Thực tế lúc ba người vừa vào tiểu biện, Đông Phương Bất Bại đã tỉnh, y nghe tiếng bước chân đến, rồi lại rút về, y cầm ngoại bào trên kệ choàng lên người, đi ra ngồi trên ghế khắc hoa ở gian ngoài, cầm ấm trà trên bàn rót cho mình một chén, y ngược lại muốn nhìn xem ba người ngoài ấy sẽ làm ra chuyện gì.
Đồng Bách Hùng thấy Dương Liễm rõ ràng chuẩn bị vào nhà, kết quả lại bước về, trên mặt lập tức sinh ra vài phần tức giận,”Oanh, ngươi thằng nhãi này sao lại lề mề như vậy.”
Dương Liễm vội ho một tiếng, hạ giọng nói, “Đồng đường chủ, ngài nếu không có chuyện gì quan trọng, thì sau một canh giờ nữa lại đến được chứ, mấy ngày nay sự vụ trong giáo quá nhiều, theo tại hạ thấy, giáo chủ cần nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Đồng Bách Hùng mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, lại nghĩ đến mấy ngày nay Đông Phương huynh đệ vất vả, nên không thúc Dương Liễm vào nữa, hắn nhìn Tang Tam Nương, tựa hồ bảo nàng quyết định.
“Đã như thế, chúng ta một canh giờ sau sẽ đến,” Tang Tam Nương lo lắng nhiều hơn Đồng Bách Hùng một phần, nàng nhìn Dương Liễm một thân bạch y, “Nếu giáo chủ tỉnh, nhờ ngươi bảo người đến gọi bọn ta.” Nàng vốn cho rằng Dương Liên Đình bất quá là một kẻ chỉ biết nịnh nọt chủ thượng, một mực xem thường hắn, bất quá hiện tại lại thấy Dương Liên Đình thật sự tâm quan tâm giáo chủ, bằng không cần gì mạo hiểm đắc tội hai người họ nói ra những lời như vậy, chính vì thế, nàng đối Dương Liễm thêm một phần xem trọng.
Dương Liễm nào biết chỉ vì một việc nhỏ này mà Tang Tam Nương nhìn hắn với một ánh mắt mới, cho nên người ta nói, nữ nhân yêu hận chỉ trong chớp mắt, lời này cũng không phải không có đạo lý. Hắn thấy Tang Tam Nương nói chuyện khách khí với mình, cũng vội trả lời,”Nhị vị yên tâm, hôm nay tại hạ sẽ canh giữ ở đây, nếu giáo chủ tỉnh, ta lập tức cho người thông tri các vị.”
Hắn đã sớm qua cái tuổi xúc động rồi, cách đối nhân xử thế trong cuộc sống ma luyện cũng đã biết khéo léo đẩy đưa, đứng trong viện hai tiếng so với việc đắc tội hai nhân vật trọng yếu trong giáo căn bản không đáng nhắc tới.
Quả nhiên, Dương Liễm vừa nói ra lời này, ánh mắt Tang Tam Nương nhìn hắn đã không còn khinh thường, mà ngay cả Đồng Bách Hùng cũng không cho hắn sắc mặc khó xem nữa, điều này cho Dương Liễm khá là thưởng thức hai người này, trong kiếp trước có mấy ai có thể yêu ghét phân minh thế này?
Lúc Đồng Bách Hùng cùng Tang Tam Nương chuẩn bị rời đi, chỉ nghe trong phòng truyền ra thanh âm của Đông Phương Bất Bại, “Các ngươi vào đi.” Vừa dứt lời, đã thấy cửa mở toang, Dương Liễm nhìn vào, Đông Phương Bất Bại vẫn ngồi trên ghế, hắn liếc mắt bắt đầu đánh giả phiến đại môn này, nhìn xem trọng lượng của nó, mở cửa đóng cửa chỉ cần phất tay, thật khiến hắn có cảm giác tục nhân chỉ cần đứng nhìn là được.
Đông Phương Bất Bại thấy Đồng Bách Hùng cùng Tang Tam Nương đã vào phòng, mà Dương Liễm vẫn còn chăm chú nhìn hai phiến đại môn, y không khỏi thấy buồn cười, “Sao, Dương tổng quản đối với hai cánh cửa này của bổn tọa có hứng thú?”
Dương Liễm tỉnh lại, thấy Đồng Bách Hùng cùng Tang Tam Nương đã vào phòng, ba người mục quang toàn bộ rơi vào trên người hắn, hắn hơi mất tự nhiên mở miệng nói, “Ách, thuộc hạ chỉ là thấy con chim khách khắc trên cánh cửa này khá đẹp.”
Tang Tam Nương phốc một cái cười ra tiếng, “Ta không biết ánh mắt Dương tổng quản không tốt, nhìn phượng hoàng ra chim khách, ngươi nói chút xem, chim khách nào có cái đuôi đẹp như vậy?”
Dương Liễm yên lặng cuối đầu, vội ho một tiếng, bảo trì trầm mặc trong tiếng cười thanh thúy của Tang Tam Nương.
Đông Phương Bất Bại nhìn Dương Liễm đứng cô độc trước cửa, dương quang chiếu vào người hắn, vì cúi đầu nên gương mặt chỉ toàn một màu đen, không biết vì sao lại cảm giác người này có phần đáng thương, vì vậy mở miệng nói, “Còn đứng ở cửa làm gì, không mau vào đây?!”
Nghe Đông Phương Bất Bại nói như vậy, Dương Liễm vào phòng, ba người nói đến giáo vụ, hắn nghe xong, chủ quan là danh môn chính phái nào đó cùng người trong giáo phát sinh đánh nhau, đối phương bị thương bao nhiêu, đối phương chết mấy người, cuối cùng rút ra được kết luận, đám ngụy quân tử của chính phái quá kiêu ngạo, bọn họ rất ủy khuất, cho nên nhất định phải báo thù cho những huynh đệ đã chết.
Kỳ thật Dương Liễm một mực nghĩ không ra một chuyện, rõ ràng nếu là bách tính bình thường giết người sẽ bị kéo ra cửa chợ trảm quyết, sao những lục lâm hảo hán này giết người cứ như xắt rau, mà chẳng thấy bóng bộ khoái nào tới bắt họ, đừng nói Lục phiến môn Bát phiến môn, mà ngay cả một tiểu đầu mục bắt người cũng không có.
Đông Phương Bất Bại nghe Đồng Bách Hùng cùng Tang Tam Nương nói xong, nghiêng đầu liền thấy Dương Liễm đứng cạnh một bộ nghi hoặc, y trong lòng khẽ động,”Dương tổng quản đối chuyện này có ý kiến gì không?”
Dương Liễm đón ánh mắt Đông Phương Bất Bại nhìn mình, sau lại cúi đầu,”Giáo chủ, theo thuộc hạ thấy, hiện tại giáo ta cần nhất là nghỉ ngơi lại sức.” Ma giáo trải qua một phen náo động mới hơn nửa năm, bên trong còn tồn tại khá nhiều vấn đề, muốn trừ ngoại thì trước hết cần bình nội, hắn bây giờ là một phần tử của ma giáo, phải góp một nửa phần lực vì ma giáo mới không thấy có lỗi với lương tâm mình.
“Nghỉ ngơi lại sức?” Đông Phương Bất Bại minh bạch ý Dương Liễm, y nâng chén trà, ngón cái vuốt xuôi theo vành chén, ánh mắt phức tạp nhìn Dương Liễm, “Chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù cho những huynh đệ đã chết?”
“Người chết sẽ được chúng ta kính trọng, nhưng là người sống càng nên sống thật tốt,” Nói xong câu đó, Dương Liễm cảm giác mình kỳ thật còn có tiềm chất làm triết học gia.
“Hay cho câu người sống phải sống thật tốt,” Đông Phương Bất Bại đặt chén trà xuống,”Truyền mệnh lệnh của bổn tọa, tất cả phân đường không cần chính diện đối địch với mớ ngụy quân tử đó, chúng ta bây giờ cần nhất là làm lớn mạnh thần giáo ta, bổn tọa muốn nhìn xem, là ai cười đến cuối cùng, Ngũ Nhạc đại phái sẽ bị cho là thứ gì.”
Dương Liễm nhìn phong thái này của Đông Phương Bất Bại, không khỏi sinh lòng tán thưởng, không hổ là Đông Phương Bất Bại võ lâm đệ nhất cao thủ, chỉ là nói mấy câu, đã mang theo khí thế thường nhân khó bì kịp, mấy lời lúc nãy của hắn chỉ sợ là thuận theo ý y thôi a.
Đồng Bách Hùng trước nay tín nhiệm Đông Phương Bất Bại, thấy y đã hạ quyết định, thì không có dị nghị, liền bắt đầu cùng Đông Phương Bất Bại thương lượng đối sách nghỉ ngơi lại sức, ngược lại ánh mắt Tang Tam Nương ngồi cạnh nhìn Dương Liễm lại hơn vài phần suy nghĩ.
Dương Liễm là nhân sĩ xuyên việt, không hiểu việc giang hồ, lại thêm nguyên chủ nhân của thân thể này tính tình thô bỉ, đối giang hồ đại sự càng không hiểu gì, cho nên ở phương diện này hắn cũng không nghĩ nhiều lời, lý luận suông ai cũng biết nói, nhưng nếu làm sai, có ai dám lấy tánh mạng mình ra chịu trách nhiệm?
Bất quá ở một bên nghe kế sách kín đáo của Đông Phương Bất Bại, Dương Liễm đã không còn nghĩ được từ tán thưởng nào nữa, chỉ là dưới đáy lòng cảm khái, Đông Phương Bất Bại không hổ là Đông Phương Bất Bại.
Nhân vật xuất hiện trong Tiếu Ngạo khá nhiều, tính cách khác nhau, nhưng so các những nhân vật nổi danh trong giang hồ, nếu muốn hắn chọn một người làm cấp trên của mình, hắn sẽ chọn Đông Phương Bất Bại, bởi vì Nhạc Bất Quần quá mức âm hiểm Nhậm Ngã Hành quá mức cuồng ngạo Tả Lãnh Thiền lại quá mức hèn hạ Du Thương Hải không đủ đại khí Lệnh Hồ Xung tính tình không sai, nhưng người này chỉ có thể làm bằng hữu, không thể làm một người khiến người khác tín phục đi theo, bởi vì loại người này hướng tới tự do, đối với lực lượng đoàn thể luôn không coi trọng. Thiếu Lâm cùng Hành Sơn tuy cũng không quá tệ, nhưng xét thấy hắn không có ý định khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền, cho nên nhìn tới nhìn lui, Đông Phương Bất Bại trong suy nghĩ của hắn là lựa chọn tốt nhất, ít nhất đi theo Đông Phương Bất Bại trước khi chết còn biết mình chết thế nào, mà không phải bị ai ù ù cạc cạc hãm hại mà chết. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn không phải Dương Liên Đình bi thúc cùng Đông Phương Bất Bại chết chung thì còn tốt hơn.
Ba người thương lượng xong mọi chuyện, Đồng Bách Hùng cùng Tang Tam Nương liền lui ra ngoài, Dương Liễm đứng trong phòng, nhất thời không biết Đông Phương Bất Bại lưu hắn lại có ý gì.
Đông Phương Bất Bại nhìn bạch y nam nhân trước mắt, đứng dậy nói,”Đi theo bổn tọa ra hậu viện.” Hậu viện, chính là chỗ ở của bảy vị phu nhân.
Dương Liễm ngẩn ngơ, lập tức đi theo, hắn không biết Đông Phương Bất Bại lúc nào giết chết bảy thiếp thất của mình, bất quá theo tình hình hiện tại, Đông Phương Bất Bại hẳn còn chưa phản cảm với nữ nhân, ít nhất còn có thể miễn cưỡng ra hậu viện ngồi một lát.
Đi theo Đông Phương Bất Bại đến hậu viện, Dương Liễm nhìn lầu các *** sảo, không khỏi nghĩ, nếu Đông Phương Bất Bại không tự cung, chỉ sợ sẽ là một người đa tình thương hương tiếc ngọc, không từ mà biệt, chỉ cần xem các loại hoa quý báu cùng phong cách kiến trúc mang khí chất nữ nhân mười phần cũng có thể nhìn ra.
Đông Phương Bất Bại nghe đi tiếng bước chân theo sau mình, trong nội tâm đối cảm giác mất kiên nhẫn khi đi gặp đám nữ nhân nọ lại giảm một chút, không biết vì sao, y cảm thấy Dương Liên Đình hôm nay vô cùng bất đồng, loại bất đồng này làm cho y càng thêm chú ý hắn.
Đông Phương Bất Bại đến làm hậu viện trở nên náo nhiệt, Dương Liễm nhìn mỹ nhân mặc đủ loại y phục đầy màu sắc, cả đoàn người xấu hổ e sợ, mi nhãn ẩn tình nhìn Đông Phương Bất Bại, Dương Liễm đi theo sau Đông Phương Bất Bại thấy áp lực thật lớn, hắn sợ ánh mắt mình không lưu ý đặt lên người vị mỹ nhân nào trong này, vậy hắn không cần chờ bảy vị phu nhân bị Đông Phương Bất Bại giết thì đã đến gặp Diêm vương trước.
Bảy vị phu nhân đi ra, Dương Liên Đình vẫn quy quy củ củ cúi đầu, tựa hồ đối với bảy vị thiếp thất của y không có hứng thú, Đông Phương Bất Bại mới thoả mãn quay đầu nhìn xem mấy vị phu nhân, không biết vì sao, đột nhiên thấy y phục tiên diễm trên người các nàng có chút chướng mắt.
Vài vị phu nhân dẫn Đông Phương Bất Bại đến trà thất ngồi, Thi Thi được Đông Phương Bất Bại sủng ái nhất tự tay dâng trà cho Đông Phương Bất Bại, dịu dàng cúi đầu, toàn thân tản mát ra phong vận nói không nên lời,”Phu quân thỉnh dùng trà.”
Dương Liễm nghe thanh âm mềm mại đáng yêu như nước này, nhịn không được dùng khóe mắt liếc nhìn nử tử trường quần phấn sắc trước mặt Đông Phương Bất Bại, chỉ thấy nàng này mặt như đào hoa, thân như mành liễu, đích thật là một mỹ nhân hiếm thấy.
“Thi Thi không cần đa lễ như vậy,” Đông Phương Bất Bại nhận trà, không uống, mà là đặt lại trên bàn nhỏ,”Hôm nay tới là muốn nói cho các phu nhân, gần nhất bổn tọa có chuyện quan trọng phải xử lý, không có nhiều thời gian làm bạn với các nàng.”
Thi Thi mắt nhìn bị chén trà bị để qua một bên, ánh mắt trầm xuống,”Thi Thi minh bạch, thỉnh phu quân nhất định phải chú ý thân thể nhiều hơn.” Nói, liền chuyển ánh mắt vào người Dương Liễm đứng sau Đông Phương Bất Bại,”Dương tổng quản, thỉnh nhất định phải hảo hảo chiếu cố phu quân.”
“Phu nhân nói quá lời, đây là chức trách của thuộc hạ,” Dương Liễm hành lễ, đảo mắt nhìn, sáu vị phu nhân khác vẻ mặt cũng ảm đạm, hắn tự đáy lòng thở dài, những nàng ấy cũng là người đáng thương, nếu có thể, hắn cũng không hy vọng những nữ nhân này ù ù cạc cạc bị Đông Phương Bất Bại giết.
Đông Phương Bất Bại trong mắt hiện lên một tia không vui, đứng dậy,”Các ngươi sớm nghỉ ngơi đi, bổn tọa còn có sự vụ phải xử lý, không tiện ở lâu.” Nói xong, không chút nào lưu luyến bước ra ngoài.
Dương Liễm ôm quyền hành lễ với các vị phu nhân, vội vàng đi theo, trực giác nói cho hắn biết, Đông Phương Bất Bại tâm tình bây giờ tựa hồ không tốt.
Một nơi trên Hắc Mộc Nhai, Đồng Bách Hùng thô thanh đối Tang Tam Nương nói,”Ngày xưa ta nhìn không vừa mắt Dương Liên Đình, hôm nay nhìn lại, thấy hắn cũng không hẳn là người vô năng.”
Tang Tam Nương gật đầu nhẹ,”Võ công tuy không tốt, đầu óc lại không tồi, để hắn làm tổng quản trong giáo cũng xem như phù hợp.”
Bởi vì không có nhiều hảo cảm với Dương Liên Đình, nên hai người cũng không nhắc hắn nhiều, chỉ là ấn tượng có đổi mới, rất nhiều thứ cũng sẽ đổi theo.