[Đồng Nhân Slam Dunk] Yên Lặng Gặp Lại Anh

Chương 16

Còn gì cần nói nữa nhỉ ? Hình như đã hết rồi, tôi và Rukawa cứ tiếp tục sống cùng nhau như vậy, bình thản nhưng không nhàm chán, chúng tôi cũng thường xuyên đấu võ mồm, có lúc tôi còn bị anh làm tức giận chết khiếp.

Nói ví dụ như ngày sinh nhật tôi, anh xung phong nhận việc muốn đi nấu mỳ trường thọ cho tôi, làm sao tôi lại yên tâm về anh, nhưng không thể lay chuyển được. Chỉ có thể đặt tất cả nguyên liệu sắp xếp theo thứ tự ra trước mặt anh, dặn đi dặn lại, anh cũng rất mất kiên nhẫn đẩy tôi khỏi phòng bếp.

“Em đừng quan tâm, ngồi đợi anh ở nhà ăn.”

Tôi lo lắng đề phòng ngồi trước bàn ăn, không quá 10 phút sau chợt nghe thấy một tiếng nổ “oành”, tôi chạy vội tới phòng bếp, bên trong quả nhiên đã biến thành một đống lộn xộn, không ngờ lò vi sóng lại bị nổ, mỳ sợi rau dưa bắn tung tóe, Rukawa sầm mặt đứng giữa chúng.

Đúng ra tôi nên tức giận, nhưng vừa nhìn anh như vậy lại bật cười ra tiếng.

“Bây giờ làm sao đây, nguyên liệu đã bị anh làm nổ bay rồi, làm sao làm được mỳ trường thọ ?”

Tôi cố ý khó xử anh.

Anh suy nghĩ hơn nửa ngày, cuối cùng lấy từ trong tủ bát ra một gói mì ăn liền đưa cho tôi.

“Ăn cái này đi, dù sao cũng giống nhau.”

Xem như tôi thua anh.

Tôi đẩy anh đi : “Rukawa Kaede, về sau em cấm anh bước vào phòng bếp nửa bước.”

Tôi dọn dẹp rất lâu, xong xuôi tất cả mới đun một ấm nước, bỗng nhiên ý thức được tại sao Rukawa lại yên lặng thế nhỉ, chẳng lẽ đang ngủ ? Tôi ló đầu ra nhìn anh.

Người này đang ngồi xổm trước máy hát loay hoay không biết đang làm gì.

Tôi nhẹ nhàng bước qua, phát hiện anh đang cầm trong tay một đĩa nhạc.

Nhìn có vẻ quen mắt.

“Thì ra thứ anh đang nhìn trong tấm ảnh chính là đĩa nhạc này à ?”

Tôi nhớ ra rồi, trong tấm ảnh bị đưa lên trang nhất của chúng tôi, đĩa nhạc Rukawa đang cầm trong tay chính là cái này.

Ngày đó sau khi chúng tôi ăn tối xong, lúc về có đi ngang qua một gian hàng bán đĩa nhạc cũ, bỗng nhiên anh kéo tay tôi đi vào, lúc ấy tôi buồn ngủ muốn chết lại bị anh kéo đi, tới hôm nay mới phát hiện thì ra anh đã mua tuyển tập những ca khúc của The Carpenters.

Tôi rất kinh ngạc cầm đĩa nhạc kia lên : “Sao anh lại muốn mua đĩa nhạc của The Carpenters ? Họ là ban nhạc em thích nhất hồi đại học đấy !”

Rukawa gật đầu nói: “Anh biết.”

“Hừ, em không nói cho anh làm sao anh biết được.”

Anh cố chấp cường điệu : “Anh biết mà.”

“Được rồi được rồi, anh biết.”

Tôi không tranh cãi với anh, bỏ đĩa nhạc vào trong máy hát.

Giai điệu quen thuộc vang lên, trong nháy mắt tôi như trở về thời sinh viên của mình, khi đó tôi còn nhỏ, có rất nhiều ước mơ bao la hùng vĩ, không hiểu nhiều lắm về thế giới bên ngoài, còn chưa gặp được người tôi yêu nhất này.

Tôi nhìn về phía Rukawa, anh đưa lưng về phía tôi đứng trước cửa sổ, ngoài cửa sổ lúc này đã tràn ngập ánh đèn neon, anh đứng giữa khoảng giao nhau của ánh sáng và bóng tối, bóng dáng cao lớn mà dày rộng, anh giống như một ngọn đèn vững vàng khiến tôi không cần lo lắng nếu chẳng may bóng tối có ập đến, sự kiên định của anh sẽ làm người ta an tâm trong nháy mắt.

Anh bỗng xoay người, nhìn tôi, vươn một bàn tay về phía tôi.

“Sao vậy ?”

Anh không nói lời nào, dắt tôi vòng qua trà kỷ, áp sát vào tôi, một tay ôm thắt lưng tôi, một tay khác cầm lấy tay tôi.

“Nhảy thôi.” Anh thấp giọng nói.

Máy hát vừa hay phát lên bài hát tôi thích nhất [Close to you]

Why do birds suddenly appear

every time you are near

just like me they long to be close to you.

Why do stars fall down from the sky

every time you walk by

just like me, they long to be close to you.

……

Tuyết lẳng lặng rơi ngoài cửa sổ, phòng bếp vang lên tiếng nước đun sôi, dưới ngọn đèn ấm áp mờ nhạt, Rukawa ôm tôi, chúng tôi lẳng lặng ôm nhau trong tiếng nhạc, đáy mắt anh như hồ nước mùa thu, gợn sóng lấp lánh, tôi tựa đầu vào ngực anh, giờ phút này, trong khoảnh khắc này, tôi chắc chắn như vậy, thế giới này to lớn như vậy, tôi đã tìm được anh ở bên tôi cả đời.

Tôi cười nhẹ : “Không ngờ lại là anh, Rukawa.”

“Sao cơ ?”

Tôi ngẩng đầu lên : “Trước kia em vẫn cảm thấy đời trước chúng ta nhất định là kẻ thù.”

“Ồ ?” Anh nhíu nhẹ mày.

Tôi đan từng ngón tay vào tay anh : “Anh xem, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau em đã bị rơi xuống nước, lần thứ hai gặp thiếu chút nữa em bị giẫm chết, lần thứ ba em bị tát một cái mà anh cũng bị thương, vất vả lắm trong một năm không gặp mọi người đều bình an vô sự, kết quả sau khi đoàn tụ lập tức bị nhốt trong núi tuyết.”

Anh rất phối hợp hỏi : “Vậy phải làm sao bây giờ ? Đã kết hôn mất rồi.”

Tôi nhịn cười : “Không sao, em đã nghĩ tới điều này rồi, hôn nhân hạnh phúc chính là ẩn số của con người, cho nên chúng ta nên kết hôn với kẻ thù – vừa hoàn thành việc lớn của đời người, vừa báo thù được thành công, một mũi tên trúng hai đích.”

“Ngốc ngếch”, anh mắng, nhưng khóe miệng lại cong lên tươi cười.

Tuyết ngoài cửa sổ phủ lên toàn bộ thành phố một tấm thảm trắng tinh, bây giờ nhớ lại, lần đầu tiên tôi và anh gặp nhau cũng là dưới một buổi đêm tuyết rơi thế này.

Tôi tựa vào vai anh, bỗng nhiên than thở : “Rukawa, nếu ép em phải nói đời này có gì em tiếc nuối nhất, chính là việc không thể gặp anh sớm hơn một chút.”

Anh dừng lại, không ngờ khuôn mặt lại xuất hiện nét đỏ ửng khả nghi.

Tôi quyết định được nước lấn tới, ôm cổ anh, ghé sát vào tai anh nói : “Có một câu, em vẫn muốn nói với anh.”

Đôi mắt đen láy của anh nhìn tôi, chờ đợi câu tiếp theo.

Bỗng nhiên tôi nhìn về phía ngoài cửa sổ, cười nói với anh : “Rukawa, anh xem, ánh trăng đêm nay thật đẹp.”

Anh sửng sốt, hơn nửa ngày mới hỏi : “Có ý gì ?”

Tôi cố ý trêu anh : “Chính là ý này.”

Anh hơi buồn bực : “Trước kia khi nhìn thấy bức thư đã muốn hỏi em rồi, rốt cuộc có ý gì ?”

“Không hiểu thì thôi.”

“Này, em giải thích rõ ràng.”

“Tự mình hiểu đi.”

“Em mau nói.”

“Về sau em sẽ nói.”

“Sau là khi nào ?”

“Sau khi già.”

“Ngốc nghếch !”

“Yên tâm đi.” Tôi ôm anh.

“Cuộc đời còn dài như vậy, em sẽ chậm rãi giải thích cho anh.”

……