Đồng Đội Của Tôi Lại Cắn Người Rồi, Làm Sao Bây Giờ???

Chương 12

Editor: Anne

Đêm đã khuya nhưng office building LPL của chính phủ đèn đuốc vẫn sáng ngời như cũ, sau khi rời khỏi chiến đội Hoa Bán Sơ không về nhà, Tú Mộc Tiểu Khu ở ngay kế bên sản nghiệp khu sản nghiệp điện cạnh nhưng thật ra Hoa Bán Sơ đi tới liên minh bên kia.

Mẹ của Hoa Bán Sơ cũng nhậm chức ở bên chính phủ, công việc chủ yếu phụ trách bảo vệ sức khoẻ tuyển thủ, Hoa Bán Sơ thường thường tới liên minh bên này tìm mẹ cậu, cho nên cậu rất thuận lợi liền đi vào toà nhà của chính phủ nhưng mà Hoa Bán Sơ cũng không đi tìm Hoa Dạng, cậu ngược lại đứng trước văn phòng người tổng phụ trách phía chính phủ Kiều Mục.

Trong văn phòng, Kiều Mục đang cùng hai đồng nghiệp trao đổi công việc, anh một bên lật xem tư liệu trong tay, một bên nói với hai người đang ngồi chung phía đối diện, “Năm nay sân nhà các chiến đội thống nhất tiến hành thăng cấp nhãn hiệu, sân nhà các khu đều cải biến, đến khi thi đấu mùa hạ các chiến đội đều về tới Thượng Hải, chúng ta nhất định phải phối hợp làm công tác tốt, ngoài ra cái phương hướng mở rộng nhãn hiệu cũng đừng dừng lại, trước kia muốn ra vòng, hiện tại là muốn phá vòng, ngày mùa hè Carnival chính là thời cơ mở rộng cơ hội rất tốt.”

Kiều Mục nói xong đưa mắt nhìn về phía đồng nghiệp lại vừa đúng lúc nhìn thấy Hoa Bán Sơ đứng ở ngoài cửa.

Kiều Mục nhìn thoáng qua đồng hồ, lại cười cười với đồng nghiệp, “Xin lỗi, tôi không chú ý thời gian, hôm nay quá muộn rồi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục thảo luận đi.”

Kiều Mục nói xong, tự mình đứng lên tiễn hai đồng nghiệp ra cửa, sau khi hai người rời khỏi, Kiều Mục lại nhìn về phía cách đó không xa.

Khi bọn họ ra ngoài, Hoa Bán Sơ đã đi được xa một chút, giờ thấy Kiều Mục nhìn cậu liền gọi anh Kiều một tiếng.

Kiều Mục vừa ấm áp lại còn đẹp, luôn làm người ta cảm thấy như tắm mình trong gió xuân, Kiều Mục cười nói, “Tiểu Sơ, vào đi.”

Hoa Bán Sơ lặng lẽ không nói đi theo Kiều Mục đi vào trong văn phòng.

Kiều Mục hiện nay là người phụ trách tối cao  của khu vực thi đấu Trung Quốc bên phía chính phủ, Hoa Bán Sơ không cảm thấy căng thẳng với anh, cậu đã quen Kiều Mục từ lâu, từ trước khi Kiều Mục đã làm huấn luyện viên ở chiến đội GG, bọn cậu cũng đã quen biết, ngày đó Kiều Mục luôn muốn đưa cậu vào đội huấn luyện thiếu niên của chiến đội GG nhưng cậu luyến tiếc Thập Ngũ vì vậy vẫn luôn không đồng ý.

Kiều Mục rót cho Hoa Bán Sơ cốc nước ấm, anh đem cốc giấy đưa cho Hoa Bán Sơ rồi kéo ghế dựa qua ngồi đối diện cậu.

Kiều Mục mở miệng hỏi, “Tiểu Sơ, có việc gì à?”

Đôi tay Hoa Bán Sơ nắm chặt cái ly, do dự một chút mới hỏi, “Anh Kiều, sự việc của chiến đội GG anh đã biết rồi sao?”

Kiều Mục hiểu rõ đáp, “Ý em là sự việc Thiên Quang và Cực Lạc đúng không, anh đã biết rồi.”

Hoa Bán Sơ có chút kinh ngạc, “Anh biết ID của bọn họ, anh quen biết bọn họ ạ?”

Kiều Mục ôn hòa cười cười, “Giấy chứng nhận tuyển thủ chuyên nghiệp của các em mỗi cái đều do anh tự mình ký, mỗi một tuyển thủ anh đều biết, anh còn nhớ rõ số thứ tự của rất nhiều tuyển thủ, ví dụ như em, tuyển thủ chuyên nghiệp số 520.”

Hoa Bán Sơ không phải tới tìm Kiều Mục để nói xấu, cậu mặc dù kinh ngạc với sự quan tâm của Kiều Mục đối với các tuyển thủ nhưng không tiếp tục nói đến đề tài này, Hoa Bán Sơ mở miệng nói, ” Anh Kiều, Thiên Quang và Cực Lạc là em báo cáo lên.”

Kiều Mục vẫn cứ là một bộ ôn hòa bộ dáng, “Anh biết nhưng thế thì đã sao.”

Hoa Bán Sơ nhìn về phía Kiều Mục, hai người bốn mắt nhìn nhau, Hoa Bán Sơ nghiêm túc hỏi, “Em không biết em có phải làm sai rồi hãy không.”

Kiều Mục hỏi lại, “Em cảm thấy em làm sai sao?”

Hoa Bán Sơ rũ mắt không nhìn Kiều Mục nữa, đầu vẫn lắc lắc.

Kiều Mục hiểu rõ nói, “Anh đã từng nói qua, tuyển thủ ưu tú còn trẻ chính là tương lai khu vực thi đấu Trung Quốc, là hạt giống quý giá nhất, hiện tại các khu vực thi đấu lớn đều có thực lực rất mạnh, LPL cần có người thừa kế bảo vệ vinh quang khu thì đấu. Em nhớ rõ những lời nói này của anh, em cho rằng Thiên Quang và Cực Lạc là hai người mới xuất sắc nhất, em cảm thấy bởi vì em tố cáo bọn họ thì LPL sẽ có khả năng mất đi trụ cột tương lai vững vàng, em cảm thấy em tố cáo sẽ làm LPL mất đi hai người mới xuất sắc nhưng không có cách nào chịu đựng hành vi đánh bạc của tuyển thủ chuyên nghiệp đúng không?”

Hoa Bán Sơ rũ mắt đáp, “Đúng vậy.”

Kiều Mục hiểu rất rõ Hoa Bán Sơ, đứa bé này lớn lên trong giới điện cạnh, cha mẹ cậu đều là người ưu tú nhất điện cạnh, cha mẹ đã dạy cho cậu đạo đức quan niệm cùng giá trị, tất cả đều rất chỉnh chu ngay thẳng, đứa bé này mang theo lòng chân thành đối LPL từ khi sinh ra, không phải cậu đối xử với đồng đội lạnh nhạt vô tình mà do trong lòng cậu ấy không chấp nhận được hành vi xúc phạm đến LPL.

Kiều Mục sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn, thái độ khi nói chuyện của anh luôn có vẻ thư giãn ấm áp mà lại có cảm giác chân thật kiên định, “Tiểu Sơ, em không làm sai, muốn bảo vệ vinh quang của LPL không phải dựa vào một hai tuyển thủ có thao tác mạnh mẽ, chế độ điều lệ của Liên Minh mới là nền tảng cạnh tranh, là nền tảng cạnh tranh của khu vực. Nếu thể thao điện tử muốn giành được sự tôn trọng của thế giới thì điều đầu tiên cần có chính là sự tự trọng. Liên minh không vì thảo tác của bọn họ tốt mà bao che cho hành vi tham dự đánh bạc của bọn họ đâu, tương lai của LPL nhất định sẽ có một tuyển thủ thật sự ưu tú gánh vác và truyền thừa.”

Kiều Mục nói xong rồi cười cười, “Đã khuya rồi, về sớm một chút đi.”

Hoa Bán Sơ gật đầu, cậu đem ly giấy đặt ở một bên, chào tạm biệt Kiều Sơ, Hoa Bán Sơ đứng lên đi ra ngoài, Kiều Mục tự mình tiễn cậu đến cửa.

Hoa Bán Sơ mang tính cách ấm áp như vậy, cậu không nói gì thêm với Kiều Mục, sau khi ra cửa gật đầu về phía Kiều Mục rồi rời khỏi, Kiều Mục nhìn theo bóng dáng của cậu nhóc, lại gọi một tiếng, “Tiểu Sơ.”

Hoa Bán Sơ dừng bước xoay người, cậu nhìn Kiều Mục, không biết Kiều Mục kêu cậu để làm gì.

Kiều Mục mở miệng hỏi, “Tiểu Sơ, có bao giờ em không hài lòng về việc phía chính phủ tuyên bố phạt cấm thi đấu một năm chưa?”

Hoa Bán Sơ nghiêm túc suy nghĩ một chút, lại lắc lắc đầu, “Chưa từng.”

Kiều Mục cười cười, ôn hòa lại nghiêm túc nói, “Hoa Bán Sơ, hãy cố gắng trở thành tương lai LPL đi.”

———————————-