Sáng hôm nay trời quang mây tạnh, không một gợn mây, sau khi ngủ một mạch say như chết tới sáng, lúc mơ mơ màng màng tỉnh dậy, tôi chợt phát hiện “dưới rốn hai tấc” có gì đó không đúng. Định thần nhìn lại thì cơn buồn ngủ cũng bay mất luôn.
M... Máu! Rất nhiều máu! Một vệt máu kéo dài từ nệm giường đến trên người tôi, mà điều khiến tôi dựng tóc gáy nhất là, hình như... chúng chảy ra từ... phía dưới...
Thiên aaa! Lẽ nào.... Σ( ° △ °|||)
... tôi bị bệnh nan y?!
Nhưng có loại bệnh nan y nào lại có triệu chứng chảy máu ở hạ thân sao? Ách... Được rồi, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là... Tôi còn chưa có sống đủ aaa!!!
Nhưng dù có giãy giụa thế nào thì cũng không thể thay đổi được sự thật, sau hơn một canh giờ nằm trên giường làm công tác tư tưởng, trong lòng tôi vẫn chỉ có một ý nghĩ: mình sắp chết, mình sắp chết, mình sắp chết, mình sắp chết, mình sắp chết,... tuần hoàn đến vô tận.
Có điều Đoạn Anh Tử tôi là một đứa trẻ ngoan, tôi từng nghe sư phụ nói, sinh ra trong chính phái, lúc lâm vào tình cảnh nguy khốn thì có chết cũng phải chết một cách xứng đáng, lưu danh cho hậu thế sau này. Vì vậy, tôi quyết định bỏ hết mấy suy nghĩ chán ghét thế sự không có chí tiến thủ của mình, bắt đầu nghiêm chỉnh học cách làm một “quân tử”.
Sau khi thông suốt, tôi liền tự hào vỗ vỗ ngực mấy cái. Đúng vậy, nam tử hán đại trượng phu, có gì mà phải sợ chứ! Chẳng qua lỡ tay vỗ quá mạnh, khiến tôi bị sặc nước bọt một hồi lâu. Khụ, tự làm tự chịu!
Tôi rửa mặt thay quần áo rồi bước thấp bước cao lên lớp. Ài, đừng hỏi tôi tại sao vừa mới củng cố niềm tin xong giờ lại cả người lại mềm oặt như sợi bún thế này, nhìn vị phu tử (thầy giáo) nói đến “mưa xuân phơi phới” trước mặt, tôi cảm thấy mình còn sống đến giờ đã là may mắn lắm rồi.
Đương lúc lạc vào “ma trận” của phu tử, một tiếng quát như sấm giữa trời quang làm tôi giật bắn mình: “Lục Đại Hữu, trò lại lén lút làm gì đó? Đừng tưởng ta không biết, mau giao ra đây nhanh lên!” Thì ra ông ta đã đi đến trước bàn Lục sư đệ từ bao giờ, quắc đôi mắt ti hí ra vẻ nghiêm khắc nhìn sư đệ.
Lục Hầu Nhi thậm thò thậm thụt, cuối cũng mới chìa ra một quyển sách, phu tử chẳng nói chẳng rằng hung hăng giật ngay lấy, không cẩn thận làm cho mấy trang sách xổ ra. Tôi choáng, té ra là một quyển Đông cung đồ. Kẻ nằm dưới nam có, nữ có, lại còn không che nữa chứ! Thằng nhóc này đúng là khẩu vị nặng!
Phu tử ném quyển sách trên tay lên bàn đánh “bốp” một cái rõ to: “Lục Đại Hữu! Trò rửng mỡ đến thế cơ à? Ngồi trong giờ học không chăm chú nghe giảng mà lại đi xem cái loại... cái loại... này. Được rồi, tôi thấy nếu trò đã ngứa đòn đến như vậy, chi bằng tan học trò đến Tàng Thư Các đem tất cả các thi thư trong đó đều sao lại một bản cho tôi!”
Ha ha, mọi người không biết vẻ mặt của Lục Hầu Nhi lúc đó “táo bón” như thế nào đâu!
Cuối giờ học, cậu ta ném giấy cho tôi: “Đại sư ca, huynh nói xem chúng ta có phải là huynh đệ ra vào có nhau, đồng sinh cộng tử không?”
Tôi cười thầm, thằng nhóc đang toan tính cái gì mà tôi không hiểu thì đúng là không có não: “Ai da, câu hỏi này khó quá, tiểu huynh xin thua, hay để huynh thỉnh giáo phu tử vậy?” Rồi ném trả lại.
Rất nhanh đã có hồi âm: “Sư ca, sao huynh có thể như vậy chứ? Nhớ năm xưa huynh đệ chúng ta #$%@&%#&” (Những kí hiệu trên dùng để thay thế cho vô số từ khoa môi múa mép của Lục Đại Hữu bạn học)
Mặt tôi vẫn tỉnh bơ: “Lục sư đệ, không phải ta không muốn giúp đệ, nhưng hôm nay ta đã trót hẹn thi thả diều cùng tiểu sư muội rồi. Ta mà thất hứa thì dù có là thiên hạ đệ nhất mỹ nam cũng bị chém thành đầu heo á!” Há há, Lục Hầu Nhi, đệ không vào địa ngục thì ai vào địa ngục~?
Lục Hầu Nhi khinh bỉ ném cục giấy vào mặt tôi: “Trọng sắc khinh bạn!”
Cuối cùng, Lục sư đệ chiêm nghiệm được một điều: Là huynh đệ với nhau thì phải có phúc cùng hưởng, có nạn... tự gánh, còn ý định trở thành “quân tử” của tôi cũng bị bóp nát ngay từ trong trứng nước. Haizz, vẫn là “tiểu nhân” thoải mái hơn~.
......
Đêm, bụng tôi không hiểu sao lại âm ỉ đau, khiến tôi cứ lăn qua lộn lại trên giường mãi không ngủ được, đành lồm cồm bò dậy rót ly trà lạnh, có điều uống xong lại càng khó chịu hơn. ~(T ^ T)~
Đúng lúc đó cửa sổ đột nhiên bật ra, một bóng dáng nhanh thoăn thoắt nhảy vào. Khoé miệng tôi giật giật: “Tiểu sư muội, sao muội lại đến đây?” Hơn nữa còn không đi cửa chính mà thích nhảy cửa sổ nữa chứ...
Tiểu sư muội giật luôn ly trà trong tay tôi: “Sao? Chẳng lẽ muội không tới được à? Hay huynh đang lén lút âm mưu chuyện gì không muốn để muội biết?”
“Ách, ta không có ý đó. Chỉ là... đêm khuya thanh vắng, sư muội phá cửa tới thăm... không phải là muốn... trộm hoa cướp ngọc chứ?”
Ngay sau đó tôi hoa hoa lệ lệ bị phun nước trà vào mặt. Tôi vẫn thản nhiên: “A, sư muội không cần lo lắng, mặc dù thường ngày tiểu huynh lãng tử đa tình, nhưng thực ra chỉ một lòng với tiểu sư muội. Nếu muội vẫn thấy không yên tâm... Không sao, tiểu huynh cho muội trộm!” Nói đoạn ưỡn ngực làm bộ muốn cởi áo.
Tiểu sự muội thẹn quá hoá giận (?) ném cái lư hương về phía tôi: “Khốn kiếp, tên tiểu bạch kiểm kia, huynh nói thêm câu nữa có tin ta biến huynh thành thái giám không?!”
Tôi vội nghiêng người né: “Ấy, tiểu sư muội, muội đừng manh động, tiểu huynh nói giỡn thôi mà! Được rồi đừng náo nữa, bây giờ ta không có sức chơi cùng muội a!” Bụng tôi sau mấy cử động mạnh hình như càng đau hơn rồi.
Tiểu sư muội vội chạy đến đỡ tôi: “Đại sư ca, huynh không sao chứ? Đã không khoẻ lại còn không nói sớm. Đi, muội đưa huynh đến chỗ phụ thân”.
Tôi định nói không cần, vì đến đó thế nào sư phụ cũng bốc cho tôi mấy bao Hoàng Liên đắng ngắt, nhưng nàng đã liếc xéo tôi: “Đừng có lằng nhằng, nếu không huynh thực sự sẽ trở thành thái giám, ngay và luôn!”
“...” Được rồi, mặc dù không biết thái giám và người thường có gì khác biệt, nhưng bản năng sinh tồn nói cho tôi biết: Muốn sống thì nên câm miệng.
......
Sau khi bắt mạch xong, mi tâm sư phụ nhăn tít lại đến nỗi kẹp chết được cả ruồi, tôi nuốt nuốt nước bọt, xem ra là bệnh nan y thật rồi. Lại đợi một hồi lâu, sư phụ cuối cùng cũng lên tiếng: “Phu nhân, nàng lại đây ta có chuyện cần nói. Còn San nhi, ở đây không có chuyện của con, mau về phòng đi”.
Tiểu sư muội “dạ” một tiếng rồi bĩu môi đi ra ngoài, sư phụ nói vọng theo: “Đi thẳng về phòng, cấm được nghe lén!”
Đợi khi trong phòng chỉ còn lại ba người, sư phụ lạnh lùng nhìn tôi chằm chặp: “Anh nhi, con không có gì muốn nói với ta sao?” Nghe ngữ điệu này, hình như lão nhân gia người đang tức giận thì phải?
Tôi hơi chột dạ: “Nói gì cơ ạ? A, sư phụ, có phải bệnh tình của con nặng lắm không?”
Đột nhiên, sư phụ đứng bật dậy, đùng đùng nổi giận: “Đến nước này rồi mà còn không chịu nói thật? Phải đợi ta đuổi ngươi khỏi Hoa Sơn mới vừa lòng phỏng?”