[Đồng Nhân Cổ Kiếm Kỳ Đàm] Nuôi Dưỡng Âu Dương Đại Boss

Chương 17: Thủ thuật

"Như vậy, hiện tại A Du có thể giải thích cho ta —— Tiểu Điệp, là chuyện gì xảy ra hay không?"

Giống như bị mấy con ong mật đồng thời chích một cái, A Du theo bản năng run lên, cười khan mấy tiếng rồi vội vàng bắt đầu dọn dẹp bàn ghế: "Tỷ đi rửa chén, ừ, rửa chén."

Thái Tử Trường Cầm không ừ hử gì, chỉ híp mắt kiêu ngạo nhìn nàng, khóe miệng cười như không cười.

"..." Dưới nụ cười như vậy, A Du rất nhanh bị bại lui, đôi mắt liếc trái liếc phải trả lời: "Không thể nói với người ngoài là đệ đệ mình đã trở lại, cũng không tiện nói đệ bây giờ cũng gọi là A Nhiên, sau đó... Chẳng phải chỉ là tùy tiện lấy cho đệ một cái tên hay sao.”

Dừng một chút, nàng lại nói tiếp: "Thật ra thì, cái tên Tiểu Điệp này cũng không khó nghe chứ?"

Rồi sau đó liền muốn đánh miệng mình —— nàng quả nhiên là không sợ chết!

Lần này, nàng ngay cả nhìn cũng không dám nhìn đối phương nữa.

Không khí bên trong phòng, trong khoảng thời gian ngắn lắng đọng xuống, không có ai mở miệng nữa, vậy mà im lặng như vậy dường như so bất kỳ tiếng động lớn nào còn đáng sợ hơn... Ít nhất là A Du rất nhanh liền không chịu nổi.

Nàng vô cùng quả quyết bỏ lại chén dĩa trong tay, hai tay nắm chặt mép váy, trước ngực viết ba chữ “không sợ chết” nói: "Được rồi được rồi, đệ thắng, nhưng mà tỷ nói trước —— đánh người không được đánh vào mặt, ngày mai tỷ còn muốn đi ra ngoài gặp người nữa đó!"

"Ha ha..."

Vậy mà kết quả lại ngoài ý của nàng, vốn A Du cho là ai đó sẽ nổi giận, lại nhẹ giọng nở nụ cười làm băng tuyết hòa tan, như vạn vật được hồi sinh.

Chẳng lẽ là giận đến điên rồi?

A Du âm thầm nghĩ như vậy.

"A Du cho là ta sẽ tức giận?"

"..."

Thái Tử Trường Cầm đứng lên vén tay áo, nhướn mày nói: "Ta độ hồn nhiều kiếp, lần này cũng không phải là lần đầu tiên vào cơ thể nữ nhân, dùng tên giả cũng không có gì là lạ…”

"..." A Du trong nháy mắt hiểu ra, câu này không phải ý nói —— trò lừa bịp nho nhỏ của ngươi ta mới không để ở trong lòng, nếu lừa bịp, sợ rằng không chỉ là nói cái tên "Tiểu Điệp" này, còn có chuyện “cái yếm” ngày hôm qua?

Nhưng mà, nếu không thèm để ý thật, cần gì phải cố ý mà nói?

A Du rũ mi mắt, không hiểu sao có chút buồn cười, lại cố gắng kìm nén cảm giác tuyệt vọng này.

"Ninh Tiểu Điệp, mặc dù không tính là xuất sắc, nhưng cũng không phải là quá khó nghe."

"..." Cho nên nói, hắn đây là đang xem thường cái gọi là trình độ của nàng sao? Sớm biết như thế nên gọi hắn là Mẫu Đơn!

Nhưng mà, độ hồn nhiều kiếp... A Du ngẩng đầu lên nhìn về phía nữ nhân đang mỉm cười, trong lòng có chút buồn buồn, mặc dù có thể mặt mỉm cười nói ra như vậy, mỗi khi hồi tưởng lại, trong lòng, sợ là cũng không có gì vui vẻ, phải không?

Thái Tử Trường Cầm nhạy bén chú ý tới thần sắc của nàng, hỏi: "A Du tò mò sao?"

Nếu là nàng thật lòng muốn hỏi, hắn cũng sẽ không giấu diếm.

A Du trừng mắt nhìn, trong lòng thầm nghĩ, tò mò, dĩ nhiên là tò mò rồi.

Mỗi người đều có lòng hiếu kỳ, nhưng nếu như xóa tan lòng hiếu kỳ bằng cách vạch vết sẹo của người khác ra xem, ý nghĩ thế này... Không cần cũng được.

Vì vậy nàng hơi mỉm cười, hai tay chống nạnh cười nói: "Đoán sai rồi! Hừ, còn tưởng đệ thông minh, ai ngờ cũng không hiểu lòng dạ nữ nhân thật ngu ngốc."

Dứt lời, hăm hở mang chén dĩa xoay người rời đi.

Để lại Thái Tử Trường Cầm đứng tại chỗ, hắn vẫn nhìn chăm chú vào bóng lưng của nàng, cho đến khi không nhìn thấy nữa.

Trong mắt dần dần nhu hòa, đến cuối cùng, nụ cười trên mặt đã có thể nói rất dịu dàng.

So sánh với nụ cười trong lúc này và trong ngày thường, tưởng như là một mặt nạ dối trá.

A Du...

Thái Tử Trường Cầm hơi thở dài, ánh mắt càng thêm mềm mại, lần này rời đi, có lẽ hắn... Nên mang nàng đi đâu xem một chút.

Hắn biết nàng rất tò mò, rồi lại cố kỵ hắn mà không nguyện hỏi ra.

Nếu như thế, hắn liền chủ động rạch vết sẹo năm xưa cho nàng ấy xem thì như thế nào?

Rất nhiều chuyện cũ, tất cả như mây khói, đã sớm không thể gây một chút tổn thương nào cho hắn.

Có lẽ sẽ lại đau, bây giờ, e rằng cũng sẽ có người giúp hắn băng bó lại thôi?

Đã như thế, hắn lại sợ gì nữa chứ?

Bất luận Trường Cầm quyết định như thế nào, trong mấy ngày ngắn ngủn, A Du đã xử lý gọn gàng tất cả mọi chuyện.

Người muốn mua quán cơm kia của nàng người ngược lại không ít, lấy một giá tương đối khá cao để lại cho vị đầu bếp ở cửa hiệu phía sau, A Du liền thu dọn xong đồ đạc mang về nhà.

Lại nói, vị đầu bếp kia đưa giá tiền cũng không phải là cao nhất, vậy mà... Mặc dù quán cơm một khi bán ra liền không còn quan hệ gì với nàng, nhưng trong lòng nàng lại hi vọng nó đừng trở nên nhanh như vậy —— chỉ thoáng qua liền mất đi dấu vết.

Cho nên, e rằng đây chính là quyết định tốt nhất lúc này.

Sau khi dọn dẹp đồ đạc trong nhà, A Du đã chuẩn bị xong hành trang trước khi xuất phát, cùng lúc đó —— một mùa Trung Thu lại đến.

"A Nhiên à, chúng ta là đi trước Trung Thu, hay sau Trung Thu?"

Vì vậy A Du trưng cầu ý kiến của Trường Cầm.

Đối phương lựa chọn vế sau.

Trong lòng A Du vốn cũng đang có ý đó, vì vậy liền thuận theo.

"Lại nói, đã năm năm rồi chúng ta chưa cùng trải qua Trung Thu."

A Du vừa dùng sức trộn đường trắng, soda, dầu đậu phộng và hỗn hợp bột mì để tạo nên mì vắt, vừa nhướng mày cười nói.

Mà xem ra dường như Thái Tử Trường Cầm không nhiễm khói bụi nhân gian đang sửa sang khuôn đúc chạm khắc các loại hoa văn con dấu khác nhau ở phía đối diện, giữa hai người để từng dĩa đồ ăn nhỏ, bên trong đủ loại hình dạng khác nhau, đã được đặt nhân bánh tròn tròn.

"Không tệ." Thái Tử Trường Cầm dùng vải bố mềm sạch sẽ lau khô khuôn đúc, lại vẩy lên một chút bột mì khô, động tác nước chảy mây trôi lại có mùi vị nhàn hạ, phòng bếp nhỏ bởi từ khi hắn đến lại không giống như đang nấu ăn, ngược lại giống như vẽ một bức tranh bình thường: "Đã năm năm."

"Chậc chậc. " A Du lắc đầu thở dài, đem khối bột mì đã ngắt thành từng cái cục bột nho nhỏ đều nhau, thuận tay cầm chài cán bột cán thành mặt bánh đều nhau, rốt cuộc cũng đã nhiều năm hành nghề, thủ pháp rất thuần thục: "Khoảng thời gian kia thật đúng là đau lòng mà."

"Tại sao A Du lại than thở?" Khóe môi Thái tử Trường Cầm mỉm cười, động tác cũng không coi là xa lạ bỏ nhân bánh tròn tròn vào trong bao rồi cán thật tốt mặt trong bánh, lại nhào nặn nó thành hình cầu, sau đó lưu loát nhét vào trong khuôn đúc.

"Ai biết được, chính là đột nhiên nhớ lại thôi." A Du nhún vai, vươn tay không khách khí chút nào đoạt lấy khuôn đúc mới vừa làm tốt trong tay hắn, cười giảo hoạt: "Để tỷ ép!" Chuyện như vậy nàng rất thích làm ~

Thái Tử Trường Cầm cười nhẹ ra tiếng, động tác trên tay lại không dừng, chẳng qua là đem những cục bột nhỏ kia cũng nhét vào trong khuôn, rồi sau đó đem từng cái một ép tới quên trời quên đất trước mặt A Du.

Thời gian ước chừng một khắc, rốt cục A Du đã ép tốt tất cả bánh Trung Thu, nhìn chăm chú vào những thứ kia bỏ vào trong mâm, đã thành hình, in các loại hoa văn và khắc chữ trên bánh Trung thu, tràn đầy cảm giác thành tựu cười to nói: “Hừ hừ, có thể nướng rồi! Cho đệ nếm thử một chút mùi vị năm năm không ăn, như thế nào? Mong đợi không?"

"Tất nhiên, thật là mong đợi, nhưng mà..."

"Cái gì?"

Trường Cầm vươn tay chỉ, nhẹ nhàng lau đi vết bột trắng trên gương mặt A Du, trong lúc làm bánh, thân thể của hắn hơi nghiêng về phía trước, cùng lúc đó, âm thanh rõ ràng thỏa mãn truyền đến: "Ta còn nhớ rõ, nhiều năm trước ta từng nói qua: 'Nếu không thể gần nhau mỗi ngày, nguyện cùng Quân* bên nhau mỗi đêm trăng đến suốt cuộc đời', hôm nay, lại may mắn trở thành sự thật, ta tự nhiên vừa mong đợi, vừa vui mừng."

*Xưng hô một cách tôn trọng với người khác: Anh, vua chúa,… 

"..."

Sắc mặt A Du trong nháy mắt trở nên cổ quái, chốc lát thì do dự, chốc lát lại rối rắm, rốt cục nàng vẫn phải không nhịn được mở miệng: "A Nhiên... Đệ nói lời này, nếu là hình tượng nam tử nói với tỷ, ngược lại tim tỷ sẽ đập rộn lên, nhưng mà đệ như bây giờ, tỷ lại cảm thấy thật là..." A Du lại suy tư trong chốc lát, cuối cùng lựa chọn một từ hiện đại lại vô cùng phù hợp tình hình hiện tại: "Sét đánh ngang tai.”

"..."

Tác giả có lời muốn nói:

Đại boss, thời điểm quyến rũ em gái nhỏ, trước nhớ đổi cái thân thể nha XD em gái hoàn toàn khác với nhân yêu yooooooooooo.

Ha ha ha, thấy Trường Cầm kinh ngạc ta thật vui vẻ làm sao bây giờ? Ừ, chương đầu được các vị tán thành vui vẻ, cảm ơn các vị nha. =3=

Với lại, trả lời một chút vấn đề luôn, ở chương trước có nói là Trường Cầm sẽ không ngừng đổi thân thể, thân thể em gái nhỏ không biết dùng bao lâu tỷ như mười mấy chương linh tinh... Bởi vì đó là độ dài trung bình thôi, sau đó ta bảo đảm, sau khi tỏ tình hai người sẽ ở chung một chỗ khẳng định là dùng cơ thể đàn ông, em gái nhỏ cũng không cách nào tiếp nhận một người em gái nhỏ khác cùng mình tỏ tình ha hả —— mặc dù biết hắn có thể là loài lưỡng tính. [Im miệng!]