Đông Phương Bất Bại Chi Tổng Quản

Chương 59: Giáo chủ nghe thư

Trung Thúc đầu tiên nói đến chuyện Lý Thiết Khẩu thuyết thư, Tề Bạch tức giận mà bắt đầu tranh cãi.

Đợi cho tâm tình giáo chủ tốt lên một chút, lúc này mới dám lắp bắp thuật lại đoạn thư Tề Bạch kể lúc trước……

Nói xong giương mắt vừa thấy, giáo chủ từ xưa đến nay luôn bình tĩnh thong dong nay vẻ mặt rối rắm nâng tay, nhu nhu cái trán……

“giáo chủ…… Tề công tử ban đầu cũng là có ý tốt…… chính là…… chính là……” nghĩ đến Tề Bạch cuối cùng nói đến tình nhân của giáo chủ này nọ…… Trung Thúc luôn luôn mồm miệng lanh lợi, tư duy nhanh nhẹn lúc này lại “chính là” nửa ngày cũng không nói ra nguyên cớ……

Đông Phương Bất Bại không khỏi thở dài, lại nhu nhu cái trán nói “An Chi biết bổn tọa xuất quan không?”

“Thuộc hạ hôm qua đã phái người thông tri.” Trung Thúc nói, Đông công tử ngày hôm qua nghe nói giáo chủ xuất quan, hôm nay hẳn là lại trốn vào tàng thư lâu đọc sách.

“Chuẩn bị xe đi…… bổn tọa ra ngoài nhìn xem……” y không phải người thích trốn tránh, việc đã đến nước này, chẳng thà tự mình đi nhìn xem có bao nhiêu rắc rối……

————–

Giáo chủ đại nhân ngồi trong xe ngựa, dạo một vòng quanh Hàng Châu…… giáo chủ đại nhân võ công cực cao thính lực hơn người cơ hồ thở dài đủ số lần cho một năm rồi……

Làm sao có thể không thở dài…… mới có đi dạo một vòng như vậy, y đã nghe thấy có mười người đang nói đến y……

Có người nói “a, ngươi như thế nào ngay cả Đông Phương Bất Bại cũng không biết…… đó là giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo…… kia cũng không phải là đại ma đầu…… ta nói với ngươi, Đông Phương Bất Bại a, y thật sự là một người đáng thương…… chính là một cái giai công tử nha……”

Có người nói “tình nhân của Đông Phương rốt cuộc là vị hiệp sĩ giang hồ nào a? sao cái vị công tử đi cùng Đông công tử kia lại không nói rõ ràng nhỉ? Có khi nào vị tình nhân kia là võ lâm chính đạo…… áp lực trăm bề…… cho nên không dám để lộ thân phận a? như vậy Đông Phương chẳng phải thực đáng thương……”

Có người nói “kỳ thật ta thấy Lý thiếu hiệp trên [giang hồ tạp thính] cũng không tồi a, hơn nữa võ công hình như cũng rất cao a…… chính mình một người liền có thể bình định đám sơn tặc khi dễ dân chúng đó……”

“Kỳ thật Vương thiếu hiệp trong [giang hồ tạp thính] cũng không tồi, quan trọng là hắn không thuộc môn phái nào a, là một mình hành tẩu giang hồ…… nếu hắn cùng Đông Phương cùng một chỗ, kia áp lực cũng sẽ nhỏ đi một ít a!”

“Ta cảm thấy vẫn là Trần thiếu hiệp tốt nhất, nghe nói tướng mạo hắn đẹp tựa Phan An…… cùng Đông Phương tối xứng……”

“Ta tổng cảm thấy Đông Phương cùng tình nhân của y tình cảm thực sâu đậm…… hơn nữa cũng giúp Đông Phương rất nhiều, nếu hắn dám quang minh chính đại cùng Đông Phương một chỗ, ta cảm thấy hắn là phù hợp nhất.”

…………….

Còn có người nói “có người họ hàng nhà ta một thời gian nữa phải đi kinh sư một chuyến, thật muốn đi cùng nhìn Đông Phương một cái a……”

……

Mọi người cứ hăng hái thảo luận như vậy…… Đông Phương Bất Bại yên lặng nghĩ, bổn tọa từ nay về sau hành tẩu giang hồ tuyệt đối không cần thân phận của mình nữa……

Xe ngựa đi một đoạn, bên ngoài cách đó không xa có người nói “nếu mọi người muốn nghe, ta đây ngay tại chỗ này kể lại một lần “ma giáo giáo chủ Đông Phương Bất Bại, sống sót trong mưu mô hiểm trở của chúng ma đầu. Hội ngộ một thiếu hiệp giang hồ, dắt tay đồng tâm chiến quần ma.”

Sau đó là một trận khen ngợi ào ào……

Có người oán giận nói “Lý thuyết thư ở trà lâu cũng không biết thế nào, gần đây không có kể đoạn thư này nữa…… muốn nghe lại một lần cũng khó! Như thế rất tốt, Lưu lão nhị ngươi nếu mỗi ngày đều kể, chúng ta mỗi ngày đều đến trà quán của ngươi cổ vũ.”

“Lưu lão nhị ta đây trước hết cám ơn các cô nương đã cổ vũ.” Trung Thúc đen mặt nhìn qua, chỉ thấy cách đó không xa có một quán trà dưới một gốc đại thụ, lão bản trà quán vén hai ống tay áo,  dùng hai chiếc đũa gõ gõ bát trà nhỏ nói “nói đến năm đó tiền nhiệm ma giáo giáo chủ Nhậm Ngã Hành mất tích……”

Trung Thúc theo cỗ kiệu của giáo chủ đại nhân một đường đi tới, vốn đã sợ tới mức mồ hôi lạnh ứa ra, giờ phút này lại nghe có người kể lại đoạn thư này, một bên hướng mấy thị vệ khoát tay áo, ý bảo bọn họ đi nhanh chút, một bên gọi một người đến, đang chuẩn bị phân phó hắn nghĩ biện pháp gây phiền toái lão bản trà quán này, đem người đi chỗ khác…… chợt nghe bên trong cố kiệu, giáo chủ đại nhân nói “đình kiệu!”

Sau đó màn kiệu vén lên, giáo chủ đại nhân mặt không đổi sắc tiêu sái bước xuống……

Giáo chủ sắp nổi bão sao…… Trung Thúc lau mặt, tâm nói chớ không phải là hôm nay ngươi muốn huyết tẩy thành Hàng Châu đó chứ?

Đã thấy giáo chủ đại nhân một đường đi tới trước quán trà, kéo cái ghế ra ngồi xuống, sau đó thản nhiên nói “cho một bình trà.”

Trung Thúc chỉ đành chạy theo, nói “trà thượng hạng!”

Chủ quán vừa nói hai câu, thấy Đông công tử đại giá quang lâm, cười nói “Đông công tử cũng tới nghe thư sao? Tiểu nhân quán trà nhỏ kiếm chút lời, thật sự không có trà ngon gì chiêu đãi, bất quá trà trong quán đều là trà mới năm nay, mặc dù không tính là quý báu, uống vào vẫn là ngọt lành giải khát.”

Giáo chủ đại nhân thản nhiên nói “vô phương.”

Chủ quán rót trà, một lần nữa gõ gõ bát trà, tiếp tục kể chuyện “lại nói Đông Phương Bất Bại kia……”

Vị chủ quán này tuy là nghiệp dư, nhưng mồm miệng lanh lợi, biểu tình phong phú, kể cũng có chút hấp dẫn người nghe…… so với lúc trước Trung Thúc lắp ba lắp bắp nói lại giảm bớt không ít đoạn kia thì sinh động hơn nhiều…… đương nhiên, càng làm cho người rối rắm……

Giáo chủ đại nhân thản nhiên uống một ngụm trà, một đường bị kích thích đến bây giờ, y giờ phút này ngược lại thực bình tĩnh…… bình tĩnh đến nỗi có tâm tình đứng ở góc độ bàng quan, hảo hảo nghe xem con thỏ nhà mình bịa chuyện như thế nào……

Nhấp ngụm trà thứ hai, chủ quán đã kể đến “Đông Phương Bất Bại kia thuở nhỏ cha mẹ song vong, gia nhập ma giáo cũng là vì sinh tồn…… mà ma giáo là một nơi hỗn loạn như vậy, y lại là một cái văn nhược thiếu niên, ở giữa một đám ác nhân tội ác tày trời, thật sự là cừu rơi vào bầy sói a……”

Giáo chủ đại nhân từ xưa đến nay luôn bị người khác coi là đại ma đầu lãnh khốc vô tình giết người không chớp mí mắt cũng phải giật giật…… nhưng cũng không khỏi nhớ tới tình cảnh lúc mới gia nhập ma giáo……

Y thuở nhỏ trong nhà xảy ra biến cố, cha mẹ đều bị người sát hại, y một cái thiếu niên yếu ớt, thân phụ huyết hải thâm cừu, lúc ấy đừng nói đến báo thù, chính là nuôi sống mình cũng không dễ dàng…… gia nhập ma giáo bất quá cũng là vì bất đắc dĩ……

Có lẽ bởi vì những chuyện trước kia gặp phải, bản tính y mới trở nên như thế…… sau khi gia nhập ma giáo, y cơ hồ nhanh chóng trưởng thành lên……

Đã giết người hai lần, giết thêm lần nữa cũng sẽ không nương tay……

Cơ hồ là điên cuồng tập võ luyện công……

Sau lại được Nhậm Ngã Hành để mắt đến……

Lại sau đó, không biết từ khi nào, trong lòng chỉ một mực muốn đi lên……

Để tất cả mọi người không dám khi dễ mình, cũng không dám xem nhẹ mình……

Mong muốn đã giống như dung nhập vào xương tủy……

Không biết từ khi nào, thủ hạ bên người luôn nhìn y bằng ánh mắt tràn đầy  kính sợ……

Càng nhiều người mắng y là đại ma đầu……

…… Lại sau đó, y nhốt Nhậm Ngã Hành, đi lên giáo chủ vị.

Mọi người đều nói y tâm địa ngoan độc, ở trước mặt y hoặc là e ngại, hoặc là nịn nọt, hoặc là oán hận……

Cũng chỉ có một mình Tề Bạch, một đôi mắt sáng trong suốt nhìn qua, có thưởng thức, có tò mò…… có thản nhiên thương tiếc……

Cũng chỉ có Tề Bạch, còn nhớ rõ, y trước đây bất quá cũng chỉ là một thiếu niên cha mẹ song vong…… đi từng bước một đến hiện tại, tuy rằng nhìn như vinh quang vô hạn, trong đó, cũng chứa nhiều bất đắc dĩ cùng thiên ý trêu ngươi……

Giáo chủ đại nhân thở dài…… tuy rằng chỉ đi ra ngoài một hồi như vậy, nhưng y thật sự có chút nhớ nhung con thỏ nhà mình rồi……

Lão bản trà quán vẫn tiếp tục thuyết thư, đã nói đến tình nhân giáo chủ sau lưng cầm một khúc côn, đập hôn mê Hướng Vấn Thiên, đem Đông Phương giáo chủ bị Hướng ma đầu giam cầm cứu ra……

Giáo chủ đại nhân lắc lắc đầu…… tâm nói rõ ràng chỉ là một con thỏ nhỏ, lại thế nào cũng phải đem mình nói thành đại anh hùng, bổn tọa như vậy, ít nhất cũng nên là sói đầu đàn, lại bị ngươi nói thành cừu…… chớ không phải là thật sự có oán niệm lớn như vậy chứ?

Giáo chủ đại nhân cùng một đám ma đầu, lục đục với nhau nhiều năm như vậy, nghiền ngẫm lòng người vẫn là sở trường…… liền lấy việc Tề Bạch bịa ra đoạn thư này, tự nhiên có thể thấy được Tề Bạch đối giáo chủ đại nhân quá mạnh mẽ, còn mình thì quá yếu đuối là có chút rối rắm……

Bất quá rối rắm này cũng là bình thường, dù sao hai người họ đều là nam tử.

Thân là nam tử, tự nhiên có tôn nghiêm của nam tử……

Nhưng là…… giáo chủ đại nhân nghĩ nghĩ, cảm thấy mình tuy rằng cường thế một chút, nhưng khi đối diện Tề Bạch thì thật sự không đáng giá gì cả…… hơn nữa đừng nói tự cao tự đại, y đối diện Tề Bạch căn bản đều ở thế yếu…… nếu không thế làm sao con thỏ kia có thể ngồi lên đầu y gương oai được…… động tí không cao hứng là lại mắng thầm y là đại ma đầu……

Y cũng chỉ nhu nhu cái trán, làm bộ không nghe thấy……

Hơn nữa chuyện nổi ghen đi đến kỹ viện bắt người, người bắt được rồi nhưng một ngón tay cũng không nỡ động vào, chỉ có thể chính mình sinh hờn dỗi mất mặt đến thế mà cũng làm qua……

Còn có ngày hôm qua…… giáo chủ đại nhân nhớ tới ngày hôm qua tắm rửa xong, chính mình cố ý đem đai lưng nới ra lỏng lỏng lẻo lẻo, vạt áo choàng cũng cố ý hơi hơi mở ra…… làm chuyện dọa người đến bực này, cũng bất quá là vì muốn con thỏ nhà mình thích……

Bổn tọa đời này cũng chưa bao giờ nghĩ mình có thể làm mọi chuyện đều vì con thỏ nhà ngươi như vậy…… ngươi còn rối rắm cái gì a…… nên rối rắm là bổn tọa mới đúng đi……

Trung Thúc một bên trộm nhìn, chỉ thấy giáo chủ chốc thì nhíu mày, lát lại mỉm cười, lại đột nhiên bắt tay cầm lấy chén trà một hơi cạn sạch, thả lên bàn, đứng lên, rất có khí thế nói “trở về.”

Trung Thúc trung thành tận tâm cẩn thận đỡ giáo chủ lên kiệu, quay đầu nghiến răng nghĩ “Tề công tử, đều là ngươi hồ ngôn loạn ngữ, đem giáo chủ cũng hồ đồ theo, giáo chủ nếu có gì không hay xảy ra, lão phu ta…… ta…… ta…… ta phi cho ngươi đẹp mặt!!”

———-

Bên kia, Tề tiểu trư rốt cuộc ngủ đủ, rúc trong chăn củng a củng, không thấy giáo chủ đại nhân, đầu tóc rối như cái ổ gà, khoác kiện áo choàng lên người, mở cửa hỏi thị vệ thủ trước cửa “Đông Phương đâu?”

Đồng dạng thị vệ đối giáo chủ trung thành tận tâm, rất có vài phần sung sướng khi người gặp họa nói “giáo chủ trên đường.”

⊙o⊙

Trên đường = sẽ gặp phải rất nhiều người.

Sẽ gặp phải rất nhiều người = sẽ nghe được rất nhiều chuyện.

Hiện tại vấn đề người Hàng Châu nói đến nhiều nhất, một cái là [giang hồ tạp thính], một cái là Đông Phương giáo chủ……

Tề Bạch lau mặt, có cảm giác rất nguy hiểm.

“Có nói khi nào thì trở về không?” Tề Bạch hỏi.

“Hành tung của giáo chủ, thuộc hạ không dám vọng nghị!” thị vệ nhìn không chớp mắt nói, hai chữ vọng nghị nói rất nặng.

Tề Bạch bĩu bĩu môi, sờ sờ bụng nói “ta đói bụng.”

…… ngươi đồ cật hóa (tham ăn) này…… thị vệ không nói gì nhìn trời, phân phó người đi vào hầu hạ Tề Bạch rửa mặt chải đầu, lại sai người đi truyền cơm, quay đầu lại độc ác nghĩ “ăn đi, ăn cho no vào, chờ giáo chủ trở về còn có sức mà chịu đòn!”

—————-

Hết chương 59……

Nha, còn có 1 chương nữa là hết rồi nga~