[Đồng Nhân Harry Potter] Sinh Mà Cao Quý

Chương 42

Giáo sư Snape không có đem việc xảy ra trong mật thất nói cho bạn tốt biết là vì có lý do chính đáng.

Năm nhất, Đứa Bé Sống Sót đã tiêu diệt được Chúa tể Hắc ám dưới sự trợ giúp của Draco, sau đó Lucius biết được thì luôn dương dương tự đắc, đến bây giờ giáo sư Snape nghĩ lại mà trong lòng còn thấy sợ. Càng khỏi nói đến chuyện lần này, ngoài việc lần nữa tiêu diệt Chúa tể Hắc ám thì còn sẵn tiện diệt luôn một con Tử xà, hơn nữa lại còn cùng Harry phát hiện và mở ra mật thất của Slytherin…Đủ loại sự việc khủng bố, nếu con công trắng nghênh ngang kia mà biết được chân tướng thì khó mà tưởng tượng được cái đuôi sẽ xòe ra khoe mẽ cho đến khi nào mới chịu thôi à!

Vì vậy, để bảo vệ thời gian hạn hẹp quý báu và thần kinh yếu ớt của mình, giáo sư Snape đến một chữ cũng không thèm nói cho Lucius biết.

Nhưng mà ông không đề cập tới cũng không có nghĩa là chuyện về mật thất là một bí mật không người nào biết.

Ông không kề cập tới không có nghĩa là Lucius không thể dùng cách khác để biết chuyện này.

Cho nên với dự cảm vô cùng chuẩn xác, sự lo lắng của Bậc thầy Độc dược đã trở thành sự thật. Còn chưa đến năm ngày ngắn ngủi, lần thứ ba bệ hạ Lucius, người có địa vị cao vời vợi lại nhượng bộ kẻ có địa vị thấp, chạy đến căn nhà trọ nho nhỏ ở Đường Bàn Xoay, một nơi ‘căn bản không phù hợp với thân phận Bậc thầy Độc dược và danh hiệu người thừa kế của gia tộc Prince danh tiếng từ xưa’. Một mặt Lucius bày tỏ sự ghét bỏ của mình đối với căn phòng được trang trí sơ xài, mặt khác thì không nhịn được mà khoe khoang bộ mặt vĩ đại của con trai mình!

Lucius chính là nhịn không được, đó là mật thất Slytherin với xà quái ngàn năm à nha! Quan trọng hơn nữa là con trai mình đã được Salazar Slytherin chọn làm người thừa kế và bảo vệ Hogwarts, chỉ cần chuyện này thôi đã đủ làm cho mấy bức chân dung của tổ tiên chúc mừng nguyên tuần nay rồi, không chừng vẫn còn chúc mừng tiếp nữa đó. Nếu như người nào có thể cùng ông chia sẻ sự vui sướng cùng vinh quang này mà vẫn không sợ bị người khác biết được, thì trên thế giới chỉ có một người bạn tốt mà Lucius tin cậy, chỉ có một người có được vinh dự đặc biệt này, đó chính là Sev!

Nhưng mà ông nói gần cả trăm câu nói bóng nói gió mà bạn già Sev cũng không thèm nhúc nhích lông mi, chẳng tỏ vẻ sợ hãi dù chỉ một chút, vì thế Lucius chỉ có thể tiếp tục nói vòng vo bên ngoài thôi.

Thật ra với trực giác nhạy bén và sức quan sát đến những chi tiết nhỏ của một Bậc thầy Độc dược, giáo sư Snape vốn đã sớm nhìn ra bạn già Lucius đang nóng lòng muốn khoe lông đuôi sặc sỡ của mình, nhưng mà Snape lại không muốn Lucius lại đưa cái bộ dáng ngu xuẩn chỉ biết ca ngợi con trai kia ra! Kỳ thật cho tới bây giờ, Draco đều rất cần cù và ham học hỏi, không có bị ảnh hưởng dưới sự nuông chiều của Lucius mà biến thành một kẻ ngu ngốc, đầu óc rỗng tuếch cả ngày chỉ biết đi nơi nơi gây rắc rối, đại khái chính là nhờ Merlin phù hộ!

Trong lòng giáo sư Snape ngàn vạn lần đều không muốn đáp lại con công ngu xuẩn đang xòe đuôi hoa lệ kia, càng không muốn đưa ra bất kỳ lời nhận xét hay đánh giá gì. Nhưng mà nếu mà ông không chịu mở miệng nói gì đó thì coi như cả kỳ nghỉ của mình sẽ bị hủy trong tay kẻ có đầu óc chỉ biết lo trưng diện và hám tiền kia thôi.

“Như vậy, đây là lần phê bình thứ một ngàn lẻ một về việc bài trí trong nhà tôi nhưng anh lại cắn răng chịu đựng bước vào một nơi đáng sợ như thế, sao anh không nói thẳng cho tôi biết lý do một người có địa vị cao như anh lại chịu cúi đầu trước một người có địa vị thấp như tôi đây, giờ thì mau mau khoe cái hư vinh để làm thỏa mãn một chút tò mò của ông bạn già hèn mọn đáng thương này đi?”

Lucius miễn cưỡng hài lòng đối với thái độ phản ứng của ông bạn già, sau đó hãnh diện mà lấy một lọ thủy tinh chứa sợi ký ức màu bạc ra khỏi túi quần, cười hở tám cái răng, “Tưởng Ký của anh ở đâu vậy, Sev?”

Được rồi, sau khi hoàn toàn xem xong hành vi của hai con rắn nhỏ ở Phòng Sinh hoạt chung Slytherin rồi còn dám cả gan làm loạn, Xà Vương thừa nhận đoạn trí nhớ này vô cùng quý báu, cực kỳ đáng giá, vì bảo vệ và giữ gìn tôn nghiêm, danh dự của Slytherin, việc này đối với toàn bộ dân Slytherin đều là một việc đáng được khen ngợi, nhưng cũng không có nghĩa là hành vi của hai con rắn nhỏ đã được chấp nhận!

Lấy máu để ký kết với một khế ước pháp thuật mà không hề hiểu nội dung bên trong — bọn nhóc chẳng lẽ không biết vì sao mà con nhóc nhà Weasley suýt chút nữa mất mạng rồi sao? Chưa được một năm mà tên nhóc con mắt xanh rắc rối của Lily đã hoàn toàn bị cha đỡ đầu của mình dạy hư rồi, lại còn kế thừa khuynh hướng ngu ngốc, lỗ mãng của cha mình; còn con rắn nhỏ tóc bạch kim kia đã bị cha mình dạy dỗ thành một kẻ kiêu ngạo, không quan tâm tới tình huống nguy hiểm!

Xem xong ký ức đó, giáo sư Snape liền lấy một nhúm bột Floo, ông cảm thấy cần phải nghiêm túc dạy dỗ con đỡ đầu của mình lại cho thật tốt, cho dù dùng hết tất cả các sách quý trong tàng thư Malfoy cũng không dập tắt được lửa giận lần này, trừ phi…

Đúng vậy, trừ phi là bản chép tay trân quý của Salazar.

Vì vậy, con rắn nhỏ tóc bạch kim luôn luôn cẩn thận và trầm ổn liền bị cha đỡ đầu của mình răng dạy, quở mắng một phen, cuối cùng làm cho con rắn nhỏ tóc bạch kim hoàn toàn phẫn nộ liền thu dọn hành lý, dùng bột Floo ném vào lò sưởi — bỏ nhà đi hoang! Lần này anh tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cha mình vì hư danh mà đi khoe khoang khắp nơi làm bản thân anh vô tội cũng bị liên lụy!

Cho dù dùng phiên bản chổi bay mới nhất, Firebolt, cũng không làm anh nguôi giận, trừ phi…

Đúng vậy, trừ phi có thể làm cha đỡ đầu bãi bỏ lệnh cấm sử dụng chổi bay, cấm thi đấu, cấm túc!

~*~

Harry trải qua kỳ nghỉ …cũng không tệ lắm, mặc dù cậu ghét nhất lúc cô Marge đến chơi còn dắt theo con chó cưng của cổ. Nhưng Harry bây giờ không còn là một cậu nhóc đáng thương chỉ biết để mặc người khác trách mắng nữa, chỉ cần một chút kẹo đùa có thể làm giáo sư Lockhart sợ hãi liền đủ để che chở cậu an toàn vượt qua một tháng ở Privet Drive. Hơn nữa, cậu còn có cha đỡ đầu làm chỗ dựa, Sirius ở trong công viên tùy thời mà bảo vệ cậu, thuận tiện gây sức ép cho bọn họ.

Vốn Sirius bởi vì Harry lúc trước bị ngược đãi mà trong lòng mang oán giận đối với một nhà Dudley, bất quá, vì những lời phê bình của Draco nên phần lớn Sirius đem loại oán giận này quy trên người mình, tự trách hơn là phẫn nộ. Thêm vào đó còn phải dựa vào huyết thống bảo hộ, bọn họ còn nuôi nấng Harry hơn mười năm trời, tính ra liền huề nhau.

Sirius nguyện ý lưu lại Privet Drive không phải là hắn muốn gây chuyện thị phi mà là hoàn toàn xuất phát từ sự quan tâm của một người giám hộ, giống như những bậc cha mẹ lo lắng con mình bị các bạn khác bắt nạt, hắn cũng rất lo là Harry sẽ bị bắt nạt — tuy việc này khó có khả năng xảy ra, vì con đỡ đầu của hắn đã hai lần tiêu diệt pháp sư tà ác nhất! Lại còn làm cho một giáo viên môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám nằm suốt ở Bệnh Thất hơn nửa năm.

Bất quá đó chỉ là việc nhỏ, quan trọng là…Sirius cho rằng chỉ cần mình có thể xuất hiện trong tầm nhìn của Harry là có thể khiến Harry cảm thấy được sự ấm áp của gia đình. Sirius mang bộ dạng thiện lương và lý trí hiếm thấy như vậy mà thực hiện theo ý nguyện ban đầu, cho nên chiếu theo tình huống như vậy, kỳ thật là hắn có thể cùng một nhà mập ú như heo này nhìn nhau chán ghét nhưng vẫn bình an vô sự. Đáng tiếc, ban đầu diễn ra thật tốt nhưng kết thúc thật là thảm hại, cô Marge của Harry đã đến đây.

Ngày cô ta đến, Chân Nhồi Bông đang nằm phơi nắng ở trên đường đối diện, sau đó với đôi tai linh mẫn của loài chó, cách một con phố, thêm một tầng kính cửa sổ, nghe thấy con heo kia dùng những từ ngữ cay nghiệt thao thao bất tuyệt cao hứng đàm luận về việc cha mẹ Harry bị tai nạn xe cộ, về người cha ‘cặn bã’ của Harry nữa.

Sirius liền xuất hiện ngay lập tức!

Phải biết rằng trong lúc nhàm chán Đại Cẩu Black không hề nghi ngờ đã đánh bại tất cả các con chó khác không có mắt, không có lực lượng mà có ý đồ bắt nạt một con chó lang thanh không nơi nương tựa, trong vùng phụ cận và cũng nhanh chóng trở thành thủ lĩnh của bọn nó. Kết quả là khi mà Đại Cẩu phẫn nộ thì tình huống xung quanh sẽ lâm vào trạng thái không ổn định.

Trả thù nhưng phải có kỹ xảo!

Nhờ vào việc sao chép qua một trăm bảy mươi lần quy tắc hành vi của Slytherin, Chân Nhồi Bông trước khi hành động đã ý thức được nếu mình mà vi phạm luật bảo hộ Muggle thì sẽ kéo theo phiền phức không ngừng, bị tòa án quấn chân không có thời gian chơi cùng con đỡ đầu trong kỳ nghỉ hè tốt đẹp, thật sự là không đáng. Hơn nữa, trong tay hắn tay sai không hề thiếu, có vẻ có một số việc thì không cần tự mình động thủ. Vì vậy, lần đầu tiên Sirius vận dụng phương thức của Slytherin mà bày ra kế hoạch.

Vì thế, một nhà Dursley mập như heo, trừ Harry, thì mỗi người đều bị chó cắn khi bước ra khỏi cửa, bị cắn nghiêm trọng tới nỗi cần đưa tới bệnh viện để khâu vết thương lại. Điều này là cho bác sĩ tưởng là bị chó dại cắn nên đã tiêm thêm thuốc kháng sinh, nhưng mà không may ở nước Anh tỉ lệ bệnh dại rất thấp nên không có bất cứ cơ sở tiêm phòng nào cả, vì vậy bác sĩ đã dặn dò bọn họ phải chú ý đến nhiệt độ của cơ thể mình. Càng bất hạnh hơn nữa là trong túi áo của Harry có một đống kẹo nôn mửa, kẹo phát sốt đã được kiểm chứng độ an toàn. Trong những ngày cuối ở trường, cậu và hai anh em song sinh kia đã thức sáng đêm nghiên cứu mà thành, mặc dù dược liệu vẫn chưa ổn định và phải chờ cải tiến thêm.

Cho nên một ngày sau đó, Harry gọi xe cấp cứu, một nhà Dursley không thể tránh khỏi bị bệnh viện cưỡng chế đón đi, nhập viện quan sát trị liệu.

A, còn có con chó sủng vật chết tiệt tên — kia, bởi vì chủ nhân đã nằm viện cho nên Chân Nhồi Bông thừa cơ kêu đồng bọn ‘chiếu cố’ nó, còn bản thân hắn thì nằm khoái trá ở trong góc xem đồng bọn ‘đón tiếp khách quý’.

Cuối cùng, Đại Cẩu cực kỳ kiêu ngạo mà tận hưởng hương vị âm hiểm giả dối của Slytherin, hành động lần này không hề sơ hở, hiệu quả rõ rệt, kết quả hoàn mỹ!

Không thèm chờ đến cả nhà Dursey xuất viện, Harry liền phấn khích để lại lời nhắn, đem theo hành lý, ôm cha đỡ đầu và chú Moony cùng nhau về với số 12, Quảng trường Grimmauld.

Vừa mới đẩy tay nắm cửa có khắc hình rắn bước vào nhà, ánh sáng màu xanh biếc hắt ra làm Harry cảm thấy như được quay trở lại kí túc xá Slytherin, sau đó thì một âm thanh lớn đột nhiên vang lên, mới đầu Harry còn tưởng cái gì nổ mạnh, nhưng chưa đầy một giây sau một đống ‘áo choàng phù thủy làm bằng tơ lụa’ và ‘trang sức tinh xảo cùng nước hoa’ bay đến suýt đè chết cậu.

“Tiệc sinh nhật đó, Harry, thích hông?” Sirius vỗ vai con đỡ đầu của mình, thực kiêu ngạo mà nói.

Đương nhiên!

“Cám ơn chú Sirius, cám ơn chú Remus!” Con nai nhỏ ôm lấy hai kẻ tổ chức tiệc một cái thật chặt.

Người chân chính đứng sau màn sắp đặt thì đang đứng khoanh tay tựa cửa mỉm cười – nụ cười hoàn hảo lộ tám cái răng trắng tinh.

Toàn bộ bạn học chung nhà Slytherin đều được mời, nhất là bàn dài quyền lực trong Slytherin đều mời hết. Trong mùa hè này, dân Slytherin vì được Harry Potter mời đến dự tiệc sinh nhật mà cảm thấy vinh hạnh, thậm chí Zabini còn không đi du lịch Hy Lạp cùng với mẹ mình.

Vì sao vậy?

Đó là vì — tiệc sinh nhật của Harry Potter.

Harry Potter, kẻ mở được mật thất Slytherin, dùng kho báu do Salazar lưu lại phá hủy ý đồ phá hoại lâu đài Hogwarts của lực lượng hắc ám, cuối cùng ngăn trở hi vọng thông qua việc hút lấy sinh mệnh của một cô bé để hồi sinh của Chúa tể Hắc ám. Một người giữ gìn tâm huyết và danh dự của Slytherin, là người thừa kế được Salazar thừa nhận — dĩ nhiên, người ngoài không rõ tình huống thật sự như thế nào, chỉ là lời đồn đại của một số Slytherin có địa vị cao quý. Tựa như, từ xưa các thế hệ Slytherin đã treo các bức họa của tổ tiên và những pháp sư kiệt xuất ở trong nhà, mà các bức họa thì rất nhạy tin tức và có quan biết rộng rãi. Và bằng chứng là giờ phút này người trong bức học treo trên tường, Phineas Black đang nâng cao cằm, rõ ràng khóe miệng còn nhếch lên.

Đối với tai nạn trong học kỳ, Hogwarts chỉ vẻn vẹn tuyên bố là, vụ tấn công là do đồ vật thuộc Nghệ thuật Hắc ám từ thời Voldemort còn sót lại đã khống chế và làm hại một nữ sinh năm nhất. Đồng thời trong lúc khủng hoảng, Harry Potter và Draco Malfoy đã có cống hiến đặc biệt trong việc giải cứu nữ sinh kia, và họ đều đạt được danh hiệu cống hiến đặc biệt cho nhà trường.

Thật ra thì nói ‘khủng hoảng’ cũng không đúng lắm, bởi vì trong lúc mọi người còn không cảm nhận được sự khủng hoảng chân chính thì việc này đã kết thúc. Hơn nữa việc này rõ ràng có dính líu đến Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, Kẻ Được Chọn, còn có người thừa kế nhà Malfoy, loại tin tức như vậy cho dù chỉ liên quan đến một trong số những người đó thì cũng tạo ra một cơn sóng lớn, có thể thu hút độc giả. Mặc dù có vô số tin tức nhưng lần này tờ Nhật báo Tiên tri vẫn không có động tĩnh gì, giống như là có ai đó đã ém tin tức xuống đến mức khứu giác nhạy bén của phóng viên cũng không thể lần ra, cũng hết cách rồi, ai kêu chủ biên tập tờ Nhật báo Tiên tri lại là một Slytherin cơ chứ?

Nói đi nói lại, người tốt nghiệp từ Slytherin luôn có lợi thế hơn những nhà còn lại, mấy năm sau đó thì gần như dân Slytherin có thể chiếm được nửa số ghế trong tầng lớp quyền lực trong giới phù thủy, chính là đại bộ phận có quyền ra lệnh. Cho nên lúc này đây, việc có liên quan tới mật thất của Slytherin bị dân Slytherin cho là ‘việc nhà’, người ngoài đừng hòng mà xen vào.

Slytherin bọn họ có cách thu thập tin tức của riêng mình, không quan tâm đến người khác thì làm thế nào — vốn dĩ đã mặc kệ bọn họ, nhóm lão xà chẳng lẽ còn để ý đến bọn họ thế nào ư?

Sau đó, chính là đến tiệc sinh nhật của Harry, Đại Cẩu Sirius muốn vì cục cưng Harry lần đầu tổ chức một buổi tiệc sinh nhật chính thức, hoàn mỹ, khó quên, con đỡ đầu xứng đáng được một bữa tiệc sinh nhật vui vẻ.

Nhưng bởi vì Sirius muốn tạo bất ngờ với Harry, cho nên đánh sách khách mời liền nhất quyết quăng cho bạn tốt nhất của Harry, Draco Malfoy đi xử lý. Là một người thừa kế vĩ đại của gia tộc Malfoy với tâm tư kín đáo, lễ nghi chuẩn mực lại còn có kinh nghiệm về việc tổ chức các bữa tiệc, mọi việc đều nằm gọn trong tay của con rắn nhỏ tóc bạch kim. Tư cách khách mời đều được chọn lọc nghiêm khắc, kết quả là nhận được thiệp mời liền trở thành một loại tín hiệu, nhưng người không được mời chỉ có thể trách sức ảnh hưởng của gia tộc còn chưa có đủ.

Thời đại mới của Slytherin, tầng lớp quyền lực tương lai của giới phù thủy, dưới danh nghĩa dự sinh nhật Harry tụ họp ở nhà cũ của gia tộc Black, tiệc sinh nhật hầu như đã biến thành một tổ chức hoàn mỹ như kí túc xá Slytherin, bọn nhỏ khiến cho người lớn thật choáng váng.

Con nai nhỏ rất vui vẻ, mà những vật trang trí trong nhà Black cũng làm cho khách khứa rất hài lòng, những bức họa của những người đã từng là nhưng thế hệ Slytherin đời trước nhìn khách khứa có khiếu thưởng thức cũng rất cao hứng, nhiều phù thủy thuần huyết, tao nhã, cao quý như vậy xuất hiện càng làm Kreacher mừng phát điên.

Người bất mãn dường như chỉ có một mình Đại Cẩu Slytherin xuống cấp Gryffindor.

Giờ phút này Đại Cẩu đang ở trong một góc phòng khách, buồn bực cào cào một mảnh rèm có ren, mắng mỏ con rắn nhỏ tóc bạch kim, “Sao lại mời toàn Slytherin? Hừ, đừng tưởng rằng ta không biết bạn bè của Harry là những ai, rõ ràng Harry cũng rất thích một cô bé cùng năm ở nhà Ravenclaw, hơn nữa quan hệ với anh em nhà Weasley cũng không tệ!”

Con rắn nhỏ liền đáp trả, “Ngu xuẩn, cô bé kia là một phù thủy xuất thân Muggle, còn nhà Weasley là bọn phản bội huyết thống!”

“Nhóc con! Mày, mày là con rắn nhỏ đầy nọc độc, đê tiện, ta sẽ không để cho Harry chơi với một tên Tử thần Thực tử con đâu…”

“Ngu xuẩn!” Con rắn nhỏ cắt ngang, bắt đầu phun nọc độc, “Nếu mời bọn họ, cậu có dám chắc là mọi người sẽ chung sống hòa bình sao? Cậu dám chắc là hai tên Gryffindor và cô bé Ravenclaw kia sẽ thực vui vẻ sao? Cậu có dám đảm bảo là bữa tiệc toàn bộ sẽ thật vui vẻ, thật thú vị, thật cao hứng khiến cho Harry từ đầu đến cuối đều không cảm thấy mất hứng sao?”

“Vậy thì đến một tên Slytherin cũng đừng mời!” Dưới tình huống đuối lý, Đại Cẩu căm giận mà cãi bướng.

Con rắn nhỏ cười lạnh, “Cám ơn lời đề nghị đó nha, nhưng mà không may là Harry cần phải vượt năm năm còn lại ở Slytherin, lần đầu tổ chức sinh nhật mà lại đi mời đối thủ không đội trời chung Gryffindor, rồi sau đó không còn một người bạn nào trong kí túc xá hử? Cũng bởi vì cha đỡ đầu là một tên Gryffindor ngu xuẩn, không có đầu óc mà khiến cho Harry trong kí túc xá cô độc một mình, bị người khác ghẻ lạnh?”

Trước khi rời đi, Draco chỉnh lại vị trí kim băng trên áo choàng của mình, vuốt vuốt tóc, thương hại nhìn lại Sirius còn đang á khẩu không thể đáp lời, “Mỗi khi con quyết định chấp nhận sự thật bọn Gyfindor đều ngu ngốc thì sau đó bọn họ là đột phá thêm một tầng ngốc nghếch nữa, đúng là quá sức chịu đựng mà! Là do quan điểm bất đồng, không thể trách được, con muốn ra ngoài đó cùng cắt bánh ngọt với Harry, lão sư tử Gryffindor như cậu cũng đừng có mà làm đám con rắn nhỏ mất hứng.” Đại Cẩu vì một câu nói cuối cùng này mà hoàn toàn bại trận.

Tiệc tùng ầm ĩ suốt nguyên ngày kéo dài đến tối thì khách khứa mới lục đục kéo nhau về, Harry hơi mệt nằm trên đùi Draco, có chút tiếc nuối, “Hermione và hai anh em tóc đỏ cũng chưa…” Bọn họ cũng là bạn của Harry mà, tiệc sinh nhật lần đầu của mình mà cũng không có mời họ, thiệt là không biết suy nghĩ mà!

“Hermione đang ở Pháp cùng ba mẹ tắm nắng, một nhà tóc đỏ đều cùng nhau đi du lịch Ai Cập, đừng có nói với tôi là cậu không có đọc tin tức trên báo nha, năm nay nhà Weasley trúng galleon giải đặc biệt trên tờ Nhật báo Tiên tri, cả gia đình khó có khi tiền bạc dư dả mà đi du lịch cùng nhau.” Draco vuốt tóc Harry, nâng khóe miệng giọng mỉa mai.

Sirius trước khi ngủ đi xuống lầu uống trà, bất hạnh đi ngang qua suýt nữa vấp té…

~*~