“… Bọn huynh đi đây, các đệ hảo hảo trông nhà ah~…”
Ninh Trí Viễn đứng ở cửa ra vào ở sân bay vẻ mặt lo lắng nhìn bọn đệ đệ, kết quả bọn đệ đệ cũng rất vui vẻ mà đối với cậu cười: “Không có việc gì không có việc gì, đại ca cứ vui vẻ mà đi chơi ah~.”
“… Đại ca, nhớ kỹ…theo Dật Trần ca…Đừng để bị lạc oh…” Khương Hi Vũ vẻ mặt lo lắng đem tấm bản đồ hướng dẫn chi tiết nhét vào tay Ninh Trí Viễn, mở miệng còn muốn nói gì nữa thì bị A Đình ngăn lại, rồi hắn thay cậu nói: “… Đi vui vẻ, thuận buồm xuôi gió.”
Nắm chặt trong tay tấm bản đồ Ninh Trí Viễn cười khan hai tiếng, đem bản đồ nhét vào túi An Dật Trần.
“Đại ca nhớ chụp ảnh nhiều nhiều ah~ ~” Trần Tam Lục vui vẻ nhắc Ninh Trí Viễn.
“Đi nhanh đi, đi nhanh đi ~” Lâm Hạo bình tĩnh đi về phía Ninh Trí Viễn bắt tay cậu.
Nhíu mày một cái, Ninh Trí Viễn thở dài, hướng mọi người vẫy tay.
“Chúng ta đi.” An Dật Trần kéo theo hành lý, xoay lại cười cười, nắm tay Ninh Trí Viễn xoay người đi.
Nhìn bóng hai người khuất sau cửa, Lâm Hạo khóe miệng có chút cong lên.
Trên máy bay.
Ninh Trí Viễn ngoan ngoãn theo An Dật Trần tìm chỗ ngồi, là chỗ bên cạnh cửa sổ.
Hôm nay khí trời đặc biệt tốt, từ bên cửa sổ còn có thể chứng kiến từng cụm mây trắng, xuyên qua tầng mây liền có thể thấy phong cảnh dọc theo đường. Ninh Trí Viễn lộ ra vẻ mặt vui vẻ, có chút thỏa mãn quay đầu nhìn An Dật Trần, nhìn người kia ôn nhu mỉm cười cùng ánh mắt thâm tình, cũng không nhịn được nghiêng đầu tựa vào bờ vai của hắn.
An Dật Trần ôm lấy bả vai Ninh Trí Viễn, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.
Tiếp viên hàng không đẩy xe thức uống đủ loại kiểu dáng đứng bên cạnh, An Dật Trần quay đầu lại nhìn một cái, cúi đầu hỏi Ninh Trí Viễn “Muốn uống gì không?”
Ninh Trí Viễn ngẩng đầu, từ mũi phát ra một tiếng “Uh ——”, sau đó cười nói sao cũng được, anh uống cái gì em uống cái đó. Nghe được An Dật Trần khẽ cười một tiếng, cậu có chút bất mãn đấm nhẹ vào bụng hắn.
“Em muốn uống cà phê! Các ca ca muốn cái gì hả?”
“Hư —— “
Ninh Trí Viễn ngẩn người, ngồi thẳng lên ngẩng đầu nhìn quanh, An Dật Trần tò mò nhìn cậu “Làm sao vậy?”
“… Em hình như nghe được tiếng Lâm Hạo…” Ninh Trí Viễn nhíu mày nhìn quanh đánh giá, nhưng là cũng không phát hiện được người giống Lâm Hạo. An Dật Trần nở nụ cười: “Tiểu thiếu gia em lúc này mới rời bọn đệ đệ chưa bao lâu, đã nhớ bọn họ đến xuất hiện ảo giác rồi?”
Chừng cũng không phát hiện ai giống Lâm Hạo, Ninh Trí Viễn một lần nữa nghiêng đầu nhìn An Dật Trần đang cười tủm tỉm, nghĩ thầm đại khái thật là chính mình xuất hiện ảo giác rồi đi, bất đắc dĩ nhún vai, một lần nữa dựa vào vai An Dật Trần.
An Dật Trần hướng tiếp viên hàng không yêu cầu hai ly trà sữa, tiếp nhận xong liền đưa Ninh Trí Viễn, nhìn cậu một bộ thoả mãn, liền không nhịn được cười cười. Sau đó quay đầu về phía sau nhìn, nhẹ nhàng nhếch môi cười.
Copenhagen vốn là thủ đô của Đan Mạch, đồng thời là bến cảng lớn nhất, cũng là một trong những thủ đô xinh đẹp nhất trên thế giới.
Xuống phi cơ, Ninh Trí Viễn ngạc nhiên phát hiện An Dật Trần cái gì cũng đều an bài xong. Ngồi trên xe đi về khách sạn, cậu nghiêng đầu tiến đến trước mặt An Dật Trần “… Anh như thế nào có kinh nghiệm nhiều vậy, đã tới đây rồi sao?”
“Như thế nào có thể, đương nhiên vốn là online xem. Sau đó giao cho thư ký đi làm.” An Dật Trần vuốt vuốt tóc Ninh Trí Viễn “Cơm anh cũng đặt chỗ rồi, ăn xong nhân tiện sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai đi chơi.”
Ninh Trí Viễn quay đầu nhìn ghế trước phiên dịch đang cùng tài xế nói cái gì đó, liền tiến lại gần An Dật Trần khẽ hôn một cái.
Nhìn thấy An Dật Trần ngơ ngác, Ninh Trí Viễn le lưỡi: “Khụ, bổn thiếu gia thưởng cho anh đó.”
Lúc ăn cơm, Ninh Trí Viễn tỏ vẻ rất thích nơi An Dật Trần chọn. Cả phòng ăn trang trí xếp đặt cũng cực kì đẹp, thức ăn rất ngon, nói tóm lại chính là rất hài lòng… Trừ ra… Trừ ra cậu hình như vừa lại nghe được thanh âm quen thuộc.
Ở trên giường trở mình, Ninh Trí Viễn không khỏi hoài nghi chính mình chẳng lẽ thật là quá mệt mỏi rồi sao, mới không ngừng xuất hiện ảo giác. Quay đầu chứng kiến An Dật Trần đã ngủ say, cậu lắc đầu, nghĩ nhiều như vậy để làm chi, hay là cứ ngủ sớm để ngày mai có sức đi chơi.
Bọn họ dừng ở trạm thứ nhất là ngay trước công viên trung tâm thành phố, cùng đi xem tượng đồng mỹ nhân ngư nổi tiếng thế giới. Tượng đồng ngồi một cách điềm tĩnh nhàn nhã, chung quanh nàng các du khách đến tham quan tựa hồ đều bị sự an tĩnh kia ảnh hưởng, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, dường như sợ quấy rầy đến nàng.
Ninh Trí Viễn quay đầu thấy An Dật Trần đang cầm máy ảnh chỉnh góc độ chụp tiểu mỹ nhân ngư, đột nhiên cậu nhân tiện có chút muốn cười “… Kỳ thật nơi này mang tiểu hài tử đến chơi đùa hẳn là không tệ đi.” An Dật Trần đồng tình nói đúng vậy.
Đất nước của những câu chuyện cổ tích, trong mắt các tiểu hài tử ngây thơ đại khái vốn là nơi tốt nhất rồi. Có trời xanh có mây trắng còn có biển rộng xanh biếc, có tiểu mỹ nhân ngư đau khổ chờ đợi. Nhìn thế giới chính là như vậy tốt đẹp, Ninh Trí Viễn đột nhiên có cảm giác nếu người lớn thường xuyên đến nơi đây, sẽ đem sự thuần khiết của nơi này làm tan vỡ mất.
Tựa hồ là nhìn thấu Ninh Trí Viễn đang suy nghĩ cái gì, An Dật Trần buông máy ảnh trong tay, có chút buồn cười đi tới phía sau ôm lấy cậu: “… Tiểu thiếu gia của anh kỳ thật cũng rất thích hợp đến nơi này ah~.”
Nhìn Ninh Trí Viễn ngẩng đầu vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía mình, An Dật Trần khẽ mỉm cười cúi đầu hôn trán cậu, tay đang ôm thắt lưng cậu cũng siết chặt.
“… Trong lòng anh tiểu thiếu gia tựa như này trời xanh biển biếc giống nhau, vừa làm cho người ta có cảm giác muốn chạm vào, vừa lại làm cho người ta không đành lòng làm vấy bẩn. Tiểu thiếu gia của anh, chính là người độc nhất vô nhị trong lòng An Dật Trần này.”
Ninh Trí Viễn nhìn An Dật Trần, có chút ngượng mà giãy dụa: “… Anh…anh nói hưu nói vượn cái gì đó, mau buông em ra, nơi này nhiều người như vậy…”
An Dật Trần chỉ là cười cười nhìn cậu, cũng không buông tay, Ninh Trí Viễn có chút khổ não cúi đầu, không muốn cho hắn chứng kiến chính mình khuôn mặt đã phiếm hồng.
“… Mỏi chân muốn chết…”
“Suỵt, anh nhỏ giọng chút đi!”
“… Thư ngốc cẩn thận coi chừng té!”
Ninh Trí Viễn ngẩng đầu lên nhìn quanh, thế nhưng trong đám du khách đang qua lại căn bản không có người quen.
“… Vừa lại làm sao vậy?” An Dật Trần nén cười hỏi.
Một bên nghiêng đầu nhìn quanh, một bên trả lời An Dật Trần: “… Em hình như vừa nghe tiếng Tam Lục cùng Lược Thương…”
An Dật Trần giễu cợt cười một tiếng, buông Ninh Trí Viễn ra rồi dắt tay cậu rời đi “Được rồi tiểu thiếu gia, em nếu thật sự không muốn theo anh tận hưởng thế giới hai người, anh có thể lập tức gọi bọn hắn cùng nhau đến chơi.”
“… Bổn thiếu gia không phải ý này…”
“Như vậy được rồi, chúng ta đi xem đài phun nước đi.”
Ninh Trí Viễn đi theo An Dật Trần, vừa quay đầu lại nhìn quanh —— này tuyệt đối không phải ảo giác, cậu thề cậu thật sự nghe được.
Đài phun nước Gefion vốn là nơi có tượng nữ thần Gefion cùng bốn con trâu, cũng là một cảnh quan rất đẹp.
Hai người đi tới gần cũng vừa lúc mở nước.
Ninh Trí Viễn chứng kiến bọt nước tung lên vô cùng đẹp, liền không khỏi đem chuyện mới vừa rồi quên đi.
“An Dật Trần chụp cho em một tấm đi! Thật sự rất đẹp ah…”
“OK, tiểu thiếu gia đứng vào đó đi.”
Hai người sau khi rời đi liền ghé viện bảo tàng. Thẳng đến buổi tối sau khi trở lại khách sạn, Ninh Trí Viễn mới phát hiện hôm nay trong tuyến đi còn có Dinh Amalienborg, có chút kỳ quái mà hỏi An Dật Trần còn đang trong phòng tắm: “Này An Dật Trần, tại sao chúng ta hôm nay không đi Dinh Amalienborg vậy, nơi đó không phải có một giáo đường xây bằng đá cẩm thạch sao?”
An Dật Trần vừa lúc từ trong phòng tắm đi tới, tay cầm khăn lông lau tóc, nhìn Ninh Trí Viễn vẻ mặt nghi hoặc, liền thần bí cười cười “Sáng sớm ngày mai anh dắt em đi.”
“Hả? Tại sao phải đến ngày mai…”
“Đừng hỏi nhiều như vậy, đi ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai đi sớm.”
Không hiểu gì hết nhưng Ninh Trí Viễn cũng không kịp hỏi đã bị An Dật Trần kéo lên giường đắp mền lại.
Sáng sớm hôm sau.
Mặc dù An Dật Trần có nói muốn sớm một chút đi, nhưng là —— này cũng là hơi quá sớm đi?! Ninh Trí Viễn vẻ mặt chưa tỉnh ngủ nhìn ra bên ngoài bầu trời vừa tờ mờ sáng, có chút mất hứng trừng mắt nhìn An Dật Trần: “… Này, này là quá sớm đi, giáo đường không phải mười giờ mới mở cửa sao?”
An Dật Trần quay lại thấy Ninh Trí Viễn vẻ mặt không vui, liền nhẹ nở nụ cười, sau đó thân thủ đem tiểu thiếu gia đang nháo loạn ôm vào trong lòng “Được rồi, đừng cau có, đi đến đó rồi biết.” Vừa nói vừa cúi đầu hôn lên trán Ninh Trí Viễn.
Tới giáo đường, nhìn cửa lớn đóng chặt, Ninh Trí Viễn đang muốn hướng An Dật Trần oán giận anh xem đi quả nhiên không mở cửa, nhưng người kia lại cười kéo cậu trực tiếp đi đến, sau đó tự nhiên đẩy cửa vào.
“Ah~, Dật Trần ca Trí Viễn ca hai người tới rồi.”
Giáo đường an tĩnh truyền tới thanh âm quen thuộc, Ninh Trí Viễn sửng sốt, bên trong giáo đường một thân tây trang trắng đối với cậu cười tủm tỉm, không phải biểu đệ Lý Dịch Phong cuả cậu thì là ai.
“… Xin chào…”
Đứng ở cạnh Lý Dịch Phong là Trần Vỹ Đình một thân tây trang màu đen cũng rất lễ phép hạ thấp người cúi chào.
Quay lại nhìn An Dật Trần hình như sớm biết hai người họ ở chỗ này chờ, Ninh Trí Viễn càng thêm thắc mắc: