Đồng Nhân Võ Tắc Thiên - Vũ Lăng Xuân

Chương 43: Chương 43



Võ Hoàng hậu nói, lúc này trong điện chỉ còn lại hai người các nàng.
Nàng ấy nói, hiện tại là thời cơ tốt có thể giết nàng, báo thù cho cả nhà Thượng Quan gia.
Nàng ấy nói...
Trong đầu Uyển Nhi ầm lên một tràng, tựa như có vô số trận sấm đang nổ tung trong đầu vậy.
Lúc này Võ Hoàng hậu lại không cân nhắc mọi chuyện, có phải nàng ấy điên rồi không? Uyển Nhi thực sự cảm thấy, nếu như Uyển Nhi nghi ngờ Võ Hoàng hậu thì mới gọi là điên thật!
Nàng cũng không phải là Thượng Quan Uyển Nhi thật.
Đối với thảm án cả nhà Thượng Quan thị, Uyển Nhi có đồng cảm, cũng bởi vì trong người đang chảy dòng máu của Thượng Quan thị, cho nên khi nghe nhắc tới chuyện này trong lòng lại sinh đau nhức.
Bất quá, giới hạn cũng chỉ có vậy.
Uyển Nhi cũng chỉ có tình cảm với "mẫu thân" Trịnh thị là vì ân dưỡng dục của bà, cũng cam tâm tình nguyện đem hết toàn lực bảo hộ Trịnh thị được chu toàn.
Về phần những kẻ thù bên ngoài của Thượng Quan thị...!thì sao?
Không phải Uyển Nhi tàn nhẫn, mà là vì đời trước nàng đã quá quen thuộc với lịch sử, nói trắng ra là phe phái tranh đấu quyền lực trong lịch sử có nhiều vô kể.
Có bao nhiêu người vì tranh đoạt quyền lực mà bị các phe phái đối địch với mình giết chết?
Lại có bao nhiêu nữ tử, hài tử vô tội vì chuyện tranh đấu lập trường của nam nhân mà bị đoạt mất tính mạng, đoạt mất sự tự do cả đời?
Thượng Quan Nghi có tài hoa, có khí chất nhưng chẳng phải ông cũng là hạng quan sĩ "bán tài nghệ văn võ cho bậc đế vương" sao?
Cổ hủ, không nhìn rõ Cao Tông Hoàng đế là người nhu nhược vô năng, đây là điểm thứ nhất.
Một thân gánh vác vinh nhục cả nhà Thượng Quan thị lại tuỳ tiện đem chuyện sinh tử gia quyến giao phó vào tay người ngoài, lúc ông đưa ra chủ trương phế hậu cũng chính là đem toàn bộ tính mạng cả nhà làm tiền đặt cược trên canh bạc lịch sử; đây là điểm thứ hai.
Còn nữa, nếu Thượng Quan Nghi giật dây Hoàng đế thành công, kết quả lại sẽ thành thế nào?
Thượng Quan Nghi, cùng với một nhóm quan lại có cùng quan điểm, sẽ vì lợi ích mà bỏ qua cho Võ Hoàng hậu sao?
Cuối cùng, Võ Hoàng hậu cũng sẽ cùng Thượng Quan gia, đều sẽ chết không có đất chôn.
Trong lịch sử, đều là "kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc", không phải sao?
Xuyên không vào cỗ thân thể này đã nhiều năm trôi qua, Uyển Nhi đã sớm xác thực nhận thức với lập trường của bản thân rồi.
Nàng đồng tình với Thượng Quan thị, cũng đau lòng cho Trịnh thị, đối với vị Thượng Quan Uyển Nhi chân chính bị mình độc chiếm thân thể cũng có lấy mười phần áy náy.


Nhưng vì, nàng chính là nàng, nàng sẽ không vì "báo thù cho Thượng Quan gia" mà làm chuyện ngu xuẩn.
Huống chi, trong dòng chảy lịch sử mà nàng từng quen thuộc, vị Thượng Quan Uyển Nhi kia căn bản cũng không vì Thượng Quan thị mà báo thù.
Rốt cuộc, cả một đời vị Thượng Quan Uyển Nhi kia chỉ vì Võ Tắc Thiên mà tận tâm phục thị.
Những nhận biết này, lúc Uyển Nhi bị Võ Hoàng hậu thu hút đều hiện lên cực kỳ rõ nét trong đầu nàng.
Võ Hoàng hậu lại không biết trong nội tâm Uyển Nhi lại có những suy nghĩ rành mạch như thế.
Tròng mắt Uyển Nhi tĩnh mịch, môi mím lại không nói lời nào, trên gương mặt lại lộ ra vài tia cương quyết, khi mở miệng, thần thái lại cuốn vào một vòng thu hút ——
"Không muốn sao?" – Võ Hoàng hậu lười biếng lên tiếng, quanh quẩn bên tai Uyển Nhi.
Uyển Nhi cảm thấy bên trong giọng điệu kia, chắc chắn đang cất giấu một cái lưỡi câu, nếu không, tại sao tâm trí của nàng lại bị câu sát tới như vầy?
Nội tâm nàng dậy sóng chập trùng, nhưng sau khi nghe câu nói của Võ Hoàng hậu xong, lại chậm rãi lắc đầu.
Sau đó Uyển Nhi dường như nghe thấy Võ Hoàng hậu...!cười một tiếng?
Nàng ấy cười?
Cười cái gì?
Ý niệm này cũng không dừng lại trong đầu Uyển Nhi quá lâu, Võ Hoàng hậu lại tiếp tục vấn đề: "Không dám sao?"
Không dám, hay là không nghĩ tới?
Không dám là có sát tâm mà không có gan giết, không nghĩ tới thì ngay cả sát tâm cũng không có thì làm sao giết.
Rất có thể Uyển Nhi đã nhìn ra khác biệt.
Nàng cũng lập tức lấy hành động để chứng minh chính mình.
"Thần thiếp không nghĩ tới!" – Uyển Nhi quỳ gối ngay ngắn bái phục trên giường.
"Ổ? Thật sao?" – Võ Hoàng hậu giả vờ kinh ngạc, trong giọng điệu cũng không thấy chút tin tưởng nào.
Uyển Nhi âm thầm cắn răng, lại bái nói: "Năm đó Ngu Thuấn giết Cổn, mà Vũ - con trai của Cổn, lại cam tâm phục thị cho Thuấn, giúp Thuấn đạt được thành tựu trị thuỷ*...!Mặc dù thần thiếp bất tài nhưng cũng nguyện hành theo cổ nhân, đi theo Thiên hậu nương nương!"
(*đoạn này nói về giai thoại lịch sử thời vua Ngu Thuấn: Thời cổ đại, trị thuỷ để ổn định cuộc sống, phát triển việc cày cấy là việc cấp bách hàng đầu.


Theo sử sách, Thuấn sai Cổn làm việc trị thuỷ.

Cổn trị thuỷ không thành công nên bị Thuấn xử tội chết.

Thuấn lại dùng con Cổn là Vũ trị thuỷ.

Sau nhiều năm, Vũ trị thuỷ thành công, vì thế được Thuấn rất tin cẩn Vũ.
Về sau, Thuấn quyết định truyền ngôi cho Vũ thay vì con trai mình là Thương Quân.

Về sau Vũ lập ra nhà Hạ.)
Võ Hoàng hậu nghe vậy không khỏi "A" một tiếng, dường như có vẻ đã đi ngoài dự đoán của nàng ấy.
"Ngươi lại muốn làm Đại Vũ? Còn muốn để bản cung nhường ngôi lại cho ngươi sao?" – Võ Hoàng hậu nghe xong liền khiển trách một hơi.
Uyển Nhi thấy thần sắc Võ Hậu đã sớm lộ ra mấy phần trêu chọc, liền nghĩ kỹ lấy một đoạn đối đáp run rẩy thăm dò, chắc cũng sẽ chịu đựng được.
Uyển Nhi âm thầm thở dài một hơi, trong miệng vẫn không quên tán tụng:
"Thần thiếp không dám so mình với Đại Vũ nhưng hào quang của Thiên hậu nương nương lại có thể tương đương với Ngu Thuấn!"
"Nói hươi nói vượn!" – Võ Hoàng hậu nhìn qua Uyển Nhi một chút: "Ngu Thuấn là Thượng cổ Thánh quân, há lại có thể so sánh lung tung?"
Uyển Nhi thấy rằng mặc dù Võ Hậu trách cứ mình, nhưng tựa như nàng ấy không còn tức giận nữa, thế là quyết định đem cái mông ngựa này vỗ đến cùng —— (ý nói nịnh tới bến ;)))
"Ngu Thuấn là Thượng cổ Thánh quân, thống lĩnh, giáo hoá vạn dân...!Nhưng trong thâm tâm thần thiếp lại nghĩ, Ngu Thuấn liên tục bị phụ mẫu, huynh đệ tính toán nhưng Thuấn vẫn đối xử tốt với họ, không khỏi hiếu thuận nhu nhược; cho "tứ hung" bốn tên Hỗ Độn, Cùng Kỳ, Đào Ngột, Thao Thiết lưu đày nơi hoang dã mà không dùng cách khai trừ chấm dứt hậu hoạn, điều này khó tránh khỏi e ngại cho những bá tánh vô tội."
Võ Hoàng hậu lại cười ha hả: "Theo ngươi nói như vậy, Ngu Thuấn nên giết cha giết mẹ, giết huynh đệ, tàn sát "tứ hung" đuổi cùng giết tận thì mới chính gọi là chính đạo hay sao?"

Uyển Nhi cảm thấy rằng nụ cười này của Võ Hoàng hậu lại có thêm hai điểm rõ ràng, biết mình vừa rồi tìm lí do thoái thoác, nói trúng trọng tâm nàng ấy.
Tính cách của Võ Hoàng hậu cương nghị quả quyết, ghét nhất hạng người nhu nhược vô năng, nói không chừng sâu tận tâm khảm, nàng ấy sẽ tán đồng làm như thế.
Sau khi đã chắc chắn hơn, trong lòng Uyển Nhi tăng thêm mấy phần tự tin, chậm rãi nói tiếp:
"Thiên hậu minh giám! Cha Ngu Thuấn là Cổ Tẩu nhận thức không rõ ràng, xử sự bất công, mắt mù mà tâm cũng mù; phía sau còn có mẫu thân bất nhân không từ; đệ đệ bất hiếu không kính.

Dạng người này, xét trong một nhà, hại Ngu Thuấn cũng chính là người nhà ông ấy (mẹ ruột Ngu Thuấn mất sớm nên sau này ông ở cùng mẹ kế).

Nhưng nếu xét trong việc nước, hoạ tai đâu chỉ ảnh hưởng đến một người, một nhà bách tính? Lại nói, sau khi Ngu Thuấn được Đường Nghiêu nhường ngôi thì càng thiện đãi huynh đệ phụ mẫu của mình hơn, xin hỏi chuyện này chẳng lẽ không phải là dung túng cho ác nhân hay sao? Với địa vị tôn quý như Ngu Thuấn, có huynh đệ phụ mẫu làm chuyện ác, bách quan bách tính làm sao dám nhiều lời? Như vậy chẳng phải Ngu Thuấn cũng chỉ vì muốn để lại tiếng vang của bản thân mà làm hại vạn dân hay sao?"
Uyển Nhi vừa nói vừa âm thầm đánh giá thần sắc của Võ Hoàng hậu, thấy nàng ấy không có ý ngăn cản chính mình, thậm chí đáy mắt còn mạng theo vài tia sáng dị dạng lấp loé, cho nên Uyển Nhi càng có thêm dũng khí, khảng khái nói tiếp:
"Còn về "tứ hung", so với huynh đệ phụ mẫu của Ngu Thuấn lại làm chuyện ác dữ dội hơn! Loại tồn tại này nên dốc toàn lực quốc gia để huỷ diệt tận gốc mới phải, sao lại có thể chỉ bắt bọn chúng lưu đày biên ải? Suy cho cùng, Ngu Thuấn vẫn là vì thanh danh nhân đức của chính mình mà thôi!"
Ý cười trong mắt Võ Hoàng hậu sâu hơn một chút, đúng là đã bị biện luận của Uyển Nhi làm xúc động, không nhịn được lên tiếng:
"Hắn đưa bọn chúng đi lưu đày nơi hoang ải cũng là để cất lấy một tia nhân đức trong tâm..."
"Là nhân đức, nhưng cũng là càng bất nhân đức!" – Giọng Uyển Nhi gấp gáp nói.
"Ổ? Nói thế nào?" – Võ Hoàng hậu không bị phản cảm khi Uyển Nhi mỉa mai mình, ngược lại là bị kích động, hứng thú lắng nghe.
"Thiên hậu, mời người nghĩ lại, nơi hoang ải chẳng lẽ không có dân chúng bách tính nào sinh hoạt hay sao? Chẳng lẽ mạng của bách tính bọn họ ở nơi hoang ải không phải là mạng ư?"
Võ Hoàng hậu há to miệng định nói điều gì, chỉ nghe Uyển Nhi đã nói tiếp tục:
"Thiên triều giáo hoá, trạch bị muôn phương - hôm qua đất chính là hoang ải vắng vẻ, làm sao biết được hôm nay hay ngày mai sẽ không trở thành đất của thiên triều? Mà một thân dân lúc đó cũng chính là con dân của thiên triều...!Ngu Thuấn chỉ vì tâm tư của bản thân mà không ngại làm hại con dân, làm cho lòng dân theo xu thế ác, ngày sau càng khó giáo hoá, có thể nói là ích kỷ!"
Luận điệu Uyển Nhi lưu loát nói xong, trong lòng lo sợ không yên, ý thức được mình lúc nói không chỉ không để ý đến cảm giác của Võ Hoàng hậu mà còn nhiều lần mỉa mai nàng ấy!
Xiết chặt nội tâm, Uyển Nhi giả vờ định bái phục xuống đất: "Thần thiếp không biết trời cao đất dày ——"
Liền bị Võ Hoàng hậu dùng một tay nhấc bả vai lên.
Uyển Nhi còn có tâm tư để ý khí lực của nàng ấy thật lớn...
"Bộ dáng nho nhỏ này lại dám ngông cuồng luận phán cổ thánh tiên hiền, quả thực là không biết trời cao đất dày!" – Đôi mắt Võ Hoàng hậu nhẹ nhàng cười.
Uyển Nhi hơi thẹn đỏ mặt, nàng không cảm thấy Võ Hoàng hậu đang trách móc mình.
Nàng lấy chuyện tình thân của Ngu Thuấn nhắc đến chính là muốn để cho Võ Hoàng hậu biết, sâu trong nội tâm nàng cũng không phải bị hai chữ "tình thân" trói buộc, xác thực như vậy.

Làm như thế, Võ Hoàng hậu mới có thể dần dần sẽ không còn nghi ngờ chuyện nàng "sẽ không báo thù".

Mà nhắc đến Ngu Thuấn "nhân nhu" (nhân ái nhu hoà), Uyển Nhi càng muốn nhờ đó đến gần sát tâm của Võ Hoàng hậu, để Võ Hoàng hậu cảm thấy, chí ít trong tam quan, Uyển Nhi cũng sẽ không phản lại nàng.
Thân là chủ nhân, nhất định Võ Hoàng hậu không thích nhìn thấy tôi tớ của mình yếu đuối, không có nguyên tắc.

Dạng tôi tớ như vậy cũng sẽ không có được sự tín nhiệm của nàng.
Uyển Nhi không cách nào xác định được những tâm tư này, có bao nhiêu người có được trái tim Võ Hoàng hậu.
Bất quá, ánh mắt của vị "Thiên cổ nhất đế" này khi nhìn mình cũng càng trở nên tế nhị hơn, lại vô cùng rõ ràng.
Vị đó vẫn không chút khách khí giơ cằm Uyển Nhi lên, điểm khác biệt chính là, lần này tốt xấu gì Uyển Nhi cũng thấy được trên mặt Võ Hoàng hậu hiện lên mấy chữ "cảm thấy hứng thú".
Cứ như vậy mà véo yêu dưới người ta a?
Trong lòng Uyển Nhi yên lặng liếc mắt.
"Cái miệng nhỏ này của ngươi, thật đúng là có thể đem sống nói thành chết, đem chết nói cho sống lại được..." – Võ Hoàng hậu hơi cong mày nói.
Vì Uyển Nhi thấy điệu bộ này của người trước mắt mà trái tim càng đập "thình thình" dữ dội ——
Người người đối diện với vị nữ nhân này đều chỉ thấy nàng quả quyết cương nghị, một vị Thiên hậu nương nương chưa từng muốn làm cái gì mà không từ thủ đoạn, nhưng vì cái gì, giờ phút này rõ ràng Uyển Nhi cảm thấy, dáng vẻ của vị Thiên hậu nương nương lại lộ ra mấy phần...!làm cho người ta sợ hãi chỉ vì...!dễ thương không chịu nổi a?
Nhất định là ta đã quên vết sẹo đau thương rồi!
Uyển Nhi dùng lực chớp mắt mấy cái, ép buộc mình nhớ lại vị Thiên hậu nương nương này từng cho mình nếm qua không ít đau khổ.
"Thần thiếp tuyệt đối không phải hạng người miệng lưỡi giảo hoạt, trong tâm thần thiếp..."
Uyển Nhi định biện bạch cho bản thân một chút đã bị Võ Hoàng hậu đưa tay ngăn lại.
"Bản cung không muốn nghe những lời này!" – Võ Hoàng hậu nói.
Nói xong còn cười híp mắt nhìn Uyển Nhi: "Ngược lại bản cung cảm thấy, người như ngươi, giờ phút này nếu bản cung trao ngươi cho Thánh nhân, bản cung cũng không nỡ..."
Uyển Nhi nghe xong, gương mặt trở nên xao động.
Đều cùng là thân phận nữ nhân, tại sao Võ Hoàng hậu lại nói lời này, "không nỡ" cái gì? Giống như một cái vòng, quẹo chín đường rẽ mười tám lối, câu dẫn người ta, càng không thể hiểu trái tim bị ngứa chỗ nào?
Võ Hoàng hậu không biết Uyển Nhi đang suy nghĩ nhiều, mỉm cười nói tiếp: "Ngươi đã lải nhải dông dài một đống lớn như thế, nếu bản cung không làm chút gì, như vậy cũng chán."
Làm...!làm chút gì?
Đầu óc Uyển Nhi thật sự không còn từ nào để hình dung.
Nàng trơ mắt nhìn Võ Hoàng hậu đưa tay, không biết từ nơi nào, sờ tới cái gì, đụng phải vật gì, lúc nhìn rõ bàn tay Võ Hoàng hậu, đã thấy tay nàng ấy đặt trên bàn chân trần trụi của Uyển Nhi....