Đồng Hồ Bẫy Rập

Chương 38: Lâu Đài Cổ Huyết Tộc 10



Huyết tinh qua đi, bữa tối tan cuộc, Úc Sâm cứ như vậy ăn một miếng thịt bò mang máu, lúc này thả lỏng, lại cảm thấy còn khó chịu hơn so với những người khác chưa ăn gì, mùi tanh lan tràn trong miệng, toàn bộ dạ dày chua chua không ngừng quặn đau, trước mắt thường thường biến thành màu đen, sờ lên trán, nhiệt độ lại chậm rãi dâng lên.

Tư Tuyên Dương dẫn anh trở về phòng, giữa lúc anh mơ màng ngược lại còn nhớ rõ lời Lance: "Đêm mai hẳn là ngày Lance tiến vào quan tài ngủ say."
Tư Tuyên Dương nhìn anh, cau mày đóng cửa lại, trầm giọng hỏi: “Sao anh biết.”
Úc Sâm nhe răng: “Hắn nói cho anh.”
“Hắn nói cho anh?” Âm điệu của Tư Tuyên Dương có chút cao, ánh mắt chăm chú nghiêm túc nhìn Úc Sâm, lực chú ý bị dời đi, đầu ngón tay mềm nhẹ vuốt ve, có một giọt máu chảy ra: "Sao miệng có chút sưng? Anh tự cắn?"
Tư Tuyên Dương tựa như bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, ngón tay chậm rãi cọ xát bên khóe miệng anh, theo bản năng tăng lớn chút lực độ, trên làn da tái nhợt lưu lại chút dấu vết: "Hay là nói....!Là tay Lance ấn?"
Môi hơi đau, hai người bọn họ cao không chênh lệch nhau mấy, Úc Sâm nâng mắt lên là có thể thấy đôi mắt hắc trầm của Tư Tuyên Dương, con ngươi kia của hắn thiếu một ít thanh thấu và kiệt ngạo ngày thường, nhiều hơn một phần tối tăm và áp lực, khiến người nhìn hoảng hốt.

Anh nhớ đến bộ dạng của Quách Tường, cảm thấy kinh sợ vì lâu đài cổ này thật sự có thể ảnh hưởng đến trạng thái của con người ở một phương diện nào đó.

Nhưng anh lại không hiểu sao cảm thấy Dương Dương như vậy có chút chọc người, thanh âm khàn đến ái muội, xúc cảm ấm áp từ đầu ngón tay khiến trái tim anh bang bang tăng tốc.

Úc Sâm chớp chớp mắt, khóe mắt vì sốt cao nên mang theo một tia hơi nước, lông mày hơi nhướng, bên tai hắn từng câu từng chữ nói: "Không, đây là Lance hôn sưng anh."
Ngữ khí khiêu khích mười phần mười.


......!
Đồng tử Tư Tuyên Dương chợt co chặt lại, trở tay chế trụ cổ anh: "Anh nói cái gì?"
Thanh âm ức chế nguy hiểm, ánh mắt kia phảng phất ấp ủ một cơn gió lốc màu đen, muốn đem anh nghiền đến nát bấy, thân thể có vài giây hít thở không thông, dạ dày rách nát của Úc Sâm theo trái tim hung hăng co rút đến đau đớn, khí thế của anh nháy mắt mềm xuống, thở dài, ủy khuất cụp mắt: "Nhưng anh bị ép mà...."
Trong lòng anh đã đem khối thân thể trời đánh này mắng vô số lần —— không ngờ ngay cả sức chọc người cũng không có!
Quá mất mặt!
Không nói nên lời đùa giỡn, vậy chỉ có thể thẳng thắn.

Úc Sâm uể oải ỉu xìu chống trán Tư Tuyên Dương: "Thôi quên đi, trông em thật tức giận, vậy để em hôn lại, không thể thua.”
......!
Nói đến vẹn toàn, ngay sau đó lúc bị hàm răng cắn xé, trước mắt Úc Sâm biến thành màu đen: Mẹ nó, thật sự muốn thắng vậy sao? Đây chỗ nào là không thể thua, đây rõ ràng là khí thế muốn đem Lance nghiền áp trên mặt đất!
Anh không nghĩ đến người trẻ tuổi vừa mới tốt nghiệp đại học tại sao lại có thể như vậy, hay là nói khối thân thể này bị đồng hồ treo tường ác thú cải tạo qua đã trở nên cực kỳ mẫn cảm? Nếu không vì sao thời điểm đầu lưỡi kia cường thế tàn sát bừa bãi trong khoang miệng, chân anh liền nhũn ra?
Úc Sâm anh từ khi nào trở nên túng như vậy!? Tốt xấu gì còn lớn hơn vài tuổi! Ăn qua bao nhiêu chén cơm!
Đây mẹ nó cũng chỉ là một cái hôn thôi mà!
Một cái hôn ướt át kiểu Pháp.....!
Thôi mà!
Đầu một trận choáng váng, tim đập như nổi trống, Úc Sâm cảm thấy bản thân mình có chút đáp không kịp theo sự xâm lược mưa rền gió dữ của Tư Tuyên Dương, còn như vậy, anh chỉ sợ sẽ tạo ra cái lịch sử đen tối lớn nhất đời mình —— bị nhóc con nhỏ hơn mình vài tuổi hôn ngất xỉu.

Vậy được sao!?
Như vậy anh về sau làm thế nào có thể trước mặt Tư Tuyên Dương cậy già lên mặt được một tấc lại muốn tiến một thước nữa?
Nghĩ đến chỗ này, chuông cảnh báo trong lòng tức khắc vang lớn, Úc Sâm liều mạng dùng một chút sức lực cuối cùng, dùng khuỷu tay chống mở Tư Tuyên Dương.

Hốc mắt người sau đỏ lên khi bị đẩy ra, còn giống như nếm ra mỹ vị gì đó liếm khóe miệng, nổi giận nói: “Là rất ngọt, em nếm được tương đối nhiều.”
Úc Sâm vô lực rên rỉ: “......!Cứu mạng, em bị Lance đồng hóa sao? Còn như vậy anh sẽ có bóng ma tâm lý!”
Tư Tuyên Dương bực bội nhíu mày, cánh tay chặn ngang siết chặt: "Anh vừa mới cùng ông đây hôn xong liền nhắc đến hắn, có phải cảm thấy còn chưa thắng hoàn toàn hay không? Vậy tiếp tục!"
Úc Sâm nhanh chóng che miệng hắn lại, trong lòng hung hăng cắn răng: Còn mẹ nó muốn bá vương ngạnh thượng cung, khí lực em lớn như vậy? Chờ đi ra ngoài ông đây cho em đẹp!
Tiếp theo lại đem đồng hồ treo tường kỳ ba đệt hàng ngàn hàng vạn lần.

Nhưng người thông minh co được dãn được, ở chỗ này chịu thua vẫn là tốt nhất, không cần khiến tên bạo long này hoàn toàn bậc lửa, bằng không lửa kia sẽ đốt đến người chính mình.

“Anh sai rồi! Nhưng hắn là boss lần này, sao có thể một chút cũng không đề cập tới......”
Tư Tuyên Dương nghe ngữ điệu mềm như bông của anb, ánh mắt cũng có chút hoảng hốt, duỗi tay sờ lên trán anh, độ ấm cực nóng khiến trong mắt hắn hiện lên một tia ảo não, lập tức nửa ôm nửa kéo người lên giường.


Úc Sâm hiểu sai ý, hoảng sợ bắt lấy tay áo hắn: “Không được Dương Dương! Em đừng xúc động! Trên đầu chữ sắc có một cây đao!"
Chẳng lẽ hôm nay muốn anh lật xe sao!
Tư Tuyên Dương đen mặt, hung tợn nói: “Anh mẹ nó phát sốt, trong đầu lại nghĩ ra hình ảnh dâm uế sắc tình gì thế? Em thấy chính vì tưởng tượng quá đà mấy thứ này nên mới thiêu cháy đầu óc anh!"
Úc Sâm cạn hơi, hóa ra vừa rồi ôm anh vừa cắn vừa gặm không phải Tư Tuyên Dương em sao!?
Rốt cuộc là ai đầy đầu đều là phế liệu màu vàng?
Anh lã chã chực khóc: “Em thật quá đáng, Lance người ta còn đối với anh rất ôn nhu."
Tư Tuyên Dương đen mặt hoàn toàn, trong mắt thiêu lửa giận, cười lạnh một tiếng: "Vậy anh ngược lại nói xem, hắn ôn nhu như thế nào?"
Úc Sâm miêu tả ra quá trình hai phút ở nhà ăn hỗn loạn kia sinh động như thật lại thêm mắm thêm muối vào, nói xong câu cuối, đầu óc đang trong trạng thái choáng váng mê mê man man, ngay cả đầu lưỡi to mà cũng không biết.

Trong lòng Tư Tuyên Dương nguyên bản đang thiêu đến rừng rực, nhìn sắc mặt tái nhợt cùng mí mắt đang cố mở ra từng chút từng chút hạ xuống, trái tim vừa xót vừa mềm, thở dài một hơi, nhẹ nhàng ôm lấy Úc Sâm, hôn lên khóe miệng anh một cái.

“Được, trọng điểm em đều get hết rồi, về sau em sẽ tận lực dịu dàng một chút, để mảnh thảo nguyên xanh xanh kia trên đỉnh đầu dần dần tự động hoang phế, được không? Hiện tại đừng nghĩ nữa, ngủ đi, anh cần nghỉ ngơi."
Úc Sâm chậm rãi thả lỏng thân thể trong cái ôm ấm áp của hắn, ý thức rất nhanh bị hắc ám bao phủ, trước khi ngủ, còn không quên lẩm bẩm tự nói phun tào: "Miệng đàn ông, lừa người gạt quỷ, bạo long không có khả năng dịu dàng......”
Tư Tuyên Dương: “......”
Nguyên lai trong lòng Úc Sâm hắn là bạo long sao?
Hắn không thể là người sao?
- ------------------------------------
Buổi tối nữ quỷ kia lại đến một lần nữa, thân thể Úc Sâm bị tra tấn chịu lặp lại giữa hai cực băng lửa, đầu đau muốn nứt ra, khó chịu đến hận không thể đâm vào tường, nhưng thân thể lại bủn rủn vô lực, căn bản không thể động đậy, ý thức cũng vô pháp tự thân tự lực rời xa hắc ám.

Anh chưa bao giờ có cảm giác như vậy, thân thể như bị cắt thành vô số mảnh, nhưng cốt nhục liền gân, vô số đoạn cốt nhục bị xé rách không hoàn toàn, giãy giụa của anh chỉ có thể tăng thống khổ, tiếng tim đập từng chút từng chút, thanh âm càng lúc càng lớn, như sóng triều, tựa như muốn nuốt hết anh.

Anh có thể cảm thấy được Tư Tuyên Dương không ngủ một khắc, vẫn luôn ôm anh, giúp anh thuận khí, đút nước cho anh, lau mồ hôi trên người anh, hôn trán anh trấn an......!
Anh ngay cả sức mở mắt cũng không có, tê liệt như đống bùn nhão ngã vào lòng ngực người, suy nghĩ lại bay đi thật xa, anh nghĩ, bé bạo long dịu dàng như vậy, đợi khi anh ra ngoài, nhất định phải nắm chắc thời gian cưới về.

......!
Không biết khi nào lại ngủ một lần nữa, cũng không biết là bị đánh thức như thế nào, khi Úc Sâm tỉnh lại, mắt mở to cơ hồ hoãn mười phút mới có thể dần dần thấy rõ.

Anh nhìn về phía Dương Dương một bên, lẩm bẩm nói: “Dương Dương?”
Lo lắng và hoảng loạn trên mặt Tư Tuyên Dương khó khăn lắm mới rút đi, thấy anh khôi phục ý thức, rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, giọng nói cũng không dám quá lớn: "Tỉnh? Thân thể cảm giác thế nào?”
“Có cảm giác như hồi quang phản chiếu....."
Ngón tay của Tư Tuyên Dương run lên, nhíu mày định nói gì đó, Úc Sâm hoãn thanh nói: "Tại sao em tiều tụy như vậy? Giống như già đi mười tuổi, tình nhân ngầm thanh xuân xinh đẹp to bự của anh đâu? Em giấu em ấy chỗ nào rồi....."
“......”

Thủ anh cả đêm, đau lòng kinh hãi cả đêm, có thể không tiều tụy sao? Cái đồ vô lương tâm!
Tư Tuyên Dương bất đắc dĩ thở dài: “Anh nên nhìn mình trước đi, tiều tụy nhiều hơn cả em."
“Cho nên anh nói anh là hồi quang phản chiếu."
Tư Tuyên Dương: “......!Anh đừng nói lảm nhảm." Đấy, nói xong lời cuối, đau lòng vẫn là hắn.

......!
Sáng sớm hôm nay lại có hai người mất mạng trong phòng, tử trạng nhìn vô cùng thê thảm.

Có lẽ sau khi những nữ quỷ đó ra khỏi phòng Úc Sâm bọn họ, đêm dài đằng đẵng cũng không nhàn rỗi, tổng có thể gặp được một hai tên gia hỏa xui xẻo đoản mệnh.

Sau khi Úc Sâm nghe tin tức của Tư Nam cũng không nói gì, chủ yếu là vì anh căn bản không có sức lực để nói, ngày hôm qua ăn bữa tối chưa chín, nửa đêm lại lăn lộn lâu như vậy, ra một thân mồ hôi, thiếu chút nữa mất nước, hiện tại có thể đứng được đã là không tồi rồi.

Tư Tuyên Dương dẫn anh xuống lầu, Tư Nam đứng sau hai người nhìn chằm chằm hai tay đang nắm nhau, nội tâm đã dần chết lặng, chỉ cầu nguyện bọn họ chỉ là thích sắm vai nhân vật trong thế giới của đồng hồ treo tường, chờ sau khi trở lại thế giới hiện thực, sẽ đường ai nấy đi, làm rõ hàm nghĩa chân chính của bốn chữ huynh hữu đệ cung.

Nhưng lại nghĩ đây cũng không phải thế giới cuối cùng của đồng hồ treo tường, kế tiếp còn có cơ hội liên hệ cảm tình giữa hai người bọn họ, trong lòng anh liền có một trận thê lương.

Con đường phía trước mù mịt!
......!
Ăn xong bữa sáng, bốn người đi đến cái thi hố kia của bọn Quách Tường, Úc Sâm mẫn cảm với mùi vị, dù cách rất xa, đã bị kích thích đến muốn nôn.

Tư Tuyên Dương để anh cùng Lạc Vũ chờ tại chỗ, có thể chiếu ứng lẫn nhau, còn mình thì cùng Tư Nam hai người đi lấy dầu tử thi.

Dù sao trên tờ giấy cũng viết là thiêu chết Vampire tóc bạc, nghĩ nếu tính giết chết Lance, cũng phải thiêu hắn mới tính hoàn thành, tính tới tính lui, dầu tử thi không thể không lấy.

Mà tối nay, còn là thời điểm bọn họ động thủ..