[Đồng Nhân Fairy Tail] Xuyên Qua Tôi Là Sách Ma Pháp

Chương 9: A đường không coi ngày

Edit: Moonmaplun

Beta: Lã Thiên Di

P/s: HAPPY NEW YEAR cả nhà!!! Fairy Tail đã trở lại (thật ra trở lại từ

Lạc Lan bước một chân xuống sông.

Dòng nước lạnh lẽo qua hơn đầu gối, cô ngâm mình trong dòng nước lạnh, quơ quơ chân, ngửa đầu thở hắt ra.

Cô vừa mới từ thành trở về, cảm giác chân không phải là của mình nữa, ngâm mình trong nước lạnh thư giãn chút.

Xuyên qua thế giới này gần một tháng.

Cô cũng biết Zeref không tiếp xúc với người bên ngoài nhiều, nhưng vì cô, người kia nhất định là đang ở ngoài thành ngây ngốc canh chừng cô.

Lạc Lan đem tháo dây buộc tóc xuống, lắc lắc đầu, lấy khăn mặt thấm nước rồi rửa mặt, rồi lại lau lau hai tay. Cô cũng không ở bờ sông ngốc lâu lắm, cuối thu nước sông lạnh hơn, một khi ngã bệnh cũng không phải là chuyện giỡn. Trong đầu Lạc Lan lập tức hiện lên cảnh sinh hoạt của người ít lời kia —

Rời giường → ăn trái cây → ngẩn người → ăn trái cây → ngẩn người → ăn trái cây → ngủ → rời giường…… Cứ thế mà suy ra.

Lạc Lan một bên lau người, một bên đổ mồ hôi lạnh.

Trước giờ chu kì một ngày của hắn luôn luôn là như vậy? Đường đường là một Pháp Sư Bóng Tối, vậy mà cuộc sống có vẻ ảm đạm quá…… À, mà hình như cô cũng chưa từng nhìn thấy Zeref dùng ma pháp.

Lạc Lan vừa suy nghĩ vừa mang lại giày – hình như Pháp Sư Bóng Tối là nhân vật phản diện thường thấy à? Trong tiểu thuyết hay phim đều nói Pháp Sư Ánh Sáng là hiện thân của chính nghĩa? Pháp Sư Bóng Tối……là hay dùng Ma pháp bóng tối à?

Thú vị nha!

Nhưng mà cô chưa bao giờ thấy Zeref dùng nó…… Pháp Sư Bóng Tối chắc là danh hiệu vô cùng lợi hại chứ nhỉ?

Lạc Lan ở thế giới của mình không bao giờ đọc tiểu thuyết huyền huyễn, cô cũng chỉ có thể suy đoán. Nói như vậy, cô tốt xấu gì cũng là Sách Ma Pháp của Zeref, chẳng lẽ cô cũng có thể dùng ma pháp?!

Gần một tháng nay, rốt cuộc Lạc Lan đã ý thức được cô là Tinh Linh của Sách Ma pháp, một bên khinh bỉ chính mình một bên nhanh chóng đứng dậy, với tay lấy một chiếc áo bạc màu vắt trên cây cổ thụ, chạy vội về nhà.

Nói là nhà, thật ra chính là chiếm lấy một căn nhà gỗ nhỏ bỏ hoang bên ngoài thành Akarifa – lúc Lạc Lan lôi kéo Zeref xông vào căn nhà gỗ này, vừa mới mở cửa ra đã bị tro bụi bên trong làm sặc chết.

May là không có người, không có người thì chiếm lấy — nghĩ như vậy, Lạc Lan quấn quít đòi Zeref ở lại chỗ này, bởi vì cách thành cũng gần, Lạc Lan thường xuyên chạy vào trong thành đi làm công ngắn hạn, thường xuyên chạy qua chạy lại, mỗi ngày ba bữa cũng bắt đầu quen dần.

Điều làm Lạc Lan cảm thấy có chút thất vọng là khi sắp xếp xong mọi chuyện, trở lại Akarifa thì không thấy Gray đâu nữa, sau đó cô có hỏi qua Boss, nghe nói là Gray hoàn thành xong nội dung hợp đồng, ngày hôm sau đã rời khỏi Akarifa.

Rốt cuộc cậu ta là người như thế nào, Lạc Lan cũng không hề biết.

Lạc Lan dừng chân trước cửa nhà gỗ, bình tĩnh lại sau khi chạy gấp gáp về, cô đẩy nhẹ cửa: “Tôi về rồi!!!”

Zeref không có lên tiếng đáp lại cô, nhưng ngược lại trong phòng bếp truyền đến âm thanh. Lạc Lan quăng bừa tay nải lên giá, “bùm bùm” chạy vào trong bếp.

Zeref đang nấu cơm, thấy cô vào, chỉ bố thí cho cô một ánh mắt lạnh nhạt. (Moon: trời ơi, anh Zeref ngầu lòi của ta lại đi lụi cụi nấu cơm, đúng là có dáng thê nô, sao anh không dùng pháp thuật làm cho lẹ -_- )

Ở thế giới kia tuy rằng Lạc Lan là một người tự lập, cái gì cũng biết đủ xài nhưng duy nhất nấu cơm là không tài nào làm được. Cô cũng không hiểu tại sao, cô rõ ràng là dựa theo sách dạy nấu ăn nghiêm túc chế biến, nhưng mà làm ra toàn đồ không ăn được. Xét thấy Zeref nếu không làm chút gì đó thì thật bất công, nên trọng trách nấu cơm này Lạc Lan đã (bắt ép) giao cho Zeref.

Người này bình thường cũng ngây ngốc, nếu không cho anh cái gì để làm, anh cũng chỉ có thể suốt ngày ngồi ngốc một chỗ.

“Trả lời tôi câu ‘Cô về rồi!’ bộ khó lắm sao?!” Lạc Lan làm mặt quỷ, tựa vào khung cửa nhìn Zeref cầm thìa đảo đều trong nồi, một mùi thơm lan tỏa khắp phòng.

Zeref không nói lời nào — Lạc Lan cũng quen rồi.

“Tôi nói…” Cô hoàn toàn vô tình tiếp tục nói: “Cái gọi là Pháp Sư Bóng Tối có phải là rất lợi hại không?”

Zeref ngoài ý muốn quay đầu nhìn cô, làm bộ dáng không hiểu vì sao cô lại hỏi vấn đề này: “…… Vì sao hỏi cái này?”

“Tôi vừa mới suy nghĩ, tôi là Sách Ma Pháp của anh, vậy tôi cũng rất lợi hại phải không?”

Zeref sửng sốt.

Anh đem thìa để qua một bên: “Hiện tại, ngay trước mắt thì cô chính là ‘chỗ trống’.”

Lạc Lan ghét nhất người nói chuyện một nửa: “……Giải thích một chút?”

“Tôi chưa viết gì trong Sách Ma Pháp hết.”

“……Hả? Vậy chẳng phải là hoàn toàn vô dụng sao?”

Zeref cũng bó tay — anh không nghĩ rằng Sách Ma Pháp của mình lại có Tinh Linh, mà Tinh Linh này tính tình cũng rất quái lạ, nhưng một tháng ở chung, hình tượng tốt đẹp của hai ngày trước kia hoàn toàn sụp đổ.

Cô ấy rất thích nói chuyện, lúc nào cũng quấn lấy anh yêu cầu này nọ, còn là yêu cầu kì lạ nữa chứ….

Nhưng mà, đối với Zeref hoàn toàn không thể tiếp xúc với người bên ngoài mà nói, cũng không chán ghét. Hắc Thuật Ankhseram tự triển khai như vậy, con gái gặp anh tránh còn không kịp.

“À…đúng rồi, hôm nay ở trong thành nghe người ta nói, thành phụ cận Akarifa có một con gấu đen khổng lồ không biết từ đâu tới.” Lạc Lan bước ra ngoài, không biết đang làm cái gì, cố ý cao giọng cho Zeref nghe: “Trong thành đều dán thông báo, làm người ta chú ý, còn nói là đã muốn ủy thác cho Hội Pháp Sư gì gì đấy, mấy ngày nay sẽ trở lại xử lý chuyện này……”

Zeref đang đem gà rừng cho vào nồi hấp thì giật mình, anh nói: “Gọi là gì? Hội Pháp Sư?”

“Giống như cái gì gọi là yêu tinh hay tiên gì ấy? Cái gì…..mà…..”

Fairy Tail.

Zeref động tác dừng một chút — đó là…… hội của người kia.

Thanh âm Lạc Lan lại truyền tới, nhưng Zeref hoàn toàn không còn nghe cô nói cái gì. Bản thân anh là người kì dị, xấu xa, không cần tồn tại trên đời, người duy nhất có thể tiêu diệt được anh là người kia……

Natsu Dragneel.

Nhưng…… nhưng… từ sau khi Lạc Lan xuất hiện, ý nghĩ này dường như đã lâu rồi cũng chưa xuất hiện.

Đột nhiên ý thức được điều này điều này làm Zeref có chút ngây người, anh thế này mới nghe rõ Lạc Lan đang nói cái gì.

“Aaaaaa….Zeref!!! Tôi sắp đói chết rồi ~~~ ăn cơm ~~~……”

Zeref có chút bất đắc dĩ khe khẽ thở dài, đem cơm chiều chuẩn bị xong bưng ra ngoài.

**

Sáng sớm hôm sau, Lạc Lan chuẩn bị ra khỏi nhà.

Cô cũng khá để ý chuyện con gấu đen khổng lồ này, nghe nói cũng có trên dưới chục người bị nó giết chết, mấy ngày nay trong thành Akarifa, lời đồn bay đầy trời, mọi người đều rất thận trọng, điều này làm cho Lạc Lan cũng cảm thấy hơi lo lắng.

Cô đang chuẩn bị đi đến thành Akarifa nhưng cũng không an tâm cho lắm.

Ngặt một nỗi, sợ cái gì thì cái đó xuất hiện —

Lạc Lan nhìn bóng đen khổng lồ trước mặt, răng nanh sắc nhọn nồng đậm mùi máu, cô hét lên thật lớn.

Quay lưng lại, ba chân bốn cẳng chạy về nhà!

Cô vốn chưa đi xa, đã bị quái thú đuổi theo, đương nhiên theo bản năng Lạc Lan sẽ chạy về nhà, chạy một hồi cô mới sực nhớ — nếu chạy về nhà, ngôi nhà gỗ nhỏ bé kia chắc chắn sẽ bị con gấu điên này phá nát hết……

Nghĩ thì nghĩ như thế nhưng bị con gấu này truy đuổi phía sau, Lạc Lan không còn biết phương hướng gì cả, cứ cắm đầu cắm cổ chạy, con gấu khổng lồ đó cũng không buông tha, quyết rượt theo cho bằng được. Cô cảm thấy tiếng rống rất gần, vô cùng sợ hãi.

Cuối thu, thời tiết sáng sớm rất lạnh, huống chi là trong rừng sâu, đột nhiên Lạc Lan bị chuột rút.

Ngay lúc cô còn hết chạy được nữa thì may mắn thấy Zeref đang ôm bó củi gần đó.

Trời ơi! Cứu tinh!

“Zeref!!! Cứu mạng !!!” Lạc Lan lê cái chân bị chuột rút đến chỗ Zeref, Zeref cũng lập tức thấy con quái thú phía sau Lạc Lan, anh vô cùng bình tĩnh ném bó củi sang một bên, sau đó giơ một tay về phía con gấu — lúc Lạc Lan cảm thấy người này đang chuẩn bị xuất chiêu thì Zeref lại bỗng nhiên ôm đầu, lui về sau một bước.

Má ơi!!! — Lạc Lan chỉ cảm thấy trong lòng mình như có bùn vậy – tên này tái phát bệnh cũ à?! Hắc Thuật Ankhseram của anh cũng coi như là tuyệt chiêu à? Mặc kệ, cứu cái mạng nhỏ của mình trước đã!

Lạc Lan đang lo cho an nguy của mình thì chợt nhìn qua Zeref, dáng người mạnh mẽ vững chãi đứng che cho cô trong lúc cô vấp ngã – cô nhìn Zeref thật lâu, thật lâu, quên cả bỏ chạy.

Lạc Lan trừng lớn mắt.

Cô trừng lớn mắt nhìn khuôn mặt của Zeref, chỉ cảm thấy thân thể Zeref tỏa ra khí lạnh băng giá, làm người ta cực kì không thoải mái.

Con gấu khổng lồ tiến tới rất gần.

Mà một chiêu Zeref cũng không khai triển.

“Mau tránh ra!!!”

Thình lình có một giọng nam hét lên, Lạc Lan theo bản năng ôm chặt Zeref lăn ra chỗ khác, trong lúc lo lắng cô không nghe được giọng nói kia lại nói một cái gì đó, con gấu khổng lồ lướt đôi mắt dữ tợn xác định vị trí của cô, chuẩn bị tấn công một lần nữa.

“Rầm.” một tiếng, con gấu khổng lồ ngã xuống đất, theo hướng Lạc Lan nhìn qua, thấy đầu nó bị lõm một 1 lỗ rất lớn, ngay cả hộp sọ cũng bị biến dạng.

…Được…cứu…rồi…sao?