Động Lòng - Lệ Vụ

Chương 2: Gặp lại

Rời khỏi khách sạn, Khương Gia Di trực tiếp bắt xe về nhà họ Khương. Trên đường đi, cô chia sẻ với người bạn thân Trần Thiện về chuyện mình đã trải qua đêm hôm trước. 

Nghe xong toàn bộ quá trình trước khi hai người vào khách sạn, Trần Thiện tổng kết: “Sao mình cứ cảm thấy người đó có âm mưu trước với cậu nhỉ? Trước đây hai người đã từng gặp nhau chưa?”

“Không có mà, đã từng gặp thì mình phải có ấn tượng chứ”.

“Cũng phải”.

Trần Thiện nói: “Cậu vẫn còn non và xanh lắm, phải uống rượu mới có gan làm ra chuyện này. Anh ta là tay chơi già đời trên tình trường, căn bản cậu không phải đối thủ của anh ta đâu”.

“Mình đâu có kém cỏi đến vậy”.

“Nghe mình hỏi đây, nếu hai người có cơ hội gặp lại, cậu có nghĩ sẽ tiếp diễn chuyện này nữa không?”

Ánh mắt của Khương Gia Di thoáng dao động trong giây lát, vội vàng tỏ vẻ nghiêm túc đứng đắn: “Chắc chắn là không”.

Đa số những người xung quanh cô đều là bạn bè cùng trang lứa, nhìn qua cũng biết người kia và bọn họ không cùng trong một vòng, hắn là rất khó có gì dính dáng đến nhau nữa.

“Khương Khương, có những lời không thể khẳng định chắc chắn được đâu”.

“Cậu cảm thấy mình là người ý chí không kiên định hả?”

“Ý chí có kiên định hay không thì mình không biết, nhưng lỗ tai cậu dễ ăn lời ngọt ngào lắm nhé”.

Nghe vậy, Khương Gia Di lặng lẽ xoa tai mình, thì thầm: “Làm gì đến nỗi”.

Hai người hi hi ha ha nói chuyện phiếm suốt quãng đường về.

Vốn dĩ Khương Gia Di không được ngủ đủ giấc, cơ thể lúc này gần như đã bị vắt kiệt sức, vừa về nhà cô đã lập tức lên phòng chuẩn bị ngủ bù.

“Hôm qua con lại xõa ở đâu hả? Sao lại tả tơi như cải chíp thế kia?”

Khương Ngôn Đông buồn cười hỏi, hoàn toàn không biết cải chíp nhà mình đã bị heo già chén mất.

“Cửa hàng của bạn Tân Nghiên khai trương, bọn con đi ủng hộ, sau đó ở nhà cậu ấy chơi hơi muộn”.

Khương Gia Di cười ngọt ngào với bố, duy trì hình tượng con gái ngoan ngoãn.

“Còn đủ tiền tiêu vặt không?”

“Đủ ạ, hiện giờ con còn tự kiếm tiền đấy!”

Đương nhiên, trong mắt Khương Ngôn Đông, chút tiền ít ỏi đấy chẳng bằng móng tay.

Khương Ngôn Đông cười sảng khoái, cũng không đả kích sự tích cực của con gái.

“Nếu không đủ lại tìm bố. À, đúng rồi, ngày mai có một người bạn của bố muốn đến đây; đến lúc đó mọi người cùng ăn bữa cơm nhé?”

“Bạn?”

Khương Gia Di thuận miệng hỏi: “Bạn nào ạ?”

“Quen khi hợp tác làm ăn vào năm trước, còn là người đầu tư học bổng cho trường con đấy”.

“Học bổng? Là học bổng Duy Sâm ạ?”

“Đúng vậy, tuy cậu ấy tự bỏ vốn cá nhân nhưng lấy danh nghĩa doanh nghiệp”.

Khương Gia Di ghé vào lan can, hơi nghiêng đầu ngẩng mặt lên: “Người bạn này của bố hào phóng nhỉ, cá nhân tài trợ học bổng rất ít khi có mức cao như vậy”.

Nếu cô nhớ không nhầm, hình như tuần trước người hướng dẫn đã nói học bổng Duy Sâm cũng có phần của cô; bởi vì thành tích và xếp hạng của Khương Gia Di nằm trong tiêu chuẩn của học bổng.

“Cậu ấy là cựu sinh viên của Học viện kinh doanh Hoài Thành, không chỉ học bổng, cậu ấy còn quyên tặng cả một tòa nhà đấy”.

Cô tùy ý đáp: “Con từng nghe bạn học nhắc đến chuyện này”.

Nhận thấy cô chẳng mấy hứng thú, Khương Ngôn Đông tủm tỉm xua tay: “Được rồi, không phải mệt hay sao, bố không lôi con hầu chuyện nữa, đi ngủ đi”.

Khương Gia Di ngoan ngoãn gật đầu, quay người trở về phòng.

Cô đánh một giấc thẳng đến bữa cơm trưa, vừa tỉnh dậy đã nhận được một tin nhắn mới trên Wechat; là phó trưởng đoàn nghệ thuật của trường vận động cô tham gia tiệc tối của ngày kỷ niệm thành lập trường.

Khương Gia Di không mấy đắn đo, nhanh chóng đồng ý. Lúc đi tản bộ buổi tối, cô thuận miệng kể chuyện này với Khương Ngôn Đông.

Khương Ngôn Đông rất vui vẻ: “Được được được, đến lúc đó bố sẽ đến xem con biểu diễn”.

“Con sẽ bảo bọn họ giữ vé”.

“Mẹ con cũng phải đi chứ?”

Vẻ mặt tươi cười của Khương Gia Di chợt cứng đờ: “Con vẫn chưa hỏi bà ấy”.

“Tuy bình thường mẹ con rất bận nhưng chắc chắn sẽ bớt chút thời gian cho con”.

Sắc mặt của Khương Ngôn Đông bình tĩnh như thường, không nhiều chuyện hỏi gì thêm.

Trước khi đi ngủ, Khương Gia Di gọi điện thoại cho Lương Hà. Hai mẹ con hàn huyên mấy câu.

“Gia Di, vai con có vết gì đó? Bị muỗi cắn hả?”

Lương Hà thuận miệng hỏi bất thình lình.

Khương Gia Di giật mình chột dạ, động tác cứng đờ kéo cổ áo ngủ đang tuột xuống.

“Chắc là bị muỗi cắn khi tản bộ trong vườn… thảo nào con thấy hơi ngứa”.

Lương Hà vỗ mỹ phẩm dưỡng da lên mặt, không hề lên tiếng mà chỉ cười mỉm.

Khương Gia Di lặng lẽ thấp thỏm, ánh mắt lờ mờ.

“Không phải mẹ chất vấn con”.

Lương Hà đứng dậy trước bàn trang điểm, cầm di động đến bên giường: “Phải nhớ làm biện pháp an toàn, bảo vệ chính mình, những thứ khác tùy con vui vẻ là được”.

“Con biết rồi, biết rồi!”

Khương Gia Di ôm tấm chăn mềm mại như bông, vừa khéo góc chăn che đi khuôn mặt ửng hồng.



Sau khi ngủ một giấc, hôm sau thức dậy, Khương Gia Di không hề thấy mệt mỏi nhưng cảm giác đau nhức ở cơ bắp trái lại càng rõ ràng hơn; mỗi cử động đểu nhắc nhở cô đêm trước đã xảy ra chuyện gì.

Trần Thiện rất có kinh nghiệm trong chuyện này: “Cậu thiếu rèn luyện đấy”.

“Chẳng phải là chạy bộ và tập thể dục nhiều hơn thôi sao?”

Khương Gia Di tỏ vẻ mặt cay đắng, đáng thương cực kỳ: “Không cần đâu, mình ghét nhất là chạy bộ”.

Nghe vậy, Trần Thiện bật cười thành tiếng.

“Cậu cười cái gì?”

“Rèn luyện mà mình nói không phải là rèn luyện mà cậu nghĩ đâu, loại chuyện này ấy à, trước lạ sau quen thôi”.

Lúc này Khương Gia Di mới phản ứng lại hàm ý của “rèn luyện” là gì. Cô ho nhẹ một tiếng, giả vờ bình tĩnh: “Cũng có thể”.

Chẳng qua là chuyện này rất khó xảy ra lần thứ hai nữa. Dù sao nếu đêm đó chỉ có một chi tiết nhỏ không phù hợp thì có khả năng sẽ không xảy ra chuyện gì cả.

Ví dụ như cô không uống say chuếnh choáng, anh không lơ đãng nhìn cô mấy lần, cô cũng không bứt rứt trong tim chỉ vì bỏ lỡ cơ hội nói chuyện với anh ở quầy bar hoặc cô không ra ngoài hít thở không khí để rồi ngẫu nhiên gặp được anh.

Nếu như vậy thì cô sẽ không bị đài phun nước đột ngột làm ướt thân thể, càng không kéo anh đến chắn bọt nước thay cô, còn cho cô mượn chiếc áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể của anh.

Sau đó cô mượn lý do mình say xỉn mơ hồ mà năn nỉ anh lái xe đưa mình đi hóng mát.

“Em nên quay về thay quần áo ướt”, người đàn ông nói.

Cô nhìn chằm chằm vào tóc mai bị ướt bên thái dương của anh, rõ ràng cảm giác quần áo ướt dính trên da rất khó chịu nhưng cô lại lấy cớ nói mùa hè nhiệt độ cao, quần áo sẽ nhanh khô.

“Không muốn vào, bên trong chán lắm”.

Lời vừa dứt, hai người lẳng lặng nhìn nhau.

Một lúc sau, anh nhướng mày, chẳng hề phản ứng về ý kiến này của cô. Anh trả lời cô bằng giọng điệu đầy ý vị kèm theo nụ cười bâng quơ như có như không: “Tôi có khăn bông sạch trên xe”.

Thỏa lòng mong ước, Khương Gia Di cười với anh, bỗng lại ngập ngừng lên tiếng: “Túi xách của tôi còn ở trong kia…”

Nếu cô muốn đi, bắt buộc phải quay vào lấy túi xách. Nhưng nếu cô vào lấy túi xách, vậy thì ý định lên xe của anh mượn khăn cũng tan theo mây khói.

Khương Gia Di mím môi, chần chừ ngước lên nhìn anh chăm chú, vẻ mặt đáng thương.

Anh khẽ cười: “Yên tâm, tôi không đi, ở đây chờ em”.

Vì thế cô lẻn trở vào quán bar lấy túi xách rồi chạy về phía anh dưới bầu trời đêm. Gió đêm thổi những lọn tóc của cô phất phơ trong gió mang theo một sự kích thích của việc cùng nhau bỏ trốn.

Anh lái xe vài vòng dọc theo bờ sông, cuối cùng dừng xe ở ven đường. Cuộc trò chuyện bình thường tạm dừng, không khí trầm mặc buông xuống, kéo theo sau là một nụ hôn mà ngay cả khổ chủ cũng không tài nào hiểu được.

Xe chuyển bánh rồi lại dừng, nụ hôn cũng nối tiếp đứt quãng lại triền miên. Chiếc xe dừng bánh đã trở thành một loại ám hiệu, cuối cùng…

Trần Thiện nói rất đúng, sự cản đảm và kích động của cô đều đến vì rượu.

Khương Gia Di lấy lại tinh thần, xoa vành tai đang nóng hầm hập của mình.



Buổi chiều, Khương Gia Di ngồi đọc sách trong thư phòng ở tầng hai, cho đến khi người giúp việc lên gọi cô đi xuống, nói khách đã đến rồi.

Nghe thấy vậy, cô buông sách xuống đứng dậy.

Vị trí dưới eo vẫn chưa khỏe hẳn cho nên động tác xuống lầu của cô chậm lại một chút, tránh gợi lên cảm giác đau nhức ở bắp đùi.

Còn mấy bước nữa mới xuống đến tầng một, Khương Gia Di nhìn thấy bóng dáng xa lạ đang nói chuyện trong phòng khách.

Đối phương vai rộng chân dài, chỉ mặc áo sơ mi và quần tây đơn giản. Người đó đang cúi đầu nhàn nhã xem ảnh chụp trên kệ thủy tinh. Cô nhớ rõ những tấm ảnh đó đều là ảnh cô chụp riêng hoặc chụp chung với Khương Ngôn Đông.

Nhìn thêm một lúc, cô luôn cảm thấy bóng dáng này hình như hơi quen mắt.

“Gia Di?”

Khương Ngôn Đông thấy cô thấp thoáng phía cầu thang, lên tiếng gọi.

Cô cười rộ lên: “Bố”.

“Nhanh đến đây, bố giới thiệu cho con”.

Vừa dứt lời, thân hình của người đàn ông xa lạ trong phòng khách hơi dừng lại, cùng lúc quay người nhìn về phía cô.

Từ khoảnh khắc này, tất cả ký ức trong đầu cô đều trở thành một cuộn băng quay chậm. Nó trùng hợp với khoảnh khắc ở đài phun nước bên ngoài quán bar đêm hôm trước. Khi đó, anh đứng dưới ngọn đèn đường, ngón tay kẹp một điếu thuốc lá xoay người lại; còn hiện tại nơi anh đang đứng chính là phòng khách của nhà họ Khương.

Tiếng “Ong ong” vang lên trong đầu Khương Gia Di, nét tươi cười trên khuôn mặt trở nên cứng đờ.

… Sao có thể là anh ta được?! Vì sao anh ta lại ở đây?!

Người đàn ông nhét một tay trong túi quần, phong thái thoải mái tùy ý, nét cười nhàn nhạt, khác hẳn với bộ dáng khi ở trong thang máy sáng hôm qua.

Thời điểm bốn mắt chạm nhau, anh hơi nhướng mày bất ngờ.

“Gia Di, ngây ra đó làm gì, mau đến đây”.

Khương Ngôn Đông cười vẫy tay với cô: “Đây là bạn của bố, cũng là người đầu tư học bổng của trường con”.

Dường như ánh mắt của người đàn ông nhìn Khương Ngôn Đông có chút đăm chiêu nhưng dần dần đã giấu đi cảm xúc trên khuôn mặt. Tiếp theo, người đó vừa lịch sự vừa nhã nhặn đưa tay đến trước mặt cô, hoàn toàn là bộ dáng chính nhân quân tử đứng đắn, lịch lãm.

“Chu Tự Thâm”.

Anh tự giới thiệu, nụ cười càng sâu thêm: “Gia Di, chào em!”.