[Đồng Nhân Slam Dunk] Yên Lặng Gặp Lại Anh

Chương 9

Ngày hôm sau tôi về nhà cũ một chuyến, đem chuyện từ chức nói cho mẹ tôi biết.

“Về sau con định thế nào ?” Bà hỏi.

“Con muốn bắt đầu học vẽ một lần nữa.”

“Thật sao ? Tốt quá rồi ! Ai-chan có thể cầm bút vẽ lên lần nữa, Suteko trên trời có linh thiêng nhất định cũng rất vui mừng.”

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía tấm ảnh chụp cha tôi để trên bàn, lúc đó ông vẫn còn rất trẻ và đẹp trai.

“Đúng rồi, mấy ngày trước Yoshino đến thăm mẹ, con còn nhớ Yoshino không ? Cậu bé trước kia học vẽ cùng con, bây giờ cậu ấy đang ở Pháp, đã trở thành một họa sĩ vô cùng thành công rồi, không hề kém cha con năm đó đâu.”

Tôi nghĩ hơn nửa ngày, Yoshino à, cậu nhóc trước đây thường xuyên bị tôi bắt nạt, là một tên nhóc thích khóc nhè như con gái, lúc vẽ nhất định sẽ vụng về quệt màu lên mặt.

Cho nên nhiều năm sau tôi gặp lại cậu ta, câu đầu tiên tôi nói với cậu ta là : “Ấy, không ngờ trên mặt cậu lại không có màu vẽ kìa.”

Cậu ta cười dịu dàng : “Nakamori vẫn kiêu ngạo như vậy, không thay đổi chút nào.”

“Nakamori không cho phép làm càn, đừng quên bây giờ con là trợ thủ của Yoshino.” Mẹ gõ đầu tôi một cái.

“Dựa vào cái gì chứ, trước kia cậu ta còn là sư đệ của con đấy.” Tôi tức giận bất bình nghĩ, trước kia cậu ta còn không vẽ đẹp bằng con đâu.

“Để Nakamori Ai cậu theo tôi học vẽ tôi cũng thấy rất áp lực đó.” Vẻ mặt cậu ta tuyệt đối không giống “rất áp lực”.

“Khi nào thì cậu chuẩn bị về Pháp ?” Tôi hỏi.

“Cậu không nói tôi cũng quên mất, bên kia vừa gọi đến, có tình huống khẩn cấp cần tôi về xử lý, cậu chuẩn bị hành lý đi, ngày kia chúng ta khởi hành.”

“Ngày kia ?”

“Sao vậy ? Cậu bận việc ?”

“Ừm…tôi…”

Mẹ ngắt lời tôi : “Con thì có việc gì chứ, Yoshino sắp mở triển lãm tranh rồi, con cũng tận dụng cơ hội này luyện tập một làn đi.”

Về đến nhà, tôi vừa thu dọn đồ đạc vừa xoắn xuýt một vấn đề – tôi có cần gọi gấp cho Rukawa một cuộc điện thoại không ?

Trong đầu tôi hiện ra hai Nakamori, hai người bọn họ đứng hai bên ván cờ.

Nakamori số 1 nói : “Sao có thể không chào từ biệt đã đi chứ, gọi điện thoại hẹn anh ta ra gặp mặt đi, cô không muốn gặp anh ta sao ? Rõ ràng trong lòng cô rất muốn mà !”

Nakamori số 2 lập tức phản bác : “Làm ơn đi, gặp cái gì mà gặp ! Gặp rồi thì làm sao ? Mau chặt đứt phần tình cảm phi thực tế này rồi quay trở lại hiện thực đi !”

“Phải làm theo trái tim của mình, cẩn thận về sau cô sẽ hối hận !”

“Phiền cô tỉnh táo giùm chút ! Hai người vốn không thể nào đến được với nhau đâu ! Cô cũng không phải là đứa trẻ lên ba, chẳng lẽ còn muốn tin vào chuyện cổ tích sao ?”

Nakamori số 1 tung đòn sát thủ : “Này ! Nakamori, đây cũng là cô sao ? Muốn làm gì thì làm cái đó ! Cô lề mề như vậy từ khi nào ?”

Đúng vậy ! Đây còn là tôi sao ? Gọi điện thoại xin lỗi nói cho anh ta biết tôi không thể tới xem trận đấu của anh ta cũng không chết mà ! Tôi hùng dũng oai vệ đứng lên vọt về phía điện thoại, nhấn xuống dãy số tôi đã thuộc làu từ lâu, nhưng một giây cuối cùng, tôi lại dừng lại.

……

Nếu anh ta nghe thấy tôi không thể tới, lại chỉ nói : “Ồ, được rồi, không sao đâu.”

Nếu anh ta nghe thấy tôi phải đi, lại chỉ nói : “Ồ, vậy sao, hẹn gặp lại.”

Thế thì tôi phải làm sao bây giờ ?

E rằng tôi sẽ càng đau lòng hơn, so với việc hối hận trong tương lai, chỉ sợ cảm giác tình cảm của mình bị khinh thường này sẽ càng làm tôi không chấp nhận nổi.

Tôi đang nghĩ đến đó, đầu bên kia điện thoại bỗng vang lên tiếng nói : “Alo ?”

Tôi ngẩn ra, hận không thể đâm đầu vào tường, từ lúc nào đã không cẩn thận nhấn phím quay số rồi ?

“À, ừm. tôi là Nakamori…” Tay tôi lo lắng cầm lấy dây điện thoại.

“Cô Nakamori à, Rukawa đang tập bóng, cô có chuyện gì sao ?”

Nhận điện thoại là Ozawa.

“À, thôi bỏ đi, xin lỗi vì đã làm phiền.” Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi trong lòng.

“Tôi sẽ nhắc cậu ta đợi lát nữa gọi điện lại cho cô.”

“Không, không cần !” Tôi thốt ra.

“Không cần phải gọi lại cho tôi đâu, cứ như vậy đi, tôi cúp máy trước.”

Cũng không chờ Ozawa nói nữa, tôi cuống quít cúp điện thoại, nhưng tôi vẫn đứng ngồi không yên, tôi phát hiện tay mình không ngờ lại đang run, mặc kệ tôi đang làm gì, lực chú ý đều đặt lên chiếc điện thoại nho nhỏ kia, thoáng có chút động tĩnh, tôi đã như đứng đống lửa ngồi đống than, lại là một đêm không ngủ, điện thoại cũng không vang lên tiếng chuông nào, tôi không biết mình đang sợ hãi cái gì, hoặc là đang chờ mong cái gì, nhưng tôi không kịp làm rõ cảm xúc phức tạp này rốt cuộc có nghĩa là gì, ngày hôm sau đã cùng Yoshino bước lên chuyến bay tới Pháp.

Cho đến khi loa phát thanh yêu cầu tắt di động, tôi cũng không nhận được cuộc gọi của Rukawa.

Lúc máy bay cất cánh lên trời, bỗng nhiên tôi nhớ tới một câu trong cuốn tiểu thuyết nào đó của Charles Dickens[1], ông nói tình yêu trưởng thành, sự tôn trọng, lòng chung thủy sẽ không dễ dàng biểu hiện ra ngoài, nó trầm thấp và khiêm tốn, nhượng bộ và ẩn giấu, chờ đợi tiếp nối chờ đợi.

Tôi cười khổ một cái, nhắm mắt lại, bắt mình chìm vào giấc ngủ.

Gần như tất cả mọi người đều nói, Paris là một thành phố lãng mạn và xa hoa.

Tôi không thích những thứ gì đó quá vật chất, thế nên sau một năm ngây người ở Paris, tôi quyết định chuyển về thị trấn Amboise[2], nơi đó là chỗ ở cũ của Da Vinci, là một thị trấn nhỏ yên tĩnh và dễ chịu, đầu năm khi tôi đi du dịch, vốn chỉ muốn ở đó vài ngày rồi đi, nhưng đến đó lại thấy không còn muốn đi nữa, thế là tôi dành hết số tiền còn lại thuê một ngôi nhà, quyết định ở lâu dài.

Yoshino đến giúp tôi chuyển nhà, cậu ta vẫn rất chăm sóc tôi, về lĩnh vực mỹ thuật cũng dốc lòng chỉ dạy, tuy rằng tôi đã bỏ dở rất nhiều năm, nhưng may là năng khiếu của tôi vẫn còn, cậu ta đã chính thức tuyên bố không cần tôi làm trợ thủ nữa, bởi vì “lấy trình độ bây giờ của Nakamori thì sớm muộn gì cũng có một ngày cậu vượt qua tôi.”

Sau khi thu dọn xong mọi thứ, cậu ta rút một bức tranh ra. Đó là bức tranh tôi đã tùy tiện vẽ khi tỉnh lại vào đêm hôm qua, thứ tôi đã gặp trong giấc mơ.

Cậu ta nhìn bức tranh kia, tự đáy lòng tán thường : “Nakamori, quả thật cậu không nên đi làm phóng viên gì đó, cậu vốn chính là một họa sĩ thiên tài.”

Chính giữa bức tranh kia là hình một con cáo được vẽ bằng chì than.

Lại còn là một con cáo rất kỳ lạ.

Hùng tráng, chói mắt, cao ngạo, sắc bén, nhưng mà, ánh mắt nó lại dịu dàng như vậy. Vẽ ánh mắt nó tôi đã mất rất nhiều sức lực, để ánh mắt nó tỏa ra được tia sáng ấy, đó là ánh mắt vô cùng đơn thuần, vô cùng dịu dàng, ít có trên thế giới này.

“Nếu trên thế giới thật sự có người có được đôi mắt như vậy, nhất định người nhìn thấy cả đời cũng không thể quên.” Yoshino nói.

Tôi cười gật đầu: “Đúng vậy, là không thể quên.”

Yoshino đột nhiên nói: “Nakamori, không bằng tôi chuyển về sống cùng cậu đi.”

“Vì sao ? Cậu ở đây đang tốt sao lại muốn chuyển nhà ?”

Cậu ta hơi thất vọng nhìn tôi : “Tôi vẫn luôn thích cậu, không phải là cậu không biết chứ ?”

Bàn tay gập quần áo của tôi ngừng lại, tôi cũng không phải con ngốc, đương nhiên tôi có thể cảm giác được, nhưng mà…

“Cậu đã có người trong lòng rồi sao ?” Cậu ta hỏi.

Tôi gật đầu theo bản năng.

Một gương mặt bất ngờ hiện lên trong đầu tôi, đã qua hơn một năm rồi, sau khi tôi đi mà không tạm biệt cũng không có liên lạc gì với anh, không biết tên đó có tức giận không, nhưng lấy tính cách của anh, trong lòng chắc sẽ không có quá nhiều thay đổi, nói không chừng anh đã quên mất người tên Nakamori Ai này từ lâu rồi…

Tôi cười tự giễu.

Vừa tới mùa xuân, tôi chính thức chuyển nhà, Loire cách Paris khoảng hai giờ đi về phía Tây Nam, hàng xóm của tôi bà Bolton là một bà lão sống một mình, lúc tôi không có việc gì làm thường tìm đến nói chuyện phiếm với bà, bà là một người có khiếu nói chuyện hài hước, hơn 70 tuổi rồi nhưng ánh mắt bà vẫn rất minh mẫn.

Đúng là mùa xuân có khác, bao bọc bên ngoài ngôi nhà nhỏ của bà Bolton là một dãy hàng rào thấp bé, phủ đầy hàng rào là những khóm tường vi đủ màu sắc, trông chúng thật nổi bật trên nền thường xuân xanh mát. Sáng sớm tôi tỉnh lại vì ánh mặt trời, chuẩn bị dụng cụ vẽ rồi đi tới nhà bà làm khách, tôi giúp bà vẽ chân dung, bà mời tôi uống nước, tháng trước bà vừa đi du lịch Ấn Độ, mang về từ Assam[3]mấy gói hồng trà chính hãng.

Hôm nay bà mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, từ xa nhìn lại bà thật giống như một thân cây tràn trề sức sống.

“Hôm nay bà muốn tới nghĩa trang thăm Mike.” Bà vô cùng vui vẻ nói với tôi.

Mike là người chồng đã qua đời bốn năm trước của bà.

“Ông ấy nhìn thấy bà mặc váy mới nhất định sẽ rất vui vẻ.”

“Đương nhiên, bà mặc gì ông ấy cũng khen hết.” Bà nói rất tự hào.

Bà Bolton đột nhiên hỏi : “Ai-chan xinh đẹp như vậy vì sao lại không có bạn trai ?”

Tôi nghĩ một lát : “Có lẽ vì trước đây cháu đã quen một chàng trai rất không tồi, sau này cho dù là gặp ai trong lòng cũng sẽ vụng trộm so sánh người đó với anh ấy, so tới so lui, cuối cùng cháu vẫn cảm thấy anh ấy tốt hơn.”

“Vậy vì sao lại không ở bên nhau ?”

“Bởi vì anh ấy cách cháu quá xa.”

“Yêu xa à ?”

Tôi lắc đầu : “Không ạ, còn xa hơn điều đó nhiều.”

Người kia ư, dù là ai cũng không dám hy vọng xa vời có thể sóng vai với anh, người giống như anh, đứng quá xa sẽ không nhìn rõ, đứng quá gần cũng không thể nhìn rõ, bởi vì ánh sáng của anh quá chói mắt.

Bà mím mím môi, thất vọng nói như một đứa trẻ : “Đáng tiếc quá, vì sao cháu không thổ lộ với cậu ta ?”

Tôi nói : “Khác với người phương Tây, Nhật Bản là một dân tộc khá kín đáo, mọi người ở đây thường xuyên dũng cảm nói lớn câu anh yêu em, nhưng người Nhật Bản lại không như vậy, chúng cháu chỉ biết nói : Ánh trăng đêm nay thật đẹp.”

Đây là một điển cố, nghe nói Natsume Souseki[4] từng làm giáo viên tiếng anh ở trường trung học Ehime một thời gian. Có một ngày, học trò dịch “I love you” thành “Anh yêu em”, ông lắc đầu nói : “Người Nhật Bản sẽ không nói vậy.”

“Vậy phải dịch thế nào ạ ?” Học trò hỏi.

Ông trầm ngâm một lát : “Em nên dịch thành : Ánh trăng đêm nay thật đẹp.”

Những vì sao sáng rọi trên đường về nhà, ánh trăng phủ lên đường phố một lớp màn trắng ngần, chóp mũi thoang thoảng mùi hoa lê thơm ngào ngạt, tôi đi dưới đèn đường, đột nhiên rất muốn viết cho Rukawa một bức thư.

Tôi không có địa chỉ của anh, nhưng không sao, chỉ là tôi đột nhiên rất muốn làm chuyện này mà thôi, vì thế tôi tìm giấy và bút, ngồi xuống ghế gỗ dưới hàng cây viết thư cho anh.

“Chào Rukawa, thật mạo muội viết cho anh phong thư này.

Hy vọng anh còn nhớ tôi là ai, nếu anh quên, vậy cũng không sao, coi như là tôi tự nói một mình đi. [Nhưng nếu anh thật sự quên tôi thì tôi sẽ vô cùng vô cùng tức giận !]

Thật xin lỗi vì đã không đến xem trận đấu của anh, nhưng chắc là anh đã thắng rồi, năm trước là trận đấu thứ 100, vậy bây giờ là trận thứ bao nhiêu ? Tôi đang rất cố gắng đấu tranh vì ước mơ của mình, bây giờ mỗi ngày tôi đều sống rất vui vẻ, tới bây giờ tôi mới biết, thì ra khi được làm chuyện mình thich, con người ta dù mệt nhưng lại thấy hạnh phúc như vậy.

Tôi ở tại một thị trấn nhỏ của nước Pháp, chắc anh không tưởng tượng được bây giờ tôi rảnh rỗi thế nào đâu, mỗi ngày đều vẽ vời, trồng hoa, kết bạn, khác hoàn toàn với cuộc sống trước kia.

Bây giờ tôi đang ngồi trên một chiếc ghế dài ven đường viết thư cho anh, không biết là ai đã viết lên chỗ tựa lưng của ghế hai câu thơ:

When night is almost done[5]

And sunrise grows so near

Tôi cảm thấy hai câu thơ này thật hay, cho nên muốn tặng nó cho anh.

Thật ra tôi rất ít khi viết thư cho người khác, cũng không biết nên nói gì mới hay, mấy tháng nữa tôi sẽ tổ chức một cuộc triển lãm tranh ở đây, trong đó có một bức là vẽ cho anh, thật hy vọng anh có thể nhìn thấy nó.

Chúc hạ an.

Nakamori Ai.”

Sau khi ngừng bút, tôi lại nghĩ một lát, cuối cùng quyết định p/s thêm một câu : Rukawa, anh biết không, ánh trăng đêm nay thật đẹp.

……

Đêm đó sau khi trở về tôi nằm mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, có một con cáo chạy tới nắm lấy lỗ tai tôi : Này, gấu mèo ngốc, sao cô không trực tiếp nói cho tôi biết ?

Tôi lườm nó một cái : Hừ, còn lâu tôi mới chủ động nói, tôi là con gái cơ mà, tôi rất sĩ diện !

Cáo oán hận mắng : Ngu ngốc !

Lúc nó mắng tôi lông mi cong nhẹ lên, đầu nó ngẩng cao, vẻ mặt khinh thường, cực kỳ giống người nào đó.

Tôi tìm được hòm thư công cộng của anh ở trên mạng, người làm truyền thông đều biết hòm thư kiểu này vài năm cũng không thấy được mở ra xem một lần, tỷ lệ anh nhìn thấy nó rất xa vời, nhưng tôi vẫn gửi đi, không ôm hy vọng gì, chỉ đơn giản là muốn chuyện thì phải có đầu có cuối thôi.

Lúc tìm tin tức về anh tôi cũng nhìn thấy một tin tức : Rukawa bị bắt gặp đang hẹn hò với một cô gái thần bí, có tờ báo cho rằng cô gái ấy chính là Miyazaki Yuhi con gái rượu của tập đoàn tài chính Miyazaki, ngay sau đó ngày hôm sau cô Miyazaki lại xuất hiện ở nhà thi đấu cổ vũ cho Rukawa, mọi người đều đoán rằng chắc là bọn họ đang yêu nhau.

Tay tôi run lên, tắt trang web đi.

Tôi không nhịn được liếc một cái xem thường, hừ ! Yêu nhau ? Tên kia biết cái gì gọi là yêu sao ? Còn hẹn hò ? Người nói câu này không sợ làm mất không khí à ? Đại tiểu thư thì sao chứ ? Có thể chờ nổi anh ta tám tiếng không ?

Tôi lòng đầy căm phẫn nghĩ, không ngờ đã đem lời trong lòng nói ra : “Có gì đặc biệt hơn người ! Còn lâu tôi mới đau lòng !”

Bà Bolton hoảng sợ : “Ai-chan cháu nói gì vậy ?”

Tôi vội vàng tỉnh lại : “Dạ ? Không có gì, cháu đang nói, ách, hôm nay trà uống ngon lắm.”

“Hôm nay cháu không yên lòng chút nào.”

Tôi lập tức phủ nhận : “Không có đâu ạ.”

Bà bất đắc dĩ giơ cái cốc lên : “Còn nói không có, rõ ràng chúng ta đang uống nước trái cây !”

_______

Chú thích :

[1] Charles Dickens : Charles John Huffam Dickens, bút danh “Boz”, là tiểu thuyết gia và người chỉ trích xã hội người Anh. Ông đã tạo ra một số nhân vật hư cấu được biết đến nhiều nhất trên toàn cầu và được coi là người viết văn nổi tiếng nhất thời đại Nữ hoàng Victoria.

[2] Amboise : là một thị trấn trong tỉnh Indre-et-Loire, thuộc vùng hành chính Centre-Val de Loire của nước Pháp, có dân số là 11.457 người.

[3] Assam : là một bang Đông Bắc của Ấn Độ với thủ phủ là Dispur, một vùng ngoại ô của thành phố Guwahati.

[4] Natsume Souseki : là nhà văn cận-hiện đại lớn của Nhật Bản.

[5] When night is almost done/And sunrise grows so near : là hai câu thơ trong bài Life của nữ nhà thơ Mỹ nổi tiếng Emily Dickinson