[Đồng Nhân Kimetsu No Yaiba]: Trụ Cột Đầu Tiên

Chương 43: Kết Cục Khó Nói

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

# Cảnh báo: Hình ảnh đoạn sau của chương có hơi mang yếu tố rùng rợn một chút, cần chuẩn bị tâm lí, không đến nỗi yếu tim.

...

Đoạn Kazuha và Muichirou vừa đặt chân đến nơi, cũng là lúc Kanda Matsuri bắt đầu mở cửa các hàng quán, chào đón khách du lịch đến tham gia trải nghiệm.

Kazuha đương nhiên đối với mấy loại đồ chơi này không quá có hứng thú, còn Muichirou thì khỏi nói, liếc cũng không thèm liếc một cái.


Mẹ trẻ Kazuha vô cùng khổ tâm:"..."

Riết rồi cô thật sự không thể nào đoán được trong lòng cậu đang nghĩ cái gì.

Cách đây hai ba giờ còn bướng bỉnh tranh giành với Shinobu chẳng khác một đứa con nít là bao, còn bây giờ thì nhìn xem?

Thành thục như vậy, có chỗ nào giống trẻ nhỏ cần nuông chiều đâu chứ??

Kazuha âm thầm tấm tắc một hơi, sau đó nghiêng người nhìn qua nhìn lại một lúc, rồi nhẹ nhàng nói:" Muichirou, trước khi làm nhiệm vụ, chúng ta đến tìm một chỗ đi?"

"?"

Thấy người bên cạnh có chút không hiểu nhìn mình, cô yên ắng mỉm cười, nhàn nhạt nói:" Biết chỗ bói toán có đặc điểm gì không?"

Muichirou gật gật đầu:" Ừm."

Cậu có bị ngốc đâu mà không biết chứ?

" Tôi gia hạn cho cậu thời gian ba mươi giây tìm được nó, nếu hoàn thành thì sẽ có phần thưởng, thế nào?" Kazuha hiếm khi hào sảng cất lời.


Thiếu niên tỏ vẻ hứng thú:" Phần thưởng gì?"

Nghe thấy câu hỏi khá bất ngờ của người đối diện, cô hơi ngẩn người, cuối cùng mới đăm chiêu nghĩ ngợi, nói:" Một lãnh địa ở ngoại ô mà tôi có, chỗ tùy cậu chọn, thế nào?"

Không tốn quá nhiều thời gian, Muichirou nhanh chóng đưa ra câu trả lời:" Không thích."

Dù sao thì đã chiều thì phải chiều cho trót, Kazuha nhướn mày, chậm rãi hỏi:" Thế Muichirou thích thứ gì? Nếu có thể đáp ứng thì tôi sẽ cho cậu."

"..."

Thiếu niên bỗng rơi vào hố sâu suy tư.

Theo như những kinh nghiệm dày dặn được truyền dạy từ Shinobu, Muichirou tự tin với vốn lí thuyết mất hơn phân nửa của mình, tuyệt đối sẽ xử lí được tình huống này tốt đẹp.

Chim hoàng yến đã từng nói có thể gấp gáp, bởi vì gấp gáp mới giành được người về tay mình.

"..."


Shinobu không nhịn được online năm giây.

Cô ấy dạy như thế hồi nào??

Chính xác phải là: Không thể gấp gáp, bởi vì gấp gáp không thể giành người về tay mình.

Chứ cái câu ở trên kia, cô ấy mà trực tiếp nghe thật thì chắc chỉ có mỉm cười treo cổ cậu lên luôn.

Sau bảy bảy bốn mươi chín lần suy nghĩ, Muichirou bình tĩnh thoát khỏi trạng thái ngẩn người, nghiêng đầu nhìn cô, nhàn nhạt nói:" Thứ mà Kazuha hay đem theo bên người nhất."

Cái này chắc là được chứ?

Đối với yêu cầu không tới nỗi quá đáng của thiếu niên, cô chậm rãi nhướn mày, ngân giọng:" ...Cậu muốn à?"

Muichirou:" Ừm."

Kazuha:"..."

Ngoại trừ quần áo và kiếm ra, thì cô có cái gì giống như thế đâu.

Không lẽ cắn răng tặng đại?

...

Nhưng như thế cũng không được, dù sao nhóc con này đi chung với cô cũng mấy lần rồi, lấy tạm một món nào đó đem ra qua loa lừa dối cậu thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Với cả lừa gạt trẻ con như vậy thì không tốt lắm, con nít mà, dễ lây thói xấu của người lớn, suy ra cuối cùng vẫn là có gì nói nấy thì tốt hơn.

Đã vạch sẵn quyết định trong lòng, vậy nên Kazuha chẳng hề nao núng nói:" Tôi không có thứ như thế."

"..."

Muichirou lẳng lặng nhìn cô, không đáp tiếng nào.

Cũng là Kazuha trước khi phải bắt gặp dáng vẻ thất vọng của cậu, nhanh chóng chữa cháy:" Nhưng bù lại, tôi có thể cho cậu một món tương tự vậy, Muichirou muốn không?"

"?"

" Chỉ là... khoảng thời gian sử dụng tới vẫn có chênh lệch một ít, nói vậy là bởi vì hồi còn nhỏ tôi đã từng rất thích nó, nhưng dù sao hiện tại tôi cũng trưởng thành rồi, không dùng đến nữa, nên nếu Muichirou muốn thì tôi sẽ cho cậu."

"..."

Lần đầu nghe thấy cô cũng có vật như vậy, Muichirou nhất thời cảm thấy hiếu kì, dù sao thì tuổi còn nhỏ Kazuha đã vào trong Sát Quỷ Đoàn, trong vòng vài năm liền thăng tiến Trụ Cột, gϊếŧ quỷ liên miên, danh tiếng đồn xa, không ai sánh bằng.
Cứ tưởng người như vậy, sẽ không có tuổi thơ chứ?

Thấy dáng vẻ Muichirou trầm ngâm như vậy, Kazuha cũng hơi mất kiên nhẫn, nghiêng người hỏi:" Thế nào? Nếu không thích thì có thể đưa ra yêu cầu khác."

" Không cần."

Cậu cúi đầu, chậm rãi đáp ứng:" Đưa nó là được."

"..."

Nghe được câu trả lời của người đối diện, cô cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi:" Vậy khi trở về phủ tôi kêu người lục tìm rồi gửi qua–"

Muichirou nhàn nhạt cắt lời:" Kết thúc nhiệm vụ tôi sẽ đến lấy."

" Thế... cũng được."

Kazuha vẫn còn hơi bất ngờ, thế nhưng chưa đầy vài phút sau, cô ngay lập tức đặt chân về vấn đề chính, mỉm cười nói:" Nếu đã thỏa thuận tốt rồi thì hiện tại Muichirou cũng nên bắt tay vào việc mà tôi giao cho chứ nhỉ?"

"..."

Kazuha vừa dứt câu, Muichirou ngay lập tức thay đổi thái độ, thân thể nhanh nhẹn phóng như bay về phía trước.
Nhìn theo bóng dáng của thiếu niên, cô mỉm cười, chậm rãi đếm từng giây một.

Ấy vậy mà chỉ mới chập chững qua giây thứ 12, Muichirou đã hoàn hảo bay từ trên mái nhà xuống vị trí cũ, bình tĩnh đem đáp án nói ra:" Phía Tây Bắc cách đây năm mươi bước chân."

Kazuha nhướn mày, vô cùng có tâm trạng vỗ vai người đối diện, nói:" Vậy... xem như phần thưởng thuộc về cậu."

" Còn hiện tại thì Muichirou cùng tôi đến chỗ đó nhé?"

Muichirou không hiểu lắm:" Đến làm gì?"

Cô mỉm cười:" Tiệm coi bói, ngoại trừ coi bói ra thì còn có thể làm gì?"

" Chẳng lẽ Muichirou sợ tôi bắt cóc cậu sao?"

"..."

Muichirou trầm tư suy nghĩ.

Nếu được vậy thật thì tốt rồi...

.

" Hai vị đến đây tìm ta, là muốn tính số mệnh, nhân duyên hay xem phúc tướng?" Giữa bàn tròn trang trí thuật pháp là một ông lão có hàm râu vô cùng dài, nhìn sơ trên mặt liền biết không phải người bình thường, tuyệt đối là có số bói toán ( lừa đảo ) không ít.
Kệ hàng bói toán của râu dài cũng nằm trong một con hẻm khó thấy, chính là kiểu người đi ngang qua mà không để ý thì rất có thể sẽ lướt mất.

Cũng biết tạo cảm giác bí ẩn đó chứ.

Kazuha trước giờ đối với việc bói toán luôn rất có hứng thú, thế nhưng vì một số lí do mà cô không thể học được, cũng có thể là do thiên phú không có, làm Kazuha cuối cùng cũng chỉ biết mơ mộng vung tiền nghe khoác lác mà thôi.

Muichirou thì khỏi nói.

Cậu tới chỗ thế này còn là lần đầu tiên đấy.

Đối diện với ánh mắt chân thành của lão râu dài, Kazuha nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, khẽ hỏi:" Muichirou muốn xem gì?"

Thiếu niên ngơ ngác:" Tôi?"

" Ừm."

"..."

Mới đầu thấy cô hưng phấn muốn tìm tới đây như vậy, cậu còn tưởng cô có chuyện gì trọng đại muốn hỏi đấy.

Muichirou ngậm miệng nhìn Kazuha nửa ngày trời, cuối cùng mới lẳng lặng thốt ra hai chữ:" Nhân duyên."
" Ồ?" Có lẽ là câu trả lời nằm ngoài dự đoán khiến cô hơi bất ngờ, đến lúc Kazuha tỉnh táo trở lại thì cậu đã đem mấy thỏi bạc ra đưa cho râu dài ở phía đối diện.

Kazuha:"..."

Vốn dĩ là có ý bao thầu, thế nhưng nếu Muichirou đã trả thì thôi vậy.

Dù sao thì tiền của ai người nấy tiếc mà.

Sau khi quy trình mua trao đổi xong, lão râu dài cũng bắt đầu công việc của mình, trước tiên ông ta nghiêng nghiêng đầu nghiền ngẫm khuôn mặt non nớt của cậu trước, sau đó là vạch tay ra xem chỉ tay, mang theo bộ dạng kĩ lưỡng xem xét hơn rất nhiều, dù sao thì chỉ tay cũng là thứ đoán vận chính xác nhất, nên xem phần này lâu hơn xem mặt ắt cũng là thường tình.

Kazuha xoa xoa mũi, tuy rằng đối với chuyện bói toán này cô không rành lắm, thế nhưng dù gì ngày xưa cũng có hứng thú nên tìm hiểu không ít, ngoài mặt thì cũng có thể xem được ít nhiều đó.
Chỉ là... xác suất chính xác của nó có hơi thấp thôi.

Trong lúc cô chìm trong suy nghĩ của chúng mình, thì lão thầy bói cũng đã nhìn xong đường nhân duyên của Muichirou, ông ta vuốt vuốt bộ râu dài thườn thượt của mình, cười cười nói:" Cậu trai này có gương mặt rất sáng, chỉ tay cũng thuận lợi, chứng tỏ đường nhân duyên rộng mở, cô gái được cậu để tâm đến, chắc chắn sẽ nhận được rất nhiều phúc khí."

Muichirou nghe xong, chân mày liền có hơi chút nhướn lên, bày ra bộ dáng vô cùng hài lòng với câu trả lời xứng đáng ăn trọn 100 điểm này của lão thầy bói.

Thiếu niên nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh mình, nhàn nhạt hỏi:" Kazuha, bói sao?"

"..."

Câu hỏi đến nhất thời có chút đột ngột, Kazuha cũng không kịp suy nghĩ nhiều, đáp:" Tôi thử một chút vậy."

Muichirou không đáp lời, yên lặng đứng ở một bên chăm chú xem.
Lão thầy bói chưa gì đã nhận thêm một món bạc lớn, trong lòng không nhịn được cảm thán hôm nay có lẽ là ngày may mắn nhất từ trước đến giờ của ông ta.

Chỗ bạc này nếu mà bói thêm hai ba lần nữa, chắc đủ ông ta mua một căn nhà rồi.

Giao tiền xong, Kazuha trầm mặc cố nghĩ xem bản thân nên kêu lão râu dài bói cái gì, cuối cùng vẫn quyết định đi con đường mà ngày xưa mình vẫn hay dùng, nhàn nhạt nói:" Xem tướng đi."

Để coi với tướng mạo này của cô, ông ta xem ra được thứ gì.

" Hừm..." Lão thầy bói cau mày thật chặt, có chút kì lạ hỏi:" Cô nương này... năm này bao nhiêu tuổi?"

Kazuha:" Ông không tự tính ra được sao?"

"..."

Ông ta trầm mặc, hơi khó hiểu giải thích:" Tính ra thì ra đấy, nhưng sao lão thấy nó thật quái lạ, chi bằng nói trước lão nghe xem."

Kazuha không quá để ý đáp:" Mười lăm tuổi."
"..."

Vừa nghe xong câu này, mi tâm của lão thầy bói cau lại càng chặt:" Mười lăm tuổi? Thật sự là mười lăm tuổi sao?"

" Thế nhưng nãy giờ, ta—"

-- Ghi ra giấy đi.

-- Và chỉ nên nói những gì cần nói thôi.

Cô gái nâng mày, giống như biết được ông ta vừa tính ra thứ gì, yên ắng đem hai dòng thần thức truyền qua.

Lão thầy bói ngẩn ra giây lát, sau đó lập tức an tĩnh lại, nở một nụ cười chuẩn mực của gian thương nói:" Khà khà, vừa nãy lão nhầm lẫn một chút, cô nương đây đúng thật là mười lăm tuổi, độ đang xuân sắc rực rỡ, mặt mày cũng rất cân xứng, tuy rằng đôi mắt hoa đào này khiến đường tình duyên của cô nương có hơi rắc rối một chút, thế nhưng ta vẫn sẽ cho cô lời khuyên thế này."

" Trân trọng người trước mắt, cơ hội chỉ đến có một lần." 

"..."

Đối với chuyện tình cảm nhân duyên thế này, Kazuha vốn dĩ cũng chẳng quan tâm mấy, dù sao mục đích của cô từ đầu đến cuối chẳng có thứ gì liên quan cả, thế nên có để ý thì cũng không được lợi ích gì.
Dù sao đi nữa, việc công vẫn quan trọng hơn tư mà.

Lão thầy bói duỗi bàn tay già cả ra vẽ vẽ đường chỉ tay trên bàn tay cô một hồi, đoạn ông ta hơi ngẩn người, dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô đôi chút, sau đó dường như ông ta nhớ tới lời đe dọa đáng sợ kia, vờ vuốt râu nói:" Ta xem đường chỉ tay của cô nương thì thấy có vài chỗ bị cắt đi khá nhiều, ám chỉ trời đất đối với cô không đủ bao dung, cuộc sống mai sau sẽ gặp ít nhiều trắc trở."

Ngắt lời một hồi, ông ta hơi nhíu mày, ánh mắt gần như thương cảm nâng lên nhìn cô, lẩm bẩm:" Kết cục cuối cùng... thật sự rất khó nói."

"..."

Kazuha đứng ở một bên còn chẳng bày ra bộ dạng gấp gáp, thì Muichirou ở bên cạnh đã ngay lập tức nhíu mày hỏi:" Trời đất không đủ bao dung? Có ý gì?"

" Chuyện đó..." Lão thầy bói nghĩ một lúc lâu, đoạn ông ta nâng mắt lên dò hỏi ý tứ của cô, xem xem có nên nói sự thật hay không.
Chuyện này đối với Kazuha không có ảnh hưởng quá lớn, thế nên cô lập tức truyền qua một dòng, cho phép ông ta giải thích.

Lão thầy bói nhận được lời sau, ngay lập tức đường hoàng hơn hẳn, vuốt vuốt râu dài nói:" Ý tứ trên mặt chữ, trời đất không dung nổi cô nương đây, nhưng cũng sẽ không làm khó dễ cô, chỉ là phúc phận tích từ kiếp trước sẽ bị tước đi hết, không còn tác dụng nữa."

" Aiz, nói đến chuyện này cũng thật đáng tiếc." Ông ta đem bàn tay của cô xòe ra, chỉ vào một đường rồi nói:" Đây là con đường tài vận, chỗ này vốn dĩ tới hai mạch nguồn vô cùng dồi dào, thế nhưng cuối cùng lại vì một nguyên nhân mà sụp đổ hoàn toàn."

" Được rồi." Kazuha nhàn hạ cắt lời ông ta, sau đó liền phất tay không quá để ý nói:" Không cần nói nữa."

Dù sao cũng là chuyện đã qua, quan tâm làm gì.
Với cả... cô cũng không thích việc phô bày chuyện của mình ra cho người khác.

Kazuha nhướn mày, đưa qua chỗ lão thầy bói thêm một chút bạc vụn, rồi cùng Muichirou rời đi.

Thiếu niên yên tĩnh đi theo cô một hồi, sau đó như vô tình hỏi:" Nguyên nhân đó là gì?"

" Hửm?"

Cậu rũ mi mắt, hiếm khi nói dài hơn mọi ngày:" Con đường tài vận mà ông ta nói, tại sao lại sụp đổ?"

"..."

Kazuha xoa xoa thái dương:" Ai mà biết, có khi ông ta nói hưu nói vượn thì sao?"

Muichirou dừng chân, chậm rãi nâng ánh mắt trong veo lên, nghiêm túc nhìn cô.

Năm giây trôi qua, người nào đó rốt cuộc vẫn phải giơ tay đầu hàng:" Chuyện này có liên quan đến quá khứ của tôi một chút."

"...Quá khứ?"

" Đoạn ra mắt các Trụ Cột năm đó, hình như Oyakata - sama đã từng kể cho cậu nghe rồi mà?" Kazuha bất ngờ hỏi.

Muichirou:"...Vậy sao?"
Với cái não nhỏ này của cậu, thì làm sao mà nhớ nổi mấy cái đó chứ?

Kazuha đương nhiên cũng hiểu được một phần 'nỗi khổ' này của cậu, ngay lập tức đưa ngón tay trỏ đến bên môi cắn xuống, máu tươi đỏ thẫm chậm rãi chảy ra, cô nâng lấy mặt mày xinh đẹp của thiếu niên, vươn tay chấm giữa mi tâm cậu một cái.

Muichirou nâng mắt, dường như không hiểu lắm với hành động này của cô.

Dường như nhận ra sự mơ màng của người đối diện, Kazuha nhướn mày lẩm bẩm một câu thuật chú gì đó, vừa dứt câu, huyệt tương đọng lại trên trán thiếu niên ngay lập tức tách ra rồi chìm hẳn vào trong.

Dòng kí ức mờ mờ trong đầu cậu, từ thoắt ẩn thoắt hiện, dần dần trở nên rõ ràng, cuối cùng là ghép lại thành một câu chuyện hoàn chỉnh.

.
Nghe Kagaya kể lại, lúc ngài tìm ra được nơi ở của tộc Sadaharu thì việc diệt tộc cũng đã trôi qua ba năm.

Thế nhưng huyết tương vẫn còn đọng lại tí tách không ngừng, khung cảnh tang thương hệt như chỉ mới hôm qua, xương người chất thành đống, xáƈ ŧɦịŧ rơi đầy đất.

Tràng cảnh, không khác gì A Tỳ địa ngục.

Kagaya vốn dĩ cũng không còn hi vọng gì với nơi này, ngài cùng phu nhân chỉ định đến để đem thi hài mọi người trả về đất mẹ, cũng đưa đến vài nhánh hoa lan thơm ngát an ủi vong linh.

Thế nhưng cũng không biết có phải là may mắn hay không, Ubuyashiki Kagaya đã gặp được Sadaharu Kazuha.

Ánh mắt của đứa trẻ ngày hôm đó, không còn đọng lại một chút ngây thơ nào, trên tay toàn bộ đều là máu, vết thương chồng chất, một số chỗ là bị giòi bọ ăn đến thối rửa, mặt và chân tay thì bị lấp đầy những đồ án kì lạ.
Giống như... một loại nguyền rủa ăn sâu vào xương cốt.

"..."

Muichirou yên tĩnh kết thúc hồi ức, dù sao thì mọi chuyện cũng đã qua lâu rồi, nhớ được chi tiết như thế đối với cậu mà nói dù sao cũng là một thử thách khó nhằn.

Dù Kazuha đã dùng phù chú giúp đỡ, thì với cái trí nhớ cùi bắp này của cậu cũng không thể chống nổi mấy chữ đâu.

Vả lại theo quan điểm của Muichirou mà nói, quá khứ dù sao cũng chỉ là quá khứ thôi, có nhớ hay không cũng chẳng thay đổi được gì cả.

Thấy nét mặt thiếu niên dần trở nên trầm ngâm, Kazuha mỉm cười, nghiêng đầu vào tai cậu khẽ nói:" Thật ra, tôi lớn tuổi hơn Muichirou nhiều lắm."

"..."

Thiếu niên nâng mày, có chút bất ngờ nhìn qua:" Không phải một tuổi sao?"

Cô cười nhạt:" Có thể."

"..."

Muichirou im lặng mười giây, rốt cuộc vẫn là không phát biểu thêm cái gì.
Vòng qua vòng lại một hồi, cuối cùng vẫn là cậu tự mình tò mò mà thôi.

Hiện tại, quan tâm nhiệm vụ vẫn hơn.

.

Sì pót lai hôm nay là của con trai iu tôi nhá :33

...