Đồng Bệnh Tương Liên

Chương 9-1

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Sa

Thành phố ở tây bắc yên tĩnh hơn phương nam rất nhiều.

Tôi đến đây không vì nguyên nhân gì đặc biệt cả mà hồi đại học đã tới đây du lịch một lần rồi. Đi một mình, vào những lúc như thế này thì đến thành phố quen thuộc sẽ có cảm giác an toàn hơn.

Tôi cất hành lý vốn chẳng nhiều nhặng gì ở khách sạn rồi đeo ba lô đi ra ngoài.

Bữa ăn trên máy bay chẳng đủ no, cũng may đây là thành phố nổi tiếng với các món ăn vặt. Vì đã qua giờ cơm nên quán ăn có truyền thống trăm năm khá vắng vẻ, nhân viên phục vụ uể oải đưa cho tôi cái bánh bột mì nướng rồi bỏ đi.

Tôi bắt chước người dân địa phương xé bánh ra, nhìn thì đơn giản nhưng chẳng dễ xé chút nào. Nửa tiếng sau, tôi bưng tô bánh bị xé lung tung đi lấy canh, đầu bếp nhìn tôi, lắc đầu: “Cô gái à, cô xé trông nghệ thuật ghê.”

Tôi cười, nhận lấy cái tô vừa được chan canh vào, “Xé tay mới ngon.”

Vì đã sang đầu hè, máy quạt trong quán quay vù vù, tôi gắp một đũa miến, thổi mấy cái rồi đưa vào miệng. Ăn được nửa bát thì tôi không chịu nổi cơn nóng nữa, gọi to: “Ông chủ, cho cháu ly nước ô mai với.”

Ăn xong tô miến bò, tôi ra cửa quẹo trái, mua một đống xiên que lòng lợn nướng nhúng tương(1), thật ra tôi cũng khá no rồi, nhưng mỗi lần đến đây, tôi đều muốn ăn hết mình. Trong lúc chờ phục vụ lên món, tôi nhìn đồng hồ rồi mở nguồn điện thoại.

Điện thoại liên tục thông báo có tin nhắn mới.

Tôi chỉ đọc tin nhắn của Hứa Trác.

Tất cả đều suôn sẻ.

Phục vụ đi tới, đặt nồi tương xuống bàn làm phát ra tiếng loảng xoảng, tựa như tiếng rơi xuống của tảng đá trong lòng tôi. Tôi nhúng lòng lợn, bất giác bấm số của Thẩm Khâm Tuyển, mặc dù rất muốn gọi cho anh nhưng sợ anh đang họp nên đành gửi tin nhắn. Tôi còn đang suy nghĩ phải nhắn gì thì nhận được tin nhắn từ ngân hàng, thông báo tài khoản của tôi vừa nhận được một khoản tiền, số tiền lớn đến đáng sợ.

Vừa do dự vừa ăn đống xiên que, đến khi ăn xong thì tôi chẳng còn can đảm để gửi tin nhắn nữa.

(1) Món lòng nướng xiên que



Màn đêm buông xuống, phố ăn vặt càng lúc càng đông, đèn lồng và bao lì xì được giăng khắp phố, tường thành tựa như con thú khổng lồ ẩn mình trong bóng tối. Tôi đi giữa dòng người đông đúc, bỗng nghe tiếng chuông điện thoại.

Lòng thấy thấp thỏm, nhưng đến khi nhìn màn hình thì không phải là Thẩm Khâm Tuyển. Không biết là nhẹ nhõm hay mất mát, tôi nghe máy.

“Cuộc họp vừa kết thúc.” Hứa Trác nói một cách bình tĩnh, “Bên ngân hàng cũng sắp xếp ổn thỏa rồi.”

“Tớ nhận được tin nhắn từ ngân hàng rồi.”

“Tiếc không?” Cô ấy cười to, “Bạch Hi, tớ nghĩ thời gian tới cậu đừng về đây, cậu chưa thấy vẻ mặt của Cao Kỳ đâu, như sắp giết người tới nơi rồi ấy.”

Tôi chột dạ, im lặng một chút rồi nói, “Ông ta sẽ không bỏ qua cho cậu đâu, cậu có muốn trốn cùng tớ không?”

“Tớ có phải là bạch phú mỹ(2) không cần công việc như cậu đâu.” Hứa Trác cười khanh khách, “Cậu biết hôm nay Thẩm Khâm Tuyển đã nói gì với tớ không? Anh ấy mời tớ về làm việc ở bộ phận pháp chế của Vinh Uy đấy.”

(2) Bạch phú mỹ: chỉ người con gái vừa đẹp vừa giàu.

“Tốt đấy.” Tôi không biết phải nói gì.

“Trong cuộc họp, anh ấy đã bác bỏ đề nghị của QL, Cao Kỳ còn không có cơ hội để nói tới mấy vấn đề giảm biên chế luôn. Tớ thấy Thẩm Khâm Tuyển có vẻ muốn lấy lại cổ phần từ tay QL, hơn nữa còn nghe bảo chính phủ sẽ ra mặt, xem ra bắt đầu hành động rồi. Tớ cúp máy trước đây, tớ nghĩ Thẩm Khâm Tuyển sẽ lục tung mọi chỗ để tìm cậu đấy.”

Tôi đứng ở đầu đường đông đúc, tới lúc này tôi vẫn chưa thể tin những chuyện mà mình đã làm trong ba ngày qua.

Tôi đã chuyển nhượng tất cả cổ phần của mình cho Thẩm Khâm Tuyển.

Mặc dù biết cái chết của ba mẹ cũng liên quan phần nào tới anh, nhưng lúc đó anh còn nhỏ, biết được gì chứ? Tôi đã sống với thân phận Bạch Hi hơn hai mươi năm, tôi không muốn gánh trên lưng những đau khổ của Tô Nghiên, và cũng không muốn anh cứ gánh mãi…

Nói thế nào đi nữa, anh vẫn luôn âm thầm quan tâm tôi.

Còn tôi, luôn luôn thích anh vô cùng.

Anh rất quật cường và kiêu ngạo, có chết cũng không nhờ tôi giúp đỡ, không sao, tôi có thể giả vờ đàm phán với Cao Kỳ để anh có thêm thời gian; anh đang gặp khó khăn về tài chính, không sao, tôi có thể chuyển nhượng cổ phần của mình cho anh.

Tôi nhờ Hứa Trác soạn thảo hợp đồng, tối qua ký kết toàn bộ rồi lại nhờ cô ấy gửi đến Vinh Uy. Thậm chí tôi còn nghĩ tới việc anh sẽ không chấp nhận số cổ phần mà tôi chuyển nhượng nên đã ký sẵn bản ủy quyền quản lý cổ phần của mình cho Thẩm Khâm Tuyển, như thế anh sẽ dễ chấp nhận hơn.

Bây giờ, khi biết anh tiếp nhận cổ phần của mình, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Với tính cách của Thẩm Khâm Tuyển, trừ khi anh thực sự xem tôi là người thân, còn không thì chắc chắn sẽ không tiếp nhận. Nghĩ thế, trong lòng tôi bỗng thấy vui vẻ.

Ban đêm ở thành phố cổ, trên bầu trời, những ánh sao yếu ớt, mây kéo thành từng dải mỏng tênh, không khí hơi hanh. Tôi vẫn chưa muốn quay về khách sạn nên ngồi ngơ ngẩn ở quảng trường, không biết qua bao lâu, Lão Mạch đột nhiên gọi đến.

“Bạch Hi!”

Tiếng gào truyền ra từ điện thoại làm tôi giật mình, tôi giơ điện thoại ra xa tai một chút.

Lão Mạch mắng tôi như cơm bữa, phần lớn là chê tôi ngốc và không nắm được trọng điểm, nhưng bây giờ thì khác, có vẻ như tình hình nghiêm trọng lắm, anh ấy gọi tôi rồi không nói gì nữa, giống như không biết phải nói gì.

“Thầy ạ?” Tôi dè dặt gọi anh.

“Em có biết em đã làm gì không?”

Tôi có thể hình dung ra đôi chân mày rậm của anh đang nhíu chặt khi nói câu đó, còn vẻ mặt anh chắc chắn sẽ lạnh lẽo lắm.

“Em, em đã làm gì cơ?”

Anh im lặng một chốc rồi mới nói bằng giọng cay nghiệt: “Bạch Hi, anh không thể hiểu nổi tại sao em lại vội vàng giao tiền cho Thẩm Khâm Tuyển.”

Cả người tôi run lên, vì giận.

Có rất nhiều người ngồi xung quanh bồn hoa, có các cặp tình nhân, có các cụ già, cũng có những bà mẹ dẫn con theo, nhưng những bóng dáng đó cứ mơ hồ lắc lư trước mắt tôi. Tôi hít sâu một hơi, “Mạch Trăn Đông, anh đừng nói khó nghe như thế được không? Đúng vậy, em giúp anh ấy. Trên thế giới này, không có bao nhiêu người đối xử tốt với em, Thẩm Khâm Tuyển là một trong số ít người đó, vậy tại sao em không thể làm thế?”

Tiếng cười lạnh lùng của Mạch Trăn Đông truyền qua điện thoại, “Cậu ta đối xử tốt với em?”

Chuyện của tôi và Thẩm Khâm Tuyển không cần phải nói cho người khác biết, tôi cũng chẳng có hứng cãi vã, chỉ nói: “Mạch Trăn Đông, nếu đổi lại là anh, em cũng sẽ làm như vậy.”

Lão Mạch im bặt, khi nói tiếp thì giọng nói đã hòa hoãn đi nhiều, “Em đang ở đâu?”

Tôi do dự một lát, nhưng cuối cùng vẫn nói cho anh ấy biết.

“Mấy ngày tới em đừng về vội. Anh đi tìm em nhanh thôi.”

“Sao thế?” Giọng anh ấy cứ là lạ, chẳng lẽ sợ Cao Kỳ tìm tôi tính sổ?

“Không có gì đâu.” Mạch Trăn Đông mất kiên nhẫn, “Em phải chờ anh đấy.”

Cúp máy.

Tôi thấy anh ấy lo xa quá, cho dù Cao Kỳ muốn tìm tôi tính sổ thì cũng còn có Thẩm Khâm Tuyển mà. Tôi giúp anh một việc lớn thì hẳn là anh cũng sẽ giúp tôi giải quyết Cao Kỳ chứ?

Trên đường về khách sạn, tôi liên tục cúi đầu xem điện thoại.

Màn hình vẫn luôn đen kịt.

Không có ai khác tìm tôi.

Rạng sáng, trong giấc ngủ mơ màng, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Dù đang ngủ nhưng trong lòng vẫn còn nhen nhóm sự mong chờ, tôi lập tức nghe máy, “Alo.”

“Bạch Hi, anh đến rồi.”

Tôi ngồi dậy, “Anh đến đâu cơ?”

Bốn, năm giờ sáng, trời rất lạnh, tôi trùm áo khoác phao đi tới Chung Cổ Lâu(5), ở khúc rẽ đầu tiên thì nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác gió màu đen.

(5) Chung Cổ Lâu: là một loại hình kiến trúc cổ xưa, do tháp chuông và tháp trống tạo thành. Chung ở đây là cái chuông tính giờ, Cổ ở đây có nghĩa là cái Trống, Lâu có nghĩa là Lầu, Gác. Chung Cổ Lâu có tác dụng báo thời gian vào sáng, tối, vì vậy được gọi là “Sáng chuông chiều trống”.



Anh không có hành lý gì cả, đang nhìn về hướng khác, chừa lại cho tôi một dáng hình cao ngất.

“Mạch Trăn Đông!” Giọng tôi vang vọng trong đường hầm.

Anh xoay người, sự mệt mỏi hiện rõ mồn một, sải bước đi về phía tôi.

“Sao anh phải vất vả thế?” Tôi bất mãn làu bàu, đột nhiên bị kéo vào lòng anh.

Mặt tôi áp vào cổ áo khoác của anh, còn anh ôm chặt tôi, không nói gì.

Lão Mạch chưa bao giờ làm vậy với tôi.

Tay chân tôi cứng đờ, nhưng cũng cảm nhận được cái ôm này chỉ mang ý nghĩa an ủi chứ không hề liên quan đến tình cảm nam nữ.

Trong vòng tay anh, tôi bực mình: “Sao anh lại tới đây?”

Anh liền buông tôi ra, nhíu mày, “Đường xá ở đây sao mà ngoằn ngoèo dữ, tìm mãi mới đi đúng đường.”

Tôi dở khóc dở cười chỉ biển báo giao thông trên đầu anh, “Anh không biết chữ hả?”

Anh ấy nhún vai, đi bên cạnh tôi, “Đi thôi, anh muốn tắm, đợi ở sân bay suốt bốn tiếng.”

“Sao hôm qua anh nổi giận với em?” Tôi hỏi.

“Thật ra thì anh cũng đoán được là em sẽ làm thế.” Những cơn gió lạnh thoảng qua, anh như cười như không nhìn tôi, “Tối qua anh mất bình tĩnh.”

Tôi không đáp lời.

“Anh chưa từng thấy ai quả quyết như em, không thèm tiền chuyển nhượng cổ phần, thậm chí cũng tự trả tiền thuế, phí chuyển nhượng và phí giao dịch.” Anh nói một cách chậm rãi, “Em thực sự ngại mình có nhiều tiền quá hả?”

Tôi cười khổ, cúi đầu nói: “Thầy, anh có cần mỉa mai em như vậy không?”

Lúc này, thành phố không còn yên tĩnh như vốn có, từng tốp nam nữ ra ra vào vào các quán bar, bảng hiệu xe taxi nối đuôi nhau không dứt.

“Nếu anh cũng nằm ở vị trí của Thẩm Khâm Tuyển, em cũng làm thế?” Anh bình tĩnh nói.

“Em sẽ làm thế.” Tôi cố làm giọng bình thản.

Anh ấy đột ngột dừng lại, nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, “Nhưng vẫn không giống. Bạch Hi, em thích cậu ta.”

Tim tôi đập mạnh, dưới ánh mắt chăm chú của anh ấy, tôi gượng cười, “Sao lại nói thế?”

“Anh chỉ thấy em mù quáng quá thôi.” Môi anh mấp máy, trong ánh mắt có sự mềm mại mà tôi không hiểu, “Nếu em là em gái anh, chắc chắn anh sẽ bị em làm cho tức chết.”

Mạch Trăn Đông thuê thêm một phòng gần phòng tôi, vừa vào phòng đã lập tức đi tắm.

Tôi lại bắt đầu cảm thấy bất an.

Bình thường, Mạch Trăn Đông khá hờ hững với tôi, lần nào anh ấy vội vã đi tìm tôi đều là vì tôi xảy ra chuyện. Nhưng bây giờ tôi rất tốt, vì sao anh ấy vẫn đến tìm tôi? Không có tin tức nào về Thẩm Khâm Tuyển cũng làm tôi thấy kỳ lạ, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Trong lúc tôi suy nghĩ lung tung, Mạch Trăn Đông gõ cửa. Anh ấy mặc áo choàng tắm, mái tóc ngắn ướt sũng, ngồi phịch xuống sofa rồi lấy một điếu thuốc.

“Rốt cuộc tại sao anh lại tới đây?”

Anh ngậm điếu thuốc nhưng không châm lửa, nói chậm rãi: “Anh có mấy hạng mục ở nơi khác, muốn làm không?”

Tim tôi rơi lộp bộp, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi, nếu không anh ấy sẽ không nói như vậy.

“Đã xảy ra chuyện gì, anh nói thẳng đi.” Tôi bình tĩnh nhìn anh ấy, “Chắc bác sĩ Hạ đã nói với anh rồi, hiện tại tinh thần của em rất bình thường, đả kích gì cũng chịu được cả.”

Tôi chưa từng thấy người đàn ông trước mắt tỏ ra khó xử như bây giờ, giống như có rất nhiều điều muốn nói nhưng không có cách nào nói ra được, tôi nhíu mày, “Có phải… anh đến đây để xả giận không?”

“Hửm?”

“Chẳng lẽ nhà anh bắt tay với QL, sau đó bị em phá hỏng nên anh mới tức giận?”

“…” Mạch Trăn Đông lạnh lùng nhướn môi. “Tình nghĩa giữa ông nội anh và ông cụ Thẩm là gì chứ? QL có ra giá cao bao nhiêu thì cũng chẳng thể chặt đứt tình nghĩa của hai người đâu, em đánh giá họ thấp quá đấy.”

“Vậy anh có gì bất mãn chứ?”

“Họ có tình nghĩa lâu năm, cùng nhau chiến đấu, còn em thì sao? Em là gì?” Anh ấy nhìn tôi, rồi dời mắt sang chỗ khác, bật lửa châm điếu thuốc.

“Anh muốn hỏi em có mục đích gì khi làm thế đúng không?” Tôi giũ một góc ga giường, “Em thì có mục đích gì chứ, cổ phần và lợi tức đối với em cũng chỉ là những con số thôi. Em thấy Thẩm Khâm Tuyển gặp khó khăn, hơn nữa anh cũng biết…”

Anh ấy nhướn mày, cúi xuống nhìn tôi.

“Anh ấy không muốn nhờ ai giúp đỡ, nên em đành phải tự lo liệu giấy tờ. Mặc dù bây giờ anh ấy chưa trả đủ tiền chuyển nhượng cho em, nhưng em nghĩ qua một thời gian nữa, anh ấy sẽ trả đủ thôi.”

Anh ấy không nói gì, tôi cảm thấy rất lúng túng, cười khan, “Anh xem đi, thật ra em đã tính cả rồi. Em không chịu lỗ đâu mà.”

Anh nhả khói, cuối cùng cũng cười, “Ừ, em thông minh nhất.”

Tôi cười ngượng ngùng.

“Cậu ta có liên lạc với em không?”

“Không có.”

Trong dự tính, mà cũng ngoài dự tính, tôi nghe thấy Mạch Trăn Đông thở dài, “Em định khi nào về?”

“Em vẫn chưa muốn về.”

“Thế này đi, em theo anh về thành phố Sở để xem mấy dự án của anh.” Anh ấy nhìn tôi, “Lâu rồi không làm việc, còn nhớ cách điều chỉnh ống kính không?”

Hết chương 9.1