người, mấy chị em với nhau, căn bản quỳ một cái cũng không sao.Sau đó cầm micro cao giọng lảnh lót hát: “Cứ như vậy bị người chinh phục! Chặt đứt hết tất cả đường lui! Quyết định của người là kẻ ngốc nghếch, tâm trạng của tôi là nhân sủi cảo...” Giọng Trâu Noãn.hát át cả Tô Đát Quý.Nhưng Tô Đát Quý vẫn chìm sâu trong bài tình ca của chính mình đến nỗi không thèm quan tâm.Đông Túy theo bản năng chê bai: “Cái quái gì lung tung vậy.Được rồi được rồi, bình thần, Tiểu Trâu Tử.”Ái này xem như qua.Mấy người tiếp tục trò chơi, “Kéo búa bao!”Lần này Đông Túy ra kéo, Trâu Noãn và Phong Tiểu Mạn ra bao.“Sao lại là tôi thua nữa vậy...” Trâu Noãn tỏ ra bất đắc dĩ, biểu cảm lúc này vô cùng không vui.“Không phải còn có Em Gái Cup D cùng bà đó sao.Bà đâu chịu thiệt đâu.Được rồi đừng có lươn lẹo.” Nói xong, Đông Túy tiếp tục tung xúc xắc lên.Phong Tiểu Mạn ngồi một bên từ đầu tới cuối không hề chút biểu cảm hay hành động gì, giống như chỉ gom vào cho đủ số lượng, không hề có cảm giác tồn tại.Xúc xắc rơi xuống, lần này tung ra là hôn môi.Nói cách khác chính là hai người phải hôn môi...“Oa, cảm giác này cũng không tệ.” Trâu Noãn liếc mắt đưa tình với Phong Tiểu Mạn, tỏ vẻ quyến rũ nói.Phong Tiểu Mạn đẩy gọng kính trên mũi, theo bản năng ngồi sát vào Đông Túy thấp giọng nói: “Có tỏi không? Tôi ăn hai miếng.”Dựa theo logic bình thường mà phân tích, mùi vị trong miệng ngậm tỏi, hôn môi sẽ không quá ba giây.Phong Tiểu Mạn không muốn cho Trâu Noãn thừa cơ trục lợi đâu.“Cái gì? Tỏi? Bà nghĩ tôi là loại dâm dê chắc?” Trâu Noãn nói xong liền xoa xoa tay, ánh mắt háo sắc híp lại nhìn chằm chằm Phong Tiểu Mạn, chậm rãi đi gần về phía cô.Phong Tiểu Mạn sau khi cẩn thận quan sát Trâu Noãn, gật đầu nói, “Đúng.” Trâu Noãn kéo áo Phong Tiểu Mạn, trực tiếp hôn môi.Cứ như tổng tài bá đạo vậy.Đông Túy nhìn mà chỉ biết cười bất đắc dĩ...Phong Tiểu Mạn nắm chặt hai tay, nhìn chằm chằm Trâu Noãn trước mắt, coi bộ cô nàng không hề có ý buông tha mình, hai tay muốn dùng lực đẩy ra.Nhưng cô đã quá xem thường sức nặng của Trâu Noãn rồi.Cô nương này quá nặng, căn bản không đẩy ra được.Bất đắc dĩ, Phong Tiểu Mạn đỏ bừng mặt, hai tay chụp lấy ngực của Trần Noãn,Trâu Noãn lúc này mới không nhịn được mà cười, buông Phong Tiểu Mạn ra.“Ha ha, bà chơi xấu!” Trâu Noãn cứ ngỡ thoải mái tùy tiện, nhưng bây giờ cũng không kìm được hai má hồng lên, không ngờ Phong Tiểu Mạn dám ra chiêu này.Phong Tiểu Mạn vẻ mặt ghét bỏ mà đưa tay lau miệng, trong ánh mắt tràn đầy oán hận.“Được rồi được rồi, tiếp tục.” Đông Túy ngồi bên cạnh gọi, mấy người cũng nhanh chóng trở về vị trí cũ.“Búa kéo bao!”Ba người lần nữa cùng hô lên, lần này, Đông Túy ra kéo, hai người kia ra búa, Đông Túy thua.“Ha ha, cuối cùng cũng đến Đông Nương của chúng ta rồi.Nào, để tôi tung cho! Tôi phải thử cảm giác nắm giữ vận mệnh của Đông Nương.” Trâu Noãn cướp lấy xúc xắc, vẻ mặt đắc ý.Đông Túy chẳng hề quan tâm, hai tay đan vào nhau lười biếng dựa vào Xô pha.“Dám chơi dám chịu, tùy các người đó.” Chưa dứt câu, Trâu Noãn đã tung xúc xắc lên rồi, mà nội dung lần này, lại là nói lời thật lòng.Lời thật lòng?“Haiz, còn tưởng có thể tung ra kéo quần chứ.Cơ mà, nói thật lòng cũng được!” Trâu Noãn hơi bất mãn, có điều nháy mắt một cái, dáng vẻ đã trở lại như ban đầu.“Hỏi đi, có điều gì muốn hỏi nào?” Đông Túy nhẹ giọng đáp.Nhưng, Trâu Noãn bỗng nhiên trầm mặc, trên sắc mặt lộ vẻ hơi lo sợ, có chút không hợp với không khí nơi này.Cô im lặng quay đầu, nghiêm túc mà nhìn Đông Tây, “Đông Nương, vết thương trong lòng bà, đỡ hơn chút nào chưa?”Bị hỏi bất ngờ, Đông Túy bỗng run lên, biểu cảm trong phút chốc trở nên cứng đờ, quá khứ ấy, khung cảnh bản thân mình cũng không muốn nhớ, giờ đều hiện lên hết cả trong tâm trí.Vết thương đó, mỗi khi nhớ tới vẫn khiến trái tim quặn đau.Nhìn sắc mặt khó coi của Đông Túy, Phong Tiểu Mạn bên cạnh trừng mắt với Trâu Noãn, “Vấn đề này không hay, để tôi hỏi...” Muốn chuyển hướng đề tài này, vì Phong Tiểu Mạn là người hiểu rõ quá khứ của Đông Túy nhất, thấu nỗi đau của cô nhất.Đông Túy khẽ cười một tiếng, ra vẻ thoải mái mà đáp lại, “Chưa đỡ.” Đơn giản nói hai chữ, Đông Túy hít sâu một hơi đứng lên, “Tôi ra ngoài hít thở không khí chút.” Nói xong, không đợi mấy người kia phản ứng lại, cô đã đứng lên rời khỏi ghế.Cảm giác không khí trong ấy thật ngột ngạt, Đông Túy nhanh chóng đi ra khỏi KTV, tựa vào bức tường bên cạnh, rút một điếu thuốc ra, châm lửa.Theo làn khói đi vào trong phổi, Đông Túy nhớ đến quá khứ.Đông Túy xuất thân thấp kém, sống ở ngoại ô thành phố, vì có mẹ là mẹ đơn thân, từ nhỏ đã bị người khác khinh thường bắt nạt.Bày sạp bán quần áo trên đường, phí quản lý nộp lên trên đều cao hơn người khác gấp hai, gấp ba lần.Đi rửa bát cho người ta cũng bị chèn ép tiền lương.Lại vì nhiều lần khất nợ tiền thuê nhà mà bị bà chủ đuổi ra ngoài, cho nên đường cái, gầm cầu, đường hầm đều là nơi thường lui tới, tùy tiện tìm một chỗ đều có thể coi là nhà.Cũng may nhờ chính sách giáo dục bắt buộc miễn phí chín năm của nhà nước, Đông Túy cũng học xong cấp hai, nhưng cấp ba hay đại học đều không có tiền duy trì.Có điều, khoảnh khắc rời khỏi trường học đó, Đông Túy đã để lộ nụ cười trước nay chưa từng thấy.Bởi vì, cuối cùng cô đã thoát nợ, đi tìm cái gọi là “cuộc sống” của chính mình.Bản thân cô vốn không hận người bố kia, vì người đó căn bản chưa từng xuất hiện trong ký ức của cô.Nhưng nghĩ tới ngày cô nghỉ học, tai nạn giao thông xảy ra, biến mẹ cô thành người thực vật, ở trong bệnh viện không ai chăm sóc...Cô lại hận ông ta thấu xương tủy.Thoáng cái, thuốc đã cháy hết, Đông Túy tiện tay vứt xuống đất rồi dụi tắt, hai tay theo bản năng ôm lấy hai vai, trong bóng tối cô đơn lạnh lẽo.Trong lòng cảm thấy thê lương không gì sánh được.“Rừ...”Tiếng rung của điện thoại trong túi truyền tới, Đông Túy như không hề có chuyện gì mà lấy máy ra, nghe điện thoại.“A lô, xin chào, ai vậy.”“Chào cô, xin hỏi là cô Đông ở Sở Hành chính phải không?”Trong đêm tối, cặp mắt sáng ngời lóe lên hào quang rực rỡ, diễn đàn trên mạng của các cô ở Đông Thành đã từng post bài lên Sở Hành chính.Một phần nguồn khách hàng là đến từ đó.Thế giới này căn bản không có thời gian cho bạn bị thương mãi được, đối mặt với sức hấp dẫn của tiền bạc, Đông Túy đương nhiên chọn cái có lợi cho mình.Xem ra, lại có việc cần làm rồi.