Đồng Thoại Văn Lang

Chương 2: Tản Viên Sơn Thánh

Có ai qua núi Ba Vì,

Nhắn giùm thánh Tản, nữ nhi mối tình.

Lòng chàng mãi nặng chúng sinh,

Có hay tim thiếp đã sinh chân thành?

Dao Sùng từ thuở lọt lòng mẹ đến giờ, đây chính là lần đầu tiên trông thấy tiên nữ hạ phàm.

Tóc dài bóng mượt một màu đen huyền hoặc, da trắng nõn tựa bạch ngọc xứ Bắc, từng đường nét trên gương mặt mỹ miều thoáng động lòng người. Nàng choàng một áo khoác vải màu rêu, trang phục trắng toát, chân trần đeo vòng chuông nhạc bước nhanh về phía chàng.

Ôm chầm lấy. Còn ngửi ngửi.

“Thục Phán!”

Chưa kịp hoảng hốt trước cái tên, tiên nữ đã đẩy mạnh chàng ra, mặt nhăn nhó. “Không phải Thục Phán!”

Dĩ nhiên là không phải! – Chàng thầm than thở, chưa kịp suy nghĩ sâu hơn thì chất giọng trầm ổn quen thuộc đã trỗi lên từ phía sau.

“Dao Sùng.”

Chàng quay lại, mừng rỡ hơn bao giờ hết trước nhân vật vừa đến.

Toàn thân khoác áo lông chim trĩ trắng tinh, khiêng đồng khắc hình diều hâu loang loáng ánh vàng trong nắng sớm, rìu chiến hai lưỡi chói sắc hoàng kim – đặc trưng của vùng Ba Vì sơn lĩnh. Tất cả làm nổi lên văn thân* lạc điểu** trải dài trên thân hình vạm vỡ, tóc nửa ngắn sát đầu nửa tết thành hai bím nhỏ thả dài đến giữa lưng – chứng tỏ địa vị kẻ này không thể khinh thường. Mày rậm, mũi thẳng, đường nét tuấn tú lại không kém phần kiên nghị. Đôi mắt dài ẩn chứa sự diễm lệ lặng lẽ, khi nổi giận có thể bùng lên thứ lửa quyền uy khuynh đảo thế gian.

Con người này, thể như được đúc lên từ tay người thợ đồng trác tuyệt nhất.

Khắp Văn Lang này không ai ngoài Tản Viên Sơn Thánh – Nguyễn Tuấn.

Hai gối chạm đất, Dao Sùng buông vũ khí, chắp tay vái lạy.

“Thánh chủ muôn tuổi!”

Mắt chàng chuyển từ gương mặt rắn rỏi quen thuộc đi xuống, dừng lại ở chỏm đầu màu đen đang cọ cọ lên ngực vị thánh chủ, phát hiện ra đó chính là tiên nữ vừa nãy ruồng rẫy chàng, miệng nàng liên tục thoát ra hai từ “Thục, Phán”

Dao Sùng kinh ngạc thật sự.

Không phải bởi thánh chủ của chàng vốn không gọi là Thục Phán, cũng không vì chàng nhận ra thánh chủ sau khi bị thủy thánh truy sát vẫn còn lành lặn không một chút thương tích.

Mà bởi, thánh chủ của chàng chịu cho giống cái ôm chầm lấy.

Không những ôm, mà còn cọ cọ…

Không những cọ, mà còn ngửi ngửi…

Lẽ nào chàng sắp chết nên mới nhìn thấy chuyện lạ hy hữu trên đời?

O___O

Tối hôm đó, cả ba vẫn chưa đến được làng bản nào, đành dựng trại nghỉ ngơi bên dưới một gốc đa lớn. Dao Sùng ngồi bên đốm lửa, nướng xong hai con gà rừng liền đem qua cung kính dâng lên cho thánh chủ của chàng cùng mỹ nhân bên cạnh.

“Cái này… để làm gì?” thiếu nữ tên Lạc Cơ hít hít con gà, mắt nheo lại có vẻ nghi hoặc.

“Thưa, để ăn.”

“’Ăn’ là gì?”

Dao Sùng quay sang thánh chủ của mình dò ý, chỉ thấy một đôi mắt sẫm màu âm u đáp lại.

“Lạc Cơ, người thật sự chưa ăn qua bao giờ?” chàng nhướn mày hỏi, vẫn còn bán tín bán nghi những điều Nguyễn Tuấn đã rỉ tai vài canh giờ trước về người thiếu nữ xa lạ.

Nàng lắc đầu, đôi mắt to tròn dõi thẳng vào chàng khiến bản thân thoáng rùng mình. Phàm là người thì phải ăn, cho dù có là bán thần như thánh Tản nhà chàng ít nhất cũng phải có trái cây bỏ bụng, thiếu nữ này đến cả ăn còn không biết…

Rõ ràng thánh chủ hoàn toàn có lý, ả có lẽ chính là…

Mắt nheo lại, Dao Sùng nhanh như chớp rút ra dao đồng bên hông, một khắc sau đã có vệt máu chảy dài trên cánh tay nõn nà.

Con gà nướng rơi xuống đất, Lạc Cơ hốt hoảng thụt lùi, chút xúc cảm trong đôi mắt thâm trầm của vị bán thần phía sau cũng hơi động, song chỉ là thoáng qua. Chàng ta vẫn ngồi yên, duy chỉ có bàn tay hơi đưa lên.

Dao Sùng nhìn ra, tuy không lập tức, vết thương kia trên tay lạc nữ rõ ràng đang liền miệng.

Nhận thức trườn qua đôi mắt mở to, chàng quay về phía Nguyễn Tuấn với thái độ nửa khẩn trương, nửa vui mừng phấn khởi.

“Chính là nàng, thánh chủ! Lần này quả không uổng bị Lang Xuy truy sát. Có trái tim này, nghiệp lớn của họ Thần Nông chúng ta đã thành công một nửa!”

Đối phương không đáp lại nhiệt tình của chàng, chỉ im lặng một hồi, sau chầm chậm nói. “Sau này không cần thiết làm thế.”

Dao Sùng có chút chột dạ, thánh chủ của chàng đã thay đổi? Từ lúc nào lại quan tâm đến nữ giới? Trong ngoài Ba Vì ai mà chẳng biết, ngoại trừ sơn mẫu Ma Thị Cao Sơn, thánh chủ vốn chẳng quan tâm bất cứ giống cái nào. Bằng một phần mười tuổi thánh chủ hiện giờ, trai tráng nào cũng đã có ít nhất một vợ hai con, duy thánh chủ là vẫn điềm nhiên không mảy may động tĩnh, quanh năm suốt tháng nếu không quản việc chiến tranh với thủy thánh Lang Xuy, thì cũng dạy dân cấy cày, rèn đúc. Do đó đã vô số lần nhẫn tâm phụ đi tấm lòng của biết bao sơn nữ. Có lẽ nào mãi đến tận lúc này, đối với lạc nữ xa lạ mới bắt đầu động tình?

Đưa mắt về phía thiếu nữ đang thu mình vào gốc cây liếm láp vết thương như một con thú nhỏ, Dao Sùng trầm ngâm một lúc, đoạn hướng về vị thánh chủ đầy thâm ý mà nói.

“Thánh chủ,” chàng nheo mắt lắc đầu. “Tuyệt đối không thể nào. Ả ta là thức ăn của ngài.”

Đối phương nhíu mày một lúc. “Ngươi đang nói đến điều gì?”

“Ả ta mang quả tim Xương Cuồng, nếu đến cuối cùng định sẽ phải hiến tim cho thánh chủ, hiện tại cũng không nên khiến thánh chủ động tình.”

“’Động tình’?” một bên chân mày nhướn lên, Nguyễn Tuấn có hơi cao giọng.

“Thứ tội hồn tôi*** lắm lời, nhưng quả thật nếu thánh chủ không có tình cảm với ả, lẽ nào chịu để yên cho ả quấn quít ngài như vậy? Thậm chí mặc cho ả tưởng lầm ngài là quân chủ Tây Âu?”

Đối phương bình thản đổ nước từ bình da ra rửa tay, mắt vẫn không rời Dao Sùng, ánh nhìn vẫn lạnh lùng không chút cảm xúc.

“Vậy ngươi nghĩ ta nên khiến ả ghét mà tránh xa ta? Sau đó bỏ đi tìm Thục Phán thật sự?”

Dao Sùng sững sờ, có chút vỡ lẽ. Thì ra thánh chủ của chàng muốn thiếu nữ kia tự nguyện đi theo, ngay cả bị hiểu nhầm là vua Thục cũng để mặc.

“Vốn nghĩ tim Xương Cuồng thời khắc này vẫn chỉ là một linh vật, không thể ngờ lại đã cộng sinh cùng sinh linh. Ngươi bảo ta đường đường là một sơn thánh, lại có thể moi tim uống máu một con sinh linh nhỏ bé?”

Dao Sùng thở dài. “Thánh chủ dạy chí phải, đúng là hồn tôi đã nghĩ quá đơn giản.”

“Lạc Cơ sinh ra từ thi thể bên dưới rễ cây chiên đàn, vốn từ nhỏ đã sống trong lòng đất, trí óc đơn thuần như đứa trẻ, lại đã cứu mạng ta. Ta không thể bất nhân như vậy, chưa đền ơn mà đã báo oán.” Vị sơn thánh trầm giọng.

“Như vậy… không lẽ đành bỏ qua?”

Tản Viên Sơn Thánh đứng dậy, đoạn thở dài trước khi quay người rời khỏi.

“Ta sẽ đền ơn trước.”

Ba người cưỡi hai con ngựa du hành về Tản Viên, do thương tích của Nguyễn Tuấn vẫn chưa hoàn toàn bình phục, e ngại Lang Xuy tấn công nên phải đi vòng qua núi, đường đi dằn xốc, hiểm trở vô cùng. Ấy vậy mà lạc nữ nhỏ kia vẫn hồn nhiên thuần phác, dọc đường ngồi trong lòng Nguyễn Tuấn cười nói không ngừng. Do khí hậu vùng này oi bức, còn nhiều phen xé bỏ y phục trên người, hành động hệt dã thú.

Dao Sùng cưỡi ngựa theo sau không ít lần đã suýt té ngã.

Những lúc như vậy, chỉ thấy vị sơn thánh lạnh lùng của chàng lặng lẽ cúi xuống tỉ mỉ mặc lại y phục cho nàng, bóng lưng vẫn bình tĩnh không chút căng thẳng, dường như chẳng hề bị ảnh hưởng bởi mỹ nhân nhiều phen trần trụi ngồi trong lòng.

Đi đường rừng dĩ nhiên có quái thú, Nguyễn Tuấn do vẫn chưa phục hồi thương thể trong nội tạng, thần lực chỉ có thể đàn áp lũ thú rừng, về yêu quái vẫn phải động tay trừ diệt, khó tránh làm Lạc Cơ nhiều phen hốt hoảng. Song lạc nữ cũng từ từ làm quen, dần dà phối hợp rất ăn ý với kẻ ôm mình trên ngựa, tránh làm vướng bận chàng lúc vung rìu chém giết yêu quái.

Buổi trưa khi hạ trại gần một ao nhỏ, Nguyễn Tuấn dẫn Lạc Cơ xuống uống nước, bản thân tiện thể rửa đi vết máu trên mặt. Đến lúc ngước lên cảm thấy thiếu nữ nhìn mình chăm chú, chàng nhướn mày có ý hỏi. Lạc Cơ chỉ vào môi mình, rồi chỉ vào mặt chàng, bảo. “Thục Phán bị thương.”

Lúc đánh nhau với yêu thú, có chút thương tích là điều không thể tránh khỏi, dẫu có là sơn thánh, chàng cơ bản vẫn mang thân thể trần tục, từ lâu vốn đã không quan tâm những vết thương cỏn con.

Có điều chẳng ngờ, thiếu nữ ngốc nào đó lại không nghĩ như chàng, lập tức vận dụng khả năng thiên phú phục hồi vết thương của mình. Nàng nhón chân ôm chầm lấy chàng – liếm liếm lên môi.

Dao Sùng đang uống nước, nhìn thấy cảnh này, sau đó liền xuất hiện hiện tượng vòi rồng phun trào.

Xong chuyện, đúng là vết thương nhỏ xíu kia đã biến mất dạng.

Dao Sùng biết Lạc Cơ có thể chất tự lành, nhưng đây lại là lần đầu thấy khả năng phục hồi da thịt người khác của nàng, đột nhiên cảm thấy rất hứng thú, lúc sau mon men lại gần nàng có ý xin lỗi chuyện đêm trước. Lạc Cơ vốn ngây thơ nhẹ dạ, thấy người cười với mình lập tức nảy sinh thiện cảm, lỗi lầm gì cũng tha thứ hết. Do đó, khi chàng nhờ vả nàng làm liền lại vết thương trên trán, nàng liền vui vẻ giúp đỡ.

Dao Sùng chăm chú quan sát vị thánh chủ của mình, thấy thánh chủ nhìn họ nhưng không hề phản ứng ghen tuông, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Chàng quả thật không muốn thánh chủ động tình với Lạc Cơ, về sau chắc chắn sẽ không chịu moi tim của nàng. Nhưng mà… chàng chợt thấy mình đã lo lắng quá đáng rồi, thánh chủ của chàng tuy tuổi đời nhiều hơn gấp mấy lần người bình thường, song tâm lý lại chẳng khác một hòn đá cuội đập hoài chẳng rạn.

Lúc sau khi đang leo lên ngựa, ai ngờ lại nghe kẻ nọ lãnh đạm nói. “Hùng tướng thì không nên câu nệ vài vết thương nhỏ nhặt.”

Kẻ nào đó làm liền một màn té ngựa đầy bi tráng.

Cả ba theo đường mòn trong rừng đến một bản làng thuộc biên giới Tây Âu, thấy trời cũng đã nhập nhoạng, bèn tìm nơi nghỉ chân. Bản này không lớn, giao thương buôn bán vô cùng hạn chế, vì vậy không tìm đâu ra nhà trọ để dừng chân. May mắn thay, trưởng bản có vẻ là người hiểu biết, vừa nhìn qua văn thân trên người Nguyễn Tuấn đã vội vã dọn riêng ba gian nhà sàn để họ nghỉ ngơi, cơm nước thết đãi nồng hậu.

Nguyễn Tuấn nhiều ngày mệt mỏi, vừa đặt lưng xuống đã chìm vào giấc ngủ. Đến khuya, toàn thân vã mồ hôi bật người tỉnh dậy bởi ác mộng. Đâu đó ập vào là cảm giác bị đe dọa, chàng nheo mắt đề phòng, thận trọng cúi đầu xuống gầm giường.

Đập vào tầm nhìn là thân hình bé nhỏ của người nào đó cuộn tròn lại, trăng bạc qua khe cửa tưới lên gương mặt nàng sự yên bình vương chút ảm đạm. Thì ra, Lạc Cơ lần đầu xa hầm mộ, không quen với không gian trống trải rộng lớn. Đêm trước đã thức trắng trong rừng, đến nỗi ban ngày phải ngủ gà ngủ gật trong lòng Nguyễn Tuấn. Đêm nay tuy có hẳn bốn vách và nóc nhà, cũng không tránh khỏi bất an. Vậy là đã lẻn sang phòng chàng, chui xuống gầm giường ôm lấy gối mà ngủ.

Dư âm hoảng loạn sau cơn mơ theo hơi thở đều của sinh vật nhỏ dần dần bị ép xuống, cuối cùng tan vào hư không…

Nguyễn Tuấn thở nhẹ, nằm lại xuống giường, một lúc sau lên tiếng.

“Lên đây.”

Không có ai trả lời.

Chàng gõ nhẹ lên giường. “Lạc Cơ, lên đây.”

Cuối cùng cũng có cái đầu nhỏ nhô lên, đôi mắt trong veo chớp chớp nhìn chàng thăm dò, đoạn cả thân hình nhỏ nhắn nhảy tót lên giường, thoắt cái đã chui lọt vào lòng Nguyễn Tuấn, chẳng đợi cho chàng kịp phản ứng.

Trước cục thịt nhiệt tình quá độ đang ôm siết lấy mình, chàng thở dài chịu thua. Dẫu gì cũng là người ơn cứu mạng.

“Sao lại biết đường tìm đến chỗ ta?”

Ngước đầu lên, gương mặt bé nhỏ hơi đần ra. “Lạc Cơ đi theo mùi của chàng.”

Có người choáng váng.

“Chàng và họ… ai nhìn cũng giống nhau, nhưng mùi vị lại khác biệt. Vì thế Lạc Cơ luôn biết được đâu mới là chàng. Có phải Lạc Cơ rất giỏi không?”

Im lặng suy nghĩ một lúc, Nguyễn Tuấn dần dần ngộ ra, có lẽ thiếu nữ này do sống cách biệt với loài người từ nhỏ, giờ ra ngoài đời thật dĩ nhiên chẳng thể phân biệt được dung mạo giữa người và người. Đối với cô bé, có hai mắt, một mũi và một miệng thì ai trông cũng như ai. Chẳng trách, lúc ấy nàng lại tưởng lầm Dao Sùng là chàng mà ôm chầm lấy.

Có bàn tay đưa lên sờ tóc, Nguyễn Tuấn khẽ giật mình, lôi bản thân ra khỏi luồng suy nghĩ rồi nhìn Lạc Cơ chằm chằm. Thiếu nữ nọ dường như chẳng hề để ý đến phản ứng của chàng, tiếp tục dùng bộ mặt ngây ngô sờ sờ, vuốt vuốt.

“Sao Thục Phán lại cắt bỏ tóc vậy? Trước đây tóc chàng rất dài.”

Hơi ấm từ bàn tay bé nhỏ dần lan ra trên da đầu, theo máu di chuyển xuống mặt, cổ, rồi lồng ngực phập phồng, Nguyễn Tuấn dường như nhớ lại một điều gì đó vốn đã bị lãng quên từ lâu. Rất lâu.

“Thục Phán?” không thấy chàng đáp lời, mắt lại trống rỗng, Lạc Cơ lo lắng bèn vội lay chàng.

Sực tỉnh, chàng hơi nhíu mày, không biết nên giải thích phong tục để tóc như thế nào để nàng hiểu, bèn lấy bừa một lý do.

“Vì trời nóng.”

Lạc Cơ ngẫm một lúc, lại hỏi.

“Thế vì sao trời nóng Thục Phán có thể bỏ tóc, còn Lạc Cơ không thể bỏ đồ mặc?”

“Chuyện này…”

“Vì sao đồ mặc của chàng không có vải phía trên, còn của Lạc Cơ lại có?”

“…”

“Vì sao Lạc Cơ phải chịu nóng nhiều hơn chàng?”

Nguyễn Tuấn thở dài bất lực.

“Vì nàng là nữ.”

“Nữ là gì?”

“Nữ là một người để tóc dài, trang phục che kín cơ thể dưới bất kỳ loại thời tiết gì, lạnh hay nóng.”

“Vậy Thục Phán trước đây từng là nữ sao?”

“Ta… là nam.”

“Nam?” Lạc Cơ tròn mắt, liếc về trái ra bề suy nghĩ, đoạn đưa ánh nhìn lên trước ngực kẻ nằm đối diện. “Vậy nam và nữ có gì khác biệt khiến nữ phải mặc đồ và để tóc dài trong khi nam không cần?”

Dứt câu thì tay cũng theo mắt bay lên xoa xoa ngực người nào đó như để tìm kiếm câu trả lời. Nguyễn Tuấn lúc bấy giờ vì lên giường ngủ nên đã gỡ bỏ lá chắn tâm, da thịt cứ thế mà oanh liệt tiếp xúc.

“Lạc Cơ,” giọng rất trầm tĩnh, sau đó có đôi tay đưa lên bắt lại tay nàng, mặc nàng giãy thế nào cũng không buông.

Thiếu nữ lặng yên một lúc, dần dần sự chú ý cũng chuyển về nơi da thịt tiếp xúc giữa tay họ.

Không hiểu sao, cái cảm giác bàn tay được nắm chặt lại muôn phần dễ chịu hơn chủ động nắm lấy, dẫu là cùng một loại tiếp xúc.

Đến lúc bàn tay định buông ra, lạc nữ nọ dĩ nhiên không chịu, bèn kéo luôn vào mình gối đầu lên, mắt cố tình nhắm lại, miệng ngâm nga bài hát xưa cũ năm nào, chậm rãi đi vào giấc ngủ sâu.

Bài hát không có lời, song người lại có muôn vạn niềm vui mới.

Chỉ là, người không biết rằng ngay giờ phút ấy, đôi mắt vốn sẫm đen mấy trăm năm của vị sơn thánh, trong một khắc ngắn ngủi, bỗng lóe vàng.

_________________________________________________________

*Văn thân: hình xăm. Tương truyền dân Văn Lang ta ngày xưa có tục xăm mình khi trưởng thành, dân miền sông nước thì xăm hình rồng, cá, thuồng luồng, cóc… dân miền núi xăm hình chim chóc, hươu, nai, cọp… Mục đích của việc xăm mình đến nay chưa xác định rõ. Nhưng trong Lĩnh Nam Chích Quái có nhắc đến việc xăm văn thân là để phục vụ cho việc săn bắt, đánh cá của người dân.

**Lạc điểu: một loại chim cổ được khắc trên trống đồng của người Việt, có sách nói là vật tổ của người Việt cổ, tượng trưng cho tinh thần và văn hóa thuần Việt. Dựa trên những họa trên trống đồng thì không thể hình dung rõ ràng hình dạng loài chim này. Những miêu tả loài chim này của tác giả trong truyện do đó chỉ mang tính hư cấu, như Rồng và Phượng của Trung Quốc, Lạc Điểu có thể xem như linh thú của nước Văn Lang thời cổ.

Hình chim lạc dưới sự tưởng tượng của một họa sĩ Việt (để đi kiếm tên sau ^^”)

***Hồn tôi: thời Hùng Vương, bề tôi xưng là hồn. Cụm từ này ý chỉ cách xưng hô của quan lại trong triều trước Hùng Vương.

Lưu ý: ở đây có nhắc đến Tản Viên Sơn Thánh và con dân xứ Tản thuộc dòng họ Thần Nông. Thần Nông ở đây không phải là cung hoàng đạo, mà là vua tổ của nghề ruộng dân ta, hay còn gọi là Viêm Đế (Viêm=Việt+Miêu). Hiện tại có hai luồng giả thuyết từ sử gia Việt, một cho rằng Thần Nông là vị vua Việt cổ rất giỏi nông nghiệp, sau bị một người tên Hiên Viên bên Tàu đánh cướp đất đai và cả nghề làm ruộng; giả thuyết còn lại nói Thần Nông là người Tàu và người Việt có gốc từ người Tàu.

Theo Lĩnh Nam Chích Quái, cháu bốn đời của Thần Nông là Đế Minh có con là Đế Nghi làm vua phương Bắc. Đế Minh đi tuần thú phương nam, lấy một long nữ và sinh ra Lộc Tục, sau này đưa Lộc Tục lên làm vua phương Nam, lấy hiệu Kinh Dương Vương. Điều này cho thấy Thần Nông là vua cả phương Nam lẫn phương Bắc (Việt và Tàu), nên ông chính là ông tổ của cả người Việt và Tàu.