[ĐỒNG NHÂN]ABO Ma Đạo Tổ Sư - Cố Chấp Nhân Sinh

CHƯƠNG 8: HUNG THỦ

Kim Lăng vòng vòng cũng mất hai ngày mới ra khỏi khu rừng đó, khi ra khỏi khu rừng việc đầu tiên Kim Lăng làm là đi kiếm một nhà trọ gần đó để nghĩ ngơi lấy lại linh lực đã mất.
Nghĩ ngơi được hai ngày Kim Lăng lấy lại linh lực đã hao mòn được tám phần thì đi về phía Tây Kim Lân Đài, đến núi Hắc Phượng, đây là ngọn núi Kim Lăng dùng để nuôi ám vệ của mình.
Kim Lăng mười tuổi một lần đi chơi về tình cờ cứu giúp một người, giúp hắn trị thương. Sau đó hắn đi vắng một thời gian Kim Lăng dường như không còn ấn tượng, mà sau khi lên làm tông chủ được ba ngày người đó đến nói đầu quân cho Kim Lăng, bảo vệ và giúp đỡ, hiện giờ có một nhóm trên dưới 100 người cho Kim Lăng sai bảo. Kim Lăng không nghĩ mười tuổi chỉ giúp một chút giờ lại thu hoạch lớn thế này, Kim Lăng từng hỏi danh tính của của người đó thế nhưng người đó không muốn nhắc tới, liền không nghĩ mà đặt cho y cái tên Kim Minh dẫn bọn y đến Hắc Phượng trú thân, trước giờ Kim Lăng chưa từng dùng tới họ vì không muốn để ai biết, ngay cả Giang Trừng hắn cũng không biết, không phải là không tin Giang Trừng mà sợ y đánh gãy chân hắn vì năm hắn mười tuổi đó là trốn đi chơi.
Kim Minh sau khi được Kim Lăng cứu cũng không biết làm sao khá yêu thích đứa trẻ này, hắn khi rời đi quyết định thu nhận những người có tu vi tầm trung mà lại không có nơi nào thu nhập, nhận những đứa trẻ có căn cơ mà không được dạy bảo về giúp họ sinh sống. Sau khi có được một nhóm người khá ổn định thì là nghe Kim Lăng lên làm tông chủ bị khá nhiều người phản đối nên hắn mới tìm tới đầu quân cho Kim Lăng.
Kim Lăng tới núi Hắc Phượng nơi được thu xếp cho đám người Kim Minh, do là bảo mật nên Kim Lăng đeo mặt nạ đối thoại với Kim Minh
- Chủ nhân, người tới – Kim Minh lên tiếng
- Minh Ca – Kim Lăng kêu – Huynh gần đây có nghe mọi người nói gì về em gái ta không.
- Chủ nhân, thuộc hạ có nghe qua, đã cho người đi điều tra, cô gái này là phó cung chủ của Bỉ Ngạn Cung, lúc về nhận tổ tiên có Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ, Di Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện, cùng với Tam tôn Xích Phong Tôn Nhiếp Minh Quyết, Liễu Phương Tôn Kim Quang Dao, Trạch Vu Quân Lam Hi Thần đưa về Kim Lân Đài.
- Kim gia bọn họ không ai nói gì à – Kim Lăng hỏi
- Cũng có người phản ứng nhưng được Vân Mộng tông chủ Giang thị xác nhận là cháu gái mất tích đã lâu.
- Nếu Cữu cữu đã nói phải thì chắc chắn không sao rồi
- Chủ nhân, ngoài ra cô gái này nếu nói không phải em gái của ngài cũng không ai tin, cả hai người giống nhau như hai giọt nước, hai người nhìn từ xa thì sẽ nhận nhầm người mất.
- Vậy sao? Ta rất mong chờ gặp muội ấy
- Chủ nhân, ngài không về sao?
- Không ta hiện giờ chưa có tra ra đám hồ ly kia muốn gì?
- Vậy chủ nhân người ở đâu?
- Ta ở quán trọ gần Vân Mộng. – Kim Lăng trầm tư nói – Ngươi chọn vài người đáng tin bí mật bảo vệ A Linh đi, sợ đám hồ ly kia sẽ ra tay
- Vâng
- Ngươi cùng với vài người đi theo ta, còn có tiếp tục thu nhận và đào tạo ám vệ
- Dạ, chủ nhân
- Minh ca, theo ta ta sẽ không để ngươi chịu thiệt
- Chủ nhân yên tâm, ta nguyện trung thành với người
Sau khi bàn bạc xong, Kim Minh cho ba đệ tử thân tín chia ra một bảo vệ Kim tiểu thư, một theo hắn bảo vệ chủ nhân, còn một ở lại trong coi Hắc Phượng. Kim Lăng dẫn đoàn người đi tới quán trọ gần Vân Mộng, nghĩ ngơi tại quán trọ hai ngày Kim Lăng cũng hồi phục linh lực như cũ Kim Lăng dẫn người vô lại núi cấm truy tìm dấu vết.
Sau hơn một tháng điều tra Kim Lăng và bên phía Giang Trừng đồng loạt có manh mối dẫn đến tam trưởng lão trong gia tộc Kim Bàng (mới công bao công xong, thông cảm >3<).
Người ta nói khi địch trong tối ta ngoài sáng thì mặc cho người chém giết thế nhưng đã xác định được kẻ địch thì ai trong sáng ai ngoài tối thì chưa rõ, có câu nói “đụng ai thì đụng tuyệt không đụng Giang gia, chọc ai thì chọc không nên chọc Giang Trừng” cũng không phải là câu nói đùa. Tất nhiên cháu ngoại trai một tay hắn nuôi dưỡng tuy là thiếu niên được nuông chiều thì những thủ đoạn cần có thì Kim Lăng vẫn phải có.
Thật sự sau khi đã tìm được hung thủ thì cũng rất dễ hành động. Kim Lăng liền cho thuộc hạ tìm muội muội của mình nói hẹn Cữu cữu của mình ra phía sau núi Hắc Phượng bàn chuyện.
- Sau Lam Nhiếp hai nhà có mặt – Kim Lăng ngạc nhiên nói
- A Lăng là ngươi thật sao? – Lam Tư Truy mừng rõ hỏi
- Ừ, Tư Truy ngươi cũng tới – Kim Lăng nói
- Còn có ta và mọi người đâu phải chỉ có mình Tư Truy – Cảnh Nghi liếc mắt nói
- Ca ca – A Linh nói – Cữu cữu sợ có người phục kích ta nên theo tới
- Vậy được rồi – Kim Lăng nói – Cữu cữu người nhìn ta như thế làm gì?
- Ta nhìn xem ngươi thế nào mà chưa chết, để ta rảnh nợ một chút – Thời gian qua ai ai cũng thấy Giang Trừng là người lo lắng cho Kim Lăng nhất thế mà khi gặp nhau hai cậu cháu liền như vậy
- Con cũng muốn về mà, tại mọi chuyện chưa sáng tỏ con về khác nào tùy ý người ta làm thịt. – Kim Lăng cúi đầu nói
- Vậy ngươi điều tra được gì rồi? – Giang Trừng nhấp miếng trà nói
- Con hiện điều tra tất cả chứng cứ điều hướng tới tam trưởng lão Kim Bàng gần đây rất khả nghi. Con nghi hắn luyện tà đạo.
- Chỉ như vậy – A Nguyệt cũng nhàn hạ nói
- Bỉ Ngạn cung chủ nói thế thì coi thường ta quá rồi – Kim Lăng hứ một tiếng nói – Ta cho người theo dõi phát hiện là tam trưởng lão đang luyện hung thi và huyết thi trong núi cấm của Kim gia
- Hung thi và huyết thi – Kim Lăng nói ai cũng hít một đoạn khí lạnh, Lam Hi Thần hỏi – Tại sao hắn muốn luyện
- Để chuẩn bị giống Ôn thị năm đó – Kim Lăng nói – Hắn biết ta nghe trộm hay nói đúng hơn là hắn cố ý cho ta nghe trộm rồi dụ ta đến núi cấm với hai mục đích.
- Là gì – Lam Cảnh Nghi hỏi
- Một là giết ta để lên làm tông chủ Kim gia – Kim Lăng nói không hẹn song kiệt, A Nguyệt, Giang Trừng, Kim Quang Dao và Tư Truy một trận thống hận
- Còn hai là gì – Lam Cảnh Nghi nói
- Sợ là sau khi lên tông chủ Kim gia lão ta chắc chắn sẽ giống Ôn thị năm đó tàn sát các gia tộc khác.
Nhiếp Hoài Tang nãy giờ im lặng giờ lên tiếng nói khiến cả đám người không hẹn mà cùng nhau đều tỏa sát khí. Kim Lăng có cảm giác rất lạnh nha, Lam Hi Thần ôn nhu không còn mà mặt lại liệt giống đệ đệ nhà mình nếu để ý kỹ sẽ thấy y có sát khí vì sao ư, đơn giản làm hắn nhớ tới Thanh Hành Quân vì sao mà chết, nhớ đến hắn ôn sách chạy như thế nào, Vân Thâm nhà hắn bị đốt ra sao? Lam Vong Cơ vẫn mặt liệt thế nhưng thử nhìn ở đuôi mắt của y sẽ thấy sát khí nồng đậm tất nhiên y cũng như huynh trưởng mình và thêm nguyên nhân ái nhân của mình tu quỷ đạo là nhờ Ôn thi ban cho. Vân Mộng Song Kiệt thì không cần nói thù hận chỉ sâu không giảm.
Chuyện này có lẽ chỉ có huynh muội Kim Lăng và Kim Linh là chưa cảm nhận tới sự hận thù tột đỉnh, ngay cả A Nguyệt thời gian Xạ Nhật Chi Chinh cô đã năm tuổi, cô từng cảm nhận được đau khổ của Giang Trừng cô càng hiểu rõ những tổn thương mà Giang Trừng đã chịu, nên đối với Ôn thị cô vẫn hận.
- A Linh – Kim Lăng nói – Chờ sau khi giải quyết xong những chuyện này ta sẽ tổ chức một buổi tiệc lớn công bố cho tu chân giới biết muội là đại tiểu thư của Kim gia.
- Ca ca, người thật sự làm muội rất sợ.
- Ta biết, muội an tâm sẽ không làm muội lo nữa
- Ai da, ta thấy sau chuyến này A Lăng đã trưởng thành nhaz – Ngụy Vô Tiện nói
- Chuyện này còn nói, dù sao cũng hơn người nào đó tuổi gấp đôi ta mà như trẻ nhỏ
- Ngươi.. – Ngụy Vô Tiện không sợ loạn nói – Lam nhị ca ca hắn ăn hiếp ta.