Đông Phương Bất Bại Chi Ám Dạ Ôn Nhu

Chương 60: Vạn xà trận

Tiểu cô nương, xem ra bổn tọa đã xem thường ngươi rồi!” Một tiểu cô nương nhỏ tuổi như thế đã lợi hại đến vậy, nếu không sớm diệt trừ hẳn sẽ trở thành tâm phúc đại họa của bọn hắn trong tương lai.

Thấy Tả Lãnh Thiền và Dư Thương Hải muốn động thủ, Lam Phượng Hoàng rất tức giận, hậu quả rất cơn giận của nàng vô cùng nghiêm trọng, nàng quay người ra lệnh cho mấy nữ tử Miêu cương vừa mới xuất hiện, “Vạn xà trận!”

“Dạ, giáo chủ.” Bọn nữ tử trong nháy mắt vọt đến phía sau các ám vệ, tiếp đó lấy từ trong thắt lưng ra một cây sáo nhỏ thổi lên, tiếng sáo ngân nga theo một âm điệu quỷ dị khiến lòng người bỗng dưng rét lạnh.

Lập tức tất cả mọi người đều nghe dược âm thanh di chuyển nhỏ vụn từ bốn phương truyền đến như đã bao vây hết cả nơi này, âm thanh mảnh nhỏ lại mang theo sự khủng bố khó hiểu khiến mọi người đểu nổi da gà từng trận, rất nhiều người theo bản năng giơ kiếm lên tự bảo hộ.

“Các huynh đệ Nhật Nguyệt thần giáo dù có việc gì cũng không được cử động.” Khúc Phi Yên và Nhậm Doanh Doanh đã từng nghe Lam Phượng Hoàng miêu tả qua sự khủng bố của “Vạn xà trận” nên cũng không quá hoảng sợ, Nhậm Doanh Doanh chú tâm an bày cho các giáo chúng đang căng thẳng tinh thần chuẩn bị chiến đấu bên cạnh, mà Khúc Phi Yên sau khi xác nhận Điền Bá Quang bị thương cũng không nặng lắm liền hăng hái bừng bừng mở to hai mắt đợi kỳ tích đến.

Tuy rằng vẫn có loại cảm giác sợ hãi mịt mờ ở trong lòng, thế nhưng từ trước đến nay vốn đã được huấn luyện xem viêc phục tòng mệnh lệnh thành một phản xạ bản năng, tất cả giáo chúng của Nhật Nguyệt thần giáo đều buông xuống vũ khí trên tay xuống, nín thở đợi sự việc phát sinh.

Rất nhanh, cái loại âm thanh di chuyển ấy càng lúc càng lớn, bên tai lại xuất hiện thêm tiếng thở “Tê tê” xen kẽ không dứt, lại nhớ đến câu “Vạn xà trận” Lam Phượng Hoàng vừa hô lúc nãy, hiện giờ tất cả mọi người đều biết thứ tiếp theo phải đối phó là gì.

Giáo chúng của Nhật Nguyệt thần giáo xem như vẫn bình tĩnh, bọn họ biết Thánh cô, Thánh nữ nhất định sẽ không mở to mắt nhìn bọn họ chết, mà những người Ngũ nhạc kiếm minh lại sợ đến chân đều mềm nhũn.

Một, hai con rắn đối với bọn họ không thể tạo nên sức uy hiếp, thậm chí bảy, tám con rắn bọn họ cũng có thể ứng phó, nhưng nếu là bầy rắn mấy trăm, mấy nghìn con thì biết làm thế nào! Huống chi, không ai sẽ tin rằng đám rắn đang kéo đến kia lại không có độc.

Quả nhiên, nhìn ra bên ngoài, mọi người liền thấy một mảnh khí đen quỷ dị khiến người sợ hãi đang nhanh chóng tiến về phía bọn họ, bỗng dưng một người phát ra tiếng hét chói tai, “A!” Sau đó ngã nhoài trên mặt đất, hóa ra là sợ đến ngất xỉu rồi.

Những người khác nhìn bầy rắn năm màu sặc sỡ đang từ xa bò đến kia, tâm như tro tàn, lần này thực sự xong rồi!

Tả Lãnh Thiền và Dư Thương Hải thấy mọi người đều bị dọa sợ đến không còn ý chí chiến đấu thì giận đến hít thở không thông, la lớn, “Các ngươi còn đứng ngây đó làm gì, còn không nhanh đi giết đám rắn đó, chờ bị cúng cắn chết sao!”

Đến lúc này đám người kia mới kịp phản ứng lại, nắm chắc thanh kiếm trong tay căn thảng chờ đợi.

Trong mảnh âm thanh hỗn loạn giữa tiếng la hét của con người xen lẩn tiếng phun khí tê tê của loài rắn, một màn chiến đấu kỳ lạ đang được triển khai, bên này một người bị rắn cắn ngã xuống, bên kia lại có một đầu rắn bị chặt đôi, thân thể đã rớt xuống đất vẫn còn hung hăng giãy dụa.

Giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo vốn cũng đang kinh hồn táng đảm, rất sợ đám rắn hung hãn này bò đến cắn bọn họ một ngụm. Thế nhưng sau đó bọn họ phát hiện, những con rắn này tựa như đều có linh tính, căn bản nhìn cũng không thèm nhìn bọn họ, chỉ liều mạng bò lên trên người đám Ngũ nhạc kiếm minh.

Huynh đệ Nhật Nguyệt thần giáo ai cũng to gan lớn mật, nhìn thấy “đồng minh” của mình cũng đang thương vong thảm trọng, liền thẳng thắn nhặt kiếm lên, cùng “đồng minh” phối hợp tiến công.

Bên này đánh đến hừng hực khí thế, bên kia Tả Lãnh Thiền và Dư Thương Hải lại nóng như lửa đốt, một bên nhìn chằm chằm các ám vệ, một bên xót xa đám đệ tử tinh nhuệ đang không ngừng bị chém giết của họ. Kế hoạch nắm chắc phần thắng như thế không ngờ lại khiến bọn họ tiến thoái lưỡng nan.

Bỗng nhiên, từ bên ngoài chiến trường truyền đến thanh âm của Lâm Bình Chi, “Tất cả dừng tay!”

Tả Lãnh Thiền và Dư Thương Hải nghe được tiếng nói của Lâm Bình Chi chẳng những không có kinh hoảng, trái lại còn thầm thở ra một hơi. Tuy rằng lần hành động này bọn họ là giấu diếm Lâm Bình Chi mà tiến hành, nếu bị Lâm Bình Chi bắt được cái chuôi thì sau này nhất định sẽ không dễ sống, thế nhưng chút khó khăn đó so với để toàn bộ đệ tử tinh nhuệ bị đám rắn quỷ dị này giết hết tại đây thì như thế vẫn dễ chấp nhận hơn.

Doanh Doanh nháy mắt với Lam Phượng Hoàng vì nhìn thấy rất nhiều rắn bị giết mà đang vô cùng tức giận, Lam Phượng Hoàng đành phải bất đắc dĩ phất tay với mấy nữ tử người Miêu bảo họ ngừng thổi sáo.

Tiếng sáo vừa dừng lại, đám rắn vừa rồi vẫn còn cùng đám người Nhật Nguyệt thần giáo anh dũng chiến đấu kia cũng đột ngột tản ra, bọn người Ngũ nhạc kiếm minh vừa bước ra từ cõi chết cũng cấp tốc rời khỏi chiến trường.

Đợi đến khi đám rắn đều đã rời khỏi, Lâm Bình Chi mới mang theo Lệnh Hồ Xung, Lao Đức Nặc đi đến.

Có chút áy náy nhìn Nhậm Doanh Doanh đang tức giận, Lâm Bình Chi lớn tiếng bất mãn, “Tả chưởng môn, Dư chưởng môn, ta luôn xem hai vị như trưởng bối nên mới dễ dàng tha thứ những hành động quá đáng của hai vị, thế nhưng, hai vị thật sự xem ta là minh chủ của Ngũ nhạc kiếm minh! Hai vị lừa dối ta mà đại khái sát giới trong lãnh địa phái Hoa Sơn, hai vị làm như vậy là đang muốn tuyên chiến với phái Hoa Sơn bọn ta sao!”

Dư Thương Hải và Tả Lãnh Thiền tuy rằng coi thường Lâm Bình Chi, nhưng bọn họ cũng không muốn bị chụp cái mũ “bất kính minh chủ, bất kính minh hữu” khiến võ lâm đồng đạo xem thường kia, liền nhanh chóng lên tiếng giải thích.

“Lâm hiền chất, lần này chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi, chúng ta chỉ là phát hiện những ma nữ tà giáo này dám đột nhập Hoa Sơn mưu đồ quấy rối, nên mới gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, muốn giúp các ngươi diệt trừ mầm tai họa, Thế nhưng thật không ngờ bọn họ lại hung ác đến thế, còn khiến Ngũ nhạc kiếm minh ta tổn thất nhiều tinh anh như vậy, làm minh chủ của Ngũ Nhạc kiếm minh, ngươi có phải là nên vì bọn họ mà đòi lại công đạo.” Tả Lãnh Thiền không hổ là đã từng minh chủ Ngũ nhạc kiếm minh, các thủ đoạn đổi trắng thay đen, ác nhân cáo trạng trước đều dùng được đến lô hỏa thuần thanh1.

Lâm Bình Chi không giận mà cười, “Tả chưởng môn, ngươi cho rằng ta là người ngu hay người mù, hừ, thỉnh Tả chưởng môn và Dư chưởng môn trở về môn phái của mình đợi minh chủ lệnh kỳ đi!” Sau đó phất tay, để Lệnh Hồ Xung và Lao Đức Nặc phân biệt mang theo Tả Lãnh Thiền và Dư Thương Hải giải đi.

Nhìn các huynh đệ Nhật Nguyệt thần giáo ít ít nhiều nhiều đều mang theo thương tích trên người, Lâm Bình Chi có chút áy náy nói với Nhậm Doanh Doanh và Khúc Phi Yên, “Thánh cô, Thánh nữ, thật sự xin lỗi, ta không ngờ bọn họ có thể lớn gan như thế… Các ngươi tới phái lần này Hoa Sơn không biết là vì chuyện gì?” Lâm Bình Chi cũng tò mò vì sao Nhậm Doanh Doanh đã đi rồi quay lại, hơn nữa vì sao các nàng đến đây cũng không thông tri cho hắn?

Nhậm Doanh Doanh sửng sốt, “Không phải Lệnh Hồ Xung ca ca dùng bồ câu truyền tin mời ta tới sao? Lâm chưởng môn không biết việc này?”

Lệnh Hồ Xung vừa đi “tiễn” Tả Lãnh Thiền xong quay về vừa vặn nghe được lời của Nhậm Doanh Doanh, “Ta mời muội? Không có chuyện này!” Bởi vì trước đó gã vô tình khiến Doanh Doanh thương tâm, lại bị sư phụ lợi dụng đi tiếp cận Doanh Doanh, nên gã hoàn toàn không còn mặt mũi gặp Doanh Doanh, gã trốn nàng còn không kịp làm sao có thể mời nàng.

Doanh Doanh lấy tờ giấy kia từ trong tay áo ra đưa cho Lệnh Hồ Xung, “Đây không phải là huynh viết sao?”

Lệnh Hồ Xung cúi đầu vừa nhìn, cư nhiên thật là chữ của gã!

Gã mờ mịt ngẩng đầu lên, “Đây là chữ của ta, thế nhưng ta rất xác định ta không có viết lá thư này.” Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?

“Mượn đao giết người.” Lao Đức Nặc cất tiếng nhất châm kiến huyết khiến người trong cuộc u mê như Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung bừng tỉnh đại ngộ.

“Huynh đang nói là các ngươi cũng không biết chúng ta đến Hoa Sơn phải không?” Doanh Doanh hỏi Lệnh Hồ Xung, xem ra bọn họ đều bị đùa bỡn.

Lệnh Hồ Xung lắc đầu, “Nếu không phải vừa rồi ám vệ của Đông Phương giáo chủ lên núi báo tin, sợ là chúng ta đến bây giờ vẫn chưa hay biết gì đâu.”

Khúc Phi Yên đau lòng nhìn bộ dáng yếu ớt của Điền Bá Quang, căm phẫn nói, “Nếu không phải Đông Phương thúc thúc cẩn thận, an bày cho chúng ta nhiều ám vệ như vậy, còn có Phượng Hoàng giúp đỡ, sợ rằng ngày mai những vị thúc bá trên Hắc Mộc Nhai nhận được tin xấu sẽ cho rằng phái Hoa Sơn gài bẫy chúng ta, bọn họ nhất định phải huyết tẩy Hoa Sơn để trả thù.”

Lao Đức Nặc biết rõ trình độ sủng ái của Đông Phương Bất Bại và mấy thượng vị giả của Hắc Mộc Nhai đối với mấy vị này tiểu cô nãi nãi này, nghĩ đến nếu thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lôi đình tức giận của mấy vị kia phái Hoa Sơn nho nhỏ của bọn hắn không chống đỡ nổi đâu a. Nghĩ đến đó Lao Đức Nặc không khỏi rùng mình may mắn, hoàn hảo, hoàn hảo, chuyện gì cũng không có phát sinh.

Một bên Lao Đức Nặc đang âm thầm may mắn, một bên lại đang lo lắng phải viết thư thỉnh tội như thế nào, cho dù không xảy ra chuyện đáng tiếc gì, nhưng mấy vị tiểu cô nãi nãi kia thực sự đã gặp nguy hiểm ở Hoa Sơn, ngay dưới mắt của y, như vậy cũng tính là y thất trách. Trời ạ, sẽ không bị trục xuất đến cho Giới đường chà đạp chứ! Nhớ tới sự huấn luyện sống không bằng chết của đám ám vệ, Lao Đức Nặc nghĩ đã muốn khóc.

Lâm Bình Chi đối với việc Nhậm Doanh Doanh các nàng ngộ nạn ngay trong lãnh địa phái Hoa Sơn tỏ vẻ vô cùng áy náy, liền thật tình mời các nàng đến nội đường Hoa Sơn nghỉ ngơi một chút, về phần mấy con cáo già kia, hừ, hắn không gây phiền phức với bọn họ đã coi như nể mặt lắm rồi, dù sao chuyện này mấy vị bên kia hẳn cũng sẽ không để yên đâu.

Bởi vì nghĩ muốn nhân cơ hội này giải quyết triệt để gút mắt giữa mình và Lệnh Hồ Xung, Nhậm Doanh Doanh vui vẻ đáp lời mời của Lâm Bình Chi, mang theo đoàn người tràn đầy khí thế dọn vào tổng bộ phái Hoa Sơn.

Sau khi giúp đám giáo chúng bị thương của Nhật Nguyệt thần giáo an bày xong đại phu và nơi ở, Doanh Doanh trở về phòng nghị sự của phái Hoa Sơn, tất cả mọi đều đang đợi nàng ở đó.

Đã nghe kể về hoàn cảnh lúc nãy Nhậm Doanh Doanh lâm nguy không sợ, lại thấy nàng thật lòng quan tâm các huynh đệ bị thương, Lâm Bình Chi tán thán, “Nhậm tiểu thư không hổ là nữ trung hào kiệt, đúng là xứng đáng với vị trí Thánh cô Nhật Nguyệt thần giáo.” Là một nữ hài tử lại có thể làm được việc rất nhiều đại nam nhân đều không làm được, thực sự là không tầm thường.

“Hừ, lúc đầu không biết là ai còn nói chúng ta là ma nữ!” Ưu điểm lớn nhất của Khúc đại tiểu thư là trí nhớ tốt, bản lĩnh vượt trội nhất của nàng chính là vô cùng mang thù.

Mặt Lâm Bình Chi có chút ửng hồng, trịnh trọng đứng dậy cúi đầu tạ lỗi với Nhậm Doanh Doanh và Khúc Phi Yên, “Nhậm tiểu thư, Khúc tiểu thư, ban đầu là Bình Chi không hiểu chuyện mạo phạm nhị vị tiểu thư, mong rằng nhị vị tiểu thư đại nhân đại lượng, tha thứ Bình Chi.”

Thấy thái độ của Lâm Bình Chi tốt như vậy, ngược lại làm Khúc Phi Yên cảm thấy mình nhỏ mọn, nàng đành làm bộ không thèm để ý phất tay một cái, “Tính toán cái gì chứ, bản tiểu thư là trong bụng tể tướng có thể chống thuyền2, tạm tha ngươi một lần, phải không Doanh Doanh.”

Nhậm Doanh Doanh gật đầu, trên môi nở nụ cười dịu dàng thường trực khiến Lâm Bình Chi mất tự chủ sửng sốt một chút.

“Mấy ngày đi đường mệt nhọc, không bằng các vị tiểu thư trước tới khách phòng nghỉ ngơi một chút, sau đó sẽ nói chuyện nhiều hơn, không biết ý của hai vị thế nào?” Làm gia chủ một tháng khiến Lâm Bình Chi so với trước đây có thêm mấy phần trầm ổn và tự ti, những việc phải lo lắng cũng chu đáo hơn rất nhiều.

Buổi tối, Khúc Phi Yên lôi kéo Lam Phượng Hoàng đi tới phòng của Nhậm Doanh Doanh, hai mắt sáng rực truy hỏi, “Doanh Doanh, Doanh Doanh, ngươi lúc nãy có thấy không, cái tên Lâm Bình Chi kia nhìn ngươi mà đỏ mặt nha!” Không biết có phải là thích Doanh Doanh rồi không, Khúc Phi Yên đối với việc này cảm giác tương đương nhạy cảm nha.

Doanh Doanh mắng Khúc Phi Yên một tiếng, “Nói lăng nhăng gì đấy, chúng ta ở hai phía đối lập mà. Ngươi thật coi ta là cái loại đại mỹ nhân khiến người ta nhất kiến khuynh tâm, tái kiến chung tình sao, hơn nữa lần đầu gặp nhau, ta khẳng định hắn chẳng có cảm giác gì với ta.”

“Ôi, ý của ngươi là, ngươi rất nguyện ý để hắn ái mộ ngươi phải không!” Trước đây bởi vì chuyện của Điền Bá Quang mà Khúc Phi Yên bị Doanh Doanh trêu đùa không ít lần, bây giờ vất vả lắm mới nắm được một cơ hội trả thù, nàng làm sao có thể buông tha Doanh Doanh dễ dàng như thế.

“Ta xem cái tên Lâm Bình Chi này còn đáng để nương tựa hơn Lệnh Hồ Xung, bộ dạng không tệ, thoạt nhìn cũng rất biết nỗ lực, thân phận cũng xứng đôi với ngươi, trai tài gái sắc nha!” Khúc Phi Yên càng nói càng cảm thấy người tên Lâm Bình Chi này thực sự là không sai, cũng bắt đầu nói chuyện nghiêm túc hơn với Nhậm Doanh Doanh.

Doanh Doanh đang ra vẻ muốn đánh Khúc Phi Yên thì bị âm thanh bên ngoài cắt đứt, “Doanh Doanh, ta muốn nói chuyện với muội.”

Doanh Doanh và Phi Yên liếc nhau, sau đó Khúc Phi Yên đi tới mở cửa, “Có chuyện gì không thể chờ đến ngày mai hẳng nói sao?” Vừa nói đến những chỗ tốt của Lâm Bình Chi khiến Khúc Phi Yên thật sự cảm thấy gã Lệnh Hồ Xung trước mặt này quả thực không thể lấy làm chồng nha.

“Ta muốn nói chuyện riêng với muội.”

———————–

1/ Lô hỏa thuần thanh: nghĩa là “lửa dưới lò toàn một màu xanh”. Người ta luôn cho rằng lửa xanh đượm và ổn định hơn lửa đỏ, khi dưới đáy lò toàn lửa xanh thì thứ trong lò được luyện ra (dù là sắt thép hay đan dược) đều có phẩm chất tốt hơn. Như vậy câu này chỉ nghĩa làm thứ gì đó thuần thục đến mức trở thành tuyệt phẩm.

2/ Trong bụng tể tướng có thể chống thuyền: Nguyên văn “tể tướng đỗ lý năng xanh thuyền”, ý chỉ người làm việc lớn, ngồi ở trên cao bụng dạ phải rộng rãi, không chấp nhặt.