Đông Phong Hí Liễu (Gió Đông Vờn Liễu)

Chương 5

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày một tháng năm năm Huyền Đức, Liễu Vô Thường dắt theo Phong Thập Nhị một đường ăn chơi phóng túng tiêu dao khoái hoạt rốt cuộc về tới Kinh thành. Toàn bộ Liễu gia từ trên xuống dưới từ trẻ đến già, kể cả vị Liễu quản gia vẻ mặt tiều tụy vừa mới về tới cửa kia đều đồng loạt đứng ở cổng thành để nghênh đón hai vị đại gia này.

Lúc nhỏ Phong Thập Nhị ở nhà đã quen thói bay nhảy khắp nơi, đối với lần Liễu Ngôn đến Giang Nam ngày ấy hắn hoàn toàn không còn chút ẩn tượng nào cả, cho nên liền không câu nệ lễ tiết xã giao, cứ thế chỉ tùy tiện trò chuyện với Liễu phu nhân vô cùng vui vẻ. Việc này dẫn đến vẻ mặt bất mãn không chỗ phát tiết của Liễu Vô Thường cùng với biểu tình bất đắc dĩ chẳng biết làm sao khi nhi tử bằng hữu lại không thèm đả động gì tới mình của Liễu Ngôn. Hai phụ tử bọn họ cứ thế mắt to mà trừng mắt nhỏ.

Vừa vào tới Liễu phủ, Phong Thập Nhị liền hỏi Liễu Vô Thường, kế tiếp bọn họ nên hành sự ra sao.

Liễu Vô Thường lại bày ra vẻ mặt ‘không cần lo lắng’. Hắn vươn tay định ôm lấy Phong Thập Nhị, liền bị người nọ hung hăng đánh cho một quyền, vì thế rụt tay về, an phận đứng ở một bên nói, “Đoàn người của Hạo Vân có lẽ sáng ngày mai sẽ tới Kinh thành.”

Sáng ngay mai? Vậy chẳng khác nào sẽ thẳng một lèo bái đường rồi tiến vào động phòng luôn hay sao? Thế thì tên hoàng đế vô liêm sỉ kia lấy đâu ra thời gian mà ban thánh chỉ hủy bỏ cái hôn sự đáng chết này?

Phong Thập Nhị lập tức đen mặt, một phen túm lấy cổ áo Liễu Vô Thường.

“Ngươi nói rõ ràng cho ta!”

Liễu Vô Thường vội vàng giữ lại bàn tay đang chứa đầy nộ khí của Phong Thập Nhị, lại nói, “Mỹ nhân! Đừng nóng, đừng nóng, nổi giận cũng không phải chuyện tốt gì đâu!”

“Vậy ngươi nói cho ta nghe xem, làm thế nào mới khiến cho tên hoàng đế vô liêm sỉ kia hạ chiếu hủy hôn ngay trước khi Hạo Vân thành thân hả?!”

Liễu Vô Thường gỡ bàn tay của Phong Thập Nhị ra, nhẹ nhàng nắm chặt trong tay mình, đáp, “Chuyện này… đến lúc đó hoàng đế còn nóng ruột hơn cả chúng ta đi.” Hạo Vân kia là tâm can bảo bối của hoàng thượng, hắn thành thân, người đầu tiên không chấp nhận được cũng chính là hoàng thượng. Sự việc lần này chẳng qua là một màn hài kịch mà hai người bọn họ tự làm tự chịu mà thôi, đến thời khắc mấu chốt chắc chắn hoàng thượng sẽ không thể nhịn được nữa mà ban chiếu chỉ.

Trận tỷ thí so tính nhẫn nại này ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng, chỉ có thể đứng ngoài lặng lẽ nhìn vào chứ không thể nào can thiệp, cho dù bất luận là ai đi chăng nữa!

“Hiện tại ai có thể nóng ruột hơn so với lão tử a!”

Phong Thập Nhị lại túm áo Liễu Vô Thường, cảm thấy vô cùng hối hận khi đã tin tưởng tên vương bát đản này. Lúc trước ở trên đường đáng ra nên hạ dược hoặc là bố trí cạm bẫy khiến cho Đoàn Hồng bị thương không cách nào bái đường được nữa, như thế không phải là xong rồi hay sao?!

Hiện tại thì tốt rồi, chỉ có thể trừng mắt mà nhìn tiền bay ra ngoài tầm với. Tiền bay mất cũng không sao cả, cùng lắm thì mối làm ăn lần này xem như mình bị thua lỗ mà thôi, phiền toái nhất chính là lúc trở về phải nghe mấy lời oán niệm thê thảm tựa như oan hồn dưới mười tám tầng địa ngục của Phong Thập Tam, còn có sự trả thù hung hăng càn quấy của Đoàn Hồng kia nữa.

Bảo Phong Thập Nhị hắn làm sao có thể cam lòng! Càng nghĩ càng giận, bàn tay vì thế lại thêm siết chặt…

“Khụ, khụ, ta nói… Mỹ… mỹ nhân, ta tắt… thở rồi, sẽ không… không có ai cùng ngươi… cướp… cướp người a…”

Một lời như đánh thức người tỉnh mộng, lúc này Phong Thập Nhị mới nhớ ra, trước kia đã nói nếu như hoàng thượng không hạ chỉ, vậy thì tên hỗn đản này sẽ theo hắn đến phủ Thừa tướng cướp người.

Lạnh mặt nhìn Liễu Vô Thường, Phong Thập Nhị mặt không đổi sắc nói, “Từ giờ đến sáng ngày mốt, đừng để ta nhìn thấy ngươi.” Nói xong, hắn xoay người đi tới gian phòng mà Liễu phu nhân đã chuẩn bị sẵn cho mình.

“Mỹ nhân…” Liễu Vô Thường trừng lớn con mắt nhìn Phong Thập Nhị bỏ đi. Người nọ vẫn không hề quan tâm đến hắn a!



Ngày ba tháng năm năm Huyền Đức.

Sáng sớm, Liễu quản gia liền chạy thẳng một mạch vào phòng của Liễu Vô Thường, quấy rầy mộng xuân ngọt ngào của hắn.

Lúc nhìn thấy vẻ mặt u ám âm trầm của Liễu Vô Thường, quản gia mới bắt đầu hồi hận không thôi. Trong lòng hắn không ngừng tự trách vì sao mình lại hưng phấn như thế, sáng sớm vừa nhận được tin đã vội vàng chạy tới thông báo cho thiếu gia rồi.

Tự vỗ về trái tim bé nhỏ còn đang run rẩy vì lo sợ một hồi, quản gia mới dè dặt mở miệng, “Bẩm… bẩm thiếu gia… Đại công tử của Thừa tướng phủ đã về tới ngoại thành rồi…”

Liễu Vô Thường còn đang tiếc nuối mộng đẹp vừa mới bắt đầu, cũng chẳng nghe rõ quản gia nói cái gì, định bụng nằm xuống với hy vọng có thể tiếp tục giấc mơ thì bỗng ‘rầm’ một tiếng vô cùng vang dội. Thanh âm này mạnh mẽ đánh bay toàn bộ cơn mê ngủ của Liễu Vô Thường.

Liễu Vô Thường mở to hai mắt, chỉ thấy Phong Thập Nhị ăn mặc chỉnh tề một lèo chạy tới, thẳng tay túm lấy cổ áo mình.

“Nhanh dậy cho ta!”

Vừa thấy khuôn mặt của Phong Thập Nhị, Liễu Vô Thường lại nổi sắc tâm. Hắn vươn tay sờ sờ lên mặt đối phương, lẩm bẩm nói, “Mỹ nhân~~!”

“Bốp!”

Một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, triệt để đánh tỉnh Liễu Vô Thường.

“Mỹ nhân! Làm sao vậy?!”

Phong Thập Nhị rất thỏa mãn nhìn vẻ mặt tỉnh táo hoàn toàn của người kia, nói, “Quản gia nhà ngươi vừa nói cho ta biết bọn Hạo Vân đã đến rồi. Ta đến gọi ngươi cùng đi cướp người! Nếu như ngươi còn lề mề, cẩn thận ta lập tức đánh cho ngươi ba tháng nữa cũng không xuống giường được!”

Liễu Vô Thường vừa nghe nửa câu sau, lại bắt đầu cảm thấy trong lòng nhộn nhạo.

“Mỹ nhân, ta thích ‘làm’ đến mức ba tháng không thể xuống giường…”

Phong Thập Nhị hung hăng lườm một cái, lạnh lùng nói, “Bớt lời đi! Muốn ăn đòn đúng không!”

“Đừng nóng, đừng nóng. Mỹ nhân đi ra phòng khách chờ một lát, ta lập tức ra ngay!” Nói xong, hắn ra hiệu cho quản gia dẫn người đi.

Bóng dáng Phong Thập Nhị vừa biến mất tại cửa viện, Liễu Vô Thường liền vẫy tay gọi một gia nô tiếp vào, lấy một phong thư đưa cho hắn.

“Giao thư này cho khách điếm Cảnh Phong ở ngoại thành, nói là Liễu gia – Liễu Vô Thường gửi cho lão bản của bọn họ.”

Khi Liễu Vô Thường đi ra đại sảnh, Phong Thập Nhị đã chờ đến mất hết cả kiên nhẫn rồi.

“Chậm chạp như thế, muộn giờ thì phải làm thế nào?”

“Không vội, không vội. Hiện tại cách giờ lành những năm canh nữa, thoải mái cho chúng ta chuẩn bị, cứ từ từ thôi.”

Phong Thập Nhị liếc mắt xem thường một cái. Hiện tại hắn đang cấp bách vô cùng, nếu chậm chân một chút khiến mọi chuyện trở thành sự thực, vậy thì có làm gì đi nữa cũng muộn rồi. Hắn cũng không quan tâm Liễu Vô Thường đang khua môi múa mép cái gì, cứ thế trực tiếp vươn tay kéo người.

“Quản gia! Dẫn đường!”

Quản gia vội vàng đuổi theo Phong Thập Nhị và Liễu Vô Thường, ba người bọn họ liền xuất phát đi thẳng tới cổng thành.

Đến nơi, Phong Thập Nhị mới hiểu được cái gì gọi là ‘biển người tấp nập’. Lại nghĩ Hạo Vân này cũng là một nam nhi tốt đẹp bậc nhất, tình trạng trước mắt này cũng là hợp tình hợp lý thôi. Vì thế, hắn kéo Liễu Vô Thường lao thẳng vào giữa biển người, cắn răng mà chen chen chúc chúc.

Liễu Vô Thường vừa vô thanh vô tức giúp Phong Thập Nhị gạt người xung quanh ra, lại vừa hi hi ha ha bắt chuyện chào hỏi những người quen biết. Một đoạn đường này, ba người bọn họ thực sự là quá sức bon chen.

Phong Thập Nhị thầm mắng người vì sao lại đông như vậy. Hắn bắt đầu nổi cáu định dùng sức đánh người. Liễu Vô Thường thấy thế thì vội vã ôm lấy đối phương, lắc mình lẻn vào khu phố vắng vẻ ở phía đằng sau.

“Ngươi làm cái gì?!”

Liễu Vô Thường giữ chặt hai tay đang vận lực của Phong Thập Nhị, mặt không đỏ, hơi thở không bất ổn, nói, “Bên kia đông người, chúng ta đi chỗ khác đi.”

Phong Thập Nhị nghĩ là Liễu Vô Thường biết đường tắt khác, cho nên hòa hoãn tâm tình mà đi theo. Một lúc sau, chỉ thấy người thì đúng là càng lúc càng vắng thật, nhưng đường lại không thấy ở đâu. Ngoại trừ một bức tường thành càng lúc càng cao ra thì cái gì cũng không có. Sắc mặt Phong Thập Nhị nhất thời trở nên u ám.

Rốt cuộc, Liễu Vô Thường cũng dừng lại, cười cười nhìn Phong Thập Nhị, “Đến rồi.”

Chờ Liễu Vô Thường nói xong, Phong Thập Nhị trực tiếp thưởng cho hắn một nắm đấm vĩ đại.

“Tường thanh cao như vậy, mà giữa ban ngày ban mặt ngươi định bay lên hay sao?”

Liễu Vô Thường ôm mặt, gật đầu.

Phong Thập Nhị trực tiếp bổ lên đầu của đối phương mấy cái. Đừng nói hiện tại đang là ban ngày trước mặt đông người như thế thi triển khinh công sẽ có bao nhiêu bất lợi, chỉ nói tới đám thủ vệ canh gác nghiêm mật ở trên tường thành đã đủ thấy là không thể nào bay qua được rồi. Phong Thập Nhị một lần nữa sâu sắc hiểu được rằng, nghe theo lời xằng bậy của tên này thực sự là quá mức ngu ngốc hồ đồ!

Phong Thập Nhị xoay người, trực tiếp đi về đường cũ. Bây giờ hắn chạy tới, may ra vẫn còn cơ hội. Chẳng ngờ, vừa mới bước được hai bước, cánh tay liền bị người phía sau kéo lại.

“Đừng nóng vội. Ở đây vắng người, bên trên lại có người tiếp ứng, ta rất giỏi đúng không!”

“Cái đồ vô dụng nhà ngươi…” Lời còn chưa nói hết, Phong Thập Nhị lại nghe thấy một thanh âm khác vang lên.

“Vô Thường! Vô Thường! Bên này, bên này!”

Thật sự có người ở trên tường thành tiếp ứng, Phong Thập Nhị thoáng chốc cảm thấy an tâm hơn hẳn. Nhưng lúc hắn đang vận nội lực định bụng phi thân bay lên lại phát hiện cả người bất chợt trở nên nhẹ bẫng, trong nháy mắt, cơ thể đã bị Liễu Vô Thường ôm lấy một lèo bay thẳng lên trên tường thành cao cả trăm thước.

Hai người bọn họ ở trên tường thành nhìn về phía xa xa, liền thấy một đội nhân mã cách đó một khoảng đang chậm chạp tiến về phía cổng thành. Phong Thập Nhị quan sát hồi lâu mới thỏa mãn nhảy xuống thành, nhanh chân chạy về phía đoàn người trước mặt.

Liễu Vô Thường nhìn chằm chằm vẻ mặt thề chết không thể bỏ qua của Phong Thập Nhị, nhấc chân đuổi theo. Tính cách hào sảng và ngay thẳng của mỹ nhân nhà mình hắn đương nhiên hiểu rõ, mà điểm ấy phải nói là bất cứ người nào có mắt thì đều có thể dễ dàng nhận ra. Cho nên hắn một đường vừa chạy theo người nọ vừa phải quan sát xung quanh, bằng không nếu như bị người khác bố trí bẫy rập, chẳng phải chính hắn sẽ thua thiệt đến chết hay sao.

Hai người chạy được một đoạn, Phong Thập Nhị đã có thể nhìn thấy người đi đầu của đoàn người bên kia. Thân ảnh thanh lãnh ngồi trên con tuấn mã kia đích thị là Hạo Vân, người nọ vẫn toát ra một khí tức lạnh lẽo thấu xương như lúc trước. Một nhân vật có thể bức chết người như vậy, sợ là chỉ có người ngồi trên long ỷ ở đại điện kia mới có thể áp chế được mà thôi.

Cho nên ngay lần đầu Phong Thập Nhị gặp Hạo Vân đã hiểu rõ tình thế, biết rằng không thể nào giở thủ đoạn ở chỗ của người này được. Mặt khác, nếu như người nhà họ Đoàn biết Phong Thập Nhị quấy rối chuyện tốt của Đoàn gia chắc chắn sẽ hận Phong gia đến thấu xương, nhưng hắn tin Phong gia chắc chắc còn mạnh mẽ và cường đại hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, vì thế, hắn sẽ không cần lo lắng mà náo loạn một hồi!

Phong Thập Nhị dừng lại trước đoàn người khoảng chừng mười thước, cười cười, bắt đầu chuẩn bị cho hành động tiếp theo.

Liễu Vô Thường tiến lên một bước, nói, “Kế tiếp Hạo Vân sẽ phải chuẩn bị nghi thức rước dâu.”

Nói cách khác, từ giờ cho đến khi Hạo Vân một lần nữa xuất hiện ở cổng thành, còn có ba canh giờ, trong khoảng thời gian này bọn họ phải hoàn thành tất cả những việc cần làm.

Sau khi Hạo Vân biến mất ở bên trong cổng thành, Phong Thập Nhị bắt đầu hành động.

Hắn sắp đặt một quy trình vô cùng đơn giản, miễn là cướp được Đoàn Hồng, làm cho tân nương biến mất, như thế chính là đại công cáo thành rồi. Vì vậy, trọng điểm hiện tại dồn hết lên người của Đoàn Hồng. Tuy rằng đội ngũ hộ tống tân nương đông người, thế nhưng kiệu thì cũng chỉ có vài cỗ mà thôi, cứ lần lượt lục soát, trong vòng ba canh giờ nhất định có thể tìm được nàng ta.

Nhưng vấn đề mất chốt là phải làm sao mới có thể quang minh chính đại đi nhòm ngó bốn – năm cỗ kiệu kia mới được chứ?

Phong Thập Nhị quét mắt một vòng qua đám thủ vệ xung quanh, mục tiêu liền đặt vào cỗ kiệu có vẻ được canh phong cẩn mật nhất. Nếu mấy cái kiệu kia quá nhiều sơ hở, vậy thì hắn chỉ có thể hạ thủ với cỗ kiệu tập trung nhiều người phòng thủ nhất mà thôi.

“Liễu Vô Thường. Ngươi đi xem có phải cỗ kiệu kia hay không.”

Liễu Vô Thường vô cùng thoải mái gật đầu, vừa đi vừa chào hỏi mấy vị quan gia ở xung quanh. Hắn cứ thế một đường như vậy tiến tới, thế mà không hề có ai ngăn cản, đã vậy đám người kia còn vui vẻ đáp lại mấy câu.

Mặc dù Phong Thập Nhị cảm thấy có chút kỳ quái nhưng cũng không muốn để tâm nhiều. Liễu Vô Thường ở trong kinh thành lâu như vậy, đám người kia khẳng định cũng từng nghe nói tới đức hạnh của người này rồi, bằng không trước khi bọn chúng chuẩn bị chu toàn, làm sao có thể để hắn ta đến gần như thế.

Từ từ… Chuẩn bị?! Phong Thập Nhị bỗng nhiên nghĩ đến Hạo Vân trước lúc rời đi đã nhìn thấy bọn họ, thế nhưng người nọ hoàn toàn không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào, cứ như vậy thẳng một lèo đi vào trong thành. Hạo Vân không có khả năng không đoán được dự tính của mình. Cho dù người nọ biết thừa mục đích của mình là cướp Đoàn Hồng đi, cũng không thể đường đường chính chính để cho mình thành công được, dù gì đi chăng nữa đây cũng là hôn sự của phủ Thừa tướng cơ mà.

“Liễu Vô Thường!” Phong Thập Nhị thấy Liễu Vô Thường đã đứng ở đằng trước cỗ kiệu kia, vội vàng hô to một tiếng.

Liễu Vô Thường nghe thấy tiếng gọi, quay đầu nhìn lại, “Ân? Mỹ nhân, có chuyện gì?”

Hắn vừa quay đầu lại, màn che của cỗ kiệu trước mặt dường như bị một luồng gió thổi bay lên. Trong khoảng khắc, Phong Thập Nhị có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng bên trong chiếc kiệu. Người ngồi bên trong chính là Vũ Thượng. Mà Liễu Vô Thường vừa mới quỳ xuống cũng đã bị người kéo mạnh vào theo. Chẳng trách cỗ kiệu này lại được canh phòng cẩn mật đến như vậy.

Đây không phải kiệu của Đoàn Hồng, nghĩa là nàng ta sẽ ngồi ở một cái kiệu khác. Phong Thập Nhị lại quan sát mấy cỗ kiệu xong quanh, cẩn thận cân nhắc chủ nhân đang ngồi bên trong.

Đang lúc suy tư, bỗng nghe một tiếng ‘Ai nha~’ thảm thiết, Phong Thập Nhị quay đầu nhìn lại, liền thấy Liễu Vô Thường bị kéo vào trong kiệu đang cuộn tròn trên mặt sàn, co giật không ngừng.

Thanh âm của Vũ Thượng cũng theo đó mà truyền tới, “Lần trước để ngươi trốn thoát, lần này không có may mắn thế đâu. Tư vị của ‘mỹ nhân tiêu hồn ân’ này thế nào hả, Liễu Vô Thường?”

Thanh âm kia cực kỳ lãnh liệt, Phong Thập Nhị không khỏi trộm nhìn Liễu Vô Thường đang lăn lộn kia thêm vào lần. Người nọ vừa mới còn hi hi ha ha cười nói với hắn, thế mà lúc này một tiếng cũng rên không được nữa.

Vũ Thượng còn đang ở đây, chẳng trách Hạo Vân lại bỏ đi tiêu sái đến như vậy, ngay cả mắt cũng không thèm liếc bọn hắn một cái. Liễu Vô Thường ngày ấy đã nói, ở trước mặt người khác hai người kia tuyệt đối sẽ không để mặc cho hôn sự này xảy ra bất luận biến cố gì.

Lại nhớ tới thời gian ở trong Liễu phủ, những lời của tên kia quả thực cũng rất có đạo lý.

Phong Thập Nhị băng qua mấy thủ vệ, tiến tới vài bước đỡ Liễu Vô Thường lên. Tốt xấu gì, người này cũng là vì mình cho nên mới trúng chiêu của Vũ Thượng. Nếu Vũ Thượng đã ở đây, chuyện cướp người chỉ có thể chờ sau khi vào thành rồi tìm cơ hội xuống tay thôi.

Còn một canh giờ nữa là tới lễ thành thân, trong thành lúc này truyền đến một hồi trống chiêng náo nhiệt. Tinh thần Phong Thập Nhị căng thẳng, sắc mặt lập tức trở nên tái mét, đã thế còn bị Liễu Vô Thường liều chết cũng không chịu đi về Liễu phủ gắt gao bám lấy. Phong Thập Nhị cho rằng người kia trúng độc khó chịu trong người nên cũng để mặc hắn tùy tiện bám víu, một lòng một dạ chú tâm vào đội ngũ rước dâu ở trước mặt kia.

Một chưởng ‘Mỹ nhân tiêu hồn ân’ này quả thực là cay độc đúng như tên gọi của nó, mặc dù Liễu Vô Thường đã dùng nội lực ngăn chặn thế nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác như có lửa nóng bốc lên thiêu đốt toàn thân. Tuy rằng lần trước lúc ở Dương Châu, hắn và Phong Thập Nhị đắc tội với vị hoàng đế bụng dạ hẹp hòi này, cũng đã biết người nọ nhất định sẽ thừa cơ hồi báo, thế nhưng cũng không ngờ ngay thời điểm này vị kia lại nôn nóng như vậy…

Miễn là không để cho Phong Thập Nhị tới gần vị kia là được. Liễu Vô Thường âm thầm gia tăng lực đạo, bất kể như thế nào cũng phải giữ chặt mỹ nhân nhà mình. Với tính cách của Phong Thập Nhị, chắc chắn vô tri vô giác sẽ bị tên hoàng đế kia ăn sạch đến cả xương cũng không chịu nhả ra.

Đội ngũ rước dâu chậm rãi đi về phía cổng thành, thẳng hướng bọn họ mà bước tới. Phong Thập Nhị liều chết kéo theo Liễu Vô Thường đang quấn chặt trên người mình, nặng nề gian nan lê từng bước đi theo đám người của phủ Thừa tướng.

Khi Phong Thập Nhị kéo được Liễu Vô Thường vào được tới của phủ liền nhìn thấy một đôi tân nhân xiêm y đỏ thắm đang nhấc chân cùng nhau bước qua ngưỡng cửa.

Trong lòng Phong Thập Nhị thầm kêu không ổn, hiện tại nếu không hành động, chỉ sợ sẽ không còn kịp nữa. Vì thế, hắn vươn tay gạt cánh tay đang gắt gao bám chặt của Liễu Vô Thường ra, dự định để người kia tạm thời tách khỏi thân thể mình một chút.

Nhưng người nọ rõ ràng còn đang trúng độc, toàn thân run rẩy không ngừng, ấy vậy mà cánh tay lại chẳng khác nào dây leo gắt gao quấn chặt, kiểu gì cũng không thể gỡ ra được. Phong Thập Nhị cấp bách đến mức đỏ cả mắt lên, hắn cắn răng, trực tiếp giơ tay bổ vào đầu Liễu Vô Thường một cái.

Người cản trở hành động của Phong Thập Nhị hắn, chỉ có một con đường chết mà thôi! Bất kể kẻ kia có là thần thánh phương nào đi chăng nữa.

Liễu Vô Thường vốn đã trúng độc, cơ bản không thể chịu được một chưởng này của đối phương, trước mắt lập tức tối sầm, toàn thân đổ gục xuống. Phong Thập Nhị nhìn thấy Liễu quản gia vẻ mặt đau khổ chen chúc ở cách đó không xa liền đẩy Liễu Vô Thường về phía hắn, còn mình thì nhanh chóng trà trộn vào giữa biển người.

Khi Phong Thập Nhị chen được lên phía trước, đập vào mắt hắn chình là Hạo Vân mặc áo đỏ đứng cạnh Đoàn Hồng đội mũ phượng tân nương. Lại đảo mắt nhìn quanh một chút, hắn thấy Vũ Thượng cũng có mặt ở nơi này, bộ dáng thập phần thảnh thơi cười cười nhìn vào đôi tân nhân ở giữa sảnh đường.

Phong Thập Nhị âm thầm nghiến răng nghĩ: Quả thực không thể nghe mấy lời xằng bậy của Liễu Vô Thường. Vũ Thượng làm sao có thể hạ chỉ hủy hôn? Người còn đứng ở ngay tại đại sảnh này, thử hỏi thời gian đâu ra mà hạ chỉ?!

Phong Thập Nhị chăm chú quan sát cảnh tượng trên đại sảnh, thời điểm này, nếu như không phải Vũ Thượng vô tình mà hữu ý đảo mắt nhìn về phía hắn, phỏng chừng hắn đã sớm động thủ rồi. Chỉ cần thần không biết quỷ không hay ném ra mấy thứ hay ho gì đó khiến cho Đoàn Hồng ngã xuống thế là xong rồi. Nhưng vì sao cứ mỗi lần hắn muốn động thủ, ánh mắt Vũ Thượng lại vô thanh vô tức chuyển dời về phía bên này?

Vì thế, hắn hoàn toàn không tìm được thời cơ để hành động. Tức giận vô cùng, Phong Thập Nhị vô cùng chuyên chú chờ đợi thời điểm hai người nọ mặt đối mặt với nhau… khi ấy vừa có thể ngăn trở tầm mắt của Vũ Thượng, mà Đoàn Hồng cũng vừa vặn quay lưng lại phía này, hắn có thể hạ thủ rồi.

“Phu thê giao bái…”

Sau khi thanh âm cao vút này vang lên, Hạo Vân và Đoàn Hồng liều xoay người lại đối mặt với nhau. Phong Thập Nhị dùng sức vận khí, dự định phóng ám khí đã phát nóng vì nắm chặt trong tay quá lâu ra.  Đúng lúc này, hắn phát hiện một ánh mắt lạnh như băng mãnh liệt quét tới, khiến cho toàn thân nhất thời đông cứng lại.

Nếu hắn nhìn không lầm, trước khi Hạo Vân cúi người bái lạy đã đảo mắt nhìn về phía hắn. Nói cách khác, hắn đã bị người nọ phát hiện rồi. Phong Thập Nhị hít sâu một hơi, thu hồi lực đạo trên tay. Thế nhưng, ngay thời điểm ấy, Đoàn Hồng đang đứng trước mặt Hạo Vân lại bất ngờ ngã quỵ xuống…

Đại sảnh nhất thời rơi vào một mảnh rối ren.

Phong Thập Nhị sửng sốt hồi lâu, hắn nhớ rõ chính mình chưa từng xuất thủ, như thế nào người đã ngã xuống rồi.

Khi Phong Thập Nhị khôi phục tinh thần, mới phát hiện chính mình đã bị người thừa dịp hỗn loạn mà mang ra khỏi phủ Thừa tướng. Hắn đảo mắt nhìn khắp mọi nơi một lượt, chỉ thấy một người nào đó đang lặng lẽ đứng cách mình một quãng không xa. Trong vô tri vô giác hắn còn tưởng người nọ chính là Liễu Vô Thường, nhưng liền nghĩ đến, Liễu Vô Thường bị trúng độc, lúc này hẳn là đã về tới Liễu phủ rồi.

Không đợi Phong Thập Nhị lên tiếng hỏi, người kia trái lại mở miệng nói, “Ngươi thật đúng là một tên ngốc. Vô Thường đã khuyên can ngươi nhiều như vậy, ngươi vẫn một mực không nghe. Giờ thì hay lắm, biến thành con dê non thay người chịu tội rồi đó.”

Đối phương vừa mở miệng đã nói toàn những lời Phong Thập Nhị không thể nào hiểu được. Hắn ngẩng đầu, vẻ mặt hoài nghi.

“Ta không hiểu huynh đài đang nói cái gì.”

Đối phương lại cười nhạo mội tiếng, nói, “A, ta đành phải làm người tốt một phen, nói rõ cho ngươi nghe vậy.”

Được người xa lạ kia chỉ giáo một hồi. Phong Thập Nhị rốt cuộc cũng hiểu được căn nguyên hậu quả của sự việc này. Đúng như Liễu Vô Thường đã nói, đây chẳng qua chỉ là màn kịch mà thôi, chẳng qua sẽ buộc phải liên lụy tới vài người vô tội, tỷ như Đoàn gia nhị tiểu thư, hoặc là Phong gia thập nhị thiếu chẳng hạn.

Phong Thập Nhị sống mười mấy năm nay, còn chưa từng bị người bỡn cợt như thế này. Hắn cảm thấy vô cùng tức giận. Đối phương là một vị quân vương đứng đầu một nước, thế nhưng muốn hắn tự mình thừa nhận bản thân xui xẻo cho nên dính vào chuyện này, thực sự là hoàn toàn không có khả năng.

Phong Thập Nhị suy nghĩ thông suốt, vừa định nhấc chân bước về phía cổng thành, liền bị người kéo lại.

Một trận hồi thanh âm chế giễu lại tiếp tục truyền vào trong tai.

“Ngươi nên cảm thấy may mắn vì trước đó Vô Thường đã gửi thư tới, căn dặn tại hạ phải tìm và đưa ngươi rời khỏi phủ Thừa tướng trước khi bị tên hôn quân kia bắt được. Bằng không, hiện tại ngươi hẳn là đang ở trong Hình bộ ăn cơm tù rồi đi.”

Ngay trong phủ Thừa tướng ám sát vị hôn thê của Đại công tử. Tội danh này thử nghĩ xem hoàng thượng và thừa tướng sẽ xử lý ra sao.

Phong Thập Nhị tự nhận mình không phải một người ngang ngược không nói lý lẽ, cho nên ý tứ trong lời lẽ vừa rồi của đối phương, hắn đều hiểu được. Chỉ là, hiện tại…

Chuyện cần cũng làm xong rồi, nhưng kế tiếp hắn lại không biết phải tính sao.

Muốn tự mình giải oan, tìm tên hôn quân kia báo oán, thế nhưng sự việc chấn động còn chưa đi qua, khắp trong kinh thanh chắc chắn sẽ truy lùng một tội nhân như hắn, nếu bây giờ tìm tới thì có khác nào chui đầu vào rọ đâu.

Hắn không thể ở lại Kinh thành mà nên quay về Giang Nam… Tuy rằng Phong gia muốn bảo hộ một người có lẽ miễn cưỡng thì vẫn có thể được. Nhưng mà hắn không thể trở về. Dám làm thì dám chịu, họa do hắn gây ra, không thể liên lụy đến trên dưới Phong gia.

Trong lúc Phong Thập Nhị còn đang do dự, không biết nên làm gì mới phải thì người nọ bỗng nhiên lên tiếng.

“Tạm thời tới khách điếm Cảnh Phong cách kinh thanh ba mươi dặm tránh nạn đi. Ở chỗ đó, ngươi có thể yên tâm. Đều là người một nhà, chắc chắn sẽ không bán đứng ngươi đâu.”

Phong Thập Nhị đương nhiên vô cùng cảm kích vì vào thời điểm này mà vẫn còn có người chịu giúp hắn. Thế nhưng điều kiện tiên quyết cho sự cảm kích này đương nhiên là hắn không biết rằng người nọ đang lừa hắn. Cái gì mà tống hắn vào đại lao Hình bộ, cái gì mà bắt làm dê con chịu tội, vân vân, tất cả đều là tên vương bát đản này bịa đặt ra. Mà chân tướng sự việc, sau khi Phong Thập Nhị uất ức nằm chờ ở khách điểm Cảnh Phong mười ngày, Liễu Vô Thường tới tìm hắn, hắn mới biết được.

Kỳ thực, tình huống ngày ấy, người xa lạ đã cứu Phong Thập Nhị kia nói cũng không sai. Đúng là ngay sau khi hắn được cứu ra, toàn bộ người trong phủ Thừa tướng thậm chí là toàn bộ người trong khắp Kinh thành đều sục sôi đi tìm hắn. Hắn quả thực là một người rất vô tội bị lôi kéo vào vụ việc này.

Thế nhưng nếu như hắn bị bắt, cũng không phải bị tống vào đại lao Hình bộ như lời người kia đã nói, mà là bị đưa vào tân phòng đã được đặc biệt bố trí ở phủ Thừa tướng kia để bồi thường cho Đoàn tiểu thư – sau đó tên hôn quân nào đó sẽ hạ chỉ gả Đoàn Hồng cho Phong Thập Nhị. Chỉ cần nghĩ tới ân oán giữa hai nhà Phong – Đoàn, nếu sự tình ngày ấy thực sự xảy ra… phần đời còn lại của Phong Thập Nhị được xem như chấm dứt rồi.

Phong Thập Nhị tức giận đến mức một chưởng đánh gẫy ngay gốc đại thụ ở trong khách điếm Cảnh Phong. Việc này còn khiến cho hắn khó chịu hơn so với việc gánh cái tội danh tội phạm bỏ trốn gấp cả trăm lần!

Từ khi nào Phong Thập Nhị hắn lại chịu để cho người ta an bài số phận của mình, từ khi nào lại để người khác mang ra làm cho đùa mà bỡn cợt. Hơn thế nữa lại còn sau khi bị bỡn cợt rồi hắn mới ù ù cạc cạc mà nhận ra. Vì thế, Phong Thập Nhị lập tức tuyên thệ.

Kiếp này, nếu như không dạy cho tên hôn quân kia một bài học, hắn sẽ không mang họ Phong nữa!

Đương nhiên sau khi Phong Thập Nhị hung hăng tức giận khoảng chừng ba ngày thì liền cân nhắc cho con đường tương lai của mình.

Trở lại Kinh thành, không thể. Tân phòng ở đó hẳn là còn chờ hắn tự động nhảy vào. Phong Thập Nhị nhận thấy ở địa bàn của tên hôn quân kia chắc chắn là đấu không lại hắn, vì thế hảo hán không so đo thiệt hơn trước mặt, hắn nhịn!

Trở về Giang Nam, cũng không được. Nếu Thập Tam biết Đoàn tiểu thư kia bị chỉ hôn cho mình, còn không khóc lóc náo loạn một phen mới là chuyện lạ.

Vậy thì… Có thể đi đâu?

Liễu Vô Thường ngồi ở trên ghế bên ngoài khách điếm nhìn thấy Phong Thập Nhị buồn bực suy tư thì cười cười bước tới, đặt tay lên bờ vai của đối phương. Sau khi bắt gặp một ánh mắt giết người cho thấy tâm tình cực kỳ không vui của người kia, hắn mới chậm rãi thu tay lại, thế nhưng cơ thể đã nhích lại rất gần.

“Mỹ nhân, nếu không ngại thì để tại hạ cùng đi Giang Nam với ngươi được không?”

Liễu Vô Thường tự nhiên nói ra một lời như thế. Phong Thập Nhị trái lại hoàn toàn không kịp phản ứng.

“Đi Giang Nam để làm gì?” Hiện tại hắn cũng chưa quyết định xem nên đi đâu, cho dù ra quyết định rồi, thì vì sao hắn lại phải dắt theo một nhân vật như tên này để mà bỏ trốn?

“Đi du sơn ngoại thủy, xem phong hoa tuyết nguyệt a!” Liễu Vô Thường vừa nói vừa lộ ra vẻ mặt say mê, “Nhiều năm không đi Giang Nam rồi, nhân cơ hội hiếm có này, có thể cùng mỹ nhân tới Tô Châu, dạo Tây Hồ…”

Liễu Vô Thường còn chưa nói hết, Phong Thập Nhị đã dứt khoát cắt lời, “Ý hay.” Không cần động não cũng biết đầu óc tên Vương bát đản này chẳng thể nghĩ được cái gì tốt đẹp cả. Đi Tô Châu chơi Tây Hồ? Hắn còn ngại tên hôn quân kia không thể thẳng tay xách mình ném vào động phòng, cho nên mới không cam tâm mà tự mình chui đầu vào rọ hay sao?

“Muốn đi, tự ngươi đi đi. Ta không có tâm tình tốt như thế đâu.” Rầu rĩ uống một hớp rượu, Phong Thập Nhị thực sự có chút hoài niệm những ngày tháng tiêu diêu tự tại trước kia.

Liễu Vô Thường đứng ở phía sau Phong Thập Nhị, trầm mặc hồi lâu, sau đó mới lên tiếng nói.

“Mỹ nhân sợ cái gì? Tại hạ có thể làm tường đồng vách sắt bảo vệ mỹ nhân a, tuyệt đối đảm bảo mỹ nhân bình an vô sự.”

Cái ‘tuyệt đối’ này… Phong Thập Nhị liếc mắt nhìn Liễu Vô Thường, cười nhạo một tiếng. Hắn chỉ biết là trên đời này không bao giờ có cái gì gọi là ‘tuyệt đối’.

“Tốt lắm, nếu như ngươi vào cung giết tên hôn quân kia, ta sẽ tin tưởng mà cũng ngươi xuôi Nam.”

Liễu Vô Thường khựng lại một chút, thu lại ý cười, vẻ mặt nghiêm túc dựa sát vào Phong Thập Nhị.

“Mỹ nhân, lời này là nói thật sao?”

Phong Thập Nhị khẽ gật đầu, lời hắn nói ra từ trước đến nay chưa bao giờ rút lại.

Đầu của Phong Thập Nhị vừa mới thoáng hạ xuống, Liễu Vô Thường bỗng nhiên chống tay ngang hông ha hả cười to, đồng thời quay đầu về phía bên trong khách điếm, rống lên một tiếng.

“Người đang uống rượu ở bên trong có nghe thấy không?”

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, Phong Thập Nhị cầm bình rượu lên tu một hơi, đang định bỏ qua những lời điên cuồng của tên điên này thì bên trong lại truyền ra một tiếng đáp trả hùng hồn.

“Nghe thấy. Chuyện của Vô Thường huynh đệ chính là chuyện của khách điếm Cảnh Phong ta.” Thanh âm trầm thấp, thập phần khí thế, ẩn chứa nội lực kinh người. Chỉ dựa vào thanh âm này, có thể đoán được đối phương chắc chắn là một hảo hán bậc nhất chốn giang hồ.

Phong Thập Nhị đặc biệt quay đầu nhìn vào bên trong. Tuy thời gian hắn ở tại khách điếm Cảnh Phong không dài nhưng những người cần gặp đều đã gặp qua, trong ấn tượng của hắn chưa bao giờ xuất hiện một người thâm hậu như thế.

Trong lúc Phong Thập Nhị còn đang suy nghĩ, một nam tử trung niên ăn mặc nho nhã từ trong khách điếm đi ra, vẻ mặt mang theo nét cười ôn hòa điềm đạm, tay bưng một chiếc khay nhỏ, phía trên còn có một vò nữ nhi hồng cùng mấy đĩa điểm tâm.

Phong Thập Nhị biết rất rõ người này: lão bản của khách điếm Cảnh Phong, họ Vũ, mọi người đều đơn giản gọi là Vũ lão bản. Phong Thập Nhị vốn dĩ biết rằng khách điểm này là một nơi ngọa hổ tàng long, nhân tài ẩn dật, ngay cả vị ‘ân nhân’ từng cứu hắn lúc trước cũng là một ví dụ điển hình.

Nhưng là… hắn không ngờ nam nhân thoạt nhìn ôn hòa vô hại này lại chính là người vừa mới phát ra thanh âm trầm thấp đầy uy lực lúc trước.

Vũ lão bản đặt rượu và đồ nhắm lên chiếc bàn đá trước mặt Phong Thập Nhị, ngẩn đầu đón nhận ánh mắt có chút sững sờ của đối phương, cong khóe miệng mỉm cười, rồi ngồi xuống phía đối diện.

“Tò mò về ta sao?”

Lời này thành công kéo tâm tư đang vút tận mây xanh của Phong Thập Nhị trở về chỗ cũ.

“A? À, không có.”

Khách điếm ở nơi núi rừng hoang vắng cách kinh thành hơn ba mươi dặm này, đừng nói là khách nhân, mà ngay cả người qua kẻ lại cũng không hề có. Hơn nữa, bên trong khách điếm, bất kể là khách trọ hay là tiểu nhị đều đặc biệt thâm tàng bất lộ, bất cứ ai nhìn vào đều sẽ hiếu kỳ đối với lão bản của nơi này mà thôi.

Vũ lão bản cười cười.

“Vốn là không muốn quấy rầy hai vị, bất quá Vô Thường huynh đệ dường như không muốn ta chỉ lẳng lặng đứng nghe ở một bên, nào, uống đi.” Người nọ vừa nhiệt tình chào hỏi, vừa chủ động rót rượu cho Liễu Vô Thường và Phong Thập Nhị.

Liễu Vô Thường vui vẻ tiếp nhận hảo ý của Vũ lão bản, một hơi uống cạn chén nữ nhi hồng mới rót ra kia, nói, “Lão bản chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn, xem ra đã sớm nghĩ ra chuyện muốn Vô Thường làm giúp rồi đi.”

Vũ lão bản nhàn nhã kẹp đậu phộng bỏ vào trong miệng, duy trì vẻ mặt tươi cười.

“Vô Thường huynh đệ là người thẳng thắn, ngươi xem, khách điếm của ta lớn như vậy, mấy tiểu nhị cũng đều phải thuê mất tiền nha, mà sinh ý ở nơi núi rừng hoang vu này lại không tốt lắm, cũng không còn cách nào khác cả.”

“Nhưng lão bản cũng biết mà, ta và mỹ nhân nhà ta xuất môn không mang theo bao nhiêu bạc.”

Liễu Vô Thường vừa nói như thế, Phong Thập Nhị mới giật mình nhớ ra, chính hắn đã ở chỗ này ăn không ở không nhiều ngày như thế, một xu cũng chưa có trả đâu.

Sống nhiều năm như vậy, từ khi nào hắn lại nghèo túng khốn cùng như vậy a. Nghĩ đến đây, nhất thời sắc mặt đại biến, muốn mở miệng nói cái gì đó.

“Vô Thường huynh đệ cứ nói đùa. Ngươi và Phong huynh đệ cũng không phải người xa lạ đối với khách điếm Cảnh Phong này, đương nhiên mấy đồng bạc tầm thường như thế, Vũ mỗ sẽ không lưu tâm tới.”

Phong Thập Nhị sửng sốt, tức là bọn họ không cần bạc, lại cũng không chịu thua lỗ, vậy thì…

“Vũ lão bản muốn cái gì?”

Vũ lão bản nâng mắt, nhìn về phía Phong Thập Nhị, “Phong huynh đệ, lần này Vũ mỗ là muốn nhờ ngươi đi Giang Nam một chuyến.”

Thứ mà Vũ lão bản muốn, chính là miếng hồng ngọc thiền (*) – bảo vật gia truyền của Đoàn gia ở Giang Nam.

(*) Hồng ngọc thiền: Miếng hồng ngọc hình con ve, chú thích hình:

Vừa nhắc đến Hồng ngọc thiền, Phong Thập Nhị nhất thời đen mặt, lạnh lùng nói, “Xin Vũ lão bản mời cao nhân khác, Phong mỗ không nhận chuyện này.”

Vũ lão bản ở đối diện còn chưa lên tiếng, Liễu Vô Thường ở bên người Phong Thập Nhị đã vội vàng giải nguy.

“Vũ lão bản, ngươi cũng biết mỹ nhân nhà ta có vài khúc mắc với Đoàn gia, bảm mỹ nhân nhà ta đi lấy đồ, cũng không thỏa đáng lắm đi.”

Vũ lão bản cười, nói, “Phải không? Ta còn cho rằng người lấy được miếng ngọc này, nếu không phải là Phong huynh đệ thì không còn ai có thể làm được chứ.”

Bộ dáng vân đạm phong kinh của hắn thế mà khiến cho người khác trong lòng khó chịu vô cùng, Phong Thập Nhị rốt cuộc nhận ra người trong khách điểm Cảnh Phong này có cái đức hạnh gì. Đều là những kẻ thích đào bới nỗi đau của người khác.

Phong Thập Nhị đứng lên, cũng không quan tâm người khác nghĩ như thế nào, tập tức đi vào bên trong khách điếm.

Liễu Vô Thường thất thế vội vàng đứng lên đuổi theo, vừa mới nhấc chân lại dừng lại, quay người hỏi, “Vũ lão bản, không thể đổi một yêu cầu khác sao?”

Vũ lão bản uống xong chén rượu của mình, cười nói, “Không phải hồng ngọc thiền thì không được.”

Liễu Vô Thường gãi cằm, nói một câu ‘đã biết’ rồi lại vội và chạy vào bên trong.

Phong Thập Nhị hận nhất là cái gì? Chính là kẻ khác lừa tình cảm của hắn, lừa tín nhiệm của hắn, xoay hắn vòng vòng, sau cùng còn há miệng cắn cho hắn một phát. Phong Thập Nhị hắn không phải người bị lừa, bị thương mà còn làm bộ như chẳng hề có chuyện gì xảy ra. Người khác lừa hắn một lần, hắn nhất định gạt lại gấp đôi, làm hắn bị thương một chút, hắn nhất định làm cho kẻ đó sống không bằng chết.

Cảnh tượng vô tình bắt gặp vào một năm trước vẫn còn khắc sâu ở trong tâm khảm, đủ để cho Phong Thập Nhị nhớ tới nam nhân tên gọi Đoàn Phong kia cả một đời! Chỉ phế bỏ hai chân của nam nhân nọ, lưu lại cái mạng chó cho hắn đã là nể mặt Đoàn gia lắm rồi!

“Kẹt” một tiếng.

Phong Thập Nhị nâng đôi mắt đỏ au lên, liền nhận ra người vừa mới đẩy cửa bước vào chính là Liễu Vô Thường.

“Làm sao vậy?”

Bất an rõ rệt dâng lên trên mặt, Phong Thập Nhị vội vã quay đầu. Hiện tại, hắn không muốn gặp bất cứ kẻ nào, chỉ muốn được yên tĩnh một chút.

“Cút!”

Đặc biệt là hắn càng không muốn nhìn thấy Liễu Vô Thường.

Liễu Vô Thường bước vào, lại quay ra ngoài cửa nhìn nhìn ngó ngó một hồi, sau đó mới khép cửa lại.

“Xung quanh không có ai cả, nói đi, làm sao vậy.” Liễu Vô Thường nhẹ tay nhẹ chân đi tới chiếc chỗ chiếc bàn vuông cách Phong Thập Nhị cừng ba bước, kéo ghế, ngồi xuống, nói.

Hiện tại tâm tình Phong Thập Nhị cực kỳ tồi tệ, hoàn toàn không muốn đùa bỡn với tên kia, đen mặt, trực tiếp liếc mắt trừng Liễu Vô Thường.

“Bảo ngươi cút, ngươi có nghe thấy không?”

“Không nghe thấy.” Liễu Vô Thường dứt khoát dùng ngón tay bịt lại lỗ tai rồi lắc đầu.

Phong Thập Nhị hung hăng trừng đối phương, tâm tư bực bội, giơ nắm đấm định bụng đánh tới. Nhưng là, vừa mới giơ lên lại liền hạ xuống…

Không có tâm trạng…

Không thèm nhìn Liễu Vô Thường mặt dày mày dạn kia nữa, Phong Thập Nhị bò lên giường, kéo chăn chùm kín đỉnh đầu.

Trong phòng yên tĩnh hồi lâu, ngay khi Phong Thập Nhị cho rằng Liễu Vô Thường rốt cuộc đã thức thời mà cút ra bên ngoài thì thanh âm bán tín bán nghi của người kia lại truyền tới.

“Chẳng lẽ phải thực sự giết chết Vũ Thượng, mới chịu tin Vô Thường hay sao?”

Thực sự thì đối với Phong Thập Nhị mà nói, ám sát Vũ Thượng cũng chỉ là lời nói đùa mà thôi. Hắn đối với kẻ kia tuy rằng có thù có oán, thế nhưng cũng không sâu nặng gì. Chẳng qua tên hôn quân này đùa bỡn hắn, sau cùng còn định sắp đặt cho hắn một con đường tương lai khiến hắn mất mặt mà thôi.

Trên đời này, nếu thực sự có một người khiến cho hắn ôm hận ý, muộn tận lực diệt trừ thì chỉ có một người, thế nhưng… bản thân hắn đối với người này lại không có biện pháp…

“Không. Nếu ngươi có thể giết Đoàn Phong, ta sẽ tin ngươi.”

Nghe lời nói rất nhỏ lọt ra khỏi tầm chăn mềm, Liễu Vô Thường nhất thời sửng sốt. Ở trong tâm trí của hắn, Phong gia thập nhị thiếu vĩnh viễn là một người thoát tục không hề màng đến sự đời, chỉ cần bản thân vui vẻ liền không cần biết kẻ khác sống chết ra sao.

Liễu Vô Thường từ trên băng ghế đứng bật dậy, ngồi xuống mép giường của Phong Thập Nhị, trong lòng âm thầm cân nhắc, nhiều năm không gặp nhau như thế, có phải hắn đã bỏ lỡ chuyện gì rồi hay không?

“Có chuyện gì xảy ra sao?”

Người trong chăn thoáng giật giật mấy cái, không đáp lại. Liễu Vô Thường giơ tay muốn kéo chăn chùm kín trên đầu Phong Thập Nhị xuống, muốn hỏi cho rõ ràng.

Nhưng ngay khi tay hắn chạm được vào tấm chăn, thanh âm của Phong Thập Nhị lại một lần nữa truyền ra.

“Bớt nói nhảm đi. Cút!”

Liễu Vô Thường cừng người, sửng sốt một chút, lại rụt tay trở về, rất không hứng thú mà sờ mũi. Sau cùng, hắn đứng dậy, đi ra bên ngoài.