Đồng Hồ Bẫy Rập

Chương 33: Lâu Đài Cổ Huyết Tộc 5



Có lẽ là do lượng máu của Triệu Kỳ kia đã đáp đủ nhu cầu của Lance đêm nay, cảnh tượng Tư Tuyên Dương máu bắn tung tóe tại chỗ mà rất nhiều người suy đoán trước đó không có xuất hiện.

Uống cạn ngụm máu cuối cùng trong ly, cánh môi tái nhợt của Lance nhiễm một mạt đỏ thắm, cười lộ ra chút răng nanh trắng nõn, lưu lại một câu ngủ ngon, liền thả khăn ăn, đứng dậy ưu nhã biến mất trong bóng đêm.

Những người còn lại đều nhẹ nhõm thở phào một hơi, chỉ có mấy người Úc Sâm là sắc mặt khó coi.

Bởi vì bọn họ đều nhìn ra, hai chữ ngủ ngon kia, rõ ràng chính là nói với Úc Sâm, ánh mắt kia trần trụi không mang ý tốt, một chút cũng không thèm che dấu.

......!
Úc Sâm ngược lại cũng lười giả vờ, trên đường về phòng bị quản gia chắn trước mặt, trực tiếp cà lơ phất phơ mà nói một câu: "Tránh ra cho ông!"
Không khí bốn phía đình trệ vài giây, những người về phòng sắc mặt hoảng sợ liếc nhìn Úc Sâm, sau đó vội vàng phanh một tiếng đóng cửa lại, sợ rước họa vào thân, nhưng sau khi đóng cửa lại nhịn không được dán lên cửa nghe lén tình huống bên ngoài.

Quản gia âm trắc trắc trừng mắt với anh, gương mặt như vỏ cây hợp với đôi mắt này, dọa khóc không biết bao nhiêu bé con nhà trẻ.

Nhưng Úc Sâm không sợ bà ta, lúc này anh coi như đã biết, dù chết ở lâu đài cổ này, anh chín phần mười sẽ chết trên tay Lance, hơn nữa khẳng định còn có cái nghi thức lấy máu gì đó, sẽ không tùy tiện chết trong tay quản gia như vậy.

Quản gia cũng không dám động vào anh trước Lance.

Minh bạch điểm này, anh lười che dấu cảm giác như thiếu đánh của mình, đưa mắt liếc bà ta, tỏ vẻ bà muốn thế nào.

Như anh dự đoán, quản gia cũng xác thật không có động tác gì khác, chỉ là đôi mắt thẳng lăng lăng, như muốn nhìn xuyên qua anh, tròng mắt như mắt cá, trong miệng phát ra tiếng cười cổ quái.


Tư Tuyên Dương nắm lấy tay Úc Sâm, kéo anh về phía mình, bốn người vòng qua quản gia trở về phòng.

Nháy mắt vào phòng, Úc Sâm nhìn về vị trí vừa rồi, quản gia kia vẫn còn đứng ở đó, đồ đen vắng lặng, đứng dưới ánh nến hành lang tối tăm, khiến người không khỏi rụt rè.

......!
Tư Nam vừa vào cửa liền đập Úc Sâm và Tư Tuyên Dương mỗi người một cú: "Hai người sao lại như thế? Là xem nơi này là nhà của mình phải không? Đủ tùy tiện nha, nghĩ tên Lance kia là anh em với mấy người phải không?"
"Là chị em." Úc Sâm bình tĩnh nói.

"......!Cậu có độc."
Biểu tình Tư Tuyên Dương có chút hung lệ: "Vampire kia sao chú ý anh thế?"
Tư Nam lập tức phản ứng lại: "Có phải là do mùi hương trên người cậu hay không, là mùi máu? Cậu có nhóm máu gấu trúc phải không Úc ca?"
Úc Sâm trợn mắt: "Máu gấu trúc cái rắm, nhóm máu của ông đây là nhóm máu O đại chúng! Huống hồ dù là nhóm máu gấu trúc cũng không có mùi hương, cậu có chút thường thức nào hay không?"
"Mùi hương gì?" Tư Tuyên Dương nhíu mày.

"Chính là mùi hương trên người Úc ca, có chút nhạt, đến gần mới có thể ngửi được, nhưng anh cảm thấy khứu giác của Vampire không quá giống với nhân loại, đối với bọn họ, mùi hương này có lẽ càng có lực hấp dẫn."
Tư Tuyên Dương ngẩn người, ánh mắt nhìn Úc Sâm có chút lập loè.

Úc Sâm nhìn ra hắn do dự, nhào người chồm qua, ôm cổ Tư Tuyên Dương, cười hì hì nói: "Ngửi thử xem sao Dương Dương."
Mặt Tư Tuyên Dương bỗng chốc có chút đỏ, đôi tay đặt lên eo Úc Sâm, muốn buông lại không buông, đáy mắt hiện lên một tia hoảng loạn cùng vô thố: "Anh có bệnh!".

Hắn chỗ nào có thể ngửi được mùi gì, hiện tại ngũ cảm của hắn đều bị rối loạn theo tâm.

"Lần này tôi vốn dĩ có bệnh." Úc Sâm biết nghe lời phải mà thuận theo, ôm càng thêm chặt chút.

Dù sao cũng là đậu hủ, ăn chùa ngu gì không ăn, khi nào muốn ăn liền thừa cơ tìm cơ hội để ăn.

"Chậc chậc chậc......!Nhìn không ra, sau trận bệnh này của cậu, tại sao giống như thay đổi cả con người thế, nương chít chít." Tư Nam che mắt bằng hai tay, một bên oán một bên xem đến nồng nhiệt.

Người này còn phát sốt, sức lực không nhiều lắm, Tư Tuyên Dương dùng tý lực, liền xách cổ anh kéo ra, một ánh mắt hình viên đạn bay qua: "Anh thành thật chút cho tôi!"
"Nhưng trung thực mà nói, tôi là người rất thành thật." Úc Sâm cười đến vẻ mặt thuần lương.

"......!Đánh rắm!"
"Hiện tại làm sao bây giờ? Tôi thấy Vampire kia hình như theo dõi Úc ca." Lạc Vũ nói.

"Có thể làm gì bây giờ? Giặc tới thì đánh, nước dâng đê chặn, dù hắn có coi trọng tôi hay không, không phải mục tiêu của chúng ta là đập chết hắn sao, vấn đề chỉ là thời gian gấp gáp hơn chút mà thôi." Úc Sâm ngáp một cái.

Thân thể này một khi yếu xuống, phát sốt liền càng dễ mệt nhọc.

"Đó không phải là coi trọng anh, đó là theo dõi anh." Tư Tuyên Dương lạnh lùng sửa đúng anh.

"Không phải cũng giống nhau sao?" Úc Sâm không thể hiểu được mà liếc nhìn hắn.

"Giống nhau chỗ nào? Coi trọng anh là muốn ngủ với anh, theo dõi anh là muốn ăn anh." Tư Tuyên Dương bực bội nhíu mày.


Úc Sâm nghiêng đầu nhìn sắc mặt của hắn, cười đến ái muội: "Đó không phải cùng một nghĩa hay sao?
"......!Không biết xấu hổ (1)."
[(1) Chỗ này nguyên văn là 不要脸 còn có nghĩa là mặt dày.]
"Mặt đương nhiên phải dày (1), da của tôi lại đẹp như vậy."
......!
Xem qua thảm trạng sau khi đổi phòng ở thế giới trước, lần này Tư Nam và Lạc Vũ cũng không ngốc lâu trong phòng của Úc Sâm bọn họ, trăng treo ngọn cây liền trở về phòng của mình.

Úc Sâm đương nhiên không tìm thấy tép tỏi, không tìm thấy thì thôi, tính toán tắm nhiều một chút, nghĩ có thể tắm trôi đi mùi hương kia, lại quên bản thân còn đang phát sốt, thiếu chút nữa ngất xỉu trong bồn tắm.

Vẫn là Tư Tuyên Dương nhìn thời gian qua lâu quá, đến gõ cửa gọi anh, ý thức mới thanh tỉnh.

"Ra tới ra tới, đừng thúc giục."
"Anh được không đó? Tôi còn tưởng rằng....." Giọng Tư Tuyên Dương nghe có chút lo lắng.

"Cho rằng cái gì? Cho rằng tôi tắm đến hôn mê? Nhưng mà hiện tại tôi xác thật có chút choáng, em có muốn tiến vào giúp tôi mặc quần áo không?"
Úc Sâm nghe bên ngoài đột nhiên an tĩnh, khóe miệng gợi lên một độ cung, còn chưa cười ra tiếng, đã thấy trên gương bao phủ bởi một tầng hơi nước xuất hiện một bóng người lay động.

Nụ cười trên mặt một thoáng cứng đờ.

Nhà vệ sinh rõ ràng chỉ có một mình anh, mà anh đứng thuận khí, chờ trận choáng váng kia qua đi, cũng không có động, vậy cái gì đã lay động?
Úc Sâm bọc áo tắm dài, đứng tại chỗ trong chốc lát, cắn răng dùng sức phất tay, lau sạch sẽ hơi nước trên gương.

Giọt nước trên kính tròn nạm đồng lăn xuống, chiếu ra khuôn mặt tái nhợt của anh.

Cũng không có gì khác.

Chẳng lẽ là hoảng loạn quá nên nhìn lầm rồi?
Úc Sâm nhíu mày, lại nhìn chằm chằm vào gương nửa phút, như cũ không thấy có thứ gì xuất hiện, sau đó anh lui hai bước, vừa định xoay người, dư quang bỗng nhiên thoáng nhìn thấy hắc ảnh chợt lóe qua trong gương.

Một chút ớn lạnh bò lên xương sống.

Đệt! Úc Sâm thầm mắng một tiếng, nắm lấy áo tắm dài đứng yên, gắt gao nhìn chằm chằm gương.

Trong phòng tắm nhè nhẹ từng đợt từng đợt hơi nước hạ nhiệt, lạnh lẽo quấn quanh người anh, xuyên thấu qua tơ lụa mỏng chui vào da, anh nhịn không được ho hai tiếng.

Ngoài phòng lại lần nữa truyền đến thanh âm có chút vội vàng của Tư Tuyên Dương: "Anh còn đang làm gì thế? Không sao chứ?"
Úc Sâm mở cửa ra, đôi mắt bị hơi nước che lại nhìn Tư Tuyên Dương, nắm tay để bên môi lại ho khan vài tiếng.

Tư Tuyên Dương nhìn ngực trắng não lỏa lồ bên ngoài của anh, sắc mặt trầm xuống, kéo anh nhét vào chăn.

"Nhẹ chút nhẹ chút, kéo xuống quần áo của tôi, còn nói không có ý nghĩ không an phận với tôi." Úc Sâm thở dài.

"Câm miệng đi! Sắc mặt của anh cũng sắp đuổi kịp tên Vampire kia rồi, ông đây không có hứng thú."."
"Hứ, tôi không tin."

Úc Sâm ngoan ngoãn làm ổ trong chăn, vươn một bàn tay giữa chặt tay Tư Tuyên Dương: "Dương Dương, lúc vào phòng tắm cẩn thận chút, tốt nhất đừng đóng cửa, yên tâm, anh trai sẽ không nhìn lén."
Khuôn mặt Tư Tuyên Dương nhiễm một tầng hồng nhạt, lông mày nhíu lại, vừa định phát tác, đột nhiên hiểu ý anh: "Mới vừa rồi anh thấy vấn đề bên trong? Sao không gọi tôi?"
"Không phải vấn đề gì lớn, chỉ là gương có chút dọa người," Úc Sâm mệt mỏi xoa huyệt Thái Dương, "Tạm thời hẳn là không có gì nguy hiểm."
Tư Tuyên Dương nhét tay anh vào chăn: "Đã biết, anh nhanh ngủ đi."
"Tôi chờ em ra rồi ngủ."
Tư Tuyên Dương nhìn sắc mặt tái nhợt cùng quầng thâm dưới mí mắt của anh, nhấp môi, không nói gì thêm, xoay người đi vào phòng tắm.

Úc Sâm ngáp một cái, ổ chăn ấm áp dạt dào, thân thể như ngâm trong nước ấm, kéo ý thức anh xuống từng chút một.

Anh kiên cường chống đỡ, thần kinh co co đau nhức, vết đỏ do tắm trên môi rất nhanh mất đi huyết sắc.

May mắn Tư Tuyên Dương không để anh chờ lâu, chăn bên cạnh bị xốc lên một chút, gió lạnh còn chưa kịp tiến vào, đã bị một thân hình ấm áp chặn.

Úc Sâm đối với hơi thở này đã cực kỳ quen thuộc, dịch thân thể bủn rủn qua rồi ôm như ôm món đồ chơi mao nhung.

Nhưng cánh tay mới vừa mềm mềm rơi xuống, đã bị người giũ ra.

Tư Tuyên Dương khe khẽ thở dài, ôm eo Úc Sâm, kéo anh qua bên cạnh mình, thấp giọng hỏi: "Còn lạnh hay không?"
Úc Sâm ngủ đến mơ mơ màng màng: "......!Em hôn hôn tôi sẽ không lạnh."
Tư Tuyên Dương không nhịn được bật cười, dáng vẻ đã thành như vầy còn muốn đùa giỡn hắn, muốn thật sự đùa ra tia lửa, còn chưa biết ai thượng ai đâu.

"Em trong phòng tắm......!Thấy được cái gì không?"
"Không có, xem ra yêu ma quỷ quái trong phòng này không có hứng thú với tôi." Tư Tuyên Dương ôm chặt người một chút, nhẹ giọng nói: "Đừng nghĩ nữa, ngủ đi."
Phòng rất mau an tĩnh lại, hô hấp Úc Sâm trở bên bình thản rất nhiều, lại vì sốt cao, như cũ có chút hỗn loạn, miệng hơi giương, ngay cả ngủ cũng cau mày, rất không an bình.

Ánh mắt của Tư Tuyên Dương âm trầm, hắn dính sát lên phía trên xương quai xanh của Úc Sâm, cúi đầu cọ cọ cổ anh, thịt trên cổ mềm ấm mềm nhẵn hơi mỏng một tầng, động mạch theo sự cọ xát của hắn mà nhẹ nhàng nhảy lên.

Môi chợt phát run khi không cẩn thận chạm vào làn da.

Hắn thả chậm hô hấp, nhẹ ngửi ngửi, một mùi hương thanh lãnh ấm áp xông vào mũi hắn, giống như một đóa hoa hồng rực cháy tia lửa giữa băng thiên tuyết địa, khiến người bối rối trong phút chốc.

Thật sự có mùi hương, tâm của Tư Tuyên Dương chìm xuống bóng tối, cánh tay đặt bên hông chậm rãi siết chặt.

......!
Úc Sâm nửa mộng nửa tỉnh trong một trận hồi hộp, ngoài cửa sổ vẫn là đêm khuya, cánh tay bên hông siết anh đến đau, tầm mắt vừa mới nhìn lên trần nhà, lập tức xụi lơ ủi người vào ngực Tư Tuyên Dương, vô lực rên rỉ: "Dương Dương cứu mạng, quỷ đến tìm chúng ta......".