Ngọt ngào không được
vài ngày, chúng ta phải về nước. Hiện giờ hai nước vẫn còn đang trong
trạng thái đối địch, nếu hai chúng ta muốn từ nay về sau ở bên nhau thì
phải thay đổi tình trạng này. Cách ngôn nói, không có địch nhân vĩnh
viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Đối với điểm ấy, ta thật ra không thấy
lo lắng. Chỉ cần Izumin có thể khiến sắc quỷ lão ba kia nói thông, hủy
bỏ hiệp ước với Atsiria vô dụng kia, rồi đưa đến Ai Cập một minh ước thư hòa giải. Tin tưởng Ai Cập sẽ đồng ý. Dù sao, bớt một địch nhân, thêm
một bằng hữu bao giờ cũng tốt hơn. Hơn nữa, ta còn có thể ám bang nghĩ
kĩ
Romeo, sao chàng lại là Romeo. Nghĩ đến cái lời kịch kia, ta
đột nhiên rùng mình một cái. Nếu lúc trước, ta tùy ý Ari xử lý Mitamun,
thì hiện tại Izumin tám phần sẽ đứng ở ban công Ai Cập mà bi ai hát lên
“Juliet, sao nàng lại là Juliet” đi. Làm việc gì cũng nên lưu lại đường
sống, lời cổ nhân nói quả nhiên rất đúng, rất sắc sảo. Asisu chính là
không hiểu điểm ấy nên mới đem bản thân đẩy vào vạn kiếp bất phục
Chúng ta ở bên nhau y như đang trong tuần trăng mật vậy, muốn chúng ta tách
ra thật sự rất khó khăn. Né tránh mọi người, ta trở lại bên người
Izumin, thưởng thức mái tóc bạch nguyệt thật dài của hắn. Cả mái tóc
cùng thanh chủy thủy trên đó bị ta cởi bỏ hết xuống, rồi lại đeo lên.
Lại cởi bỏ, lại đeo lên. Khi ở bên Izumin, hắn cực kỳ dễ chịu, trừ bỏ
khi làm công sự ra thì ngay cả nói chuyện cũng không nhiều, luôn dùng
ánh mắt nuông chiều nhìn ta.
“Ta muốn uống nước” Nước ngay bên cạnh, hắn cầm lên rót cho ta
“Ta muốn ăn cơm” Izumin chớp chớp lông mi dài. Đó là cái gì?
“Ngươi sao không nói chuyện với ta?” Bị hắn cáu kỉnh quen rồi, ta càng không
thể thích ứng nổi bộ dáng chiều chuộng này của hắn. Một phen kéo kéo lấy tóc của hắn, giương mặt mình lên nhe răng trợn mắt nhìn hắn. Izumin vẫn cười cười. Rất kỳ quái nha, vì sao trong nguyên tác, hắn khi cùng Carol nói nói cười cười, còn có thể khiến nàng ấy phát điên. Nhưng đối với ta lại là bộ dáng vĩnh viễn bao dung thế kia? Phỏng chừng ở trước mặt
Mitamun hắn cũng như vậy, nếu không thì đã không thể dưỡng ra một cô
nàng kiêu ngạo cáu kỉnh duy ngã độc tôn
“Ngươi về sau chỉ có thể
sủng một mình ta” Nghĩ đến đây, ta có chút ghen tị. Cho dù là muội muội, ta cũng không muốn chia sẻ ngươi. Quyết mở miệng, trong lòng một thùng
dấm chua, vẫn còn có một Mira đang chờ đợi tình yêu của hắn cơ!
“Di? Trên mặt nàng sao lại có một điểm đen?” Thấy ta đột nhiên nhìn hắn bắn
ra tia lửa giận, Izumin trong ánh mắt hiện lên ý cười
“Có sao?” Ta nâng tay lên sờ loạn
“Sang bên trái một chút, một chút nữa. Chính chỗ đó, mạnh tay chút”
Bẩn này ở đâu ra a? Mà sao ta lau nửa ngày mà Izumin vẫn bảo là chưa sạch
Hắn vươn bàn tay to, nhẹ nhàng sờ làn da vì bị ta lau thô lỗ mà hồng hồng
“Vẫn chưa được, vẫn chưa được” Ta nóng nảy, vậy ngươi lau giúp ta nha!
Nếu không thì ta đứng dậy đi rửa mặt không thèm nhờ ngươi!
Izumin trong mắt ý cười càng sâu. Cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên chỗ mà ta chà xát đến đỏ hồng “Phải như vậy mới được”
“Xóat!” một tiếng, mặt ta lập tức hồng đến mang tai. Người ta nói, nữ nhân đang yêu thì chỉ số thông minh sẽ tương đương số không. Trước kia chê cười
người khác, hiện tại bị báo ứng. Âm mưu rõ ràng như vậy mà ta lại dễ
dàng mắc mưu. Nắm chặt lấy quần áo hắn, ta hận không thể xông lên cắn
hắn mấy cái. Nhìn ta giống như con mèo nhỏ đang giương nanh vuốt yếu xìu lên, Izumin ôm lấy ta bế đứng lên. Đẩy đẩy ra vài cái, nhưng thoát
không nổi, ta tức giận rống to “Khí lực mạnh, rất giỏi a!”
——— ———————–Ta là phân cách tuyến tình yêu———— —————————
Ta kể truyện cười cho Izumin nghe
Một đôi tiểu tình lữ chuẩn bị đi chơi. Nam nhân cưỡi ngựa đứng trước cửa
nhà nữ nhân chờ đợi, những người xung quanh tò mò nhìn người chưa gặp
bao giờ này. Nữ nhân khi đi ra thấy tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm người yêu thì có chút ngượng ngùng. Vì thế hỏi, muốn bao nhiêu vàng để
đưa ta đến phía tây bờ sông Nile. Nam nhân nhìn thấy nữ nhân ngượng
ngùng, cũng làm bộ không quen, nói là không cần tiền, chỉ cần nàng hôn
hắn ba cái là được. Nữ nhân cũng không do dự, trực tiếp bước lên hôn ba
cái. Hai người ngọt ngào rời đi
… Izumin ánh mắt ôn nhu nhìn ta một lúc lâu, nửa ngày không nói gì
(Tojikachan: Ta cũng không nói được gì. Truyện cười gì mà… ==#)
Ta hiểu truyện cười này có chút… không buồn cười, nhìn vẻ mặt không hiểu của Izumin, ta quá mất mặt, thẹn quá thành giận
Ta phẫn nộ! Đang chuẩn bị bão nổi. Hắn vỗ vỗ đầu ta, xử lý tiếp công sự
trong tay “Khát nước không? Ta rót cho nàng” Há há miệng, ta giống như
quả bóng bị xì hơi, không nói nổi lời nào, vô lực ngã xuống đệm. Kể
truyện cười cho cổ nhân nghe, là ta tự tìm mất mặt
…
Các
tình huống, khi hai người ở bên nhau lần thứ N, 80% kết quả là Izumin
thắng, 15% là hắn nhường ta, 5% còn lại thắng lợi thường khiến ta kiêu
ngạo nhếch nhếch lên cái đuôi. Sau đó lại quên mất giáo huấn trước, tiếp tục bị Izumin cho nếm mùi thất bại
Dù nể mặt ta, đám lính bên
ngoài không nói gì, nhưng ta biết họ cũng có đôi chút khó xử. Izumin tuy rằng chưa nói gì, nhưng theo lệnh mà hắn ban ra vài ngày trước, thì hai chúng ta phải chia xa. Quốc gia Hitaito sẽ không thể để cho một đại
lượng lớn binh lính ở bên ngoài tiêu tốn những đồ dùng thức uống một
cách không tất yếu thế này
Mười ngày sau, tuần trăng mật luyến ái ngắn ngủi của chúng ta chấm dứt. Izumin phải về nước chuẩn bị minh thư
hòa ước với Ai Cập. Nghĩ tới, Menfuisu hẳn là đã về tới Ai Cập. Ta mất
tích đã được một thời gian, tuy đã dùng bồ câu đưa thư báo tin cho hắn
rằng ta vẫn bình an vô sự, nhưng cũng không muốn hắn lo lắng
Cũng may hắn bị một đại lượng lớn binh lính kéo đi, cộng thêm Carol ốm yếu,
tốc độ hành quân chắc vẫn không thay đổi. Chỉ cần thời gian chúng ta về
nước không sai biệt với nhau lắm, Menfuisu hẳn là sẽ không hoài nghi.
Cùng Izumin tình cảm lưu luyến, ở tình thế mọi sự hai nước còn chưa rõ
ràng, ta tạm thời nghĩ không công khai
Sau khi lưu luyến không
muốn rời, Izumin rốt cục khởi hành. Mang theo đội đặc chủng cùng Ruka,
ta nhìn theo hắn rời đi. Đội nhiên có cảm giác tựa như thê tử thời cổ
đại tiễn đưa trượng phu, bóng dáng Izumin vẫn còn tại trước mắt, ta liền chờ mong sự sum vầy sắp tới
Có Ruka bách sự thông thạo, phương
hướng về nhà tuyệt đối không sai. Ánh mắt của hắn khi nhìn ta cũng thay
đổi, trước kia là cảnh giác đối địch, giờ lại là tôn kính và sùng bái,
khiến ta nhịn không được rớt đầy da gà xuống đất. Hắn từng trịnh trọng
quỳ xuống hướng ta tuyên thệ, sẽ tuyệt đối tình nguyện trung thành với
ta, cũng chờ mong ta sớm trở thành hoàng tử phi cửa Hitaito. Ta nhịn
xuống cảm giác thẹn thùng, mỉm cười tiếp nhận sự trung thành của hắn.
Quay đầu nhìn thấy Izumin, ta hung hăng một trận. Động tác của ta giống
như người điên vậy, khiến Izumin như đang xem kịch vui, cười đến gần gập người lại “Nàng hẳn là nên tạo thành thói quen. Binh lính Hitaito của
ta kỳ thực rất sùng bái nàng”
Ta đảo mắt trắng dã, nghịch lưu
sông Atsiria chỉ là ta thuận tay mượn tới. Nếu bọn họ mà biết, ở thế kỷ
21, ta chỉ là một trạch nữ cực kỳ cực kỳ bình thường thì bọn họ còn có
thể đem ta thành thần mà bái không. Cũng may là ta cũng có kiến thức mấy ngàn năm này, hồ lộng một phen vẫn là sẽ không xấu mặt
Ta ngọt
ngào cười, lại nhớ lại chuyện vài ngày trước. Tiểu Kail khuôn mặt xinh
đẹp có chút âm trầm, đi theo phía sau ta, hắn đột nhiên có chút không
phục nói “Bệ hạ, chờ ta trưởng thành, ta nhất định sẽ bảo vệ được ngài”
Dừng một chút “Ta nhất định sẽ lợi hại hơn hoàng tử kia” Càng nhìn tiểu
Kail, ta càng cảm thấy hắn đáng yêu, nhịn không được quay đầu lại ôm lấy đứa nhỏ mà ta yêu quý không thôi “Ta biết, tiểu Kail của ta trưởng
thành thành một nam tử vĩ ngạn, nhất định sẽ bảo vệ được nữ nhân quan
trọng nhất của ngươi”
Tiểu Kail ánh mắt càng thêm ảm đạm, bệ hạ
Asisu rõ ràng là không hiểu lời thổ lộ của hắn. Emi vỗ vỗ vai hắn, trên
khuôn mặt quyến rũ tràn đầy thiện ý cổ vũ. Bệ hạ kỳ thực đối với chuyện
tình yêu vẫn là cực kỳ trì độn. Thổ lộ như vậy, làm sao nàng hiểu được a
(Tojikachan: Ta thích tiểu Kail này, rất đáng yêu!!!)
Khi ta về Ai Cập, đôi vợ chồng son kia quả nhiên chưa về tới nơi
Tắm sạch một thân đầy phong trần. Ta vui vẻ ào vào ao tắm hoa sen. Bơi ếch, bơi ngửa, bơi tự do, chơi đùa cực kỳ thỏa thích. Nhìn nước ao trong
suốt, ta lặn xuống đáy, nổi hứng muốn nhảy ballet dưới nước. Kết quả, vì chưa từng thử qua nên ta bị uống mất mấy ngụm nước lớn, khiến Ari đứng
bên cạnh hầu hạ sợ tới mức oa oa kêu to. Nhìn nàng nước mắt lưng tròng,
ta ngượng ngùng, chỉ có thể an phận không nghịch nữa
Dựa vào bờ
ao, ta nhàm chán bắt đầu miên man suy nghĩ. Mấy ngày nay hình như ta đã
quên mất cái gì. Ai nha! Ta vỗ vỗ đầu, quên mất Hasan. Hasan cùng theo
chúng ta từ Atsiria thoát ra, ta vội vã cứu Izumin ra khỏi bãi cát lún,
căn bản không nhớ rõ là mang hắn theo bên người
Hasan đáng
thương, nói như vậy trong khoảng thời gian này bị miệng sắt da mặt dày
Carol tra tấn. Ta có chút áy náy, quên mất cả bằng hữu, thật sự không
nên
Sáu ngày sau, Menfuisu rốt cục trở về. Thấy ta, Hasan như gặp được cứu thế, nhanh như chớp vọt tới bên ta, sống chết không chịu lại
nhìn thấy Carol. Nghe nói, tính tò mò của Carol lại dở chứng. Thân thể
vừa mới tốt một chút, đã liền kéo Hasan bồi nàng đi xem cái gọi là suối
nước thánh, còn nói cái gì mà sau một ngàn năm nữa chúa Jesu sẽ rửa tội ở đó. Nàng hưng phấn gương mặt đỏ bừng, hận không thể vọt tới con sông mà tắm một phen
Hasan mạc danh kỳ diệu. Vốn bị Carol bắt ép đi
cùng, hắn đã đủ lo lắng, nếu bị hoàng đế Menfuisu biết, còn không rơi
đầu. Nhưng nữ hài này triền công cũng thật cao, bị nàng liên miên lải
nhải nửa ngày, hắn liền mơ mơ màng màng, khiến đường về suýt nữa quên!
Nhìn Hasan hoài nghi, Carol lại nâng cao thanh âm “Ngươi vì sao không tin
ta? Nơi này thật sự là thánh tích!” Hasan đau đầu không thôi, liên tục
ứng phó” Vâng vâng vâng, thần tin tưởng ngài, giờ có thể về nhà rồi?”
Carol giận dỗi, trở về mấy ngày rồi cũng không nói chuyện với Hasan,
ngay cả khi Hasan mang thuốc tới, cũng không chịu uống
Hasan thật quá xui xẻo. Minue phụng mệnh Menfuisu ra ngoài tìm bọn họ, vừa thấy
Hasan liền ra lệnh cho binh lính trói hắn lại. Menfuisu vừa nhìn thấy
hắn, hận không thể lập tức rút đao chém luôn. Tuy Carol giúp hắn cầu
tình, nhưng Menfuisu lần nào cũng dùng ánh mắt hung tợn trừng hắn. Bất
đắc dĩ nhất là, Menfuisu lệnh cho hắn chăm sóc Carol. Nếu nàng bị làm
sao thì chỉ hỏi hắn. Hasan khóc không ra nước mắt, hắn rốt cuộc là chọc
ai a. Asisu đột nhiên mất tích, nếu không phải muốn tìm nàng thì ta đâu
có phải cắn răng trụ lại nơi này
——— —————— —————— ———
Bên kia, hoàng đế Babylon Ragashu cũng bắt đầu rục rịch. Nghe được chuyện
Atsiria, hắn lại càng thêm tò mò đối với nữ nhân náo động Ai Cập kia.
Bất quá, hắn cũng không muốn cướp trắng trợn Carol. Nữ nhân trong lòng
hắn chỉ giống như một món đồ chơi thôi, không có một chút địa vị. Hắn
cười lạnh nói với bọn thuộc hạ thân tín “Có nữ nhân trí tuệ này bên
người chẳng khác gì rước lấy họa, loại nữ nhân này nên giết chết!” Hừ,
cái gì mà nữ nhi của thần, chẳng qua chỉ là một tiểu nữ nhi mà thôi. Chỉ cần giết chết cô gái sông Nile, Ai Cập khẳng định đại loạn
Đối
với nữ hoàng luôn trầm mặc uy phong Asisu, hắn lại có hứng thú “Ta nghĩ
cưới nữ hoàng Asisu” Bọnh thuộc hạ ào ào kinh hãi, lấy cái nữ hoàng bị
từ hôn kia về nhà làm gì? Xem nàng cũng dám nghịch lưu Atsiria, không
chừng sẽ đem Babylon thiêu rụi
“Ngu xuẩn! Cô gái sông Nile luôn
chính thịnh. Tương đối mà nói, Asisu ánh sáng yếu kém dễ dàng tiếp cận
hơn” Hắn không có hảo ý nheo lại mắt “Nghe nói vị nữ hoàng này tuyệt sắc thiên hương. Không bằng ta cầu hôn với nàng, đem nàng từ nơi xấu hổ cứu ra. Nữ nhân này, có được cả trí tuệ cùng mĩ mạo, khẳng định đối với
Babylon có ích lợi rất lớn”
Chạm vào thanh trường kiếm đeo bên
người, hắn cười càng tà ác “Các ngươi thử nói xem, nếu sau khi cô gái
sông Nile bị giết, hoàng đế Menfuisu cũng biến mất, ta lại có được nữ
hoàng Asisu, ta có thể hay không đương nhiên thành hoàng đế Ai Cập
không?”
Các đại thần có chút lo lắng “Hoàng thượng, kế hoạch này liệu có ổn không?”
“Cứ thử xem xem” Ragashu nhướn mày “Thừa dịp lúc này, ta hướng nữ hoàng Ai
Cập quấn lấy, khó nói nàng sẽ không động tâm. Nữ nhân này có giá trị
đồng dạng với Ai Cập, nhất định ta sẽ nhét nàng vào giữa hậu cung”