Bạch Tử Họa bế Thiên
Nhan bay về hướng Đông. Bên cạnh Hoa Thiên Cốt đứng nhìn theo bóng của
Bạch Tử Họa, chợt thấy, hắn đang ở rất xa mình.
Nhìn xuống bóng
Trường Lưu sơn, Hoa Thiên Cốt phải trợn mắt há miệng, không ngờ nó lại
kinh diễm tuyệt luân như vậy, lộng lẫy hơn Dao Trì rất nhiều.
Cả Trường Lưu vào buổi chiều tà, tràn ngập trong sắc hoa đào hồng thắm. Cô bé còn nhìn thấy rất nhiều những người mặc áo bào giống nhau đang luyện võ. Bạch Tử Họa bay qua tiền điện, đáp thẳng xuống giữa hậu điện.
Những đệ tử này nhìn thấy hắn, vô cùng cung kính cúi chào:
“Tôn thượng!”
Bạch Tử Họa định bế Thiên Nhan thẳng về Tuyệt Tình điện nhưng chợt nhớ đến còn muội muội của nàng nên gọi:
“Thập Nhất.”
“Có đệ tử, Tôn Thượng cần gì sai bảo?”
“Đây là đệ tử mới của sư môn, hãy sắp xếp cho cô bé một chút, có gì không biết thì hỏi ta.”
Nói xong quay người bỏ đi. Thiên Nhan tuy là suy yếu đến cùng cực nhưng vẫn nghĩ một chút, Hoa Thiên Cốt tuy là hậu duệ của Yêu Thần nhưng tiên tư
lại yếu kém, nếu để nàng ấy ở lại đây thì sẽ bị tụt lại sau rất nhiều.
Nghĩ như vậy, nàng liền khẽ cựa. Bạch Tử Họa nhìn Thiên Nhan, thấy nàng chăm chú nhìn mình, đã phần nào hiểu được ý nàng nên để nàng đứng
xuống, dựa vào người mình. Thiên Nhan khẽ nói:
“Tiểu Cốt, tiên tư của muội yếu kém, phải cố gắng gấp đôi người thường. Giờ
ta sẽ truyền cho muội một phần linh lực còn lại của ta. Muội an tâm,
linh lực của ta rất tinh khiết nên cơ thể của muội sẽ không bị bài xích
đâu. Tuy là không giúp gì nhiều nhưng ít nhất vẫn khiến muội có thể
nhanh nhẹn, hoạt bát và khỏe mạnh hơn một chút….sau đó, linh lực cạn
kiệt nên ta sẽ không tỉnh dậy trong một thời gian, sau ta sẽ tới tìm
muội.”
Nói xong, Thiên Nhan đưa tay điểm vào mi tâm Hoa Thiên Cốt, truyền cho cô bé phần linh lực cò lại rồi kiệt sức ngã xuống.
Bạch Tử Họa lại đỡ lấy nàng, khẽ nhíu mày, tại sao đã biết là nguyên linh sẽ bị tổn thương vì cạn kiệt linh lực mà nàng vẫn làm như vậy? Nàng quan
tâm cô bé kia như thế sao? Bất giác, ánh mắt của hắn nhìn Hoa Thiên Cốt
đã lạnh đi một phần.
Bạch Tử Họa ôm lấy Thiên Nhan, định bay về Tuyệt Tình điện thì chợt thấy tiếng nói vang lên:
“Sư huynh, ồ! Sư huynh, cuối cùng cũng có ngày này… A. Thiên Nhan, là nàng, nàng ấy sao vậy?”
“Đệ quen nàng?”
Sênh Tiêu Mặc vốn đang ở Tiêu Hồn điện chờ đợi người trong lòng (Thiên
Nhan) đến Trường Lưu nhưng không ngờ, hắn lại nghe thấy hai đồ đệ cưng
của mình nói một chuyện vô cùng thú vị: ‘Tôn thượng hôm nay bế một cô
gái tuyệt sắc về Trường Lưu!’ Nghe vậy, hắn liền không kìm lòng được mà
đi ra xem tró hay.
Hắn thật không ngờ lại gặp nàng ở đây. Sênh Tiêu Mặc xoay xoay chiếc sào trên tay, cười đến quyến rũ:
“Ha… ha… nàng chính là bằng hữu của ta. Chi bằng huynh cứ về Tuyệt Tình điện trước đi, để ta sẽ chăm sóc nàng.”
Nói xong Sênh Tiêu Mặc bước lên, ôm Nam Cung Thiên Nhan vào lòng. Cười híp
mắt hệt như con hồ li bắt được mồi, nhìn thiên hạ trong lòng mình. Đúng
là nàng rồi, không sai vào đâu được! **