Đông Phương Bất Bại Chi Tổng Quản

Chương 20: Giáo chủ đại nhân lòng dạ hẹp hòi cùng Tề cún con

Tề Bạch thấy ánh mắt Đông Phương Bất Bại không đúng, nặn ra một khối điểm tâm, đưa đến bên miệng Đông Phương Bất Bại, lấy lòng nói “đói không, ăn miếng đi.” Muốn đem đề tài lúc nãy cho qua.

Giáo chủ đại nhân đem điểm tâm trên tay Tề Bạch ăn vào, sau đó từ một ngăn tủ khác lấy ra một kiện nữ trang phấn hồng ném cho Tề Bạch.

Tề Bạch trừng mắt nói “ta không mặc!”

Giáo chủ đại nhân âm hiểm nhíu nhíu mày, Tề cún con bổ nhào vào lòng giáo chủ, lấy lòng cọ cọ, đôi mắt to ngập nước hướng giáo chủ đại nhân chớp chớp “ta giả làm tiểu tư được không……”

Đông Phương Bất Bại tựa hồ có điểm khó xử hạ mi mắt, thản nhiên nói “một hồi còn phải qua cửa thành.”

Tề Bạch ngẩng đầu nghĩ nghĩ, giống như trong TV, ra vào thành cái gì đều có binh lính canh giữ, còn muốn tra lộ dẫn linh tinh gì đó, thời điểm mấu chốt cũng chỉ có thể ủy khuất một chút, Tề Bạch bi ai liếc giáo chủ một cái “…… không có y phục tiểu tư sao?”

Đông Phương Bất Bại nhún nhún vai “chỉ có cái này.”

Tề Bạch bĩu môi “kia ra khỏi thành ngươi mua y phục tiểu tư cho ta, ta không phẫn nha hoàn.”

Giáo chủ đại nhân vui vẻ gật đầu.

Tề Bạch tội nghiệp cởi ngoại bào, giáo chủ đại nhân tiếp nhận áo choàng, ý bảo hắn cởi tiếp.

Tề Bạch tạc mao, Đông Phương Bất Bại nhăn mặt nhíu mày, thực khó xử nói “quên chuẩn bị giày.”

? Tề Bạch khó hiểu chớp mắt, Đông Phương Bất Bại giải thích nói “y phục nha hoàn không đủ dài, che không hết chân, thấy ngươi đi giày nam khẳng định bị lộ.”

Kia làm sao bây giờ? Tề Bạch tiếp tục khó hiểu, giáo chủ đại nhân lược lược khoa tay múa chân một chút, đại ý muốn Tề Bạch đem y phục cùng giày đều cởi hết ra, sau đó đắp áo choàng lên, giả vờ đang làm chuyện đó……

Tề Bạch mặt xoát cái đỏ bừng, xe chấn loại chuyện này hắn đời trước cũng chưa từng trải qua, cư nhiên đời này được thể nghiệm, lúc qua thành, còn bị người khám xét, lại phẫn là người nằm dưới…… CMN…… cổ nhân này sao có thể phóng khoáng như vậy a……

Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói “lập tức sẽ ra khỏi thành.”

Tề Bạch khẽ cắn môi, đem y phục giày dép cởi sạch sẽ, đoạt lấy nữ trang trong tay Đông Phương Bất Bại, sau đó nhào vào lòng giáo chủ đại nhân.

Tề Bạch chỉ lo thẹn thùng không biết giáo chủ đại nhân bất động thanh sắc gợi lên khóe miệng……

Xa phu phía trước thấp giọng nói “công tử, đến cổng thành rồi.” xe ngựa đi thêm hai bước, dừng lại.

Tề Bạch khẩn trương chui chui trong lòng Đông Phương Bất Bại, dựng thẳng lỗ tai khẩn trương nghe ngóng thanh âm bên ngoài, chỉ nghe bên ngoài một cái thanh âm vui tươi hớn hở nói “đông gia, lúc này ra khỏi thành?”

Xa phu thản nhiên nói “ân, có chút việc.”

“A, ngài đến vừa kịp, muộn chút là cửa thành đóng lại rồi.”

Xe ngựa tiếp tục đi, người nọ còn ở phía sau tiếp tục hô “đông gia đi thong thả, thuận buồm xuôi gió nga!”

Tề Bạch từ trong lòng giáo chủ đại nhân chui ra, ngón tay chỉ vào y run a run không nói nên lời……

Đông Phương Bất Bại mỉm cười “bổn tọa chỉ nói là nếu thấy ngươi đi giày nam sẽ bị lộ…… lại chưa nói sẽ bị kiểm tra……”

Tề Bạch còn muốn nói, Đông Phương Bất Bại đã đem y phục của hắn đến, việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích, Tề Bạch yên lặng mặc y phục, thực bi thương ngồi xổm gần cửa thùng xe không nói lời nào.

Đông Phương Bất Bại mỉm cười, châm nến, cầm quyển sách bắt đầu nhàn nhã đọc.

Một nén nhang trôi qua……

Đông Phương Bất Bại liếc nhìn Tề Bạch không có khí lực ngồi xổm trước cửa xe, y phục đơn bạc, liếc Tề Bạch đang lạnh run một cái “lạnh không?”

Tề Bạch bĩu môi.

Đông Phương Bất Bại ngoắc tay “lại đây đi.”

Tề Bạch nhào tới, Đông Phương Bất Bại từ thùng xe lấy ra một cái chăn lông thú mềm mại phủ lên hai người, lấy một khối điểm tâm từ hộp điểm tâm bên cạnh đưa đến miệng Tề Bạch “đói không?”

Tề Bạch lắc lắc đầu, giáo chủ đại nhân xoa xoa miệng đút cho hắn khối điểm tâm, lại hỏi “khát không?”

Tề Bạch gật đầu, giáo chủ đại nhân cầm chén cho hắn.

Ăn uống no đủ rồi, Tề Bạch trong chăn xoay xoay, tìm tư thế thoải mái ngủ trong lòng giáo chủ đại nhân.

Giáo chủ đại nhân cười thổi tắt nến, cũng thực thư thái ôm Tề Bạch nằm xuống, này xem như trả thù đi…… Đông Phương giáo chủ lòng dạ hẹp hòi nghĩ vậy……

Ngẫm lại bộ dáng đáng thương hề hề của Tề Bạch, trong bóng đêm hắc ám đôi mắt của giáo chủ đại nhân phát sáng lên, giống như…… còn không đủ……

Ngủ trên xe ngựa không phải chuyện thoải mái gì, Tề Bạch mơ mình đang ngồi thuyền, bỗng thuyền bị lật, bừng tỉnh, hóa ra vẫn còn trên xe.

Đến lần cuối cùng tỉnh lại, xe không biết đã dừng lúc nào, Đông Phương Bất Bại không ở trên xe, ánh sáng theo khe cửa chiếu vào. Tề Bạch xốc màn xe nhìn ra bên ngoài, không khí tươi mát còn mang theo chút khí lạnh của sáng sớm phả vào mặt, Đông Phương Bất Bại đứng cùng một người mặc bố y trường bào, tầm ba bốn mươi tuổi, thoạt nhìn bộ dáng giống chưởng quầy, đứng cách đó không xa, tựa hồ đang trao đổi cái gì.

Tề Bạch nhảy xuống xe, không biết từ đâu lại xuất hiện thêm một người mặc y phục vải bố, bộ dáng tiểu tư thoạt nhìn trên dưới hai mươi tuổi, đưa cho Tề Bạch bột đánh răng cùng nước rửa mặt, chỉ chỗ cho Tề Bạch, cười tủm tỉm nói “công tử, bên kia có một con suối, có thể đến rửa mặt. Lát nữa chúng ta vào thành ăn cơm.”

Nước sông có chút lạnh, táp lên mặt lập tức tỉnh táo hẳn lên. Vội vàng xuống núi, chuẩn bị tốt người thế thân, sau đó hóa trang rời đi. Tề Bạch dù có ngốc đến đâu đi chăng nữa thì cũng biết trong Nhật Nguyệt Thần Giáo nhất định là có vấn đề, chính là hắn nghĩ muốn vỡ đầu cũng không nghĩ ra lúc này Nhật Nguyệt Thần Giáo có đại sự gì phát sinh, bây giờ Nhậm Doanh Doanh bất quá mới mười tuổi, còn chưa có gặp Lệnh Hồ Xung, các trưởng lão Nhật Nguyệt Thần Giáo đều là tối nghẹn khuất đại ma đầu, tất cả đều đã ăn tam thi não thần đan, một đám bị đùa nghịch như con rối, tuyệt không dám phản giáo…… chẳng lẽ, chính mình là nguyên nhân làm cho tình tiết câu chuyện thay đổi?

Từ sau khi mình đến đây, biến hóa lớn nhất hẳn là Dương Liên Đình bị phái đi xuống núi, sau đó bị tập kích dẫn đến bị thương. Nhưng có lẽ Dương Liên Đình vốn nên bị như vậy. Tề Bạch lại nhớ tới Nhậm Doanh Doanh vì muốn xuống núi không tiếc hãm hại mình, Nhậm Doanh Doanh sau khi xuống núi có phải hay không cũng là tình tiết trong kịch bản? Chính là xem bộ dáng Đông Phương Bất Bại tựa hồ cũng không muốn cho Nhậm Doanh Doanh xuống núi, cũng không phải là do mình ngăn cản. Chính mình hẳn là chưa có can thiệp nhiều đi…… Nhớ tới Nhậm Ngã Hành cùng Nhậm Doanh Doanh lúc này ở trên Hắc Mộc Nhai, Tề Bạch còn có vài phần cảm giác bất an. Chính là nghĩ lại, Đông Phương Bất Bại có thể một đường đi lên vị trí giáo chủ, tự nhiên là có thủ đoạn, hơn nữa hiện ta xem ra, quyền chủ động tựa hồ vẫn nằm trong tay Đông Phương Bất Bại. Có đại boss ở đây, hắn còn có gì phải lo lắng đâu? Cũng không tin Đông Phương đại boss cùng đại thần biết trước kịch bản như hắn ở đây mà còn để xảy ra chuyện gì. Tề Bạch mân môi cười rộ lên, đi theo đại ma đầu lưu lạc giang hồ, vừa nghe đã thấy khốc rồi~

“Cười cái gì?” Bên người đột nhiên truyền đến thanh âm đại boss, Tề Bạch không ý thức nói “nghĩ cùng đại ma đầu lưu lạc giang hồ……” nói được một nửa chợt nghe thấy tiếng hút khí, Tề Bạch nghẹn lại.

“Đại ma đầu?” Đông Phương Bất Bại bình tĩnh chọn chọn mi, đem dụng cụ rửa mặt trên tay Tề Bạch đưa cho tiểu tư bị dọa sợ đứng một bên, sau đó kéo Tề Bạch qua ngồi lên một tảng đá, bắt đầu trên mặt hắn vẽ loạn.

“Ách…… ngươi là đại ma đầu, ta là tiểu ma đầu thôi…… ha ha……” Tề Bạch cười gượng nói.

Giáo chủ đại nhân tay không ngừng, thản nhiên liếc Tề Bạch một cái “tiểu ma đầu? ngươi?” một bộ dáng khinh người……

“…… Ha ha……” Tề Bạch tiếp tục cười gượng.

Đông Phương Bất Bại nhăn mặt nhíu mày “khó nghe chết, câm miệng.”

Tề Bạch nghe lời câm miệng lại.

Đông Phương giáo chủ vẽ lên mặt Tề Bạch xong, lại đem một ít tóc dài của hắn buộc lên một cái đuôi ngựa cao cao, dùng cái cặp đem tóc cố định lại. Lại đội thêm một cái mũ nhỏ tơ tằm, dùng khăn bao lại, thoạt nhìn như một tiểu tư bộ dáng thanh tú.

Giáo chủ đại nhân lấy từ tay tiểu tư một bộ y phục của tiểu tư kéo Tề Bạch lên xe thay đồ.

Hết thảy thu thập thỏa đáng, xe ngựa dọc theo hướng Hà Gian phủ tiến vào.

Giáo chủ đại nhân mở miệng “bổn tọa thiếu gia của Đông gia Đông Phương Vũ, hai người bên ngoài một người là quản sự Trung Thúc, một người là tiểu tư Đông Dũng, ngươi là người của bản công tử…… gọi Đông Cẩu Nhi.”

Cẩu Nhi? Tề Bạch trợn mắt, căm giận nói “ta mới không phải cẩu nhi!”

Đông Phương giáo chủ giống như không để ý nhấc tay, tay áo trơn trượt xuống khuỷu tay, lộ ra trên cánh tay một cái dấu răng xanh xanh……

Tề Bạch mất hết khí thế, nắm tay áo, nhỏ giọng nói “…… không phải cố ý mà……”

Giáo chủ đại nhân lại lơ đãng kéo kéo cổ áo, lộ ra hai dấu răng xanh xanh trên xương quai xanh……

Tề Bạch cãi chày cãi cối “là da ngươi quá non……”

Giáo chủ đại nhân chọn chọn mi, Tề Bạch vẻ mặt lấy lòng đi qua, đôi mắt to ngập nước nhìn Đông Phương Bất Bại “Đông Phương…… là ta sai…… nhưng gọi Cẩu Nhi hảo khó nghe……”

Giáo chủ đại nhân sửa sang lại cổ áo, thản nhiên nói “vậy kêu Đông Mị Nương đi……”

“Mị Nương……” Tề Bạch cứng ngắc, đầu năm nay lại gọi nam nhân là Mị Nương sao?

Giáo chủ đại nhân lại nói tiếp “Mị Nương là nha hoàn bên người bản công tử.” Nói xong thản nhiên liếc Tề Bạch một cái “nam nữ phối hợp, làm việc không phiền lụy thôi…… bản công tử nghĩ Đông Dũng sẽ vui vẻ……”

Tề Bạch bi phẫn nói “ngươi bá quyền chủ nghĩa, không phân rõ phải trái, khi dễ người ta.”

Giáo chủ đại nhân gật gật đầu nói “ta là đại ma đầu mà.” Liếc Tề Bạch một cái “Cẩu Nhi hay Mị Nương?”

Tề Bạch giãy dụa cân nhắc một lúc lâu, đành ôm hận nói “Cẩu Nhi thì Cẩu Nhi!”

Giáo chủ đại nhân mỉm cười gọi “Cẩu Nhi.”

Tề cún con liếc một cái suýt lé mắt, giáo chủ đại nhân nhíu nhíu mày.

“Lúc bản công tử gọi ngươi Cẩu Nhi, ngươi phải kêu có Cẩu Nhi.”

Tề Bạch thiếu chút nữa phun ra một búng máu, cắn răng nước mắt lưng tròng nói “có…… Cẩu Nhi……”

Giáo chủ đại nhân khiển trách “phản ứng mau một chút, lời nói ra nhẹ nhàng chút.” Lại nắm cằm Tề Bạch, không hờn giận nhìn vẻ mặt như khổ qua kia nói “còn phải cười cao hứng chút……”

Bên ngoài thùng xe truyền đến thanh âm Đông Dũng “Công tử, đến Hà Gian Phủ rồi, lập tức sẽ vào thành.”

Tề Bạch trong lòng yên lặng rơi lệ, bồi đại ma đầu hành tẩu giang hồ…… không tốt a~

————

Hết chương 20……