Sau khi người giải tán rồi, Thượng Quan Mẫn Hoa ngồi trước giường, mí mắt giật đùng đùng, nàng luôn cảm thấy có chuyện gì đó đang xảy ra, mà nàng không thể ngăn cản. Nàng muốn bình tâm lại, nhưng không thể, hai tay nàng chắp lại nhìn trăng cầu nguyện: “Xin Phật Tổ phù hộ Thành Thành bình an vô sự, xin để những tội nghiệt kia báo ứng lên người con.”
Sau đó chính nàng cũng cảm thấy kinh ngạc, Thành Thành rời khỏi nàng mới có mười ngày, mà nàng đã chỉ nghĩ đến tính huống xấu nhất. Cả một đêm này, nàng vượt qua trong nỗi bất an lo lắng không yên.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, lúc trời chưa sáng, nàng đã ngồi tựa cửa sổ, nhìn quanh, đáy lòng mong muốn thấy mặt Thu Đường, lại sợ không dám nhìn.
Tới gần trưa, Vũ công chúa mặc giáp sắt, mũ khôi, khoác áo choàng nhung đột nhiên tới chơi. Thượng Quan Mẫn Hoa không có lòng dạ nào ứng phó nàng, vẻ mặt không khỏi lạnh nhạt hơn bình thường. Vũ công chúa cũng không giận, nàng ta cười tủm tỉm: “Cô không vội, ta cũng có thể chờ. Chỉ là không biết con của cô có chờ được đến lúc người của cô đi cứu không?”
Thượng Quan Mẫn Hoa quay sang, ánh mắt không khỏi sắc bén lên. Vũ công chúa rất đắc ý, nâng cằm bảo: “Khánh Đức Đế không biết tung tích. Đừng có mà không tin. Đây là tin tức mới nhất sáng nay vừa báo tới. Vương huynh của ta đang triệu tập võ tướng vào lều lớn thương nghị, cô chỉ còn một cơ hội này thôi.”
Tiếng kèn lệnh ù ù vang lên, Vũ công chúa khẽ giọng mắng một câu đáng chết rồi đứng dậy đi ra ngoài. Đi đến cửa, nàng ta vỗ loan đao bên hông, quay đầu lại bảo: “Ta ở quân doanh số ba, nếu cô đổi ý thì tới đó tìm ta.”
Thượng Quan Mẫn Hoa mắt không có thần, thần sắc thê thảm không tỏ vẻ gì cả. Vũ công chúa tức giận giậm chân, để lại một câu: “Đồn đãi toàn là bậy bạ!” Rồi vội vàng rời đi.
Đợi bốn bề vắng lặng rồi, Thu Đường mới cấp tốc quay vào báo lại: “Xe rồng đúng là đã quay về Đại Đô, trong cung không có thông tin gì, nhưng người bên kia nói, bọn họ phải chắc đến sáu mươi phần trăm là Khánh Đức Đế không theo xe vào cung. Vào thời điểm bọn ta không biết, Khánh Đức Đế đã dẫn tiểu chủ tử đi rồi.”
“Cái gì?” Thượng Quan Mẫn hoa kinh hãi, hai tay run rẩy, yếu đuối kéo lấy thị nữ. Chỉ hỏi giữa đường đã xảy ra chuyện gì, an nguy của Thành Thành ra sao. Thu Đường nuốt một ngụm nước bọt. Nàng ta nhắm mắt lại, chậm rãi nói không biết.
“Sao có thể như vậy được?” Chỉ cần vừa nghĩ đến Thành Thành lại bị thương, Thượng Quan Mẫn Hoa cảm thấy toàn bộ thế giới đều sụp đổ, nàng thấy trước mắt tối sầm, sắp ngất đi. Thu Đường vội đỡ lấy nàng, xin nàng đừng quá lo lắng, trong cung lẫn ngoài cung đều không có treo giải ám sát hoàng thái tử.
“Đi tra, mau đi tra xét, sao ta lại váng đầu đi tin tên khốn kia chứ?” Thượng Quan Mẫn Hoa tự trách không thôi, nàng cảm thấy mình thật là ngu xuẩn, Chu Thừa Hi hắn coi giang sơn Đại Chu là bảo bối, sao có thể đánh đồng với Thành Thành của nàng được?
Thu Đường dìu nàng ngồi lên giường, nhỏ giọng an ủi “Ám vệ phía dưới đã nhân lệnh chia nhau đi tra xét. Hẳn sẽ có tin tức nhanh thôi.” Nàng ta lại gợi chuyện khác, hòng dời đi sự chú ý của Thượng Quan Mẫn Hoa.
Nàng ta nói: “Có chuyện rất kì lạ, không liên lạc được với Liễu Tử Hậu. Hành tung của Hắc Kỵ Quân mà hắn cầm đầu cũng rất khó dò xét. Đúng là, đang lúc vội muốn dùng người thì không biết hắn chạy đi đâu rồi.”
Thượng Quan Mẫn hoa mới đầu còn chưa thể tiêu hóa hết lượng tin tức này. Về sau, nàng nhớ tới những năm gần đây Liễu Tử Hậu vẫn một mực đi theo Chu Thừa Hi Nam chinh Bắc chiến. Hắc Kỵ Quân cũng coi như một đội quân bí mật của Chu Thừa Hi. Trong cái đầu trống rỗng của nàng tựa hồ có đáp án nhảy ra, nhưng tập trung nghĩ nghĩ thì không bắt được.
Bên ngoài cung điện, người người chạy tới chạy lui cực kì hỗn loạn, tiến binh khí và giáp sắt va chạm nhau làm nàng đau đầu. Nàng hít một hơi thật sâu, đè trái tim đang nôn nóng bất an xuống, hỏi Thu Đường: “Hành tung của Hắc Kỵ Quân từ lúc nào thì không tra được nữa.”
“Từ lúc Tần Quan Nguyệt đến Yến Môn Quan thì Liễu Tử Hậu đã không thấy tăm hơi rồi.” Thu Đường cúi đầu nghĩ nghĩ, đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt tỏa sáng, một bộ dạng khiếp sợ: “Em nói rồi, tên kia mấy năm nay đi theo Khánh Đức Đế tìm chủ tử như điên, bây giờ nghe được tin của chủ tử mà lại không đến thỉnh an, thì ra là nhận nhiệm vụ bí mật. Đúng là quá không đúng dịp mà.”
Chuyện mà nàng ta cho là đã nghĩ thông thấu, Thượng Quan Mẫn Hoa lại không nghĩ như vậy. Đáy lòng nàng vừa mừng vừa sợ, đẩy Thu Đường ra, chạy đến bên cửa sổ, nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài cung điện, các võ sĩ vừa kêu gào vừa chạy loạn. Người của Cát Mạc Vương Đình đang tập kết đội ngũ, thổi tù và, thả chiến mã, nhanh chóng điều binh khiển tướng, rõ ràng không phải thao luyện như thường ngày.
Cát Mạc Vương Đình bình thường vẫn ngay ngắn trật tự có vẻ gặp chuyện phiền toái rồi.
Cát Mạc Vương Đình là vương đình của toàn bộ Mạc tộc Bắc Mạc, tương đương với Đại Đô của Đại Chu, là chuyện gì mới có thể dao động căn cơ của quốc gia như thế?
Chẳng lẽ, là bức vua thoái vị?
Thế thì là ai?
Nếu như là đám bộ hạ không phục Cát Mạc Vương, vậy thì nàng có cơ hội rời khỏi đây. Còn nếu là Liễu Tử Hậu, nếu là đại quân của Đại Chu… ánh mắt nàng vượt qua mái vòm cưng điện của Cát Mạc Vương Đình, con đường tập kích duy nhất không kinh động đến Cát Mạc Vương Đình, chính là dãy núi trùng điệp nối liền với Yến Môn Quan kia.
Nếu như đúng, đúng là con đường kia, vậy thì sẽ là rừng rậm nguyên thủy chưa từng có người đến thăm dò, cần bao nhiêu quyết đoán và dũng khí mới dám đi con đường này chứ? Cho nên dù không biết có thành công hay không thì chắc chắn sẽ phải gặp tổn thất rất nghiêm trọng.
Thượng Quan Mẫn Hoa thấy tim mình phát lạnh, ngón tay nàng bám lấy cửa sổ cũng dùng sức đến trắng bệch. Máu nóng trong người chảy chồm trong cơ thể nàng, nhấc lên vô số đợt sóng cồn mãnh liệt, đủ loại cuồng phong bão táp đang bao phủ lấy sự bất an của nàng, nàng có một lòng tin vững chắc: “Tên điên Chu Thừa Hi kia có lẽ sẽ làm như thế thật.”
Nàng đè nén trái tim đang kích động, nhắm lại hai mắt đã nóng lên hỏi Thu Đường: “Hiện tại Cát Mạc Vương Đình có bao nhiêu người?”
“Nhiều nhất là một vạn người, đại bộ đội đang ở thành Tháp Dạ Đán, giằng co với Hùng Vạn Lý.” Thu Đường dừng lại, khuyên nhủ: “Chủ tử, thừa dịp loạn này chúng ta mau rời đi thôi.”
Thượng Quan Mẫn Hoa lắc đầu, vẻ mặt như sầu như vui, hãi mắt nhìn về phía đang bị đốt cháy hừng hực kia, lòng của nàng cũng dần thả lỏng, nhưng lại có một ngọn lửa đang thiêu đốt lên, mọi chuyện sẽ giống như nàng nghĩ chứ?
Thởi điểm lửa chiến bùng lên, không phải là lúc rạng sáng lạnh lẽo cắt da, cũng không phải là đêm khuya tối tăm mịt mù, mà ngay ở buồi chiều rất bình thường này. Hắc Kỵ Quân lặn lội đường xa, giết vào sâu trong nội địa Mạc tộc Bắc Mạc. Lại vượt qua mấy vạn dặm sa mạc hoang dã, tấn công vào Cát Mạc Vương Đình.
Mặc cho Cát Mạc Vương phản ứng cấp tốc, tướng lĩnh Mạc tộc Bắc Mạc dũng mãnh thiện chiến, kỹ thuật cưỡi ngựa cao minh, nhưng đứng trước ưu thế tuyệt đối về binh lực của kẻ địch, quân Bắc Mạc liên tục bại lui.
Hắc Kỵ Quân đột phá tuyến phòng ngự, vọt vào Cát Mạc Vương Đình. Cát Mạc Vương quả quyết hạ lệnh rút lui, bỏ lại vương đình hoa lệ đáng tự hào của bọn họ.
Vũ công chúa ngồi trên lưng ngựa, giương cung muốn bắn, nàng ta hô to: “Liễu Tử Hậu!” Lại nhìn tướng lĩnh quân địch kia quay đầu lại, rưng rưng bắn ra một mũi tên. Liễu Tử Hậu vung kiếm, mũi tên bị chém thành hai nửa, hắn lạnh lùng giơ kiếm lên hạ lệnh: “Giết!”
Hắc Kỵ Quân bốn phía giơ cung nỏ bằng thép lên, bắn về phía Vũ công chúa. Vũ Mông Đạt thúc ngựa tới cứu, đẩy Vũ công chúa ra đằng sau, quát lớn: “Liễu Tử Hậu, chúng ta quyết một trận tử chiến!”
Lấy ba người này làm trung tâm, kỵ binh của hai phe địch ta bắt đầu quấn lấy nhau. Một chỗ khác, Cát Mạc Vương gặp lại kình địch.
Liễu Tử Hậu dẫn Hắc Kỵ Quân xông từ cổng lớn của vương đình mà vào, Sử gia quân chỉ trung thành với hoàng đế Đại Chu bọc đánh từ phía sau, ngăn chặn toàn bộ đường lui của người Cát Mạc Vương Đình.
Hai đời vương giả chính diện giao phong: Một bên là hoàng đế trẻ tuổi của Đại Chu, một bên là vương giả hùng ưng của Mạc tộc Bắc Mạc.