Dương Khang ngồi giật giật, cảm thấy bên đùi lạt lạt một mảnh đau đớn, e ngại nhìn Hoàng Long ngồi trước mặt với bộ dáng xem kịch vui, Dương Khang chỉ biết kéo kéo khóe miệng.
Tối hôm qua giằng co gần hai canh giờ, Quách Tĩnh còn chưa tiết hỏa, Dương Khang muốn đẩy ra, nhưng Quách Tĩnh không chịu, nếu không phải là Dương Khang, hắn làm sao giải quyết a?
Bởi vì mắc mưa đêm qua, Dương Khang có chút cảm mạo, Dương Khang ho khan một chút, đối diện ánh mắt trêu tức của Hoàng Long, bĩu môi cười nói:
“Sư đệ, sư phụ có phải cũng đã trở về?”
Tối hôm qua nghe được tin Hoàng dược sư trở lại đảo, Dương Khang đoán tám phần là Vương Trùng Dương cũng tới đây. Đại khái là tới cứu Chu Bá Thông.
Cho nên buổi sáng y đuổi Quách Tĩnh đi tìm Vương Trùng Dương, nhất định phải giải quyết chuyện xung khắc giữa Tiên thiên công và Cửu âm chân kinh, Dương Khang còn đưa Cửu âm chân kinh viết bằng tiếng Phạn lấy từ chỗ Âu Dương Khắc đưa cho Quách Tĩnh, thuận tiện cho Vương Trùng Dương dịch lại luôn.
Chỉ là không biết Hoàng dược sư ở nơi nào, y lại rơi vào trạng thái này, cũng không thể ở trên đảo loạn kiếm, bởi vậy mới đến tìm Hoàng Long.
Hoàng Long cười tủm tỉm cầm lấy chén trà nhỏ nhấp một miếng, nói:
“Sư đệ, ngươi vì sao biết rõ còn cố hỏi?”
Hai người bọn họ đúng là ai cũng không chịu tự nhận là sư đệ.
Dương Khang biết Hoàng Long nói lời này, tất nhiên là hắn biết rõ tối hôm qua y và Quách Tĩnh hai người núp ở sân thượng, Dương Khang khẽ mĩm cười nói:
“Ta đây còn muốn chúc mừng sư đệ, cầu chúc sư đệ lần đi Bạch Đà sơn cầu thân thành công a!”
Dương Khang vừa nói vừa thoả mãn nhìn Hoàng Long thay đổi sắc mặt, không khỏi cảm thấy lấy làm kỳ lạ, nguyên lai Hoàng Long đối với Âu Dương Khắc đúng là thật tình.
Hoàng Long buông chén trà nhỏ, so với Dương Khang cùng Quách Tĩnh phi thường thân mật, hắn và Âu Dương Khắc quả thực chính là oan gia cừu nhân.
Lần này mặc dù nói Hoàng dược sư cùng hắn đi Bạch Đà sơn cầu thân, nhưng đáy lòng Hoàng Long bất an, chỉ sợ lần đi Bạch Đà sơn này, ngược lại làm cho mâu thuẫn của hắn và Âu Dương Khắc trở nên gay gắt hơn.
Dương Khang hấp hấp cái mũi, khó được hảo tâm nói:
“Sư đệ, Âu Dương Khắc muốn cái gì, ngươi tốt nhất phải làm cho tinh tường.”
Hoàng Long khẽ giật mình.
Dương Khang nhìn phong cảnh bên ngoài. Đêm qua mưa rất lớn, nhưng sau cơn mưa trời lại sáng, bầu trời giống như được rửa qua càng xanh thẳm, làm cho người ta nhìn cũng có cảm giác tâm tình thư sướng.
“Âu Dương Khắc cùng tiểu vương gia Kim quốc ở cùng một chỗ, hắn cầu chính là vinh hoa phú quý? Hay là quan to lộc hậu?”
Nhìn Hoàng Long thay đổi sắc mặt, Dương Khang liền không nói nữa.
Hoàng Long là người thông minh, tất nhiên hiểu rõ ý của mình. Không nói đến Hoàng Long có biết thân phận Hoàng dược sư hay không, nhưng Âu Dương Khắc cam nguyện ở dưới vuốt Hoàn Nhan Dương, sở cầu tất nhiên là không nhỏ.
Hoàng Long sắc mặt khó coi phẩy tay áo bỏ đi, Dương Khang lại nhún nhún vai tiếp tục uống trà ngắm phong cảnh.
Kỳ thật đáy lòng của Dương Khang cũng có bất an, trong nguyên tác, Quách Tĩnh thủ Tương Dương hơn ba mươi năm, cuối cùng chết trận ở Tương Dương, hắn là người đại nhân đại nghĩa, là kẻ vì nước vì dân.
Nhưng Dương Khang là người ích kỷ, y không muốn Quách Tĩnh lãng phí cuộc đời mà thủ thành không còn hi vọng kia.
Triều đại Nam Tống, căn bản chỉ là kéo dài hơi tàn. Ngay cả Hoàng dược sư là hoàng tử mà còn không chút nào lưu luyến từ bỏ thân phận tôn quý hành tẩu giang hồ, huống chi Dương Khang đến từ hiện đại, y không muốn vì triều đình yếu ớt kia mà bán mạng.
Nhưng, vạn nhất Quách Tĩnh, đời này muốn học tập Nhạc Phi, vì triều đại Nam Tống cống hiến cả đời thì sao?
Dương Khang nhíu mày tư khổ, nhưng không nghĩ được biện pháp nào. Cho đến khi tối mịt Quách Tĩnh trở về, Dương Khang mới biết được Vương Trùng Dương cùng Chu Bá Thông đã rời đảo, Hoàng dược sư cùng Hoàng Long đuổi theo.
Vậy trên đảo chỉ còn y và Quách Tĩnh, ừ, còn có vài người ách phó.
Dương Khang hắt hơi một cái, phát giác cảm mạo càng thêm nghiêm trọng. Đành phải từ bỏ ý niệm đi Bạch Đà sơn xem náo nhiệt, huống hồ hiện tại Âu Dương thúc chất hai người tám phần đang ở trong hoàng cung tìm kiếm Võ mục di thư, Hoàng dược sư cùng Hoàng Long rất có thể chỉ là đi không công một chuyến.
Quách Tĩnh cầm Cửu âm chân kinh tiếng Phạn đến chỗ Vương Trùng Dương, nói là Dương Khang muốn Vương Trùng Dương dịch lại để tu luyện. Về phần Quách Tĩnh, Cửu âm chân kinh tất nhiên là không thể tiếp tục luyện, nhất định phải tĩnh tâm lại tu luyện Tiên thiên công tầng thứ năm.
Dương Khang nghĩ nghĩ, ngoại trừ đảo Đào Hoa, bọn họ tạm thời không có tìm thấy chỗ nào có đầy đủ thức ăn, che gió che mưa, phong cảnh tú lệ, có chỗ bế quan tu luyện, cho nên liền không chút khách khí ở lại.
Hai tháng sau, Dương Khang đem Cửu âm chân kinh tiếng Phạn luyện đến thất thất bát bát, liền ngồi không yên bắt đầu nghiên cứu trận pháp. Mười ngày sau, rốt cục phá giải được trận pháp hoa thụ ở phía đông, Dương Khang phát hiện, đó là một vườn thuốc.
Bên trong trồng rất nhiều dược liệu trân quý, hơn nữa không có người chăm sóc, tinh khiết tự nhiên sinh trưởng.
Sư phụ y tự xưng là Hoàng dược sư, tất nhiên về phương diện dược vật hẳn phải có chỗ vượt trội, Dương Khang có học qua, nhưng vẫn còn khuyết thiếu rất nhiều. Lúc này nhìn vườn thuốc to như vậy, Dương Khang liền bắt đầu nghiên cứu chế thuốc. Mà vật thí nghiệm tốt nhất chính là Quách Tĩnh.
Mỗi đêm, Quách Tĩnh nằm ở trên giường, bất đắc dĩ nhìn Dương Khang ngồi ở bên giường.
Dương Khang cầm giấy, kỹ càng ghi chép lại kết quả thí nghiệm. Nhiều lần hỏi Quách Tĩnh mấy vấn đề, Dương Khang đắc ý cười nói:
“Hắc hắc, xem ra cái Thập hương gân tán đã thành công. Tuy chưa làm được vô sắc vô vị, nhưng mà có thể làm cho người trúng độc mất hết nội lực, cùng thường nhân không khác mấy.”
Quách Tĩnh cười khổ:
“Khang đệ, giải dược.”
Dương Khang gãi gãi đầu, không có ý tứ cười nói:
“Giải dược còn chưa có làm, hắc hắc, bất quá không vội, ngày mai ta làm.”
Quách Tĩnh ngửa mặt lên trời thở dài, hắn biết ngay mà.
Dương Khang đem giấy vứt qua một bên, cười hắc hắc nằm trên người Quách Tĩnh.
Dương Khang kỳ thật nghiên cứu Thập hương gân tán là không có hảo ý. Nội tức, võ công thậm chí hình thể của y cũng không bằng Quách Tĩnh, vì áp đảo đối phương, Dương Khang đành phải dùng thủ đoạn hèn hạ nhưng hiểu quả nhất, kê đơn.
Quách Tĩnh làm sao không biết Dương Khang đang nghĩ gì, thở dài cười nói:
“Khang đệ, ngươi kỳ thật không cần kê đơn, ngươi muốn, ta cho ngươi cũng được.”
Trong thư phòng Hoàng dược sư, các loại tạp thư cái gì cũng có, hắn cũng có xem qua vài lần, tất nhiên minh bạch tất cả.
Dương Khang lập tức đỏ mặt, thậm chí không dám nhìn thẳng vào hai mắt Quách Tĩnh.
Quách Tĩnh cười xoa gò má Dương Khang, nói:
“Dù sao…… Dù sao ta không chiếm được khoái hoạt, ta tình nguyện để ngươi khoái hoạt.”
Dương Khang bị một câu nói kia triệt để đả bại, chán nản nằm trong ngực Quách Tĩnh.
Từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, giữa hai người chỉ có y một mình hưởng thụ, xác thực không quá công bình, cũng thật khó cho Quách Tĩnh. Thật lâu sau, Dương Khang cuối cùng ở trong ngực Quách Tĩnh lầm bầm nói:
“Ta chờ ngươi.”
Nụ cười trên mặt Quách Tĩnh càng sâu.
Hôm sau, Dương Khang nghiên cứu chế tạo giải dược, sau đó liền không bao giờ chế tạo dược lý nữa, chuyên tâm luyện tập Cửu âm chân kinh.
Mùa đông không nên rời đảo, cho nên hai người bọn họ tại đảo Đào Hoa ăn đến hết Tết âm lịch, vốn định xuân về hoa nở thì liền rời đảo hướng Lâm An mà đi, nhưng hoa đào trên đảo nở, Dương Khang nhịn không được muốn ở lại, cho đến tháng tư hoa đào rụng hết, mới cùng Quách Tĩnh rời đảo.
Dương Khang và Quách Tĩnh tại đảo Đào Hoa ở hơn tám tháng, rất có cảm giác thế ngoại đào viên. Ách phó đảo Đào Hoa trực tiếp hộ tống bọn họ đến bến tàu Lâm An, Dương Khang nhìn phố xá náo nhiệt, có chút không thích ứng.
Tiểu hồng mã ngược lại đã sớm nhịn không được, tuy ở trên đảo vô câu vô thúc, nhưng từ nam diện chạy đến bắc diện, làm cho nó rất là khó chịu, lúc này trở lại đại lục, tất nhiên là nhịn không được muốn chạy nhảy khắp nơi. Cho nên chờ Quách Tĩnh sau khi lôi kéo Dương Khang lên ngựa, không đợi Quách Tĩnh quất cương đã tung vó.
“Khang đệ, tiểu hồng mã giống như có điểm gì là lạ.”
Để tiểu hồng mã chạy một lúc, Quách Tĩnh nhíu mày nói ra. Hắn từng thử mấy lần kéo nó dừng lại hoặc là giảm bớt tốc độ, chính là đều không có thành công.
“Để cho nó chạy đi, nó cũng như Tiểu Bạch, giống như phát hiện cái gì.”
Dương Khang chú ý tới tiểu hồng mã ngẫu nhiên ngẩng đầu hướng bầu trời nhìn, lúc này mới phát hiện rõ ràng bầu trời chỉ có Đại Bạch và Tiểu Bạch đang bay, thế nhưng ở phía xa xa có một vòng chấm đen.
Quách Tĩnh lúc này cũng nghe được xa xa có tiếng kêu to, đơn giản buông dây cương để tiểu hồng mã tự chạy.
Không bao lâu, tiểu hồng mã chạy vào một mảnh rừng rậm, Quách Tĩnh cùng Dương Khang xa xa thấy một người sinh tử không rõ nằm ở trong bụi cỏ. Tiểu Bạch thì quần chiến trong một vòng quạ đen, vũ mao hắc sắc bay tứ tán, lộ ra một cổ khí làm lòng người lãnh ý.
Quách Tĩnh và Dương Khang liếc nhau, nhìn trong mắt đối phương thấy được bất an. Đại Bạch cùng Tiểu Bạch tại sao lại dẫn bọn họ tới đây? Nhất định người này cùng bọn họ quen biết.
Quách Tĩnh vội vàng xuống ngựa, Dương Khang thì nhặt vài cục đá trên mặt đất, hướng mấy con quạ đen còn ngoan cố bắn ra, trong nháy mắt liền đánh gục mấy con, mấy con còn lại thì cạc cạc bay cao, từ trên cao nhìn bọn họ chằm chằm.
Lúc này liền nghe được Quách Tĩnh cả kinh kêu lên:
“Đà Lôi!”
Dương Khang sững sờ, bước nhanh đi tới, chỉ thấy nam tử kia ăn mặc phục sức người Hán nhắm chặt hai mắt, cũng thấy ngoại thương, nhưng xanh cả mặt, hiển nhiên là nằm ở đây đã lâu. Nguyên lai để râu quai nón là tiêu chí đánh giá của dân tộc Mông Cổ, nhưng sau khi biến mất liền lộ ra gương mặt anh tuấn