Đồng Thoại Văn Lang

Chương 7: Ngỡ xa mà gần

Bản Lán một cảnh hoang tàn

Tâm hồn lạc nữ nát tan rã rời

Cần bàn tay lấp che trời

Mắt này chẳng phải chạm đời tang thương

Nguyện theo người suốt con đường

Để tình vá lại tổn thương cõi lòng.

Rõ ràng ở gần nàng như vậy, tại sao cảm giác họ đã đi rất xa?

Tim đập thình thịch, Lạc Cơ cảm thấy hô hấp bỗng khó khăn, âm khèn cao đến chói tai dường như từ trong đầu không ngừng tuôn ra, mắt hoa lên như có người tạt dấm vào mặt, trời đất xoay vòng, có cái gì đó vỡ toạt ra nghẹn lại nơi cổ họng, chuẩn bị giải phóng…

Trước mặt bỗng tối mịt, cảm giác da thịt ấm nồng bao bọc lấy mắt tức thời chặn đứng thứ ghê tởm suýt nữa đã trào ra trong lòng.

“Lạc Cơ,” xoay người nàng lại, Nguyễn Tuấn dỡ tay khỏi mắt, chuyển xuống áp vào hai má nàng, buộc nàng phải nhìn mỗi chàng. “Không có gì cả, mọi việc đã hết.”

Đôi mắt lạc lõng như không nhìn thấy chàng, đầu lại không ngừng gật nhanh.

Cúi đầu xuống sát mặt nàng, giọng chàng càng khẩn trương, tha thiết.

“Nhìn ta, Lạc Cơ, lúc này chỉ cần nhìn ta thôi.”

Tâm có hơi mơ hồ, nàng vô thức gật đầu, giọng thoát ra yếu ớt. “Chỉ cần nhìn chàng thôi… Chỉ cần nhìn chàng…”

Đoạn ngã vào người chàng, mất hoàn toàn tri thức.



Nguyễn Tuấn dịu dàng nâng lên thân hình nhỏ bé, chậm rãi bọc nàng vào trong lòng, mắt quét một lần cuối qua cảnh tượng kinh hoàng, sau đó liền xoay người rời khỏi.

Lúc này trời đã nhập nhoạng, song trước cổng bản lại sáng bừng ánh đuốc. Nguyễn Tuấn nhìn thấy sơn tướng của chàng đang đứng đối mặt với một nhóm người mới đến, mắt chàng liền nhíu lại đầy phiền muộn.

Vừa thấy bóng chàng, hàng trăm gã trai tráng từ trên ngựa lập tức tụt xuống quỳ mọp trên mặt đất, duy có kẻ dẫn đầu là chỉ cúi người, chắp tay kính cẩn vái chào.

“Tôi là Thục Phán, vua Tây Âu, xin ra mắtTản Viên Sơn Thánh, cầu sơn thánh-”

“Cho người vào bản tìm xem còn ai sống sót,” Nguyễn Tuấn lạnh lùng cắt ngang lời kẻ nọ, vô thức ôm chặt người trong lòng giấu sâu vào trong áo khoác. “Ngay lập tức.”

Kẻ dẫn đầu ngừng lại một khắc, sau đó tuân lệnh, đứng lên phân phối cho tướng sĩ tỏa vào trong bản, bản thân thì ở lại cạnh sơn thần phụng mệnh.

Từ góc mắt của Nguyễn Tuấn, có thể nhìn ra tuổi kẻ này không quá sáu mươi mùa vụ (30 tuổi), khí khái anh tuấn, ánh mắt có chút u uẩn thâm trầm, gương mặt lại toát ra vẻ ương ngạnh không giấu giếm của một bậc đế vương.

Một kẻ như thế này… chính là Thục Phán mà Lạc Cơ ngày đêm mong nhớ?

“Phán tôi đến trễ, để con dân phải lâm cảnh đầu rơi máu chảy, thật cảm thấy hổ thẹn vô cùng,” Thục Phán chắp tay cúi đầu, rầu rĩ buông lời.

“Không phải lỗi của vua Thục, chính ta cũng đến trễ.”

“Chỉ trách thủy thánh quá gian xảo, chờ đến khi sơn thánh rời khỏi mới động thủ, sợ rằng mọi việc vốn là ý trời.”

Nguyễn Tuấn không nói gì thêm, chỉ đưa mắt ra dấu cho Dao Sùng, hai người sau đó quay người định rời khỏi.

“Cầu sơn thánh dừng chân!” Vua Thục đưa tay chặn lại, chợt nhận ra có phần thất thố, bèn lùi xuống cúi đầu chắp tay. “Trời bây giờ cũng đã tối, sơn thánh có vẻ bị thương, cô gái trong lòng ngài dường như cũng không ổn. Nếu bây giờ mạo hiểm lên đường về Ba Vì chỉ sợ sẽ bị Lang Xuy chặn đánh. Cung điện Tây Âu chỉ cách đây hai ngày đường, xung quanh thành lũy chống yêu dày đặc, quân đội canh phòng nghiêm ngặt, tuyệt đối an toàn. Nếu sơn thánh không chê, Phán tôi xin mời ngài hạ cố vài con trăng để dưỡng thương. Chờ khỏi hẳn rồi hẵng về Ba Vì cũng chưa muộn.”

Nguyễn Tuấn suy xét một lúc, dù không muốn nhưng cũng cảm thấy vua Thục có lý. Chàng không biết mối quan hệ giữa Lang Xuy và Lạc Cơ là gì khiến tên thủy thần nổi tiếng tàn nhẫn lại chịu tự nguyện bỏ qua cho họ. Nhưng có một điều chắc chắn, Lang Xuy sẽ quay trở lại. Nếu có thể tịnh dưỡng vài tuần trăng, chàng có thể dùng phép độn địa đưa bọn họ về đến Ba Vì trong vòng vài khắc. Ngược lại còn gắng gượng trong tình trạng này, e rằng vài năm cũng chưa thể mò đến mảnh ruộng Giao Chỉ.

“Như vậy, Nguyễn Tuấn ta đa tạ thành ý của vua Thục trước.”

Vòng tay ôm siết lấy người trong lòng lại vô thức chặt chẽ thêm một chút…



Nụ cười phúc hậu tựa lụa mềm tràn ngập đôi mắt, bàn tay nhăn nheo vỗ nhẹ lên đầu nàng một cách yêu chiều. “Con bé này, thật sự không sợ chết hay sao?”

“Nếu theo lời thầy bà, ‘chết’ là ngừng nói chuyện, ngừng ăn, ngừng suy nghĩ; như vậy ‘chết’ lại có gì đáng sợ ạ? Nó có khác gì giấc ngủ đâu? Chỉ là giấc ngủ này kéo dài mãi mãi thôi.”

“Lạc nữ ngốc nghếch chỉ giỏi lý luận chầy cối,” bà móm mém cười, đoạn chuyển tay xuống má nàng thân thiết vỗ về, đôi mắt ánh lên cái nhìn bình yên, sâu lắng.

“Thật ra, người ta cảm thấy cái chết đáng sợ, bởi họ trông thấy kẻ ở lại đã khóc quá nhiều mà thôi.”

Nói rồi trán bà hiện ra một khe nứt, tức thì máu thi nhau tuôn trào.

Lúc tỉnh lại trời đã gần sáng.

Lạc Cơ mở mắt, nhìn đăm đăm lên trần nhà một lúc lâu, cảm thấy sợ hãi việc nhìn bất cứ nơi nào khác ngoài khoảng không vô hình trước mặt. Ngay cả nhắm mắt lại cũng không dám.

Nàng e sợ, kinh hãi, hoảng loạn.

Bên cạnh sột soạt quần áo, lát sau liền có sự ấm áp bao bọc toàn thân, trên mũi xộc vào mùi hương thân thể rất quen thuộc. Nàng lại không thể nhớ ra đó là ai…

Ôm lấy nàng, vuốt má nàng, đưa bàn tay ra vỗ về trên lưng mỗi lần nàng tự dưng run rẩy, trên bả vai nàng tựa má lên, da thịt ấm nồng đã sớm thấm đẫm nước mắt…

Thoáng bên tai còn giọng nam trầm trầm, ấm áp vô bờ.

“Đừng khóc, Lạc Cơ còn có ta.”

Mấy từ giản đơn, lại khiến cho lòng nàng bình an đến vậy, có thể nhắm mắt lại được rồi.

Thầy bà ơi, Lạc Cơ lần đầu tiên biết cái chết lại đáng sợ thế này.



Lần tỉnh thứ nhì trời đã tối sẫm.

“Ta dẫn nàng đến gặp người này, chắc chắn sẽ khiến tâm trạng nàng tốt hơn,” Nguyễn Tuấn điềm đạm nói, đoạn trước khi nắm tay nàng dắt đi, chàng lôi từ đâu ra một con gà lôi cổ đỏ nhấn vào lòng nàng. “Lũ gia súc vậy mà không bị giết, ta không biết đây có phải vật nuôi của nàng không, nhưng trên đường chúng ta về cung điện nó cứ lẽo đẽo đi sau.”

Vẫn trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, nàng ôm lấy con gà, đầu gật một cách vô thức. “Là nó.”

Chân mày Nguyễn Tuấn hơi chau lại, đưa tay dẫn nàng ra ngoài.

Đầu óc có hơi hỗn loạn, song Lạc Cơ vẫn nhận ra bản thân không còn ở bản Lán. Nơi lạ này có tường đá, có rèm sa, có chân đèn đồng đúc hình thần cóc, mỹ lệ xa hoa. Trước cửa phòng cũng không có buồng hoa tân lang, ngoài sân chẳng thấy bóng một con gia súc. Con người bên trong đi lại như bóng ma, im ỉm lạnh lùng. Nguyễn Tuấn bảo đây là cung điện.

Nàng nói, chỗ này khiến nàng nhớ lại khoảng thời gian trong hầm mộ, trông rất khác nhưng cảm giác tương tự nhau.

Chàng nhìn dáng vẻ đờ đẫn của nàng, mắt vương chút xót xa mà thở dài.

Nguyễn Tuấn dùng phép đưa nàng đến một nơi đầy trúc xanh phía sau cung điện, vào sâu một chút mới thấy một đài gỗ cao gần hai trượng, trên đó có ụ đá xếp thành hình vòm.

Ôm lấy eo nàng, chàng vung tay làm mặt đất chuyển động, thoắt cái đã tạo thành sóng đất đưa họ lên đài cao.

Nguyễn Tuấn nâng tảng đá lớn nhất lên, Lạc Cơ ôm con gà đi đến, bần thần nhận ra thân hình nhỏ bé nằm lọt thỏm trong ụ đá to chính là Đô Lỗ. Hai mắt bé nhắm nghiền, song hai gò má vẫn còn hồng hào, chứng tỏ kẻ sở hữu vẫn còn sự sống.

Nàng nhất thời xúc động đến rưng rưng nước mắt.

Nguyễn Tuấn bước lên từ phía sau, tay sờ đầu nàng ôn tồn nói. “Hôm đó người ta tìm ra cậu bé còn thoi thóp trong chuồng gia súc, vội vã đem về chữa trị nên vớt lại được nửa cái mạng.”

“Nhưng… nhưng sao nó chưa tỉnh?”

“Thương tích do yêu quỷ gây nên, không thể chữa trị, cũng may nhờ có Thục-” chợt dừng lại, chàng đột nhiên không muốn nhắc tên kẻ nọ ra trước mặt nàng, bèn trầm giọng. “Nhờ có vua Thục đem nhân sâm cho ngậm mới có thể giữ lại hơi thở. Muốn tỉnh lại e rằng phức tạp hơn.”

“Thục Phán có cách cứu nó?” Lạc Cơ ào đến bấu lấy tay chàng, đôi mắt – lần đầu tiên trong mấy ngày nay – nảy sinh sự sống.

Trong lòng chàng có sự mừng rỡ nhàn nhạt, chợt cảm thấy quyết định dùng nửa phần thần lực giữ lại mạng đứa bé kia thật đúng đắn.

“Có chứ,” mắt dịu dàng nhìn nàng, chàng nói. “Chính là nàng.”

“Đô Lỗ bây giờ đã rất cận kề cái chết, có thể cứu được cậu bé e rằng phải nhờ đến phương pháp phi thường. Con người với thiên nhiên vốn có sự giao thoa thầm lặng, chỉ cần có cách làm cho mối liên kết ấy tăng lên thì không những có thể tái sinh một con người, còn có thể thay da đổi thịt. Ta đem nó ra giữa rừng là để hấp thụ tinh hoa trời đất. Trong hết thảy vạn vật, đá dễ sinh ra linh khí nhất, dùng nó để tái sinh lại mạng của đứa trẻ này vô cùng thích hợp. Cuối cùng, chỉ cần một chén máu của nàng.”

Lạc Cơ tuy không hiểu tại sao phải là máu của nàng, song với nàng Nguyễn Tuấn chính là trời là đất, chàng bảo làm gì nàng cũng sẽ tin theo. Lúc nàng đưa tay ra lấy máu, bộ mặt lạnh lùng bấy lâu của chàng đột nhiên có chút khổ sở, khiến cho nàng khó hiểu vô cùng. Chợt nhớ ngày đó Dao Sùng cũng đem máu nàng cho chàng uống. Có lẽ nhìn thấy Đô Lỗ có phần mà chàng không có, chàng thèm chăng?

Nguyễn Tuấn đem chén máu đổ vào miệng đứa bé, sau đó lấp lại đá lên mặt nó, miệng nhẩm niệm mấy chữ khiến những hòn đá phát ra ánh sáng trắng chói lòa, được một lúc dần dần nhạt đi, bề mặt đá tan vào nhau hình thành một quả trứng.

“Chờ một con trăng, nó sẽ tỉnh dậy.”

Nói đoạn chàng ôm nàng nhảy xuống đài, không dùng phép mà đi bộ về cung điện. Chàng chậm rãi đi trước, nàng lẽo đẽo theo sau. Trăng sáng vằng vặc, gió mang theo hương trúc nhẫn nhạt mơn nhẹ trên má nàng, tất cả đều khiến lòng nàng yên bình khó tả. Đôi mi dài khẽ chớp khi ánh nhìn dừng lại nơi bóng hình cao lớn đang đi phía trước, vạt khố trắng phiêu dật bay trong sắc trầm của đêm đen.

Lưng của một người… từ lúc nào lại ấm đến vậy?

Nàng mơ hồ nhớ ra đôi bàn tay ấm áp che lấy mắt tránh cho nàng nhìn cảnh đau thương, nhớ lời dịu dàng chàng nói lúc nàng trong cơn mê sảng.

“Lạc Cơ, nàng còn có ta.”

Đột nhiên cảm thấy mầm non trong lòng khẽ run rẩy.

Cúi người nắm lấy bàn tay thô kệch của chàng, nàng nhẹ buông lời vào gió, Thục Phán, Lạc Cơ còn có chàng, nên chàng nhất định không được chết.

Chàng không đáp, chỉ nắm lại tay nàng. Siết chặt.

Con đường phía trước tuy rất xa, có ngờ đâu khoảng cách giữa người và người lại gần như vậy.