Đông Ấm

Chương 3: Thành phố và con người cũng chuẩn bị nghênh đón khoảnh khắc giao mùa

“An Yến… An Yến…”

An Yến đang chìm đắm trong giấc ngủ thì cảm nhận được có người đang lay lay mình. Cô cố gắng thoát ra khỏi cơn mộng mị, nheo mắt nhìn Khương Trúc đang bám vào đầu giường gọi mình.

“Ưm…” Cô chống giường ngồi dậy: “Có chuyện gì thế?”

Khương Trúc lạnh lùng nói với cô: “Sáng nay cậu có tiết môn tự chọn đấy, đừng đến muộn.”

“À đúng rồi.” An Yến lập tức tỉnh táo lại, xoay người xuống giường thu dọn đồ đạc.

Còn năm phút nữa thì đến giờ học, An Yến vội vàng chạy vào phòng học, ngồi xuống ghế rồi há miệng thở dốc. Cô chỉ rửa mặt qua loa, ngay cả tóc cũng chỉ búi cao một cách tùy ý, khuôn mặt không trang điểm vì mới rời giường, cả người trong bù xù lại có phần hốc hác.

Cô không biết Ổ Giang ở bên cạnh đã nhìn mình chằm chằm hồi lâu, cậu đẩy hộp sữa đậu nành tới trước mặt cô, nói: “Cho cậu.”

An Yến không ngờ cậu sẽ hành động một cách đột ngột như vậy, cô chỉnh lại tóc mái, nói: “Chuyện này…”

“Cậu đừng nghĩ gì nhiều.” Ổ Giang cúi đầu sửa lại công thức được ghi trong vở mình: “Sữa đậu nành ở nhà ăn nhiều cặn đậu nành, quá khó uống, mua để ăn sáng.”

Trong lòng An Yến chửi thầm cái miệng độc địa của cậu, nhưng cô vẫn uống một ngụm sữa đậu nành lớn, dạ dày lập tức thấy ấm lên.

Sau khi tan học, Ổ Giang lập tức thu dọn đồ đạc của mình và rời khỏi phòng học trước.

Không lâu sau khi rời đi, cậu nhìn thấy Tào Tùng đang nhìn mình với ánh mắt không mấy thiện cảm.

Ổ Giang như không có chuyện gì xảy ra, đi tới gần cậu ta, nói: “Qua bên kia nói chuyện.” Sau đó đi về phía lối thoát hiểm.

“Sao vậy? Sợ bị người khác nghe thấy làm hỏng hình tượng đại thiếu gia sao?” Giọng nói khiêu khích của Tào Tùng vang lên từ phía sau Ổ Giang. Cậu liếm môi dưới, quay đầu lại cười nhếch mép.

“Tớ vừa mới thấy Ổ Giang đi cùng Tào Tùng đấy…”

“Tào Tùng? Là cái tên nhà giàu đời thứ hai suốt ngày đánh nhau với cả thích lên mặt đấy á?”

Khi An Yến nghe thấy lời bàn tán của mấy nữ sinh vừa đi ngang qua, những ký ức về thời trung học chợt hiện lên trong đầu cô, trong lòng lập tức thấy lo lắng, vừa chạy vừa xốc cái cặp xách sau lưng lên.

“Mấy ngày nữa là hôn lễ, mẹ mày bảo mày tới.” Tào Tùng châm điếu thuốc rồi ngậm ở trong miệng, điệu bộ cà lơ phất phơ: “Nói thật tao thấy có chút đáng tiếc thay ba tao, tiếng tăm của mẹ mày, chậc chậc…”

An Yến trốn ở một bên, khi nghe thấy những lời này của Tào Tùng, cô có thể nhìn thấy sắc mặt của Ổ Giang đặc biệt khó coi.

Ngay khi Ổ Giang tiến lên một bước thì một giọng nói lanh lảnh vang lên sau lưng cậu.

“Ổ Giang!!!”

Ổ Giang vừa quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng cùng với biểu cảm hung dữ của An Yến, cô gọi lớn tên cậu.

Cảm giác này rất quen thuộc, còn làm trái tim cậu nhảy lên không ngừng nữa.

An Yến chạy nhanh tới bên cạnh Ổ Giang, ngón tay túm chặt lấy vạt áo của cậu. Tào Tùng ồ lên một tiếng: “Bạn gái sao? Mẹ mày có biết mày có bạn gái không vậy?”

Ổ Giang cau mày kéo An Yến ra đằng sau, hung dữ lườm cậu ta, lạnh lùng nói: “Tao không có mẹ, cho nên chẳng cần phải nói với ai cả.”

Cậu nói xong liền kéo An Yến rời đi.

Ổ Giang kéo An Yến đi một lúc, đến khi tới khuôn viên vắng người ở trong trường mới buông tay cô ra. Dọc theo đường đi, rất nhiều người quen biết với Ổ Giang đều nhìn An Yến bằng ánh mắt dò xét, khiến An Yến hận không thể cắm đầu xuống đất. Sau khi được Ổ Giang buông tay ra, cô nhìn thẳng vào cậu, chậm rãi mở miệng: “Xin lỗi, tớ cho rằng…”

Ổ Giang hờ hững nhìn An Yến, khóe môi cong lên ngắt lời cô: “Cậu cho rằng tớ lại định đánh nhau sao?”

“Không, không phải.” An Yến nói chuyện có hơi ấp úng, chậm rãi cúi đầu xuống: “Cậu không giống như trước nữa.” Đôi mắt cậu không còn mang theo gai nhọn như sợ bị người khác làm tổn thương nữa, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng và thân thiện hơn.

“Cậu cũng vậy, không giống như trước đây.” Ổ Giang có đôi mắt đẹp như đóa hoa đào, khi khóe mắt cong lên liền tràn đầy tình cảm.

An Yến không biết nghĩ tới chuyện gì vì lời nói này của cậu, sự kích động của cô nhất thời hạ nhiệt, cười miễn cưỡng nói: “Đúng vậy, không có người nào là không thay đổi cả.” Cô nói xong thì cúi đầu rời đi.

Ổ Giang khẽ nhíu mày nhìn theo bóng lưng rời đi của cô, không biết mình vừa nói sai gì nữa.

***

An Yến nhìn Vu Minh đang đỏ mặt ôm bó hoa trước mặt mình, bên tai vẫn còn văng vẳng câu nói vừa rồi của anh “Anh thích em, chúng ta hẹn hò đi”.

Vu Minh cười xấu hổ, nói tiếp: “Có phải hơi đột ngột rồi không? Nhưng anh đã âm thầm dõi theo em từ rất lâu rồi. Em không giống với những cô gái khác. Dù em rất tự lập nhưng hãy để anh được ở bên cạnh và chăm sóc em được không?”

Hôm nay An Yến đã gặp phải quá nhiều chuyện, đầu óc lúc này rất rối bời, cô không đón nhận bó hoa của anh.

Thật ra cô cũng có chút cảm giác với Vu Minh, thậm chí còn từng nghĩ đến chuyện sẽ thử hẹn hò xem thế nào. Nhưng…

An Yến nghĩ một hồi trong lòng rồi nói với anh: “Em xin lỗi, hôm nay em hơi mệt, anh có thể cho em chút thời gian để suy nghĩ được không?”

Không bị từ chối ngay lập tức, Vu Minh vui vẻ cười cười, vội vàng đồng ý: “Được, được, vậy anh, anh sẽ chờ tin tức của em!”

***

Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, An Yến rửa mặt xong liền nằm xuống giường, đến đọc sách cũng chẳng thèm đọc, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ…

An Yến hồi cấp hai là một cô gái rất hoạt bát, rất tự tin về năng lực của mình nhưng cũng biết chừng mực, vì vậy các thầy cô và bạn học trong lớp đều rất quý An Yến. An Yến từ nhỏ đã học hát, giáo viên trong đội hợp xướng của trường luôn khen cô là hạt giống tốt. Không lâu sau khi tham gia vào đội hợp xướng ở năm nhất trung học, An Yến đã đảm nhiệm vai trò lĩnh xướng và hát đơn ở trung tâm, sau đó cứ như vậy cho đến năm thứ ba trung học.

An Yến vốn luôn sống trong vòng vây của các học sinh ngoan, cho nên hai năm đầu cô hoàn toàn không quen biết người tên Ổ Giang, mãi sau này mới biết Ổ Giang chuyến đến đây vào năm thứ hai trung học. An Yến nói với các bạn cùng lớp rằng mình đã gặp một chàng thiếu niên đầy vết thương trên người ở trên sân thượng, sau đó cô biết được tên và sự tích của cậu trong sự ngạc nhiên và sợ hãi của bạn mình. Có vẻ Ổ Giang là một trong những nam sinh có tiếng xấu nhất ở ngôi trường này, cậu đã nhiều lần đánh nhau với các bạn nam trong trường, rất nhiều lần khiến người ta phải nhập viện. Cậu đối xử với người khác không hề tử tế chút nào, đối mặt với giáo viên và các bạn học khác luôn là một gương mặt lạnh lùng, thờ ơ. Tuy rằng điểm số của cậu rất tốt, nhưng cậu vẫn là một học sinh khiến trường học thấy đau đầu.

An Yến nghe vậy thì rất hoảng sợ, không thể tin được một người như vậy sao còn có thể ở trong trường học được.

Nhưng khi mang theo hộp cơm lên sân thượng, cô cảm thấy mình thật táo bạo, thật to gan, không hiểu sao lại bị thu hút bởi chàng thiếu niên nguy hiểm này dù mới chỉ gặp mặt một lần. Lúc cô vừa định đi vào sân thượng thì cô nghe thấy tiếng ai đó hét lên thảm thiết.

Ngay khi cô định tìm kiếm xem tiếng hét thảm thiết đó phát ra từ đâu thì một đôi bàn tay mềm và ấm áp đã che mắt cô lại.

Giây tiếp theo, An Yến nghe thấy giọng nói lạnh lùng của chàng trai đó vang lên bên tai mình.

“Cút.”