Năm đầu tiên, y ngồi trong Thanh Đàm Hội cùng bách gia tiên môn. Mọi người đều kính y một tiếng Giang tông chủ, Thế nhưng bên cạnh lại thiếu đi một kẻ tinh quái hay gây chuyện, Y có chút không quen.
Năm thứ hai, y một mình đi hái đài sen trong thấy ông lão giữ hồ sen năm nào có điều ông đã già không còn trông coi hồ nữa. Lão hỏi: "Cậu thiếu niên hay đi hái đài sen với người đâu rồi?". Tay Y thoáng run rẩy: "Hắn... có lẽ không còn thích ăn đài sen nữa rồi"
Năm thứ ba, các đệ tử Vân Mộng Giang thị chơi thả diều, con diều bay lạc đến trước cửa thư phòng của Giang Trừng. Lúc này Giang Trừng từ trong phòng bước ra, nhìn con diều dưới chân thật lâu sầm mặt bước đi, Đám đệ tử nghi hoặc vì sao Giang tông chủ không tức giận. Cuối cùng có một đệ tử nhỏ tuổi khe khẽ nói: "Khóe mắt Giang tông chủ dường như có ánh lệ"
Năm Thứ tư, y nhìn thấy Kim Lăng đang cùng tiểu Tiên Tử chơi đùa rất vui bèn hỏi: "Kim Lăng con có sợ chó không". Kim Lăng mặt đầy tự hào đáp: "Con là nam tử hán sao có thể sợ chó". Giang Trừng khẽ lẩm nhẩm: "Đúng rồi, sao có thể sợ chó chứ, Nhưng ta quen đuổi chó rồi"
Năm thứ năm, Y đến trước cái cây mà hắn từng nhảy xuống nhìn thật lâu. Từ trên cây ngã thẳng xuống đất, y đã không còn huynh đệ thay y giữ bí mật, cũng không còn tỷ tỷ cõng y về nhà nữa rồi. Đêm đó Giang Trừng khóc như một đứa trẻ, tê tâm liệt phế.
Năm thứ sáu, Y nhìn thấy Kim Lăng bị đám trẻ con đánh nằm rạp dưới đất, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chuẩn bị mắng nó thì bỗng nghe Kim Lăng ủy khuất hỏi: "Cữu cữu, tại sao con không có cha mẹ?". Đó là lần đầu tiên Giang Trừng khóc trước mặt Kim Lăng.
Năm thứ bảy, Giang Trừng thẩm vấn một tên rất giống hắn trong mật thất: "Nói, ngươi có phải hắn không?". Tên đó đáp: "Giang tông chủ, ta thật sự không phải Ngụy Vô Tiện, ngài tha cho ta đi". Nghe lời đó chiếc roi trong tay y càng thêm lực, cho đến khi người đó bất tỉnh được các đệ tử kéo ra ngoài. Y mới không còn sức lực mà quỳ ngục trên đất: "Cầu xin ngươi, quay về đi"
Năm thứ tám, Y tự mình xuống bếp nấu hai bát canh sườn hầm củ sen, Kim Lăng trong thấy liền chạy nhanh tới chẳng qua chỉ thấy củ sen không thấy sườn: "Cữu cữu, sườn đâu", "Ta ăn hết rồi, còn lại củ sen thôi". Chỉ có điều, chân vẫn chưa ra đến bậc cửa, vành mắt đã phiếm hồng
Năm thứ chín, Y lấy Trần Tình ra lau kỹ càng từng tầng, từng tầng. Kim Lăng trong thấy liền hỏi: "Cữu cữu, người còn giữ phế vật này làm gì?". Tay y khẽ run , than nhẹ: "Ta muốn tên phế vật đó tự mình đến lấy"
Năm thứ mười, Y một mình đến Loạn Táng Cương tự nói cho mình nghe: "Mười năm rồi,ước định năm đó chắc không tính nữa rồi!". Trong cơn gió thổi y cảm thấy lạnh, cái lạnh thấu xương
Năm thứ mười một, Giang Trừng đi qua Di Lăng. Dường như nhớ ra chuyện gì y một mình tới dưới chân Loạn Táng Cương. Nhìn thấy chú chó bị nhốt bên ngoài kết giới, khóe miệng y bất giác cong lên một nụ cười tự giễu. Thói quen là thứ vô cùng đáng sợ. Biết hắn không ở đây nhưng y vẫn sợ, sợ không có ai đuổi chó cho hắn
Năm thứ mười hai, y đứng trên mái nhà khẽ nỉ nôn: "Hôm nay ta đến Cô Tô, bọn họ có thuật vấn linh rất lợi hại. Chỉ là không truyền cho người ngoài. Nếu không....ta đã thăm dò được tung tích của ngươi rồi!".
Năm thứ mười ba, đêm đó y uống say nói: "Kim Lăng à, ta chỉ muốn hắn quay về cùng hắn đi bắt gà lôi, hái đài sen. Không cướp sườn trong canh của hắn nữa,cùng hắn luyện kiếm, ta còn có thể đuổi chó cho hắn. Đúng rồi, con nói xem nếu không có ta, hắn gặp chó ai sẽ đuổi cho hắn đây?"