Đồng Nhân Võ Tắc Thiên - Vũ Lăng Xuân

Chương 16: Chương 16



"Ngươi đừng quên, trên người ngươi cũng đang chạy một nửa huyết mạch của Lý thị!"
Thái Bình công chúa, tựa như lưỡi dao chạm thẳng vào trái tim Đỗ Tố Nhiên.
Khi còn nhỏ, những ký ức khuất nhục đó một lần nữa lại trào dâng trong lòng ——
Sau khi thọ nhận trừng phạt, Đỗ Tố Nhiên trở thành kẻ mồ côi từ trong bụng mẹ!
Xem như mẫu thân nàng là trưởng công chúa cao quý, cũng bất lực thay đổi sự thật này!
Nếu như không phải tính tình cứng cỏi ngay từ nhỏ, nếu như không phải Võ Hoàng Hậu thấy nàng hữu dụng, đem nàng thu thập dưới trướng mình, vậy thì Đỗ Tố Nhiên kia sẽ phải tồn tại thế nào? Sẽ trở thành thứ quái quỷ gì rồi?
Chẳng lẽ muốn nàng từ bỏ thành tựu chiến tích chói lọi, lại theo mẫu thân nhẫn nhục sống qua ngày ở chỗ Tiết gia hay sao?
Tổ phụ của nàng, hiện tại "bị" cung phụng trong Lăng Yên Các, để cho toàn bộ hậu thế cung kính chiêm ngưỡng a!
Thái Bình công chúa nói xong liền đột nhiên im lặng.
Vì nàng nhạy bén nhận ra, khí tức toàn thân Đỗ Tố Nhiên đã thay đổi.
Cho dù hiện tại Đỗ Tố Nhiên đưa lưng về phía nàng, Thái Bình vẫn có thể cảm giác kỳ dị từ sắc mặt đã sớm trở nên xanh xám của Đỗ Tố Nhiên.
Một cỗ sát khí hư hư thực thực xông ra, toả quanh toàn thân Đỗ Tố Nhiên...
Thái Bình công chúa có chút giật mình, bỗng nhiên ý thức được vị trí hoàn cảnh trở nên nguy hiểm ——
Trong phối điện hiện giờ chỉ có một mình Đỗ Tố Nhiên cùng Thái Bình công chúa mà thôi!
Trên người Đỗ Tố Nhiên lại là con nhà võ, lỡ như nàng ta hướng tới đối phó mình, người như Thái Bình sao có thể dễ dàng đào thoát?
"Đỗ —— ngươi!"
Không phải do Thái Bình công chúa suy nghĩ nhiều, càng không phải do nàng nói thêm nửa chữ, Đỗ Tố Nhiên bỗng chốc xoay người lại, thân hình trong chớp nhoáng đã vọt tới trước mặt Thái Bình, "Kịch" một tiếng, kéo lấy cổ áo Thái Bình công chúa, kéo nàng đè xuống trên mặt tấm ghế kia.
Dưới thân Thái Bình công chúa là lưng dựa lạnh băng cứng ngắc của cái ghế, trên đỉnh đầu là vũ lực cực lớn của Đỗ Tố Nhiên, làm cho Thái Bình công chúa không thể động đậy.
Nàng lo sợ, hai mắt mở không yên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hiện ra từng sợi huyết sắc của Đỗ Tố Nhiên...
Hô hấp của Thái Bình công chúa trở nên càng lúc càng khó khăn: "Đỗ...!Tố Nhiên...!Ngươi muốn, ngươi muốn bóp chết...!ta sao?"
Lúc này Đỗ Tố Nhiên mới sợ hãi buông tay, khó có thể tin được nhìn Thái Bình công chúa đang ho khan.
Bàn tay nắm chặt, đầu móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay, dường như đã quên đi đau đớn ——
Đỗ Tố Nhiên không thể tưởng tượng nổi hành động vừa rồi của mình với Thái Bình công chúa.
Thái Bình ho khan ho thốc một trận, tốt xấu một hồi cũng thở đả thông hô hấp.
Ngẩng đầu nhìn thấy Đỗ Tố Nhiên còn đang run rẩy đứng đó, nghĩ lại mình vừa bị Đỗ Tố Nhiên ép chặt xuống ghế, Thái Bình công chúa mất mặt tới cực điểm!
Thái Bình cắn răng cười lạnh: "Bản cung lỡ quên rằng, bản cung cũng họ Lý!"
Bản cung cũng họ Lý, cho nên ngay cả bản cung ngươi cũng muốn giết, có phải không?

Sắc mặt Đỗ Tố Nhiên tái nhợt kịch liệt, chản nản lui lại về sau hai bước, ngực không ngừng phập phòng.
Thái Bình công chúa thấy bộ dạng của nàng ấy dường như đang sợ hãi, nội tâm lúc này cũng đã ổn định lại đôi chút.
Xem ra, người này cũng không tới mức thô lỗ muốn hại chết mình.
Nghĩ tới đây, Thái Bình công chúa lại giương cằm kiêu ngạo: "Ngươi đã cứu bản cung một mạng, chuyện hôm nay, coi như xoá bỏ!"
Đỗ Tố Nhiên nghe xong, sắc mặt càng trở nên khó coi.
Hạ Lan Mẫn!
Trong đầu Đỗ Tố Nhiên xẹt qua cái tên này.
Nhớ kỹ năm đó, Đỗ Tố Nhiên đã uy pháp giải cứu tiểu công chúa từ chỗ dâm ô của Hạ Lan Mẫn Chi, khi đó tiểu công chúa mềm mại bất lực thế nào.
Vậy mà tiểu công chúa mềm mại năm nào hiện giờ đã lớn như vậy!
Đỗ Tố Nhiên gắt gao cắn chặt môi.

Bờ môi bị cắn rách, đổ máu.
Thái Bình công chúa xác nhận người kia đang sợ hãi, hừ lạnh một tiếng: "Nể mặt đoạn ân tình ngày xưa bản cung tạm thời không tính toán với ngươi.

Sau này nếu lại để bản cung phát hiện ngươi hành xử bất lợi với Hoằng ca, đừng trách bản cung đối với ngươi không khách khí!"
Những lời này của Thái Bình, rất có thể sẽ làm cho mấy tiểu hài tử cùng trang lứa vô cùng hoài nghi.

Nhưng riêng đối với Đỗ Tố Nhiên, kỳ thật không có chút cảm giác uy hiếp nào, ngược lại làm cho Đỗ Tố Nhiên sinh lòng sầu lo mơ hồ.
Từ từ buông nắm đấm trong tay, Đỗ Tố Nhiên hít sâu một hơi:
"Điện hạ có Thiên Hậu yêu thương, tự nhiên không cần phải sợ điều gì.

Thế nhưng..."
Đột nhiên dừng lại, làm cho Thái Bình nhíu mày: "Thế nhưng cái gì?"
"Thế nhưng mà..." kia là cái gì?
Chỗ trống kia không cách nào thốt ra thành lời được.
Đỗ Tố Nhiên cúi thấp người về phía Thái Bình công chúa, nói: "Là thần nhiều lần mạo phạm điện hạ.


Thần sẽ đi thỉnh tội với Thiên Hậu nương nương!"
"Đứng lại đó!" – Thái Bình công chúa gấp gáp nói, đồng thời nảng cũng nhảy người lên, vọt tới trước mặt Đỗ Tố Nhiên.
"Ngươi muốn đi thỉnh tội với mẫu hậu sao?" – Thái Bình công chúa híp mắt nói.
"Phải." – Đỗ Tố Nhiên cúi thấp mặt.
"Làm sao ta biết rằng ngươi có phải đi tố giác bản cung với mẫu hậu hay không được?" – Thái Bình công chúa đột nhiên nói.
Thân thể Đỗ Tố Nhiên chấn động, hô hấp cũng đình trệ: "Điện hạ, nếu điện hạ đã nhận định như thế...!Vậy thì mời điện hạ cùng đi!"
Trong lòng Thái Bình công chúa nảy sinh một mảnh bối rối, không quan tâm túm lấy ống tay áo của Đỗ Tố Nhiên: "Ngươi dám! Ngươi cho rằng mẫu hậu sẽ tin mọi điều ngươi nói hay sao? Ngươi cho rằng ta là Hoằng ca sao?"
"Nếu điện hạ đã nói như vậy, thần ngay cả Thái tử cũng dám tính toán, vậy thì ngoại trừ hai vị thánh nhân Thiên Hoàng, Thiên Hậu ra, còn có ai có thể tôn quý bằng Thái tử?" – Đỗ Tố Nhiên bình tĩnh nói.
Thái Bình công chúa hơi ngạc nhiên, dường như đã ngộ ra điều gì, nhưng lại cảm giác ở giữa bị thứ gì che mất, không thể nhìn rõ được.
Nghĩ thế cho nên lực nắm tay trên tay áo của Đỗ Tố Nhiên giãn ra dần.
Đỗ Tố Nhiên nhẹ nhàng kéo ống tay áo của mình trở về, tròn mắt nói:
"Trong tình thế này, khẩn xin điện hạ đừng suy nghĩ nhiều, thận trọng từng lời nói đến hành động thì hơn."
Thái Bình công chúa vẫn như cũ, không chịu để người đi: "Ngươi vừa mới nói "thế nhưng..." kia, rốt cuộc là muốn nói cái gì?"
Đỗ Tố Nhiên mím chặt môi mình.
Thái Bình công chúa xuỳ một tiếng: "Ngươi không nói cho bản cung, bản cung tự có biện pháp biết được."
Đỗ Tố Nhiên nhíu mày.

Có thể tưởng tượng được, với tính khí bá đạo của vị tiểu công chúa ương ngạnh này, "biện pháp" mà nàng ấy nhắc tới là cái gì.
Trong thời buổi rối loạn trước mắt, chi bằng để nàng ấy đi vào con đường nguy hiểm, không bằng hãy...
Đỗ Tố Nhiên bị suy nghĩ trong đầu mình toát ra làm cho kinh hãi ——
Con người Đỗ Tố Nhiên xưa nay vốn thực dụng, chưa từng lấy vinh quang của tổ tiên làm sứ mệnh của chính mình, chưa hề biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, sao nàng lại có thể chỉ điểm cho Thái Bình công chúa loại ý tưởng đáng sợ này chứ?
Vị tiểu công chúa này, có thể để cho nàng tuỳ tiện chỉ điểm hay sao?
Đỗ Tố Nhiên, ngươi thật quá là...!không biết lượng sức mình!
Thái Bình công chúa ngẫm nghĩ, phần nào cũng đoán được ý nghĩ nội tâm của Đỗ Tố Nhiên, biết người kia sẽ không thành thật trả lời, nhất thời dùng sức ương ngạnh ——
"Ngươi không nói? Vậy bản cung liền đi nói cho mẫu hậu, ngươi cố chấp tháo giày vớ của bản cung, phạm thượng! Để xem mẫu hậu quyết đoán thế nào! Đến lúc đó, e là chính Thành Dương cô cô cũng không thể nào cứu được ngươi nữa!"
Đây chẳng khác nào là chiêu xỏ lá (chơi xấu)!

Khoé miệng Đỗ Tố Nhiên giật một cái, cảm thấy tiểu công chúa lại hung hăng càn quấy, thật sự khiến người ta đau đầu.
Trước đó còn lo lắng cho nàng, sợ nàng bị thiên hậu trách phạt a?
Bị ép vào đường cùng, Đỗ Tố Nhiên đành phải khéo léo nói: "Ý của thần chính là, vì điện hạ là tôn nữ độc nhất của Thiên Hậu, cho nên mới được người yêu thương..."
"Mẫu hậu đương nhiên thương yêu bản cung nhất rồi!" – Thái Bình công chúa kiêu ngạo nói.
Đỗ Tố Nhiễn thấy nàng vẫn không hiểu chuyện, liền quyết tâm, âm thanh hạ thấp xuống: "Nếu như Thiên Hậu không còn là Thiên Hậu, điện hạ sẽ như thế nào?"
Giọng nói nữ tử, do dự tại khoảng không trong đại điện.

Thanh điệu tuy không lớn nhưng lại tựa như tiếng vọng hồng chung (chuông lớn), vang vọng tận tai Thái Bình công chúa, dư âm không dứt.
Nếu mẫu hậu không còn là...
Bờ môi Thái Bình công chúa khẽ run lên, lúc này đã không còn huyết sắc.
Nghĩ đến chuyện xảy ra với hai nữ nhi còn lưu lại của Tiêu Thục phi, Nghĩ Dương tỷ tỷ và Cao An tỷ tỷ, các nàng, sao lại không phải là công chúa tôn quý?
Thế nhưng, các nàng không được mẫu thân che chở, cho nên mới lạc trôi một đời như thế?
Nói rộng ra, đừng nói chi là công chúa, ngay cả hoàng tử thì lại thế nào?
Ngẫm nghĩ tới Thái tử Lý Trung từng bị phế, không có ai che chở, hắn ra sao?
Thái Bình công chúa từ lúc chào đời tới này, đây là lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng cảm giác nguy hại kinh khủng này.
Đỗ Tố Nhiên biết rõ, tiểu công chúa bất quá sẽ chỉ bị xốc lên một góc sự thật mà thôi, tương lai, sẽ càng có nhiều thực tại tàn khốc hơn chờ đón nàng đi đối mặt.
Con cháu Thiên gia, cả một đời đã bị chú định không thoát khỏi sự tra tấn của quyền lực cùng dục vọng.
Hoặc là ngay cả khi đạt được những thứ đó, hoặc là bọn họ trở nên thân bại danh liệt, thậm chí ngay cả bản thân, con cháu đời đời cũng không có được kết thúc yên lành.
"Thần cáo lui." – Đỗ Tố Nhiên thấp giọng nói, chậm rãi lui ra khỏi Phối điện.
Đỗ Tố Nhiên hiểu rõ, nói nhiều không cần mình nói, rất nhiều chuyện cũng không cần mình làm, Thái Bình công chúa cần có đủ không gian thời gian để chậm rải trải nghiệm.
Thái Bình công chúa đủ thông minh, nhất định có thể làm được.
- -----------
Sau khi Uyển Nhi trở lại Học cung, nàng không vội vã đi lấp đầy cái bụng đói xẹp lép.

Chuyện đầu tiên chính là trở về bẩm báo Quách sư phó, nói cho Quách sư phó biết mình đã đem Phật kinh đưa tới Tĩnh An cung, đồng thời hướng Quách sư phó nhận lỗi.
Uyên Nhi càng lúc càng rõ ràng, trong thâm cung này phải làm sao mới có thể hảo hảo sống tốt.
Toà thâm cung này, tựa như không có người tốt, người tốt ở chỗ này cũng sống không nổi.

Nơi đây chỉ thích hợp dành cho những người đủ thông minh, khéo léo mới có thể sinh tồn được.
Đương nhiên, đủ thông minh không có nghĩa là "hơi thông minh", "hơi thông minh" sớm muộn gì cũng bị người khác hãm hại.
Chỉ có thể để người khác ý thức được mình là loại người có thể tin tưởng, không phụ lòng vài người có thiện ý đối đãi với mình, như thế con đường phía trước mới có thể càng chạy càng rộng được.

Nếu xét ở đời trước, cái này gọi là "nhiệm vụ sếp giao, nhất định phải đạt thành quả." Như thế cấp trên mới cảm thấy mình là người đáng tin, lúc đó mới có thể uỷ thác trách nhiệm cho mình.
Quả nhiên, Quách Thông nghe Uyển Nhi kể lại sự tình, thoả mãn âm thầm gật đầu.
Bất quá, lão cũng chỉ nghĩ rằng Uyển Nhi là một thiếu nữ tâm trí chưa thành thục, để phòng ngừa nàng trở nên ngạo mạn đắc ý, trên mặt Quách Thông không thể hiện nửa điểm tán thành, ngược lại còn giáo huấn cho Uyển Nhi vài câu vì giữa buổi học lại thất thần lơ đãng.
Uyển Nhi đàng hoàng nhận thụ giáo.
Nàng biết Quách sư phó đang muốn tốt cho mình.
Ai cũng không nghĩ ra, trong thân thể của tiểu nữ mười bốn tuổi này, thật ra lại là thần hồn của một người trưởng thành.
Hai đời lại tồn tại cùng một chỗ, nàng đã nhanh chóng sống được bốn mươi năm...
A? Vị Võ Hoàng Hậu kia, rốt cuộc đã bao nhiêu tuổi rồi?
Vấn đề này lại nặng nề xuất hiện trong đầu Uyển Nhi.
Trong dòng chính sử quen thuộc kia, lúc Thượng Quan Uyển Nhi mười bốn tuổi được Võ Hậu xem trọng tài năng học vấn, giữ lại bên cạnh làm nữ quan.
Mà trong thời điểm này, nếu Võ Hoàng Hậu không khám phá ra nàng, Uyển Nhi nàng sẽ phải vượt qua mười bốn tuổi!
Thế nhưng, ai lại quy định, Võ Hậu nhất định phải khai thác tài năng của nàng đâu?
Nhất thời Uyển Nhi bị ý nghĩ này của mình đánh cho tiêu tán.
Bất luận trong lòng sa sút thế nào, thời gian nên qua sẽ phải qua, tiền đồ còn tranh thủ được thì cứ tranh thủ!
Sớm ngày hôm sau, Uyển Nhi đã chuẩn bị tinh thần đi Học cung.
Không ngờ chính là, Quách An lại giao cho nàng một cái túi vải bọc nhỏ, nói "Cha phân phó", như cũ giao cho Uyển Nhi đưa đến Tĩnh An cung.
Uyển Nhi không nói gì, chỉ nhìn nhìn túi vải nhỏ kia, thực sự không rõ Quách sư phó cùng với vị Tĩnh An cung kia đang đánh trận bí hiểm gì.
Chẳng lẽ hôm nay nàng vẫn phải đi tới chỗ bị vị bà bà kia cầm cuốc đuổi đi, tiếp tục bị quở trách "Nơi này không chào đón họ Thượng Quan" a?!
Không còn cách nào khác, Uyển Nhi đành phải mang theo túi vải nhỏ lên đường.
Trước lạ sau quen, lần này nàng biết đường đi, cho nên đi nhanh hơn một chút.
Mắt thấy Tĩnh An cung cách đó không xa, bên trong u tĩnh kia đột nhiên vọng tới một loạt tiếng bước chân.
Uyển Nhi nghiêng tai nghe ngóng, là từ phía sau nàng truyền tới.
Trận bước chân kia rất chỉnh tề, cũng rất tốc hành.
Uyển Nhi ý thức được đây là loại âm thanh gì, lo sợ không yên, chớp mắt một cái, sau đó vội vàng lui bước về sau, nhường đường đi.
Thoáng nhìn, nhận ra đó là nghi trượng của Hoàng hậu, cùng đội ngũ cung nhân chỉnh tề đi cạnh, Uyển Nhi thầm than kêu khổ ——
Aiyô, cái mệnh này của nàng là loại gì a!
Hai ngày liên tiếp, tuần tự đều gặp hai cái nghi trượng của mẹ con nhà này!
Uyển Nhi cũng không cảm thấy rằng Võ Hoàng Hậu trước mắt sẽ ứng phó tốt hơn so với nữ nhi của nàng ấy!
- ------------
A Chiếu tới ~~~.