Sau khi rời khỏi thành Dao Ca, cả hai lại lên đường tiến về núi Mao Sơn. Khi đi qua một khu rừng già, Hoa Thiên Cốt kêu mỏi, muốn đi tìm nước uống. Hai người tìm một lát thì thấy một con suối nhỏ.
Đang lấy nước, Thiên Nhan lại nghe thấy tiếng kêu cứu từ rất xa. Có vẻ như Hoa Thiên Cốt cũng nghe thấy tiếng kêu cứu đó nên hỏi nàng:
“Tỷ…ca, có nghe thấy tiếng gì không nga?”
Tất nhiên rồi, nàng có thể khẳng định đó là nam phụ Hiên Viên Lãng a~.Phải ngăn ngay lại, mặc dù đến cuối cùng, Mạnh Huyền Lãng với Khinh Thủy sẽ ở bên nhau nhưng là, nàng vẫn rất thích Đường Bảo trong nguyên tác đó nga~~. Nàng cũng không muốn con sâu nhỏ dễ thương Đường Bảo đó vì sự ghen tuông với Hoa Thiên Cốt của Khinh Thủy mà bị gián tiếp giết chết.
Nghĩ vậy, nàng liền nói với Hoa Thiên Cốt:
“Tiểu Cốt, muội ở lại đây để ta đi xem sao…”
Thiên Nhan nói xong liền chạy đi tới chỗ kêu cứu vang lên. Đúng là có một thiếu niên tuyệt sắc tiểu loli đang bị nhốt trong trận pháp, miệng luôn miệng kêu tên “Hà Đông… mau.. đến cứu ta..”
Thiên Nhan thấy vậy thì cười gian, tiểu loli~. Nàng phải trêu chọc cho bằng được. (Vâng, chính vì chị Nhan chính là một sắc nữ chính hiệu). Thiên Nhan tiến đến, niệm hai lần chú, trận pháp liền bị phá.
Vốn nàng đang định bước đến trêu chọc hắn nhưng, bất giác.. như có điêu gì đó thôi thúc, điều khiển tâm trí nàng…. Thiên Nhan tiến đến, dán đôi môi của nàng vào môi hắn.
Hiên Viênn Lãng thấy đầu mình nổ ‘bùm’ một tiếng. Rõ ràng là hắn đang đuổi theo một con rùa tinh nhưng không ngờ lại bị mắc bẫy, phải ở lại trong trận pháp này.Không còn cách nào khác, hắn đành phải kêu cứu tên vô trách nhiệm Lạc Hà Đông kia đến cứu. Ai ngờ từ trong rừng lại bước ra một vị tiên tử mặc lam y xinh đẹp đến khuynh đảo nhân tâm, thiên địa thất sắc tới cứu hắn.
Lại không ngờ trong lúc hắn đang ngẩn ngơ vì sắc đẹp của nàng thì nàng lại tiến đến, hôn hắn rồi ngất đi. Hiên Viênn Lãng thấy vậy liền đỡ lấy nàng nằm xuống cạnh bên gốc cây rồi ngẩn người ngắm nhan sắc của nàng.
Trong lúc đó, linh hồn của Thiên Nhan đang bị lạc trong hư hải. Nơi đây luôn có một giọng nói vang lên chậm dãi: “Chân long chi huyết… Thiên long chi hoàng, Thần Ma chi chiến,… vạn năm say giấc,..”
Nàng liền đi theo giọng nói ấy. Đến nơi, Thiên Nhan mở to mắt… đây… Nàng đã nhìn thấy cái gì?! Chính giữa hư hải của nàng là một bông thủy liên chín cánh, có vô số tia chớp vờn quanh. Ngay tại lúc đó, một cánh thủy liên mang theo ánh chớp rời cành, bay đến chính giữa ấn đường của nàng.
Nàng lại nhận thấy một dòng trí nhớ mơ hồ. Hình như chính là kí ức của thân thể này.
“Nhan nhi, con phải nhớ con chính là thánh nữ của Thần tộc.”
“Nhan nhi, con cùng lúc nắm giữ hai loại sức mạnh lôi, thủy của thần tộc, con chính là sự tự hào của thần tộc chúng ta, thần lực manh chỉ đứng sau Chủ thần và Ma thần.”
“Nhan nhi, … con sẽ thành thân với chủ thần và trở thành mẫu thần..”
“Nhan nhi… Nhan nhi…”
Đây là chuyện gì? Này… là thân thể của một vị thần hay sao? Nhưng, không phải các vị thần đã sớm biến mất trong trận chiến Thần Ma vạn năm trước rồi sao? Chẳng lẽ, thân thể này vốn không biến mất, chỉ ngủ say. Lúc nàng xuyên tới thấy rất lạnh,… rồi cả tiếng ‘crắc’, hay… đó chính là đàm hàm (đầm băng), nơi mà vị thần này say giấc?
Giờ, nàng chỉ biết, thân thể này là thánh nữ của thần tộc, mang trong mình hai nguồn sức mạnh của Lôi thần và Thủy thần. Mà trong người của Hiên Viên Lãng có hơi thở của ‘Chân long chi huyết’, nàng đến gần nên mới nhớ lại kí ức của thân thể này.