Phong Thập Nhị tận lực nhịn xuống cơn tức giận, xem nhẹ Phong Thập Tam đang lẽo đẽo theo sau lưng mình.
Theo đuổi không được nữ nhân thì chỉ biết tìm ca ca như hắn đây khóc lóc. Bao nhiêu năm như vậy Phong Thập Tam vẫn không có chút tiến bộ nào, ngay cả hắn cũng phải cảm thấy mất mặt thay thì còn mong gì được người khác xem trọng?! Hơn nữa, Đoàn Hồng kia có chỗ nào tốt đẹp? Có đáng vì nàng ta mà ngây ngây ngốc ngốc như thế hay không?
Hai lần gả đi đều không thành, điều này chẳng phải thể hiện rằng nữ nhân kia tuyệt đối không nên thú về hay sao?!
Mà Vũ Thượng kia hết lần này đến lần khác đánh bậy đánh bạ, chỉ loạn uyên ương. Lúc trước cố tình hạ chỉ ép hắn thành thân với Đoàn Hồng, hắn còn chưa tính. Sau này sự việc qua đi, hắn cũng là rộng lượng không thèm chấp nhặt với hôn quân.
Chỉ cần lần thứ ba này, tên kia đừng chỉ hôn Đoàn Hồng cho đối tượng quá khó nhằn thì hắn cũng sẽ không ngần ngại ra tay cướp đoạt. Cho dù Phong Thập Tam có hết thuốc chữa đi chăng nữa thì cũng vẫn là đệ đệ của hắn a!
Chính là vì cái gì tên kia lại khăng khăng ban hôn Đoàn Hồng cho tên khốn Liễu Vô Thường bỉ ổi vô sỉ kia?!
Hơn nữa, hôn kỳ lại chính là hôm nay?! Chỉ có hai ngày để chuẩn bị hôn sự, khỉ cũng không thể nhanh được đến thế đi!
Chuyện lần trước hắn còn chưa tính sổ với Liễu Vô Thường đâu! Hôm nay, trước khi vào động phòng, hắn chắc chắn sẽ lột da rút xương tên hỗn đản ấy, khiến cho tên kia sống không bằng chết mới hả được cơn giận trong lòng!
Vỗ mạnh lên vai Phong Thập Tam mấy cái, Phong Thập Nhị âm hiểm cười cười.
“Yên tâm, tân lang đêm nay chắc chắn sẽ là ngươi!” Đổi trắng thay đen không phải là thủ đoạn vẻ vang gì, thế nhưng vào thời điểm này, hắn cũng không còn cách nào để cướp tân nương được nữa.
Liễu Vô Thường, ngươi ngoan ngoãn ở đó cho ta, hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết được thủ đoạn của Phong Thập Nhị này!
—
Mà lúc này, Liễu Vô Thường đang thảnh thơi cùng Vũ Thượng và Hạo Vân thưởng thức nữ nhi hồng chờ đợi mỹ nhân nhà hắn tới cướp người.
“Ta nói, Hạo công tử, lúc trước ngươi đã đáp ứng một yêu cầu của ta. Hiện tại Liễu mỗ có thể đòi phần thù lao này không?”
Hạo Vân nhướng mày, “Nói đi.”
“Đoàn Phong kia thực khiến người ta chán ghét, cho nên…” Không giải quyết mối phiền phức này, ngày sau hắn và mỹ nhân nhà hắn cũng không thể yên tâm.
“Ta sẽ tận lực.” Hạo Vân thản nhiên đáp một câu như thế, rồi ngửa đầu uống nốt chén rượu nữ nhi hồng.
Liễu Vô Thường cũng không phải bận tâm nhiều, mặc dù Hạo Vân chỉ nói ‘sẽ tận lực’ nhưng hắn biết, một khi người nọ đã tận lực thì chắc chắn sẽ thành công, trừ khi… Vị chủ tử ăn trên ngồi chốc kia không đồng ý.
Nhưng bởi vì Hồng ngọc thiền và vị quân vương này mà hắn đã phải hy sinh rất nhiều. Thậm chí còn phải ở cái chỗ bất nhã kia mà diễn một màn Xuân cung đồ hí kịch nhằm dẫn dắt lực chú ý của Đoàn Phong, khiến cho người nọ bảo tên gian thương kia đến Hồng lâu Giang Nam canh gác, nếu không thì Vũ Thượng làm sao có thể dễ dàng thắng trận này như thế.
Liễu Vô Thường hữu ý vô tình liếc nhìn Vũ Thượng, rồi lại nhìn xuống chén rượu của mình, như thể muốn đòi công trạng, mà thấp giọng lẩm bẩm, “Cũng chỉ là một Đoàn Phong, hẳn là không có bao nhiêu ảnh hướng đi.”
Lời này là để nói cho Vũ Thượng nghe. Người nọ từ nãy đến giờ vẫn trầm ngâm uống rượu, nghe vậy thì mỉm cười, “Không phải đã nói là trẫm sẽ có thưởng rồi sao?”
Liễu Vô Thường lúc này vui mừng ra mặt, đáp lại một câu, “Tạ chủ long ân.”