Đông Cung Kiều Tước

Chương 33

Đại Mạo do dự một lúc rồi lại nói: “Mà Hổ Phách tỷ tỷ, tỷ quên rồi sao, những ngày này A Yên được nhận ân sủng, nhưng Hầu gia chưa từng ban canh tránh tử.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hổ Phách lập tức thay đổi.

Nàng ta nhất thời sửng sốt, nắm chặt khăn trong tay, hồi lâu mới nói ra một câu, “Hầu gia nào có bận tâm những chuyện này, chúng ta là những người theo bên cạnh Hầu gia cho dù có nghĩ đến cũng không tiện nhắc, đợi hồi kinh rồi, canh tránh tử đó làm sao có thể thiếu được?”

“Nàng ta là người từ Vạn Xuân phường ra, lẽ nào còn nghĩ sẽ sinh trưởng tử cho Hầu gia sao? Cũng không thử nhìn xem mình có xứng hay không!”

Hổ Phách nói xong liền cầm chén trà trên bàn lên uống.

Đại Mạo định nói gì đó, nhưng nhìn thấy thái độ của Hổ Phách như vậy, đành đem những lời định nói nuốt xuống.

Đến chạng vạng tối, xe ngựa dừng chân ở một dịch trạm.

Bảo Trân xuống xe trước, đưa tay cho A Yên vịn đi xuống.

A Yên trời sinh đã đẹp, hôm nay nàng mặc bộ y phục bằng vải bồi màu xanh ngọc thêu hoa sơn trà, cả người càng thêm mảnh mai và thanh tú, làm cho người khác không khỏi động lòng. Khi nàng vừa bước xuống, xung quanh nháy mắt liền yên lặng, mọi ánh mắt đều hướng về phía nàng.

A Yên đang có chút không được tự nhiên, thấy Tạ Thận Chi nhìn nàng ra hiệu, nàng liền nở một nụ cười rồi đi tới.

Hai người nguồi xuống trước bàn cạnh cửa sổ, Tạ Thận Chi thân phận quý giá, phong thái có loại uy nghiêm, ai cũng biết thân phận của hắn chênh lệch, nên không dám nhìn A Yên bên cạnh.

Nhưng trong đầu ai cũng đang nghĩ nữ tử này là thê thiếp của hắn, đám nam tử cũng cảm thấy ngưỡng mộ cùng ghen tị. Dù sao dung mạo như vậy quả thật là khó gặp.

Vừa ngồi được một lúc thì có người dâng trà nước cùng điểm tâm lên.

Một chỗ như dịch trạm đồ ngon cũng không nhiều, nhưng ở đây điểm tâm lại được làm cực kỳ tinh xảo. Bánh hoa quế làm từ bột gạo nếp và hoa quế, nhìn thôi là đã thấy ngon miệng.

A Yên uống một chút trà, thấy Tạ Thận Chi ngồi im không động chút điểm tâm, liền nghĩ đến kiếp trước, biết là hắn không thích những đồ ngọt này.

Đúng lúc nàng cũng đang đói bụng, đánh liều lấy chút điểm tâm để ăn.

Nàng ăn từng miếng từng miếng nhỏ, không để ý rằng Hổ Phách đang ở cách đó không xa nhìn nàng có chút khinh thường.

A Yên chỉ cảm thấy, nếu như bị đói cơ thể sẽ không thoải mái mà làm ảnh hưởng đến chuyến đi, như vậy sẽ chỉ gây thêm phiền phức cho Hầu gia. Hơn nữa, nàng bây giờ đã là người của Hầu gia, lẽ nào một chút điểm tâm cũng không thể ăn sao? Càng huống hồ, nàng biết Ta Thận Chi tuy lạnh lùng nhưng không phải người tùy tiện gây khó dễ cho người khác, hành động của nàng như vậy sẽ không khiến Hầu gia phải cảm thấy thô lỗ và mất mặt.

A Yên đang suy nghĩ miên man thì thấy Tạ Thận Chi liếc mình một cái, sau đó đẩy đĩa bánh trước mặt về phía nàng.

A Yên thoáng giật mình, lập tức nở một nụ cười: “Đa tạ công tử.”

Hổ Phách nhìn thấy cảnh này chỉ thấy rất chói mắt. Nàng ta nghiến răng nghiến lợi không khỏi chửi rủa, đồ không biết xấu hổ, dám dụ dỗ Hầu gia trước mặt nhiều người như vậy, đây không phải làm xấu thanh danh của Hầu gia sao.

Đúng lúc này, cách đó không xa có tiếng động và tiếng khóc, Hổ Phách ngước mắt nhìn qua thì thấy mấy người Cẩm Y vệ mặc phi ngư phục đang áp giải phạm nhân.

Nam tử dẫn dầu cũng là người có giao tình với Hầu gia nhà mình, là Cẩm Y vệ tổng chỉ huy sử Bùi Thứ Bùi đại nhân.

Vừa nhìn thấy Bùi Thứ xuống ngựa, Hổ Phách mỉm cười tiến lên phúc thân: “Nô tì thỉnh an đại nhân, cũng thật là trùng hợp, Hầu gia nhà ta cũng đang nghỉ ngơi ở dịch trạm này.”

Đại Mạo nhìn thấy nàng ta hành động như vậy, mồ hôi lạnh trên trán lập tức rơi xuống.

Hổ Phách tỷ tỷ làm sao vậy, cho dù là có nhận ra Bùi đại nhân thì cũng nên hồi bẩm lại với Hầu gia, để Thanh Mạch ra mặt. Nàng ta là một cô nương gia, sao có thể lại gần nói chuyện như vậy, chẳng lẽ bị chuyện của A Yên làm tức đến chập mạch rồi sao?

Tiếng động bên ngoài dịch trạm cũng không nhỏ, Thanh Mạch nhìn thấy cảnh này, hắn hơi nhíu nhíu mày, nói với Tạ Thận Chi mấy câu.

Tạ Thận Chi nhìn về phía cửa, thấy Bùi Thứ liền mỉm cười nói: “Vốn tưởng rằng Bùi đại nhân đã về kinh trước ta, nào ngờ lại đến chậm một bước.”

Nghe vậy, Bùi Thứ tiến về phía Hầu gia một bước, nói: “Cái thân tiểu tử Châu gia kia không dùng được nữa, mới ra khỏi Hoài An đã chết rồi, vừa khóc lóc vừa làm loạn, nếu không phải Hoàng thượng muốn giữ lại mạng người, ta sao có đủ kiên nhẫn mà lề mề với bọn chúng.”

A Yên nghe thấy những lời tàn nhẫn này, cơ thể có chút cứng ngắc, miếng điểm tâm đang kẹp trên đầu ngón tay ăn cũng không được, không ăn cũng không xong. Nàng cảm thấy mình ngồi đây lúc này thật không tốt, nghe xong những gì vừa rồi, nàng biết Bùi đại nhân và Hầu gia có quan hệ tốt, nghĩ là nhất định có chuyện muốn nói với Hầu gia.

Nàng ngồi ở đây, một số chuyện sẽ khó mà nói ra.

Còn nữa, Châu gia mà đại nhân nhắc đến là những người của Châu gia đó sao? Cho nên người bên ngoài đang khóc lóc sướt mướt chính là Châu lão phu nhân cùng Chương Thị?

A Yên có chút bất an, bèn đặt miếng điểm tâm trong tay xuống, từ từ đứng dậy, cúi người trước Tạ Thận Chi: “Thiếp thân dùng đủ rồi, sẽ đi qua nói chuyện cùng Bảo Trân.”

Thấy Tạ Thận Chi gật đầu, nàng xoay người bước ra ngoài, lúc đi ngang qua Bùi Thứ, nàng cúi người coi như là hành lễ.

Bùi Thứ liếc nhìn A Yên một cái rồi quay đi, nhưng trong lòng lại rất kinh ngạc, Tạ Thận Chi này chẳng phải trước nay không gần nữ sắc sao? Sao chuyến này đến Hoài An lại nhìn trúng một tiểu mỹ nhân rồi.

Bùi Thứ chỉ nhìn lướt qua, quả thực rất kinh ngạc, ngay cả ở kinh thành cũng hiếm thấy được tuyệt sắc này.

Hóa ra, không phải là không gần nữ sắc mà là quá kén chọn, trước đó không ai có thể lọt vào mắt Hầu gia?

Nghĩ như vậy, Bùi Thứ mang theo ánh mắt chọc ghẹo kéo một chiếc ghế từ bên cạnh sang, ngồi xuống.

Còn chiếc ghế đối diện với Tạ Thận Chi, Bùi Thứ lại cảm thấy ngồi có chút không thỏa đáng cho lắm.

“Sao hả, không phải là Liễu Hạ Huệ sao? Hại ta ra ngoài đều phải thay huynh giải thích, chuyến này đến Hoài An cuối cùng cũng thông suốt rồi.”

“Nói ta nghe xem, rốt cuộc là cô nương nhà nào vậy?”

Hắn thản nhiên nói ra một câu, Tạ Thận Chi chỉ quay sang nhìn, tuy vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lại làm cho Bùi Thứ căng thẳng.

Căng thẳng như vậy? Lẽ nào không phải thật sao?

Hắn mới nghĩ đến đã nghe thấy Tạ Thận Chi đáp: “Là Châu gia đem đến.”

Lúc này, Bùi Thứ còn tưởng mình đang nghe nhầm, Châu phủ? Là Châu phủ mà hắn biết kia sao? Bùi Thứ vô thức hỏi: “Con người Châu Hiển Vinh như vậy mà trong phủ vẫn còn nữ tử thanh bạch ư?”

Mới hỏi xong, liền thấy lời này có chút không ổn. Đã là người Tạ Thận Chi muốn dẫn về kinh, đương nhiên phải là cô nương trong sạch rồi.

Nhưng dù sao điều này cũng làm hắn kinh ngạc, tính tình của Tạ Thận Chi như vậy, lại nhận người của Châu Hiển Vinh dâng tặng, hơn nữa còn thu dùng nàng, dẫn theo về kinh?

Bùi Thứ cảm thấy điều này thực sự không giống với một chuyện gì đó mà Hầu gia có thể làm.

Hắn nghĩ đi nghĩ lại, thấp giọng hỏi: “Lẽ nào huynh cảm thấy ân sủng gây sự chú ý với người khác quá, nên đã học cách tự bôi nhọ chính mình? Không đến mức vậy chứ, trên triều dù gì cũng có tấu chương vạch tội huynh, nhưng Hoàng thượng vẫn để yên, không hề xử tội, thậm chí còn không ra chiếu chỉ. Ta cũng nhìn ra, Hoàng thượng rất tín nhiệm huynh, nếu không khi huynh mới từ Tây Bắc trở về, Hoàng thượng đã vội vàng đem việc Hoài An…”

Với những lời bàn tán xôn xao, Tạ Thận Chi cảm thấy có chút đau đầu, xoa xoa thái dương, nhỏ tiếng nói: “Không có.”

Vừa dứt lời, ánh mắt Bùi Thứ đầy thâm ý nhìn qua, thật lâu sau mới hỏi một câu: “Cho nên huynhh chỉ là đơn thuần động phàm tâm?”

Bàn tay đang nhấc chén trà của Tạ Thận Chi thoáng dừng lại, không thèm để ý tới hắn nữa.

Truyện [Đông Cung Kiều Tước] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.

……

Bên này, A Yên đứng dậy đi đến bên cạnh Bảo Trân, Bảo Trân vội vàng mang ghế cho nàng, bảo nàng ngồi xuống, đẩy trà và điểm tâm về phía nàng.

Nàng ấy nhẹ nhàng nói: “Vị vừa rồi là Cẩm Y Vệ, tổng chỉ huy sử Bùi Thứ Bùi đại nhân, có quan hệ rất tốt với Hầu gia.”

“Nhưng Bùi đại nhân tính tình không câu nệ tiểu tiết, lại hay trêu ghẹo các nha hoàn, về sau nếu chủ tử có gặp thì vẫn nên tránh mặt đi một chút.”

A Yên gật đầu, đối với nam tử khác, nàng cũng muốn tránh đi.

Nàng vừa cầm chén trà trên lên chưa kịp uống thì bên ngoài lại có một âm thanh lộn xộn khác, xen lẫn tiếng khóc của một người phụ nữ.

Đột nhiên, một nữ tử mặc áo tù nhân liếc nhìn nàng, không hiểu vì lý do gì, bỗng nhiên đẩy những người phía trước lao vào trong dịch trạm, thẳng đến bàn chỗ A Yên.

Bảo Trân vội vàng đứng trước mặt nàng ngăn lại, nữ tử kia la hét chói tai lao bổ về phía nàng.

“Đồ tiện tỳ nhà ngươi, tất cả đều tại ngươi, nếu không phải cướp mất Hầu gia thì Hầu gia sẽ thích ta, mang ta trở về kinh thành, đời nào ta lại phải rơi vào tình cảnh như bây giờ!”

“Ta đánh chết tiện tỳ ngươi, đem Hầu gia trả lại cho ta!”

A Yên sững người, nữ tử điên điên khùng khùng này chính là Châu đại cô nương Châu Như?

Nàng mới vừa suy nghĩ như vậy, cơ thể bỗng nhiên bị va đập mạnh, cánh tay đập vào góc bàn phía sau, sắc mặt A Yên tái đi ngay lập tức, nước mắt trào ra.

Hai Cẩm Y vệ tiến vào, kéo Châu Như ra ngoài.

“Chủ tử, người bị thương rồi sao?” Bảo Trân không bảo vệ A Yên tốt, trong lòng nàng ấy cảm thấy rất áy náy.

Không đợi A Yên trả lời, Tạ Thận Chi cũng bị trận ồn ào này gây chú ý.

Tạ Thận Chi tiến đến kéo cánh tay A Yên lên nhìn một chút, phân phó Bảo Trân: “Dẫn chủ tử ngươi lên xe bôi thuốc đi.”

Bảo Trân gật đầu, sau đó dìu A Yên ra khỏi dịch trạm, đi đến xe ngựa.

Cách đó không xa Cẩm y vệ đang giơ roi lên đánh Châu Như, Châu Như bị đánh toàn thân co rúm, mô hôi nhễ nhại, ánh mắt lại nhìn A Yên đi qua bên này.

Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà một tiện tỳ được mẫu thân mua về từ Vạn Xuân phường bây giờ lại có thể trở thành người của Bình Tuyên hầu? Mà nàng ta lại bị người khác chà đạp, phải gánh một phần tội này! Rõ ràng tất cả chuyện này đều do A Yên đó mà ra!

Dựa vào cái gì mà mọi thứ của nàng ta đều bị lấy đi, cũng bởi tưởng mạo không xuất chúng sao? Nàng ta ôm hận trong lòng.

Bảo Trân đỡ A Yên lên xe, liếc nhìn Châu Như rồi thu hồi ánh mắt.

Bởi vì sự việc vừa xảy ra nên trong lòng Bảo Trân cảm thấy rất có lỗi, càng tận tâm chăm sóc A Yên.

Cứ như vậy sớm chiều ở chung nhiều ngày, chủ tớ hai người cũng gần gũi hơn rất nhiều, trước mặt Bảo Trân, A Yên không còn vẻ thận trọng như trước nữa, và không còn sợ có điều gì đó không ổn trong hành vi của mình.

Lúc này đã chạng vạng tối, mặt trời lặn từ cửa sổ xe chiếu vào, ánh vàng chiếu vào trên người A Yên, nàng cảm thấy trên người ấm áp, có chút buồn ngủ nên không khỏi ngáp dài một cái.

Vốn dĩ là một hành động thô lỗ, nhưng khi A Yên làm lại không hề cảm thấy thô lỗ chút nào, thậm chí còn mang theo chút lười biếng của mỹ nhân. Dù là Bảo Trân ở kinh thành đã quen nhìn thấy nữ tử xinh đẹp, nhưng nhìn A Yên cũng không khỏi kinh ngạc.

Hèn gì Hầu gia nguyện ý đưa chủ từ về kinh, trên đường đi phá lệ chăm sóc nàng rất nhiều, bởi vì lo lắng chủ tử là nữ nhi thân thể yếu ớt, tốc độ cũng chậm lại một chút, hiện tại đã đến kinh thành, so với lúc ở Hoài An đi bộ còn lâu hơn ba ngày.

“Chủ tử, đã đến cổng thành rồi, rất nhanh thôi sẽ vào đến quốc công phủ.”

Nghe lời này, bao nhiêu buồn ngủ cũng tan biến, A Yên đột nhiên trở nên căng thẳng.