Anh chính là vương bát đản.
Diệp Già Lam liếc anh một cái, nhấp khóe môi, lại đem mấy chữ này nuốt về.
Loại lời nói này cũng chỉ có thể ngẫm trong lòng mà thôi.
Vứt bỏ chức trách phải hòa ái với bạn học của lớp trưởng không nói, bạn học mới cũng chỉ vừa tới nửa ngày, tình tính cô còn chưa rõ, lỡ như số nhọ, lại gặp một kẻ âm tình bất định, trong ngoài bất nhất, chọc giận anh ta khẳng định là chuốc tội vào người.
Trong tiểu thuyết Mary Sue mà Tô Cẩm Kha mê muội nói rất đúng: "Nam sinh càng đẹp trai thì có khả năng lại càng biến thái."
Diệp Già Lam rũ mắt, nhanh chóng liếc cái tay Đường Ngộ mới thu lại, bàn tay kia năm ngón cân xứng, xương cổ tay hơi nổi, nhìn cũng rất đẹp.
Vừa rồi tư thế khi nắm tay cô nhất định là rất rất đẹp.
Tư tưởng của Diệp Già Lam nhiều ít bị Tô Cẩm Kha hun đúc, cô sợ bạn học mới thật sự là biến thái, theo bản năng lùi về sau nửa bước, sau đó cúi đầu, đá đá nhánh cây vừa rồi ngáng chân mình, "Nó, vương bát đản."
Lời này cũng không sai.
Nó với Đường Ngộ đều là vương bát đản.
Chẳng qua cô cơ trí tỉnh lược một chủ ngữ đi mà thôi.
Diệp Già Lam nói xong nâng đầu lên, khóe môi bạn học mới vẫn như có như không câu lên, đôi mắt đào hoa sâu không thấy đáy.
Thật sự là một đôi mắt ôn nhu đa tình điển hình, chớp mắt thôi mà cũng có thể câu hồn người.
Chỗ bị anh nắm trêm cổ tay cô ẩn ẩn nóng lên, nhiệt độ giống như xuyên qua da thịt, dội thẳng vào trong cốt tủy.
Diệp Già Lam theo bản năng bắt tay để ra sau, cả khuôn mặt cô đều đỏ bừng, tai phải ở gần Đường Ngộ lại càng tệ hơn.
Ánh mắt Đường Ngộ dừng trên sườn mặt của cô mấy giây, sau đó nhẹ "Ừm" một tiếng, "Về một mình à?"
Nghe ý này của anh, nếu cô thật về một mình, anh định sẽ đưa cô về sao?
Diệp Già Lam mới vừa bị anh hố một lần, căn bản không dám để anh đưa về nữa, đưa tay chỉ ra phía cổng trường, "Bạn tớ đợi ở bên đó."
Người cô chỉ chính là Tô Cẩm Kha.
Bên cổng trường có một tiệm báo nhỏ, ngày thường phải tầm 10h mới đóng.
Tiết tự học buổi tối, Diệp Già Lam cũng hay được thầy cô dạy gọi đi nhiều lần, Tô Cẩm Kha có kinh nghiệm sẵn, chỉ cần tan tiết tự học buổi tối mà không thấy cô đâu sẽ tự động ra ngồi chờ ở sáp báo nhỏ.
Lúc chờ cô, Tô Cẩm Kha còn có thể thuận tiện đọc ngôn tình thêm mấy phút.
Một công đôi việc.
Đường Ngộ nhướn mày.
Diệp Già Lam báo tên Tô Cẩm Kha lên, "Bạn cùng bàn của tớ."
"Ừ."
Anh không có ấn tượng.
Diệp Già Lam không hề nhìn anh, cúi đầu đá nhánh cây chết tiệt kia sang ven đường, phòng ngừa nó lại gây tai họa cho người khác.
Sau đó cô rũ tay, giương mắt nhìn anh: "Đi thôi."
Nếu còn không đi, cổng trường sẽ đóng mất.
Lời vừa rơi xuống, ánh mắt Đường Ngộ cũng thu lại, xoay người đi về phía cổng trước.
Diệp Già Lam đi theo sau cách anh hai bước chân, thị lực của cô không tồi, hơn nữa càng gần cổng trường đèn đường lại càng mạnh, nên khẽ liếc là có thể thấy vạt áo thun trắng trên người Đường Ngộ.
May mắn là tay cô sạch sẽ, nên không lưu lại ngón tay trên đó.
Bất hạnh chính là cô dùng sức quá lớn, đã kéo vạt áo kia thành nếp rõ ràng luôn.
Diệp Già Lam giơ tay sờ sờ tai, nhấc chân đi phía trước nửa bước: "Bạn học Đường Ngộ."
Đường Ngộ quay đầu lại liếc cô một cái.
"Áo cậu......" Diệp Già Lam không có mặt mũi ngẩng đầu nhìn anh, "Hôm nay để tớ cầm về nhà giặt cho cậu một chút được không? Hơi nhăn rồi."
"Hôm nay?"
"Hôm nay không được sao?"
Đường Ngộ không lập tức đáp lại cô, mày hơi nhíu, sau đó đột nhiên cúi người xuống.
Khoảng cách không xa không gần, vẫn trong an toàn phạm vi, nhưng tư thế này lại ôn nhu ái muội đến không chịu nổi, ánh mắt hai người chạm nhau, Diệp Già Lam hoảng sợ, không tự giác nuốt một ngụm nước miếng.
Đường Ngộ hơi hơi híp mắt: "Cậu muốn bây giờ tớ cởi ra đưa cho cậu sao?"
"......"
Rõ ràng ý cô không phải thế.
"Vậy ngày mai cậu......"
"Không cần."
Diệp Già Lam giương mắt nhìn anh.
"Vậy cậu tự giặt sao?"
Khóe mắt Đường Ngộ nhẹ nhíu, thong thả ung dung phun ra hai chữ: "Vứt đi."
"......"
Cô biết ngay, người chơi với Tạ Cảnh Phi đều chẳng tốt đẹp gì, đều là theo chủ nghĩa tư bản độc ác.
Diệp Già Lam dứt khoát ngậm miệng không nói nữa.
Đường Ngộ ngẩng dậy, xoay người, đi ra cổng trường.
Diệp Già Lam an tĩnh theo sau, vừa ra khỏi cổng, hai người liền đường ai nấy đi.
Chuyển sang bên trái, cô nhanh chóng thấy Tô Cẩm Kha đang ngồi bên cái bàn nhỏ bên ngoài tiệm sách.
Bóng đèn trên đỉnh đầu cô nàng không rõ bao nhiêu wat, khẽ lung lay theo chiều gió, ánh sáng vẫn luôn đung đưa, mông lung, lúc này Diệp Già Lam gọi cô nàng một tiếng: "Kha Kha, đi thôi."
Mắt Tô Cẩm Kha chẳng thèm nâng lên dù chỉ một chút, thô bạo xốc lại khuỷu tay đang đè lên cuốn tiểu thuyết phía dưới: "Chờ tớ thêm hai phút nữa!"
Diệp Già Lam đến gần, thấy tiêu đề phía trên.
《 Hotboy tà mị yêu tôi 》.
(Nguyên gốc là 《tà mị giáo thảo yêu ta》 nha, truyện này có vẻ là tác giả tự chế tên nên hông có truyện nào cả.)
Tô Cẩm Kha: "Tớ vì muốn theo đuổi được tiểu ca Đường Ngộ nên ở đây chuẩn bị đầy đủ."
Diệp Già Lam: "......"
May mà Đường Ngộ không tiện đường với cô, vừa rồi đã lên một chiếc xe hơi màu đen rồi.
Diệp Già Lam duỗi tay vỗ vỗ bả vai Tô Cẩm Kha, "Đi nhanh."
Cô mua mấy cây kẹo mút từ cửa hàng gần tiệm bán báo.
Tô Cẩm Kha nhanh chóng quét xong hàng chữ cuối cùng, khép lại cuốn sách thả lại tại chỗ, cô nàng duỗi cái eo lười, vừa chuyển đầu cắn cây kẹo mút Diệp Già Lam đưa cho, sau đó "Ai" một tiếng: "Kia không phải xe nhà Tạ Cảnh Phi sao?"
Diệp Già Lam cũng xoay lại nhìn.
Xe hơi màu đen, là chiếc Đường Ngộ vừa lên.
"Dân tư bản." cô nhỏ giọng nói thầm một câu.
Tô Cẩm Kha không nghe rõ, chỉ cần nghĩ đến Tạ Cảnh Phi, cô nàng lại thở dài: "Hôm nay cậu ta khẳng định đã mang tiểu ca ca trốn học đi chơi bóng!"
"Cậu ta không trốn học."
"Cái gì?"
"Đường Ngộ không trốn học."
Diệp Già Lam kéo cánh tay cô nàng, trên đường về nhà kể hết những chuyện đã qua kia một lần.
Chuyện chỉ có mấy câu, rất nhanh đã nói xong.
Lúc tới giao lộ chờ đèn xanh, Tô Cẩm Kha cũng đúng lúc nghe xong nguyên nhân gây ra chuyện kia, cô nàng tức giận đến mức phải dạo vòng quanh Diệp Già Lam một vòng: "Bạn học năng khiếu kia hành động cũng, con mẹ nó, quá nhanh đi!"
Diệp Già Lam cắn kẹo que không đáp.
Cô cũng cảm thấy quá nhanh.
"Có đẹp không?"
"Cũng được."
Tô Cẩm Kha nghiến răng nghiến lợi: "Tiểu yêu tinh!"
Không biết là chỉ bạn học năng khiếu, hay là chỉ Đường Ngộ nữa.
Đèn xanh đèn đỏ thay đổi, Diệp Già Lam không để ý tới Tô Cẩm Kha đang bực tức, lôi kéo cô nàng đi sang đường.
Xuyên qua giao lộ, bóng dáng hai người dần dần biến thành hai điểm trắng.
Là màu của bộ đồng phục trên người hai người.
Thuần trắng, chỉ trên cổ tay áo có một vạt màu vàng nhạt tươi mát.
Mà giờ phút này ở cổng trường, trên chiếc xe hơi màu đen kia, Tạ Cảnh Phi mới rít một hơi thuốc nhả khói ra.
Cửa sổ xe mở ra, nên mùi thuốc không quá nặng, Tạ Cảnh Phi từ kính chiếu hậu nhìn người ngồi phía sau, vừa muốn mở miệng hỏi chuyện hôm nay thế nào, người nọ ngồi phía sau đã đưa tay vòng lên phía trước.
Tạ Cảnh Phi cho rằng anh muốn cầm tay mình, thụ sủng nhược kinh, vừa muốn bắt tay vói qua, Đường Ngộ đã nâng mắt: "Thuốc!."
"......"
Tạ Cảnh Phi hơi hơi thất vọng một chút, nhưng rất nhanh, cậu ta lại giống như vừa phát hiện ra đại lục mới, đưa hộp thuốc qua: "Oa, Ngộ Ngộ của chúng ta.... Anh Ngộ muốn học hút thuốc?"
Cậu ta với Đường Ngộ đã quen nhau từ thuở mặc quần thủng lỗ, có hồ bằng cẩu hữu từ tiểu học, sơ trung đã bắt đầu học hút thuốc, cũng chỉ có anh trước nay không chạm qua, không giống người thường mà lại giống kẻ biến thái vậy đó.
Đường Ngộ không để ý đến cậu ta.
Lòng bàn tay trái của anh vẫn còn lưu lại hương thơm chỉ thuộc về cô bé đó, mùi hương không đậm, lại rất ngọt ngào.
Đường Ngộ nửa cúi đầu, lấy từ hộp thuốc ra một điếu thuốc, sau đó niết ở giữa ngón cái và ngón trỏ, hơi dùng một chút lực, điếu thuốc còn chưa được đốt đã bị anh bẻ gãy trong tay.
Điếu thuốc bị nghiền nát, mùi hương cay cay gay mũi, che đi mùi hương còn tàn lưu của người con gái trên đầu ngón tay anh.
Đáy lóng Đường Ngộ hiếm khi xao động một lần, ngắn ngủn vài phút đã bình ổn lại.
Tạ Cảnh Phi lẩm bẩm một câu: "...... Lãng phí."
Cậu ta không dám nói Đường Ngộ bị bệnh thần kinh.
Đường Ngộ cũng không phản bác, chỉ hơi hơi híp mắt, "Hút ít thôi."
"A?" Tạ Cảnh Phi lại bắt đầu thụ sủng nhược kinh, "Vì không tốt cho sức khỏe sao?"
"Ừ."
Tạ Cảnh Phi mắt lấp lánh: "Ngộ Ngộ......"
"Làm giảm IQ."
"......"
-
Sau sự kiện rừng cây nhỏ, suốt một tuần sau Diệp Già Lam cũng không dính dáng gì đến Đường Ngộ cả.
Nếu không phải ở cùng một lớp, ngẫu nhiên lúc quay đầu lại có thể thấy anh ghé vào trên bàn ngủ, sợ là Diệp Già Lam cũng sẽ mất mấy hôm trước mới có một bạn học mới chuyển đến.
Bình thường bạn học mới này đều rất an tĩnh.
Anh thích ngủ, hơn nữa chẳng phân biệt giờ nào cả.
Lúc nghỉ trưa ngày chủ nhật, trong phòng học chỉ còn lại có vài người.
Sau tiết hai buổi chiều là thời gian hoạt động tự do, giữa trưa Diệp Già Lam không về nhà, ăn cơm trưa ở nhà ăn xong là lại về lớp ngủ một giấc, lúc bò dậy khỏi bàn, vốn muốn nhìn đồng hồ treo tường phía cuối lớp, kết quả vừa chuyển đầu, đã nhìn thấy có một nữ sinh lặng lẽ nhét một phong thư màu hồng vào ngăn bàn bạn học mới.
Cô nàng đứng đó điều chỉnh vị trí phong thư nửa ngày, như là sợ anh thấy, lại như là sợ anh không thấy.
Diệp Già Lam thu mắt lại.
Chuông báo hết tiết hai buổi chiều vang lên, học sinh năm hai lớp 1 đều như chim rời tổ.
Diệp Già Lam từ cửa sau đi ra ngoài, lúc đi qua thùng rác, thấy bức thư màu hồng phấn kia đáng thương yên vị bên trong.
Cô chỉ liếc mắt một cái, sau đó đi theo Tô Cẩm Kha vẫn hoàn toàn không biết gì về chuyện này ra khỏi phòng học.
Lúc Diệp Già Lam về đến nhà đã là hơn 4h rưỡi chiều.
Dư Thu Hoa đang làm vằn thắn trong phòng bếp.
Dư Thu Hoa là chủ nhiệm khoa nhi bệnh viện thành phố, hôm nay không phải trực ban, nên lúc này mới ở nhà.
Diệp Già Lam ở trước cửa đổi dép lê, còn chưa vào đã hô lên: "Mẹ, hôm nay sao mẹ lại làm sủi cảo thế?"
Tiếng chày cán bột lăn lộn không hề bị gián đoạn, Dư Thu Hoa ở bên trong đáp lời cô: "Lát nữa có khách tới nhà ăn cơm."
"Khách nào ạ?"
"Có còn nhớ dì Đường Dung của con không?"
Diệp Già Lam "Vâng" một tiếng.
"Con của bà ấy dọn đến nhà đối diện của chúng ta."
Hèn gì mấy hôm trước có người mua thêm dụng cụ gia đình chuyển vào nhà trống ở đối diện.
Diệp Già Lam: "...... Ồ~~~."
Cô đã sớm quên con trai Đường Dung là ai rồi.
Dư Thu Hoa và Đường Dung là bạn thân thời đại học, sau khi tốt nghiệp, Đường Dung lấy chồng rồi xuất ngoại, liên hệ mới bị ngăn trở.
Sức khỏe Đường Dung vốn không tốt lắm, sau khi sinh con xong lại càng tệ hơn, mấy năm trước đã hương tiêu ngọc vẫn mất rồi.
Diệp Già Lam sắp ăn xong một cây kẹo mút, trong miệng ngọt lịm, cô đổ chén nước uống, có chút kinh ngạc: "Mẹ, đã nhiều năm như vậy, mẹ còn có thể nhận ra con trai dì Đường á?"
"Thằng bé kia với dì Đường của con ấy à, lớn lên cứ y đúc, lúc mẹ ra cửa đổ rác vừa lúc thấy nó mở cửa, thuận miệng vừa hỏi nó tên là gì, đây quả thật là rất trùng hợp!"
Lời rơi xuống, chuông cửa cũng vang lên.
Dư Thu Hoa ở trong phòng bếp giương giọng: "Loan Loan, mau đi mở cửa đi."
Diệp Già Lam cắn lấy cây kẹo mút, đứng dậy lê dép đi mở cửa.
Cửa mở ra, cô vừa nâng mắt, sửng sốt.
Dư Thu Hoa từ trong phòng bếp hỏi dò ra: "Tiểu Ngộ tới đó à?"
Bà nhìn Diệp Già Lam có chút ngẩn ngơ đứng ở cửa, "Loan Loan, lúc còn nhỏ con còn từng bắt nạt Tiểu Ngộ đến phát khóc, giờ đã quên rồi sao?"
"......"
Bà lại hỏi ngược người bên ngoài: "Tiểu Ngộ còn nhớ không?"
"Nhớ không rõ lắm ạ."
Diệp Già Lam hơi hơi thở nhẹ ra.
Đường Ngộ liếc mắt nhìn cánh cửa bên trong, Dư Thu Hoa lại đi vào phòng bếp.
Anh hơi hơi cúi đầu, giọng đột nhiên đè thấp, nhẹ tới mức chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy: "Cậu cũng tin sao?"
Diệp Già Lam cứng đờ, miệng theo bản năng khẽ nhếch lên, kẹo mút đang cắn trong miệng cứ thế trượt ra, "Bang" một cái rơi thẳng lên đôi giày trắng sáng của Đường Ngộ, sau đó lăn trên đất.
"......"
Xong rồi.
Đoán chừng ngày chết của cô đã đến rồi đây.