Lúc ấy, trong động tối đen như mực, một lát sau nghe Dư Vân vừa cười vừa nói:
- Lời của ngu huynh vừa rồi, Văn muội đã hiểu lầm đấy nhé! Tôi nói ngày mai hay ngày mốt chúng ta cần phải lên trên Tửu Âu Phong, theo như bản đồ thì Tửu Âu Phong cách đây chỉ có ba ngọn núi thôi. Với khinh công của chúng ta chỉ cần có hai ba tiếng đồng hồ là có thể tới nơi rồi, nhưng càng tới muộn thì lại càng có lợi, cô không thấy hay sao?
Đã có biết bao cao thủ đi trước chúng ta rồi, hãy để cho chúng đánh nhau chí tử đã, chúng ta không sợ gì bọn người đó, duy chỉ có một điều đáng sợ nhất là võ công của Bảo Đàm thiền sư quá cao, chúng ta địch không nổi mà thôi, nếu chúng ta có thất bại, em cứ giở chút võ học mà anh dạy em mà xông ra khỏi vòng vây, nếu ngu huynh được sống còn thì hiền muội cứ tới Tấn Từ ở ngoại ô Tấn Dương thành mà tìm kiếm.
Hay là hiền muội tới nhà Trại Hoa Đà ở Nghi Xương hoặc đến nhà Trung Nguyên Nhất
Kiếm Triệu Khang Cửu ở Thương Châu mà tìm anh.
Chỉ nghe thấy Cố cô nương trả lời ừ một tiếng bằng giọng mũi, rồi không nghe nói gì nữa cả.
Sau đó bốn bề im lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi ào ào mà thôi.
Mặt trời mới mọc, hai người đang ngủ ngon giấc bỗng thức tỉnh, Dư Vân trợn mắt nhìn ra ngoài cửa động, thấy tuyết đã phủ kín cửa hang rồi. Cố cô nương cũng dậy, vẫn còn ngái ngủ, hai tay dụi mắt cười nũng nịu nói:
- Nếu không có ánh sáng soi vào thì có lẽ giờ này chúng ta hãy còn say ngủ ấy nhỉ?
Dư Vân vừa cười vừa gật đầu, rồi giơ chưởng đánh mạnh một cái vào phía cửa hang.
Những tuyết phủ kín che lấp bên ngoài cửa hang bị đánh bay tung lên, để lộ ra một lối đi rộng độ hai trượng.
Cố Yên Văn giật mình tỉnh ngủ liền, nàng không ngờ Dư Vân lại có chưởng lực hùng hậu đến thế, nàng rất lấy làm thán phục. Dư Vân vội đeo mặt nạ trung niên thư sinh lên rồi kéo tay Cố Yên Văn vừa đi vừa cười nói:
- Văn muội! Chúng ta hãy ra ngoài kia xem.
Hai người bèn nhảy lên các đỉnh núi đều có tuyết phủ trắng xóa và có gió lạnh thổi rét vô cùng, khác hẳn hoàn cảnh ấm áp ở trong động khi nãy, hai người nhìn về phía xa một lúc,
Dư Vân vừa cười vừa nói:
- Văn muội, bây giờ ngu huynh bắt đầu dạy bộ pháp, kiếm pháp và chưởng pháp cho cô đây, tôi chắc chỉ trong một ngày là cô có thể học được hết.
Cố cô nương hân hoan nhảy múa vui mừng . Dư Vân rút thanh kiếm sau lưng Cố cô nương ra thấy một luồng ánh sáng xanh lóe mắt, Dư Vân cũng phải khen thầm:
- Thanh kiếm đẹp quá!
Và chàng thấy trên thanh kiếm khắc hai chữ “Linh Quy” (con rùa linh thiêng), kiếm rất nặng, liền nói:
- Tôi dạy cho cô môn kiếm pháp Thái cực ảo ảnh kiếm, trông thì rất chậm nhưng sự thật là biến hóa kỳ diệu và nhanh vô cùng. Kiếm pháp này là tôi căn cứ các kiếm pháp trong võ lâm mà sáng tạo ra đấy và chuyên môn đối phó với những thế võ, thế kiếm kiệt tác. Nó kín đáo vô cùng, dùng để đối phó với các cao thủ hạng nhì, hạng ba, thắng trận dễ như bỡn.
Nói đoạn chàng múa từng miếng một rất chậm cho Cố cô nương theo học. Cố Yên Văn trong lòng không tin kiếm pháp này lại có oai lực lớn như vậy lại cứ tưởng Dư Vân lòe mình nên nàng mới hốt một nắm tuyết nhằm vào khe hở của thế kiếm mà ném vào, ngờ đâu nắm tuyết còn cách bóng kiếm độ ba thước thì hình như gặp phải một tiềm lực ngưng ngay rồi lại bay trở về, suýt bắn trúng vào mặt Cố cô nương, khi ấy nàng mới giật mình và mới bắt đầu tin lời của Dư Vân là thật chứ không phải ngoa.
Thế là nàng phải hết sức chú ý nhìn theo các thế kiếm đó mà ghi nhớ trong đầu óc, chờ Dư Vân biểu diễn xong kiếm pháp đó, Cố cô nương liền cầm kiếm lên múa không sai một cử động nào.
Dư Vân đứng bên cạnh cũng phải khen ngợi nàng thông minh vô cùng. Cố cô nương luyện lại năm lần, Dư Vân cho là đã thuần thuộc rồi mới bảo nàng ngừng tay, rồi vừa cười vừa nói:
- Bây giờ ngu huynh lại truyền cho cô môn Ngũ Hành Chưởng Pháp, cô phải hết sức chú ý mà xem mới được.
Cố cô nương đứng cạnh thấy môn chưởng pháp này thần kỳ vô cùng, chưởng phong tựa như ở bốn mặt tám phương nổi tới, thân mình của Cố cô nương cũng phải lảo đảo, nàng kinh hãi vô cùng.
May mà Dư Vân mới giở có ba thành công lực thôi, chớ không thì Cố cô nương làm sao mà đứng vững được ở ngoài hai trượng như vậy?
Thì ra trí óc của Dư Vân không những thông minh mà còn nhớ rất lâu. Ngày nọ ở Dương Gia Tập trông thấy Ái Phương Sóc và Long Môn Ngũ Quái đều giở Ngũ Hành Chưởng Pháp ra mà đối địch với nhau, hai bên gia chưởng tuy khác nhau nhưng sự thật thì cũng là một, bèn ngấm ngầm ghi nhớ trong óc rồi đem chưởng pháp của đôi bên dung hợp thành một, lại còn cho thêm những miếng độc đáo của mình xen vào mà sáng tạo thành pho chưởng pháp này, vì nó có sở trường của ba môn phái nên oai lực mạnh vô cùng. Dư Vân múa xong liền vừa cười vừa nói:
- Long Môn Ngũ Quái cũng dùng Ngũ Hành Chưởng Pháp nhưng mà nó còn kém pho chưởng pháp của ngu huynh xa. Ngu huynh định dùng võ của họ mà trị vào thân họ, và chưa biết chừng Văn muội nhờ môn chưởng pháp này mà nổi danh trong giang hồ cũng nên!
Cố cô nương nghe chàng nói như vậy thì trong lòng hớn hở vô cùng, liền nhảy ra bắt chước những thủ pháp của Dư Vân vừa múa, khi quên miếng nào thì Dư Vân đứng cạnh chỉ bảo, cho tới giữa trưa nàng mới thuần thuộc hết pho chưởng pháp đó.
Dư Vân liền nói:
- Chúng ta hãy trở vào trong động ăn cho đỡ đói đã, rồi ngu huynh sẽ truyền cho bộ pháp sau.
Cố cô nương hớn hở vô cùng, vì như vậy nàng có khác nào đã được làm môn hạ của một tay cao thủ khác.
Phải biết người thường mà học được vài miếng của Dư Vân cũng đủ dùng suốt đời rồi, như vậy Cố cô nương làm sao mà không mừng rỡ được? Vì vậy nàng nhảy nhót tươi cười chạy vào trong động trước.
Dư Vân nhìn sau lưng nàng mỉm cười rồi cũng đi theo nàng vào trong động. Hai người ăn uống xong, Cố cô nương lại đòi Dư Vân dạy cho bộ pháp.
Sự thật Dư Vân cũng định nghỉ ngơi giây lát, nhưng thấy nàng nài mãi cũng đành chiều lòng mà đứng dậy đi ra ngoài.
Dư Vân đứng trên một tảng tuyết vừa cười vừa nói:
- Bây giờ ngu huynh truyền cho bộ pháp này gọi là Cửu Cung Chính Bộ Phản Âm Dương , vậy cô cứ theo những vết chân của ngu huynh mà luyện thuần thuộc ngay và trong lúc huynh giở khinh công này thì cô cứ việc dùng Ngũ Hành Chưởng mà tấn công.
Một hồi lâu chờ cho Cố cô nương đánh xong pho Ngũ Hành Chưởng, Dư Vân bèn nhảy sang và bảo Cố cô nương cứ theo vết chân mà luyện tập.
Những vết chân của Dư Vân phức tạp quá, Cố cô nương phải kiếm mãi mới ra manh mối mà theo.
Thoạt tiên nàng còn đi từng bước một, sau mới nhanh dần, rồi càng chạy càng nhanh như bay. Thì ra bộ pháp ấy một trái một phải, cứ đi một bước lại phải lùi luôn một bước, rồi lại đi sang hướng khác hai bước, lui lại phía sau hai bước, rồi tiến chín bước lại thoái chín bước.
Nói tóm lại, mình đi từ trong trục đi ra tới vòng ngoài cùng lại đi quay trở vào tới giữa trục bao hàm con số chín chín tám mươi mốt bước.
Cố cô nương đã thấu hiểu nguyên nhân một cái, hớn hở vui mừng. Lúc ấy, Dư Vân khoanh tay đứng đó xem, bỗng thấy trên lưng núi ở phía xa có mười mấy chấm đen, như những viên đạn bay nhảy tiến thẳng về phía Tửu Âu Phong, liền nghĩ thầm:
- Bảo Đàm thiền sư thể nào cũng có âm mưu gì đây? Bằng không trong lúc lão tăng đã bị tẩu hỏa nhập ma (luyện nội công hoặc sai phép, hoặc luyện tắt muốn chóng thành công, không chịu theo đúng phương pháp, tuần tự mà tiến, thường thường hay bị lửa trong người thiêu đốt một bộ phận nào đó chẳng hạn. Nên người ta gọi là tẩu hỏa nhập ma, nghĩa là lửa chạy lạc đường. Vì vậy, có người bán thân bất toại, có người bị tay liệt chân) nhưng y sắp chữa khỏi lại khỏe mạnh như thường rồi, và lúc này là lúc quan trọng nhất, chỉ sợ ba tên nghiệp chướng đã tới quấy nhiễu là công luyện tập lại bấy lâu nay sẽ tiêu tan hết, nên lão tăng mới buông hơi ra cho mọi người hay là mình có một bộ chân kinh của Thiền Môn, nhờ vậy để dụ cao thủ các môn phái tới.
Thế là lão tăng đã có người đối phó với Thiên Ngoại Tam Tăng hộ, nhờ vậy y sẽ khỏi nguy.
Hừ mi chớ có mơ tưởng thành công đâu? Thế nào ta cũng không để mi toại nguyện đâu...
Chàng nghĩ ngợi đến nỗi hoa tuyết phủ đầy đầu mặt cũng không hay, hai mắt cứ nhìn thẳng về phía xa, ngẩn người ra như kẻ mất hồn vía vậy.
Bỗng một mảnh tuyết bị hơi nóng trong người chàng làm tan ra, chảy vào trong cổ áo, chàng rùng mình một cái, như vừa thức tỉnh quay đầu lại thấy Cố cô nương đang nhảy nhót, tay kiếm tay chưởng, bay múa trên mặt tuyết cao hứng vô cùng, nên chàng cũng không muốn quấy nhiễu nàng thủng thẳng đi vào trong hang.
Một lát sau Cố cô nương tay cầm kiếm lê xuống mặt đất, trán đầy mồ hôi từ từ bước vào trong động, hờn giận nói:
- Vân đại ca, anh tệ thật, một mình núp trong hang này hưởng phúc.
Dư Vân không nhịn được cười, phì cười một cái mới đáp:
- Tôi ở trong này hưởng phúc cái nỗi gì nào?
Suốt một ngày trời, Cố cô nương luyện võ đã mệt lả người rồi liền vươn vai ngáp dài một cái, ngồi xuống ngã lăn vào lòng Dư Vân hai mắt nhắm nghiền lại.
Thấy nàng kiều diễm quá, chàng động lòng thương yêu, vừa cười vừa nói:
- Thôi được, một người đồ đệ không dám phiền tới hai sư phụ, em đứng dậy đi, anh dạy môn Quy Nguyên Thổ Nạp Tọa Công. Môn tọa công này không những làm hết mệt mỏi, nếu sớm tối em chịu khó luyện tập luôn luôn, chỉ ba ngày sau thôi, cam đoan em sẽ thấy công lực tăng gấp đôi liền.
- Anh nói cái gì thế, năm nay bao nhiêu tuổi mà dám đòi làm sư phụ người ta như vậy?
Dư Vân vừa cười vừa truyền khẩu những bí quyết cho nàng hay, và nói rằng:
- Lúc bắt đầu thi hành tọa công này, cần phải đầu óc thanh tĩnh, không nghĩ ngợi gì cả, để ngoại ma khỏi xâm nhập quấy nhiễu, được như vậy mới mong đi tới chốn thành công.
Cố Yên Văn khúc khích cười, theo lời chỉ bảo của chàng, nhắm nghiền đôi mắt lại, khởi sự tập tọa công. Dư Vân trông bộ mặt nửa hờn nửa mừng của nàng xinh đẹp vô cùng, ngẩn người ra ngắm nghía hồi lâu...
Dư Vân (Tạ Vân Nhạc) cơ cực từ thuở nhỏ, mẹ mất từ hồi chàng còn thơ ấu, cha chàng bị kẻ thù ám hại, nằm dưỡng bệnh trên giường mười mấy năm liền cho tới khi trút hơi thở cuối cùng. Chàng cảm thấy mất tình mẫu tử từ hồi còn nhỏ tới khi hiểu sự đời, mới gây nên cái tánh thích gần gũi đàn bà như vậy.
Nhất là những thiếu nữ trắng trẻo đẹp đẽ, chàng lại càng yêu mến hơn. Trừ có trường hợp gặp Ngụy Uyển Lan ở Kim Hoa trong tiêu cục Tam Anh ra không kể. Trước sau chàng đã yêu đương bốn năm thiếu nữ xinh đẹp vô cùng, nếu không được hấp thụ lễ giáo của Minh Lương đại sư truyền dạy cho, có lẽ chàng đã là kẻ đại táng hạnh đức rồi.
Nghĩ tới chuyện xưa, ngẫm lại những hoàn cảnh gần đây, Dư Vân cảm thấy trong thâm tâm có một ám ảnh nổi lên, liền nghĩ thầm:
- Yêu quả thật là một tư tưởng kỳ quái, phàm người yêu hay bị yêu muốn đối tượng là vật sở hữu của mình, không bằng lòng cho người khác xen vào. Ta nay mới tuổi nhược quán (đôi mươi) ra đời không bao lâu, mà đã yêu liền năm vị thiếu nữ rồi. Từ nay mầm yêu đương ấy sẽ nảy nở trong trái tim mình, ngày đêm nhớ nhung mơ tưởng, như vậy rất trở ngại cho sự trả thù của mình. Vậy, ta biết xử trí ra làm sao đây? Hà, đành chỉ có tùy ở số trời, mình cứ biết tận nhân sự thì thôi!
Từ khi hạ sơn tới giờ đã được một năm trời rồi, tên tuổi của ta không mấy ai hay biết.
Dù có tạo nên một vài việc làm chấn động võ lâm thật, nhưng những trường hợp đó ta đều dùng ẩn danh hết. Biết làm sao được? Kẻ thù đều là những tay cao thủ trong võ lâm, ân sư thường khuyên bảo mình chớ có thị chút tài ba này mà đã tự phụ tự mãn rồi.
Hiện cái thù lớn mới trả được một đôi phần, mà ta đã kết thù kết oán với các phái Điểm Thương, Tuyết Sơn, Thiên Nam rồi, đem lại biết bao gai góc cho mình, vậy tới khi nào mới kết thúc mọi việc đây?
Chàng đang nghĩ ngợi chuyện đời, bỗng thấy Cố cô nương trợn to đôi mắt, liếc nhìn mình một cái rất tình tứ và nàng lại nói:
- Vân đại ca, anh đang nghĩ ngợi gì thế? Sao không trò chuyện với em?
Dư Vân thấy nàng hơi giật mình thức tỉnh, trông thấy mặt nàng hồng hào, tinh thần sảng khoái hơn trước nhiều, biết đó là sự kiến hiệu của môn tọa công liền vừa cười vừa hỏi:
- Yên Văn muội, đã thấy mạnh khỏe chưa? Còn mỏi mệt nữa không?
Cố Yên Văn hai tay vuốt tóc tủm tỉm cười và đáp:
- Môn tọa công này tốt thật, không những đã hết cả mỏi mệt, em còn cảm thấy tinh thần và sức lực hình như cũng mạnh hơn xưa nữa.
Dư Vân gật đầu, rồi lấy lương khô ra cùng ăn. Hai người vừa cười vừa nói, cho tới trời tối, màn đen phủ khắp trái đất mới thôi.
Lúc ấy, bên chân trời có tiếng thét lớn vọng tới, khiến ai nghe thấy cũng sờn lòng sợ hãi.
Cố cô nương cũng rùng mình, vội nằm tựa vào lòng Dư Vân. Nghiêm nét mặt, Dư Vân lẳng tai nghe giây lát liền nói:
- Có người đi tới phía chúng ta, nghe tiếng thét anh đoán chắc người này võ công rất cao cường!
Tiếng thét càng ngày càng nghe thấy rõ, và đến khi người nọ đi tới đỉnh núi chỗ hai người ẩn núp, mới ngừng.
Dư Vân khẽ nói:
- Văn muội, để ngu huynh xem người đó là ai đã, em chớ có rời cái động này né!
Nói xong, chàng liền ra ngoài cửa động, trông thấy hai cái bóng người, một cúi xuống như đang tìm cái gì vậy, còn người thứ hai giơ tay ném ra một trái cầu có ánh sáng xanh, phi ra ngoài năm thước, đột nhiên nghe đến “bốp” một cái, lam quang bắn tứ tung.
Nhờ ánh sáng của trái cầu bắn ra, Dư Vân mới thấy rõ mặt người ném cầu là một ông già râu tóc bạc, thân hình vạm vỡ, đôi mắt xanh biếc như mắt ma quỷ vậy. Còn người cúi xuống bỗng đứng thẳng dậy và nói với ông già rằng:
- Chính là nơi đây rồi, lão đương gia thử xem những vết chân loạn xạ như thế này, thể nào cũng có người đánh nhau qua. Tuy tuyết đã phủ gần kín, nhưng vẫn nhận ra được. Theo những vết tích này, tôi đoán họ phải đánh nhau trước đây ba giờ, nhưng lão Tư chết ở đây mới có nửa giờ thôi. Điều này mới thật khó hiểu?
Thấy tên nọ phán đoán như vậy, Dư Vân cũng phải khen ngợi thầm, thì ra vừa rồi tên nọ cúi xuống gạt tuyết để tìm kiếm, chắc có người nửa giờ trước bị đánh chết trên đỉnh núi này. Tại sao ta với Cố cô nương không hay biết tí gì?
Chàng đang nghi ngờ, lại nghe ông già giận dữ nói:
- Nếu như đã phát hiện vết chân, chúng ta thử theo những vết tích này mà tìm kiếm. Thử xem tên nào dám to gan như vậy, và xem y có chạy thoát khỏi bàn tay của lão phu Cô Lâu Tiên Lỗ Kỳ này không?
Lúc này, ánh lam đã tắt, trong tay Lỗ Kỳ lại phi một trái cầu tia ánh sáng màu lam ra chiếu rọi cả một khoảng núi đó.
Cô Lâu Tiên Lỗ Quỳ thét lớn một tiếng, liền cùng tên đại hán gầy còm và cao chạy thẳng về phía sơn cốc.
Dư Vân đang định nhún vai nhảy theo để xem chúng nói lão Tư đó là ai, không ngờ bỗng có bàn tay mềm mại như không xương vậy, khẽ đặt lên vai, thì ra Cố Yên Văn đã đứng đằng sau rồi.
Dư Vân nắm lấy tay ngọc của cô nương vừa cười vừa nói:
- Yên Văn muội, chúng ta hãy lên trên đỉnh núi xem cái xác đó là ai?
Nói đoạn, cả hai sát vai phi thân lên đỉnh núi, thấy một cái xác mở mắt há mồm, vẻ mặt tức giận, nhưng khắp mình mẩy không có một vết thương nào cả. Vì không có ánh sáng trăng sao, nên hai người không sao thấy rõ bộ mặt của cái xác đó.
Dư Vân nói:
- Cô Lâu Tiên Lỗ Kỳ xuất hiện nơi đây, chắc thể nào cũng có liên quan tới cái thẻ Thiết Thủ Lệnh của em, nhưng không biết người này là ai?
Cố cô nương không trả lời, móc túi lấy đá lửa và đuốc ra, quẹt đá lên châm vào bó đuốc.
- Vân muội tại làm sao mà sơ suất như vậy, Cô Lâu Tiên Lỗ Kỳ hai người đi chưa xa lắm. Ánh sáng lửa Văn muội vừa bật lên thể nào chúng cũng quay trở lại, chúng ta hãy vào trong động ẩn núp một lát đã.
Cố cô nương vừa cười vừa nói rằng:
- Có việc gì mà lo sợ đến thế, với tài ba của anh như thế thì sợ gì Cô Lâu Tiên Lỗ Kỳ nữa.
Dư Vân vội đáp:
- Sao em lại nói thế...
Hình như chàng phát giác cái gì liền khẽ nói “đi”.
Hai người chạy như bay vào luôn trong hang động. Trên đỉnh núi Lỗ Quỳ và đại hán gầy cao lại xuất hiện. Bỗng nghe thấy Lỗ Quỳ trầm giọng xuống nói rằng:
- Lạ thật, lão phu vừa rồi trông thấy trên núi này có ánh lửa phát ra và hình như còn nhìn thấy hai cái bóng người nữa, mà bây giờ tại sao lại không thấy nữa?
Nói xong y tung một trái cầu có ánh sáng màu lam ra, trái này lớn hơn trái trước. Ánh sáng tỏa ra rộng hơn năm trượng.
Dư Vân nghĩ thầm:
- Trái cầu của Cô Lâu Tiên Lỗ Quỳ tung ra đây chắc là một thứ hỏa đạn chế bằng một thứ lân tinh màu lam mà những nhân vật bát đạo trong giang hồ thường dùng và nghe nói thứ đạn này rất ít người có, trái lam cầu này đánh trúng người, lửa cứ cháy mãi không sao tắt được, cho tới khi chất độc của lửa xâm nhập trái tim mà chết.
Lúc ấy người đại hán gầy cao bỗng nói:
- Lão đương gia, việc này tôi cũng lấy làm lạ lắm, lão đương gia bảo có hình bóng hai người nhưng tại sao không có vết chân của hai người ở đây.
- Lão Nhị sao chú hồ đồ đến thế, lão Tư giỏi như vậy nếu đối thủ không phải là người võ công tuyệt hảo thì làm sao hạ được y một cách dễ như thế. Vậy người võ nghệ cao siêu như thế khi nào để lại vết chân ở trên mặt tuyết chớ!
Lúc ấy ánh sáng của trái cầu sắp tắt rồi, rồi bị một luồng gió mạnh thổi tới và tắt hẳn.
Đại hán gầy cao ngẩn người giây phút lại nói:
- Lão đương gia thử xem người ám hại lão Tư có phải là thiếu nữ ăn trộm cái Thiết Thủ Lệnh không?
Cô Lâu Tiên Lỗ Kỳ đáp:
- Dù không phải cũng có chút liên can! Theo lão phu đoán thì hai người thế nào cũng còn gần đây, chưa đi xa đâu. Chúng ta cứ tìm kiếm xung quanh đây thế nào cũng tìm thấy.
Lúc ấy Cố cô nương vừa cười vừa rỉ tai khẽ nói:
- Chúng ngu thật! Người giết chết Lưỡng Đầu Xà Lâm Thiên có liên quan gì đến tiểu muội đâu.
Dư Vân cau mày lại đáp:
- Xem em đã gây bao nhiêu phiền phức cho anh. Tên Lâm Thiên tất là bị người ta dùng thủ pháp đánh chết. Nếu Cô Lâu Tiên Lỗ Kỳ mà xuống dưới phía đáy cốc này thế nào cũng phát hiện cửa động, để huynh dụ chúng đi xa cho xong.
Nói xong, chàng liền phi ra cửa động nhảy lên trên đỉnh núi tức thì. Cố cô nương ngó đầu nhìn theo thấy thân hình của Dư Vân tựa như một con chim ưng, lướt một cái đã đi mười mấy dặm rồi.
Bỗng nghe thấy Dư Vân thét lên một tiếng. Cô Lâu Tiên Lỗ Kỳ liền đổi hướng về tiếng thét của Dư Vân mà phi thân tới. Thế là một người chạy trước hai kẻ đuổi theo sau.
Nửa tiếng sau, Cố cô nương nóng lòng sốt ruột chạy ra ngoài cửa động hóng mát đã thấy Dư Vân chạy về, cả mừng liền nắm tay chàng hỏi những tình hình vừa qua ra sao.
Dư Vân vừa cười vừa đáp:
- Lão tặc ấy bây giờ đã ở xa mấy chục dặm rồi. Nhưng lão tặc ấy rất giàu kinh nghiệm giang hồ, y không thấy ai thế nào cũng đoán ra kế dụ binh của ngu huynh và trở lại nơi đây ngay. Nhân lúc này chúng ta rời khỏi đây cho xong.
Nói đoạn chàng không để cho Cố cô nương trả lời đã kéo tay nàng đi liền.
Một lát sau, Cố cô nương mới phát giác lối mình đi đây không phải là phía Tửu Âu Phong mà trái lại, chính là đã đi về đường lối cũ, liền ngạc nhiên hỏi:
- Vân đại ca, anh có đi nhầm lối chăng?
Dư Vân vừa cười vừa đáp:
- Không nhầm đâu. Sau khi ngu huynh dụ dỗ Lỗ Kỳ đi khỏi rồi định quay trở lại đưa em đi Tửu Âu Phong, nhưng sợ nơi đó có nhiều giang hồ cao thủ tụ tập lại gây thêm nhiều sự phiền phức cho em. Như vậy, ngu huynh yên lòng sao được cho nên mới định cùng em về Hoàn Trang, rồi em cởi con ngựa của ngu huynh đi tới Tấn Từ ở đó vài hôm chờ ngu huynh quay trở lại.
Cố cô nương nũng nịu đáp:
- Em không để...
Dư Vân vừa cười vừa nói:
- Chắc em không nỡ nào để anh lo lắng hai nơi. Thiền Môn Chân Kinh mất hay còn không quan trọng cho lắm. Nhỡ ngu huynh thất thế thì em nghĩ sao?
Cố Yên Văn nghe xong biết Dư Vân rất yêu mình. Hai má bỗng đỏ bừng khúc khích cười và nói:
- Đại ca muốn bảo gì thì em cũng nghe theo hà tất phải làm nghiêm trọng như vậy. Nhưng đại ca phải đưa em đến tận Tấn Từ mới được quay trở lại đấy nhé.
Dư Vân nghĩ hôm nay mới là hai mươi bảy tháng chạp, đi lại chỉ có bốn ngày là cùng, đằng nào câu chuyện này cũng hơi khác với lời nói của Tam Tuyệt Quái Khất Mạnh Trọng Kha, đi muộn một chút cũng không sao và sự thật thì chàng không muốn trái ý Cố Yên Văn thì đúng hơn, liền gật đầu nhận lời.
Trời vừa mới tảng sáng hai người đã tới Hoàn Trang và mưa tuyết cũng vừa dứt.
Hai người đi đến nhà nông gia mà Dư Vân gởi ngựa ở đó, gõ cửa. Bên trong có người hỏi vọng ra rằng:
- Ai đó?
Tiếp theo đó có tiếng chân đi rất nặng, rồi cánh cửa lớn mở ra, một ông cụ ló đầu ra rồi nói:
- Ủa, thì ra Dư tướng công đã trở lại, sao lại sớm thế?
Nói xong ông cụ già ngắm nhìn Cố cô nương một lát khiến vị cân quắc anh hùng này cũng phải đỏ mặt tía tai.
Dư Vân vội đáp:
- Dương lão trượng, cô này là em gái tôi. Chúng tôi phải đi Thái Nguyên ngay nên phải báo cho lão trượng biết, nếu không lão trượng lại hiểu nhầm là có người lấy trộm mất ngựa.
Thôi mời lão trượng cứ đi nghỉ đi, chúng tôi sẽ xuống dưới chuồng lấy ngựa.
Nói đoạn chàng đưa luôn một thoi bạc cho lão trượng rồi nói tiếp:
- Gọi là một chút để lão trượng xơi rượu xin đừng từ chối.
Ông già họ Dương từ chối không được liền nói:
- Hôm nọ Dư tướng công cho đã nhiều rồi, tôi đâu dám nhận nữa...
Dư Vân vừa cười vừa đáp:
- Cám ơn cụ. Tôi bây giờ phải đưa em gái tôi về tỉnh thành, hai ngày sau sẽ trở lại, xin cáo biệt lão trượng.
Dương lão trượng tỏ vẻ cám ơn, bỏ thỏi bạc vào túi. Hai người chờ cho lão trượng vào nhà đóng cửa lại, mới xuống chuồng dắt ngựa ra, Dư Vân móc túi lấy cái mặt nạ thật xấu xí cho Cố cô nương đeo.
Cố cô nương lườm chàng một cái rồi mới miễn cưỡng đeo lên. Nàng cũng biết tâm lý đàn ông đã yêu một thiếu nữ nào, khi thấy người đàn ông khác nhìn đến thì nổi cơn ghen nên nàng đành phải đeo cái mặt nạ xấu xí ấy lên.
Một ngựa hai người cởi phóng thẳng về phía Thái Nguyên. Suốt dọc đường, hai người phát hiện những tay cao thủ trong võ lâm đều hấp tấp đi về phía Linh Thạch. Biết ngay những người đó thế nào cũng liên quan đến cuốn Thiền Môn Chân Kinh trên Tửu Âu Phong.
Cuối giờ Thân đầu giờ Dậu hai người đã đến Tấn Từ rồi, xuống ngựa đi vào phía điện gặp ngay người đạo sĩ trụ trì. Người đạo sĩ đó trông thấy Dư Vân, liếc mắt nhìn Cố cô nương một cái rồi vừa gật đầu rồi đi thẳng ra chỗ khác chứ không tiếp đón gì cả.
Hai người đi đến gần chỗ tịnh thất gọi một tên tiểu đồng ra dặn một vài câu. Tên tiểu đồng liền đi sửa soạn cơm nước cho hai người ngay.
Lúc ấy Cố cô nương vừa cười vừa nói:
- Vừa rồi em trông thấy người đạo sĩ trụ trì đôi mắt rất sắc, chắc là một vị võ lâm quái kiệt gì đây phải không anh?
Dư Vân gật đầu, Cố cô nương lại hỏi:
- Tại sao đôi mắt anh trông không có vẻ gì là sắc sảo cả, thế là nghĩa lý gì?
Dư Vân đáp:
- Nội ngoại công mà luyện tới mức thu lượm được mới gọi là thượng thừa. Chớ như ngu huynh đây đã thấm vào đâu.
Cố cô nương biết chàng nói như vậy là sự thật cũng tủm tỉm cười đáp:
- Thôi anh đừng có khéo tự phụ nữa đi.
Lúc ấy tiểu đạo đồng đã bưng cơm nước lên. Hai người dùng xong liền về phòng chia giường ra mà ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau Dư Vân đã lên đường, Cố cô nương ra tiễn khỏi Tấn Từ, nàng tỏ vẻ luyến tiếc cho tới khi không còn trông thấy hình bóng chàng nữa mới trở vào Tấn Từ.
Trên đường cái quan đi Linh Thạch huyện vì ngược gió nên Dư Vân rất vất vả mới đi được. Sáng ngày hôm sau mới tới Hoàn Trang liền gởi ngựa ở nhà Dương lão trượng rồi mới một mình lên núi giở khinh công ra đi còn nhanh hơn ngựa.
Suốt dọc đường thấy đầy những vết chân. Chàng đoán chắc những người hay tin lên đây rất nhiều. Vừa tới trước Tửu Âu Phong, Dư Vân đã trông thấy mấy bọn người đứng xem và trên mặt tuyết đã có mấy cái xác nằm ngổn ngang rồi. Chàng lén tới sau một tảng đá để xem xét tình hình ra sao.
Quả như lời nói của Tam Tuyệt Quái Khất Mạnh Trọng Kha, cái hang động chơ vơ ở trong vách đá cách đỉnh núi ba mươi hoặc bốn mươi trượng. Trên hang động là đỉnh núi cao chót vót và vách đá phẳng lì không sao leo xuống được, dưới thì là vực thẳm sâu hơn ngàn trượng cũng vách đá phẳng lì không sao bò lên được. Vậy chỉ chim mới bay qua nổi thôi, nhưng lúc trước không hiểu Bảo Đàm thiền sư dùng cách gì mà vào được trong đó?
Chàng lại quay nhìn những người đang tranh đấu kịch liệt, thấy tất cả là ba đôi, mà đôi nào cũng có một phiên tăng áo vàng cao lớn và hung ác, chàng liền đoán ra ba tên phiên tăng đó thể nào cũng là Thiên Ngoại Tam Tôn Giả.
Ba đôi người này đều dùng nội công đối chọi với nhau, chưởng nào cũng đánh cho đá văng bay tứ tung, tiếng kêu như sấm vang động và những thế võ kỳ lạ khiến những người đứng xem không thể tưởng tượng được. Trong một đôi nọ có một người đạo sĩ râu ba chòm đánh kịch liệt hơn hai đôi kia.
Đạo sĩ này hai cái tay áo phẩy ra có một sức mạnh vô hình liên miên tấn công, và tên phiên tăng đối thủ của đạo sĩ đó, hai cánh tay múa lên biến hóa rất kỳ lạ và nội công cũng không kém gì người đạo sĩ đó.
Dư Vân nghĩ thầm:
- Nội công của đạo nhân này đẩy ra những sức gió mạnh tựa như Huyền Môn Cương Khí còn chưởng pháp và thân pháp của tên phiên tăng rất giống Tây Phương Cực Lạc Thiên mà sư phụ mình thường hay nhắc tới. Tức là Trung Thiên Long Bát Chưởng mà mình xưa nay chưa học qua, nhân lúc này ta thử học lóm xem sao?
Chàng lẳng lặng và tĩnh tâm xem chừng chưởng pháp biến hóa của tên phiên tăng.
Lúc ấy, hai đôi kia đã thấy thắng rồi. Hai đôi đó hai tên phiên tăng đều đắc thắng liền phi thân ra đứng trên mỏm đá phòng người khác dùng quỷ kế thì phi vượt vào trong động.
Còn hai người bại trận đều là tay cao thủ số một số hai trong võ lâm, cả hai đều mặt nhợt nhạt, thỉnh thoảng thổ ra máu đen, chắc bị thương khá nặng.
Lúc này chỉ còn một đạo sĩ, một phiên tăng đang giở hết tuyệt học ra tranh đấu, những thế võ mà đạo sĩ đưa tay áo hất ra đều có tiếng động như tiếng sấm ngầm vậy, còn phiên tăng kia càng đánh thân pháp càng nhanh hơn trước và những thế võ múa rất đẹp. Dù đối phương tấn công tới đâu phiên tăng đều hóa giải được hết.
Dư Vân đứng cạnh xem một lúc đã thuộc ngay những bí quyết của Thiên Long Bát Chưởng rồi.
Bỗng nghe thấy phiên tăng cười nhạt một tiếng, nhảy lên cao hai trượng nhanh nhẹn vô cùng và nhắm thẳng vào vai trái của đạo sĩ đánh tréo xuống.
Đạo sĩ nọ không ngờ phiên tăng lại đánh tréo như vậy, định giơ tay ra đỡ nhưng đã muộn rồi đành phải giơ hai cánh tay lên gạt mạnh một cái, chỉ nghe thấy “đùng đùng” hai tiếng kêu thật lớn. Thì ra song chưởng của phiên tăng bị đạo sĩ gạt trái ra một cái thân hình cũng bị bắn tréo ra hơn thước, còn đạo sĩ thì bị sức mạnh của đối thủ đẩy lùi trở lại, loạng choạng lùi về sau mấy bước.
Chưởng lực của phiên tăng đánh trúng vào một tảng đá lớn, tảng đá ấy nứt ra bốn năm miếng.
Phiên tăng nọ ha hả cả cười một hồi rồi nói:
- Phật gia chỉ tưởng võ học của Trung Thơ Tinh Kỳ tuyệt luân không ai bằng được, không ngờ Không Động Phái Chưởng môn Phi Vân Quán Chủ mà đỡ không nổi chưởng của Phật gia đây.
Dư Vân nghĩ thầm:
- Có lẽ đạo sĩ này là Không Động Giáo Phi Vân Chân Nhân chắc?
Phi Vân Quán Chủ đang đứng điều hòa chân khí, nghe nói vậy bèn cả giận đáp:
- Kim Nguyệt mi coi thường bần đạo như thế phải không? Hãy thử Thiếu Thanh Thương Khí của bần đạo xem sao?
Kim Nguyệt Tôn Giả cười một hồi rồi đáp:
- Thiếu Thanh Thương Khí của Quán Chủ tuy lợi hại thật nhưng đáng tiếc rằng sức học chưa tới nơi tới chốn nên không làm gì nổi Phật gia. Vậy ngươi hãy thử oai lực chưởng pháp Xích Sát Ma Ca của Phật gia ra sao?
Nói đoạn phiên tăng giơ hai bàn tay lên thì thấy hai gan bàn tay trắng xóa, chỉ trong chốc lát đã đỏ như than hồng, từ từ đẩy tới Phi Vân Quán Chủ.
Phi Vân Quán Chủ sắc mặt thay đổi hẳn và dùng Thiếu Thanh Thương Khí từng chưởng một đẩy ra, nhưng vẫn chống không nổi Xích Sát Ma Ca chưởng pháp của đối thủ. Cứ bị đẩy giật lùi lia lịa và cảm thấy chưởng lực của Kim Nguyệt có hơi nóng dồn dập đưa tới.
Sau cùng, Phi Vân Quán Chủ không phát nổi Thiếu Thanh Thương Khí ra nữa. Râu tóc dựng ngược, hai mắt lồi ra như đã dùng hết sức bình sinh rồi và ai nấy cũng trông thấy một luồng hồng khí ở hai bàn tay phiên tăng phát ra chỉ còn cách xa Phi Vân Quán Chủ chừng hơn thước thôi.
Đột nhiên Kim Nguyệt Tôn Giả hét lớn một tiếng, luồng hồng khí càng mạnh hơn trước áp đảo đối phương.
Phi Vân Quán Chủ vội thu hai chưởng lại nhún vai nhảy lên cao, rú lên một tiếng rồi chạy trốn mất dạng.
Quần hùng đứng xem chung quanh bỏ chạy rối loạn, chỉ trong chốc lát chạy mất hết cả.
Trên Tửu Âu Phong chỉ còn lại Thiên Ngoại Tam Tôn Giả và mấy chục cái xác chết. Thiên Ngoại Tam Tôn Giả tụ họp anh em vào một nơi để bàn tán.
Chỉ nghe thấy Kim Nguyệt Tôn Giả trầm giọng nói:
- Kế của lão quỷ độc thật, y đã biết trước khi công lực của y sắp khôi phục thế nào ba chúng ta cũng tới nơi. Y liền dùng cuốn chân kinh đó làm mồi quyến rũ các võ lâm cao thủ tới đây để cầm chân chúng ta. Nhờ vậy không có ai quấy nhiễu y nữa, để chờ y luyện thành môn Thiền Công rồi là ra thanh toán chúng ta, ngờ đâu thiên bất dung gian, y chỉ uổng công mà thôi.
Một phiên tăng khác đáp:
- Thưa đại ca, tiểu đệ đã nói từ độ nọ rồi. Chúng ta ra tay trước một tháng có hơn là để lúc y sắp thành công mới đến đây không? Nhỡ cuốn chân kinh bị người khác lấy được có phải công lao của chúng ta hóa ra vô ích sao?
Dư Vân nghe nói vậy nghĩ thầm:
- Thiên Ngoại Tam Tôn Giả sao lại nói giỏi tiếng Hán vậy?
Lúc ấy, Kim Ngyệt Tôn Giả ha hả cười một hồi rồi nói:
- Hiền đệ lại nói những lời thừa rồi. Hiền đệ đã biết trong bổn chân kinh của lão quỷ đăng tải, một trăm tám mươi ngày là bán chu thiên, mà mười ngày sau cùng mới là thời kỳ tối quan trọng của lão quỷ, nhưng cũng là lúc dễ bị tẩu hỏa nhập ma nhất, nên không thể phân tâm được.
Nếu không nhân lúc này ra tay để chờ tới lúc khác, thử hỏi hai vị hiền đệ liệu chúng ta có địch nổi Bồ Đề Thiền Chưởng của lão quỷ không? Vậy bây giờ chúng ta không thể chậm trễ được nữa. Hai vị hiền đệ hãy ở nơi đây canh gác để đề phòng các nhân sĩ Trung Thổ tới đánh trộm, để ngu huynh đi trước.
Nói xong, Kim Nguyệt Tôn Giả liền đi tới góc núi.
Dư Vân giở khinh công tuyệt mức ra, chỉ thoáng một cái đã tới phía sau Thiên Ngoại Tam Tôn Giả rồi, khẽ ho lên một tiếng. Thiên Ngoại Tam Tôn Giả đều ngạc nhiên quay lại, đã thấy một văn sĩ tuổi trạc trung niên đứng cách ba người có ba thước, đang khoanh tay mỉm cười.
Ba phiên tăng kinh ngạc vô cùng, vì với nội công tuyệt đỉnh của ba người như vậy, thính giác phải minh mẫn hơn người mà văn sĩ tới nơi, không có một tiếng gió nào, đủ thấy võ học của người ta cao siêu biết bao.
Chỉ thấy trung niên văn sĩ vừa cười vừa nói:
- Ta không dễ nói chuyện như Phi Vân Quán Chủ đâu, bây giờ Phật Môn Chân Kinh đã vào tới Trung Thổ này thì không khi nào để cho các ngươi ở đây tự do hoành hành đâu. Các ngươi đả thương và giết chết bấy nhiêu người tại đây, tất nhiên sẽ có các môn phái đến đòi lại món nợ máu này. Còn việc của ta thì các người khỏi lý tới. Mời các ngươi hãy đi nơi khác ngay.
Kim Nguyệt Tôn Giả nổi giận vô cùng, quát lớn như sấm vang, nói:
- Tên đồ hủ này, sao nói dễ thế? Sư môn trọng báu, khi nào chúng ta chịu để lọt vào tay người khác được. Hãy hỏi mi có thể địch nổi Xích Sát Ma Ca của Phật gia này không đã?
Nếu mi địch được chưởng pháp của bổn Phật gia, lúc ấy mới được mở mồm bàn tán. Thấy Kim Nguyệt Tôn Giả nói như vậy, Ngân Nguyệt và Minh Nguyệt hai Tôn Giả đều kinh ngạc và nghi ngờ, rồi cùng nghĩ thầm:
- Tại sao đại sư huynh lại thốt ra những lời lẽ hèn nhát đến thế?
Sự thật Kim Nguyệt có kế hoạch riêng, chớ có phải hèn nhát như hai sư đệ tưởng đâu? Vì y thấy văn sĩ trung niên xuất hiện một cách bất ngờ như vậy, liền biết ngay thân thủ của đối phương không phải tầm thường, và vừa rồi y dở chưởng pháp Xích Sát Ma Ca ra đối phó với Phi Vân Quán Chủ, chắc thế nào văn sĩ trung niên này cũng mục kích rồi.
Nếu văn sĩ trung niên đó sợ hãi Xích Sát Ma Ca chưởng của ba anh em, tất không dám hiện thân ra lúc này.
Lúc ấy, Dư Vân cười nhạt một tiếng rồi trầm giọng xuống nói:
- Thật không biết xấu hổ tí nào mà còn dám nói câu “sư môn trọng báu” như vậy? Nếu các ngươi quả thực là đồ đệ của Bảo Đàm thiền sư, có khi nào lệnh sư lại coi đồ đệ như kẻ thù mà không chịu truyền thụ võ công trong chân kinh ấy cho? Và tại sao các ngươi cứ mở miệng gọi Bảo Đàm thiền sư ấy là lão quỷ như vậy? Những bằng chứng hiển nhiên như thế mà các ngươi còn tự nhận là đồ đệ của Bảo Đàm thiền sư thì ai mà tin được?
Kim Nguyệt chưa kịp trả lời, bỗng nghe thấy trong động ở phía trước mặt có tiếng tụng kinh Kim Cương vọng ra, Ngân Nguyệt và Minh Nguyệt biến sắc mặt, vội nói:
- Đại sư huynh còn tốn hơi phí lời nói chuyện với tên đồ hủ này làm gì? Lão quỷ sắp thoát nạn đến nơi, có mau đánh đuổi tên đồ hủ này đi, để khỏi mất thì giờ của chúng ta không?
Kim Nguyệt Tôn Giả cười một tiếng rồi nói:
- Hai vị sư đệ chớ có lo ngại. Lão quỷ tuy đã thức tỉnh rồi, nhưng từ lưng xuống tới chân, ít ra phải qua hai tiếng đồng hồ nữa mới có thể cử động được. Bây giờ y đang vận dụng nội công để đẩy khí huyết xuống dưới chân. Lúc này mới là dịp ra tay của chúng ta.
Còn tiếng tụng kinh Kim Cương của lão vừa rồi, là cố ý cho chúng ta kinh hoảng đó thôi. Y chỉ có thể lòe được người ngoài thôi, chớ lừa ta sao được.
Kim Nguyệt Tôn Giả quay lại vừa cười vừa nói với Dư Vân rằng:
- Nói cho ngươi biết cũng không sao. Ngươi tưởng vào trong động của lão quỷ dễ dàng lắm hay sao?
Ngươi phải biết, trước khi đi vào tận trong động, phải đi qua một lối đi chật hẹp, chỉ có thể đi lọt một người thôi, vả lại hai bên vách đá mọc lởm chởm, chỉ va chạm phải một tí là rách quần áo và sướt da thịt liền. Huống hồ, lão quỷ biết có người vào, chờ người đó đi tới giữa lối đi là giở ngay Bồ Đề Thiền Chưởng ra đối phó.
Chưởng lực của y nặng hơn sơn nhạc, sẽ đẩy lui người đó ra tận cửa động rồi y bồi thêm một chưởng nữa. Ngươi thử nghĩ xem, dưới cửa động là vực thẳm sâu hơn nghìn trượng, và cũng là tuyệt cốc nữa. Nghĩa là bên dưới là cái thung lũng không có lối ra, thì dù người nọ có công lực tuyệt đỉnh, nếu không chịu nổi Bồ Đề Chưởng Pháp của lão quỷ, bị đẩy rơi xuống tuyệt cốc tan xương nát thịt ngay.
Đã có mấy lần chúng ta suýt một tí đã bị vùi thân dưới tuyệt cốc kia rồi. Bằng không năm năm trước chúng ta đã cướp được cuốn Phật Môn Chân Kinh rồi, việc gì phải chờ đợi tới ngày hôm nay nữa. Còn việc tại sao chúng ta lại phải phản sư như vậy, điều đó tất phải có nỗi khổ tâm. Nếu bạn mà khinh thường lão quỷ thì nhầm lắm!
Dư Vân ngửa mặt lên trời, ha hả cười một lúc rồi nghiêm nét mặt đáp:
- Ta tin lời nhà ngươi nhưng bảo ta đừng dự vào vụ này thì không thể được.
Kim Nguyệt Tôn Giả lại nói:
- Bần tăng có định nói thế đâu! Nếu ngài thắng được Xích Sát Ma Ca của ta thì mới có thể thử vào trong động được, nhưng đó chỉ là hy vọng mỏng manh thôi. Nếu ngài thắng được mãnh lực hợp chưởng của ba anh em chúng ta thì mới đỡ nổi Bồ Đề Thần Công của lão quỷ được.
Như vậy thì ngu huynh đệ mới chịu khoanh tay đứng ngoài, tuỳ để ngài đi lấy cuốn được chân kinh, nhưng nếu ngài không còn có ý muốn lấy chân kinh đó thì xin phiền ngài hãy đứng sang bên, để cho ngu huynh đệ ra tay khỏi vướng chân vướng tay, chẳng hay ngài nghĩ thế nào?
Dư Vân khôn ngoan vô cùng, chàng hiểu ngay quỷ kế của Tam Tôn Giả. Hiện giờ chúng chưa biết công lực của mình ra sao, nếu chúng thắng thì chúng sẽ đánh chết mình ngay để không còn hậu họa, còn nếu chúng không thắng cũng đã có đường lối rút lui, và chúng sẽ nhân lúc mình phi thân vào động mà dùng chưởng lực đánh cho mình ngã xuống vực thẳm.
Kể ra mưu kế của chúng khôn ngoan thật! Nhưng đời nào ta bị mắc vào mưu kế của chúng như vậy? Nhưng ta không thể bỏ cuốn chân kinh đó mà không lấy, vả lại hiện giờ ta cũng cũng chưa nghĩ ra cách nào để vào trong động được.
Nghĩ đoạn chàng nhanh nhẩu nói:
- Thôi được, cứ như lời của ngươi nói, ta hãy thử chưởng lực với nhau đã. Xin ba vị hãy hợp chưởng, nếu tại hạ thua thì xin đi luôn.
Kim Nguyệt Tôn Giả nghe Dư Vân nói như vậy, vẽ mặt hớn hở vô cùng. Chàng liền nhận thấy những điều mình vừa phỏng đoán quả không sai chút nào, lại thấy Tôn Giả nói:
- Lời nói của ngài là thiệt hay đùa thế?
Dư Vân nghe nói liền cả cười đáp:
- Tại hạ là người đứng đầu phái Tuyết Sơn, một khi đã nói ra rồi thì há lại nuốt lời đi hay sao?
Thiên Ngoại Tam Tôn Giả cũng ngẩn người ra giây lát, rồi Kim Nguyệt Tôn Giả vừa cười vừa nói:
- Thế ra ngài là Tuyết Sơn Thần Ma ở Trung Thổ mà chúng tôi đã được nghe danh từ lâu đấy à?
Thật ra ba anh em Tôn Giả chưa hề gặp Tuyết Sơn Thần Ma bao giờ.
Dư Vân nghe nói liền chắp tay vái và đáp:
- Thôi, thời gian đã qua nhiều lắm rồi, vậy xin Tam Tôn Giả hãy ra tay trước.
Kim Nguyệt Tôn Giả không nể nang gì cả, liền giơ bàn tay đỏ như lửa lên.
Dư Vân cũng cảm thấy hai luồng hơi nóng từ từ đẩy tới thân hình, đồng thời cũng cảm thấy da thịt hơi đau rát, trong lòng thất kinh nghĩ thầm:
- Chưởng pháp Xích Sát Ma Ca quả nhiên khác thường!
Nghĩ tới đấy, Dư Vân đột nhiên nghe thấy Kim Nguyệt Tôn Giả quát lớn một tiếng, đồng thời song chưởng tấn công lia lịa.
Thấy vậy chàng giở Huyền Thiên Thất Tinh Bộ Pháp ra, chỉ thoáng một cái chàng đã lén nhảy đến phía sau lưng Kim Nguyệt rồi dùng Kim Cương Phục Hổ Chưởng tấn công liền.
Ngờ đâu, Kim Nguyệt Tôn Giả chưởng đã nhanh mà biến thế cũng nhanh, thấy mất thân hình Dư Vân liền lập tức đánh trái song chưởng về phía sau và người cũng quay ngay lại. Thế này mang một luồng sức nóng vô cùng.
Như vậy Dư Vân tất phải bị trọng thương, vả lại Dư Vân chưa dùng Di Lạc Thần Công hộ thân, chàng chỉ mới định tâm thử miếng thôi, nên thấy song chưởng của đối phương đánh gần tới mình, chàng vội thoáng cái đã mất thân hình.
Ngờ đâu phản ứng của Kim Nguyệt Tôn Giả cũng linh mẩn lạ thường, bất cứ hễ Dư Vân tránh đi phương hướng nào thì song chưởng của y cũng lập tức tấn công tới ngay không sai một miếng nào. Dư Vân cũng ngấm ngầm kinh hãi và nghĩ thầm:
- Huyền Thiên Thất Tinh Bộ Pháp của ta cũng thần kỳ vô cùng, xưa nay không ai có thể đoán nổi đường đi lối lại của ta mà y lại cứ như bóng với hình tấn công như vậy. Ngày nay ta mới biết được Thiên Trúc võ học quả thật lợi hại, ta không thể khinh thường được.
Tuy vậy những thế công của Kim Nguyệt Tôn Giả chỉ cách chàng độ một tấc thôi, chớ không trúng vào người của chàng được, chỉ trong chớp mắt mà Kim Nguyệt Tôn Giả đã tấn công luôn mười mấy miếng rồi nhưng không sao đánh trúng được địch, liền nhảy ra ngoài hơn trượng vừa cười vừa nói:
- Thân pháp của ngài quả thật thần kỳ, bần tăng còn kém xa. Tuy nhiên, thân pháp này mặc dù ảo diệu thật, nhưng khi vào trong động chật hẹp kia, bần tăng e ngài không thi thố được sở trường đâu, trừ phi ngài đừng nể nang, xin hãy giở hết tuyệt kỹ ra đối địch với bần tăng xem sao đã.
Dư Vân thấy đối thủ ra lời chế nhạo mình như vậy, liền cười nhạt một tiếng rồi đáp:
- Tại hạ không thể tin đại sư có thể địch nổi một chưởng của tại hạ đâu.
Kim Nguyệt Tôn Giả lại nói:
- Xích Sát Ma Ca Chưởng của bần tăng tuy không phải là tuyệt học gì, nhưng cũng
không đến nỗi không chịu nổi một chưởng của ngài như vậy.
Dư Vân cười nhạt một tiếng, nói:
- Nếu vậy thì chúng ta cứ thử đối chưởng với nhau thử xem?
Nói xong chàng liền vận Di Lạc Thần Công để hộ thân rồi khoanh tay đứng yên. Trước khi giao chiến với Kim Nguyệt Tôn Giả, Dư Vân đã tính rằng:
- Chỉ còn có hai tiếng đồng hồ nữa thì Bảo Đàm thiền sư đã khôi phục công lực, sao ta không kéo dài thời gian rồi để cho anh em chúng vào trong động trước, xem chúng dùng thân pháp gì để vào động và Bảo Đàm thiền sư thể nào cũng dùng toàn lực mà đối phó với anh em chúng. Trận chiến kịch liệt đó hai bên thế nào cũng hao chân lực rất nhiều, chờ cho cả hai bên bị tổn thương rồi mình sẽ làm ngư ông mà thu lợi thì có phải hơn không?
Trong lúc giao đấu với Kim Nguyệt Tôn Giả, Dư Vân thấy Ngân Nguyệt và Minh Nguyệt hai người cứ quay đầu nhìn vào cửa động, vẻ mặt lo âu. Chàng không hiểu tại sao ba người lại cứ muốn đoạt cho được quyển chân kinh đó như vậy?
Lúc ấy Kim Nguyệt Tôn Giả bỗng tấn công tới rất nhanh, sức nóng của Xích Sát Ma Ca Chưởng lấn át tới trước mặt của Dư Vân. Nhận thấy không tài nào tránh kịp, Dư Vân đành phải dùng thức thứ mười bốn của Di Lạc Thần Công phản công lại, Di Lạc Thần Công quả thật khác thường, chỉ nghe thấy “bùng” một tiếng, rồi hai người bị bắn ra xa hơn hai thước.
Cả hai người đều ngẩn người ra kinh ngạc về công lực của đối phương cao thâm quá!
Nhưng thoáng cái Kim Nguyệt Tôn Giả đã xông lên đánh luôn một chưởng nữa, Dư Vân cũng vội vận thần công ra chống đỡ.
Thế là hai người cùng dùng chưởng đối địch, người đi kẻ lại tấn công và chống đỡ đều nhanh vô cùng.
Hai người thân pháp đều nhanh, chưởng nào cũng đánh trúng và hình bóng chập chờn, không phân biệt được ai là Dư Vân và ai là Kim Nguyệt Tôn Giả, đồng thời tiếng đối chưởng của đôi bên nghe “bùng bùng” liên tiếp tựa như tiếng sấm ngầm vang dội trên dưới làm rung động cả sơn cốc, những tuyết trên sườn núi ào ào đổ xuống, tiếng dội vang lan xa trăm dặm, thật là bình sanh chưa thấy qua bao giờ.
Dư Vân càng đánh càng nổi giận, bèn giở hết mười hai thành công lực ra đánh, vẫn chưa phân thắng bại. Nhưng đấu tới lưng chừng, Dư Vân nhận thấy Kim Nguyệt Tôn Giả cứ dùng tay trái mà che lấy hông trái, chắc nơi đó chân khí của đối phương chưa luyện tới, liền sực nghĩ ra một kế, vội nhảy ra ngoài vừa cười vừa nói:
- Chúng ta cứ đấu như thế này thì dù có đấu cho đến ba đêm ba ngày cũng không sao phân thắng bại được. Chúng ta không nên bỏ thì giờ lấy chân kinh, chi bằng ba vị hãy thử hợp chưởng lại đấu với tôi một phen xem sao?
Kim Nguyệt Tôn Giả nghĩ thầm:
- Người này chưởng lực thật tinh thâm vô cùng, còn hơn Không Động Chưởng Giáo Phi Vân Quán Chủ nhiều, Tuyết Sơn võ học còn giỏi hơn lời đồn nhiều, thật là lạ!
Trước khi tới Trung Thổ, ba anh em chúng ta đã dò hỏi và biết rõ hết võ học tinh kỳ của các môn phái võ lâm rồi và tự biết có thể đối phó nổi hết thảy, ngờ đâu võ học của Tuyết Sơn Thần Ma lại cao thâm quá, ngoài cả sức tưởng tượng của ta. Nhưng dù sao võ công của y cũng chỉ ngang với ta thôi, chớ không thể nào địch nổi sức lực của ba anh em chúng ta hợp lại.
Nghĩ tới đây, Kim Nguyệt Tôn Giả thấy có can đảm thêm lên, liền mỉm cười nói:
- Tuyết Sơn võ học quả thật phi phàm, đã làm cho bần tăng sáng mắt ra nhiều, cũng như ngài vừa nói thời gian không còn là bao. Xin ngài thứ lỗi cho, ba anh em chúng tôi ra tay đây!
Y vừa nói dứt lời, Ngân Nguyệt, Minh Nguyệt hai người đã hợp cùng với y đứng thành hàng ngang.
Tại sao Dư Vân lại mạo nhận Tuyết Sơn Thần Ma như vậy? Là vì lúc chàng ở Thạch gia trang cứu Giang Dao Hồng cô nương đã đả thương đệ tử của Tuyết Sơn Thần Ma là Bạch Y Tú Sĩ Lý Như Uyên, và đã hẹn Hắc Khuyết Song Quái là sẽ đi gặp ở Tuyết Sơn, chàng cũng biết rằng những bọn quái kiệt của giang hồ ấy rất trọng lời hứa, lời thề như vậy nay mình đã dây dưa vào, e rằng không làm tròn lời hứa đó, nên mới nhân lúc này giá họa cho người.
Nếu chàng cướp được cuốn chân kinh thì sau này Thiên Ngoại Tam Tôn Giả thế nào cũng tìm đến Tuyết Sơn và chưa biết chừng Tuyết Sơn Thần Ma sẽ bị Thiên Ngoại Tam Tôn Giả tiêu diệt cũng nên!
Lúc ấy, sáu chưởng của Thiên Ngoại Tam Tôn Giả đồng phi tới một lượt, tựa như một bức tường nóng hổi đẩy tới trước mặt Dư Vân.
Oai lực của Xích Sát Ma Ca Chưởng thật là khủng khiếp vô cùng, những tuyết đặc ở dưới đất đều bị sức nóng làm cho tan rã tức thì và những cỏ khô xung quanh đó cũng bị sức nóng của sáu chưởng làm cháy bùng lên, oai thế đó thật kinh người mà chàng chưa thấy bao giờ, nên trong lòng chàng cũng phải kinh hãi, vội giở chưởng lên chống đỡ. Ngờ đâu chưởng lực của đôi bên va chạm nhau quá mạnh, đã đẩy ngược thân hình của chàng lùi lại mấy bước, huyết mạch xông ngược lên, chàng vội vàng ngấm ngầm vận khí lại cho được điều hòa nhưng điều này không sao giấu nổi Thiên Ngoại Tam Tôn Giả, nên không để cho chàng nghỉ ngơi chút nào, sáu bàn tay liền tấn công tới liên tiếp.
Trong lúc lâm nguy như vậy mà Dư Vân trong lòng vẫn không nao núng chút nào, tạm thời chàng bế lấy các yếu huyệt và không dùng đến Di Lạc Thần Công tiếp đỡ thẳng như trước nữa, chàng liền nhảy thẳng ra ngoài vòng để tránh khỏi Xích Sát Ma Ca của Thiên Ngoại Tam Tôn Giả, nhưng chàng vừa nhảy ra khỏi thì hơi nóng đã đuổi theo tức thì.
Thân hình của Thiên Ngoại Tam Tôn Giả biến đổi nhanh vô cùng, không kém gì Dư Vân và lại phối hợp rất khéo léo, trông tựa như gió theo lá, không lúc nào để cho Dư Vân có dịp điều vận chân khí lại.
Lúc ấy chân khí Di Lạc Thần Công của Dư Vân dùng để bảo vệ thân thể đã bị giải tán hết, chàng chỉ dùng bộ pháp Huyền Thiên Thất Tinh tránh né thần tốc mà thôi, nhưng trong lòng cũng nao núng vô cùng. Chàng định giở thế Long Thủ Pháp trong Hiên Viên Thập Bát Giải ra đấu thử xem nhưng không có thần công hộ thể nên không thể đến gần địch thủ, chỉ uổng cho chàng có tuyệt kỹ mà không sao giở ra được.
Trong lúc lo nghĩ, thân pháp của Dư Vân hơi chậm một chút, không ngờ bị chưởng lực của Minh Nguyệt Tôn Giả quét phải tà áo bốc cháy tức thì. Chàng vội lăn ngay xuống đất, hai tay hai chưởng nhún mạnh một cái, thân hình liền bắn vọt lên trên không, suýt tí nữa là chàng bị sáu bàn tay của Thiên Ngoại Tam Tôn Giả đánh trúng, thật là nguy hiểm vô cùng!
Dư Vân ở trên không vội thay đổi thân hình, dùng Thiên Long Bát Thức, y như lúc nãy Kim Nguyệt Tôn Giả đối phó với Không Động Chưởng Giáo Phi Vân Quán Chủ đã sử dụng vậy, hễ thừa cơ nhảy lên trên không ngay, bất cứ thân pháp và thủ pháp chàng, môn nào cũng đều cao hơn Kim Nguyệt Tôn Giả nhiều.
Kim Nguyệt Tôn Giả trông thấy như vậy, vừa giận vừa ha hả cả cười và nói:
- Ngài chỉ thị thân pháp xuất thần này mà mong ước vào trong động lấy cuốn chân kinh thì thật là một điều mơ tưởng!
Lúc ấy vết thương chỗ áo bị cháy khi nãy của Dư Vân càng đau đớn thêm lên, chàng trông cậy vào nội công tinh thâm nhưng chỉ cố gượng được trong nhất thời nửa khắc mà thôi và chàng cũng biết cậy vào thân pháp Thiên Lang Bát Thức Lăng Không như vậy cũng chỉ có thể kéo dài được có thế mà thôi.
Nghĩ đoạn chàng liền nhảy ra xa, xuống chỗ đất trống và ha hả cười và nói:
- Ba vị đại sư đã đoán nhầm rồi! Xích Sát Ma Ca không làm gì nổi tôi đâu! Nếu chúng ta cứ đấu thế này thì kết quả là đôi bên sẽ đều bị diệt vong và rốt cuộc không bên nào có thể lấy được cuốn chân kinh đó, như vậy thì có khác gì Bảo Đàm thiền sư chỉ ngồi không mà hưởng lợi ngư ông hay sao? Bây giờ tôi đã nghĩ rõ rồi, nếu Thiền Môn Chân Kinh quả là vật quý của ba vị thì xin nhường cho ba vị lấy trước, nếu ba vị mà không lấy được thì lúc ấy mới tới lượt tôi.
Nói xong chàng từ từ đi luôn, Thiên Ngoại Tam Tôn Giả nghe Dư Vân nói như vậy, trong lòng đều nghi ngờ vô cùng nhưng cũng cứ mặc cho Dư Vân đi và nghĩ thầm:
- Trên đời này làm gì lại có người tốt bụng như vậy, đối với cuốn chân kinh bí học đó, nếu là người khác thì phải tranh cướp đến chí tử mới thôi, chớ đời nào lại chịu nhường cho người khác đi lấy trước như vậy?
Ba người nghĩ đoạn cũng lấy làm kinh ngạc vô cùng, vì hợp chưởng của ba người đều cùng giở Xích Sát Ma Ca ra mà cũng không làm gì nổi chàng, hơn nữa bất cứ người nào cho dù công lực có tinh thâm tới đâu, khi đã bị đánh trúng một chưởng Xích Sát Ma Ca này thì tạng phủ tất sẽ bị thối nát, chân khí cũng tan hết, mặt sẽ không còn một hạt máu mà mồ hôi lạnh sẽ toát ra như mưa, nhưng Tuyết Sơn Thần Ma đây lại không có chút hiện tượng nào như thế cả, nên ba anh em Thiên Ngoại Tam Tôn Giả lấy làm kinh ngạc vô cùng và đem lòng thán phục Tuyết Sơn Thần Ma có nội lực hết sức tinh thâm.
Nhưng chúng nó có biết đâu Dư Vân đeo mặt nạ, chớ thực ra mặt chàng đã nhợt nhạt trông như người đã chết và mồ hôi lạnh đã ướt đẫm cả người rồi.
Minh Nguyệt Tôn Giả khôn ngoan và đa nghi hơn, nên ngấm ngầm nói với hai người kia rằng:
- Không biết có phải Tuyết Sơn Thần Ma đã giả bộ xảo trá hay không?
Kim Nguyệt Tôn Giả gật đầu nói:
- Tôi xem người này có trí vô cùng, đừng có sa vào tròng của y, y cố làm ra vẻ đàng hoàng như vậy chắc là bên trong phải có dụng ý gì đây? Chi bằng chúng ta hãy hợp lực mà tiêu diệt y đi đã, rồi hãy hay.
Ngân Nguyệt lắc đầu phản đối và đáp:
- Không được, người này võ học cao thâm, cứ xem tình hình vừa rồi thì dù cho ba anh em chúng ta có hợp sức lại cũng chưa chắc đã hạ nổi y đâu. Nếu quả như y vừa đoán là lão quỷ đã khôi phục lại sức lực, thì ba anh em chúng ta ắt sẽ bị giết chết không có đất mà chôn.
Kim Nguyệt Tôn Giả vẫn còn nghi ngờ, không chịu vào trong động ngay nhưng y vẫn nhận thấy Dư Vân là cây gai trong mắt, cần phải sớm nhổ đi mới được.
Y nhận thấy Dư Vân rất kỳ quái, mặt cười, mặt giận, không có chút tình cảm gì hết, cứ lầm lầm lì lì, khiến cho người ta trông thấy phải hãi sợ và trong lòng cũng không yên được.
Lúc ấy Dư Vân đứng ở trên tảng đá, đột nhiên quay người lại nói:
- Tại sao ba vị còn chưa chịu ra tay? Dịp may hiếm có, chớ nên bỏ lỡ và cũng đừng phụ lòng hảo ý của tôi. Hừ! Các vị còn lầm tưởng là tôi sợ sức hợp chưởng của ba vị hay sao?
Nếu ba vị không sợ lệnh sư đã phục hồi sức khỏe thì chúng ta lại thử đấu một phen nữa xem!
Kim Nguyệt Tôn Giả ha hả cả cười:
- Hà tất ngài phải dọa nạt chúng tôi như vậy, bây giờ tạng phủ của ngài đã tan nát hết, võ công của ngài dù có giỏi đến đâu thì bây giờ cũng không sao giở ra được nữa.
Dư Vân mỉm cười. Không thấy thân mình cử động tí nào và cũng không thấy có tiếng gió đưa theo mà chàng đã phi tới, chỉ còn cách hai thước là đến trước mặt ba vị Tôn Giả rồi.
Ba tên phiên tăng thấy khinh công của chàng thần tốc như vậy đều giật mình kinh hãi cùng lùi lại một bước vì cử động đó chứng tỏ sức khỏe của chàng vẫn còn dồi dào và không bị thương chút nào, nên cả ba tên phiên tăng đều ngơ ngác nhìn nhau và ai nấy đều phòng bị vì sợ chàng tấn công chớp nhoáng thôi.
Dư Vân bỗng nói:
- Ba người làm trò quỷ gì thế? Chiến không dám chiến, lui cũng không chịu lui, như vậy thì mau quay về Thiên Trúc đi, đừng có bêu xấu ở đây làm gì?
Kim Nguyệt Tôn Giả cả giận liền đáp:
[Mất một đoạn]
- Có ai cần các người vị nể đâu, các người cứ việc ra tay thử xem có đả thương được ta không. Bây giờ các người mới hay mình là những con cóc ở đáy giếng, nhìn lên trời chỉ bằng cái vung và các người cũng đã biết võ học của Trung Thổ tinh thông và ảo diệu như thế nào rồi chớ?
Nói đoạn chàng bỗng giở Xuyên Hữu Chưởng ra, nhanh như gió đẩy ra một luồng kình khí mãnh liệt vô cùng. Đây là Di Lạc Thần Công thập tam và thập tứ thức mà chàng đã vô tình lấy được tại nhà Phó Lục Quan mà hồi nãy vì khinh địch chàng mới dùng có một thế trong thập tứ thức thôi nên suýt bị mất mạng với ba tên phiên tăng này, nhưng lần này chàng phải giở toàn lực của hai thức đó ra đối phó, chỉ thấy một luồng hơi quay tròn như gió lốc ào ào đẩy tới.
Thiên Ngoại Tam Tôn Giả chưa hề thấy chưởng pháp tuyệt luân như thế bao giờ, cả ba đều biến sắc mau giở sáu chưởng lên đỡ, chỉ nghe thấy “bùng bùng” hai tiếng. Ba anh em Tôn Giả bị đẩy lùi về phía sau hai bước, còn Dư Vân thì đứng vững như núi Thái Sơn. Như vậy đã đủ thấy ai mạnh ai yếu rồi.
Không chờ Thiên Ngoại Tam Tôn Giả thay đổi thế chưởng khác, Dư Vân dùng hai tay phải và trái sử dụng toàn pho hai thức cuối cùng của Di Lạc Thần Công là Âm Cực Dương Sinh và Lục Hợp Hoa Nhất thần công, hai chân thì giở Huyền Thiên Thất Tinh Bộ Pháp ra nên thế chưởng và thân hình của chàng nhanh hơn Thiên Ngoại Tam Tôn Giả nhiều. Những cao thủ đấu tranh sống chết hay thắng bại chỉ hơn nhau có một sợi tóc cũng đủ hại đối phương rồi.
Vì vậy lúc này anh em Thiên Ngoại Tam Tôn Giả đều đứng vào vị thế chịu đòn.
Khác hẳn trận trước, chưởng lực Xích Sát Ma Ca của ba người đều bị đẩy lùi lại, khí huyết đảo ngược, chân tay cuống cuồng và cả ba đều dùng tay trái yểm hộ ngực và hông.
Dư Vân nghĩ thầm:
- Lạ thật! Không ngờ cả ba tên phiên tăng này đều cùng một bộ vị mà không luyện đến nơi đến chốn được?
Sau chàng lại sực nghĩ lại:
- Thì ra ba tên đều bị Bảo Đàm thiền sư điểm trúng trọng huyệt, thảo nào chúng cứ muốn cướp được cuốn chân kinh đó. Có lẽ trong chân kinh có cách chữa những bệnh nội thương này?
Nghĩ đoạn hai tay chàng liên tiếp tấn công như vũ bão hơn trước nữa.
Thiên Ngoại Tam Tôn Giả cứ bị đánh lùi, tức giận vô cùng kêu la luôn mồm. Đột nhiên Dư Vân nhún vai một cái đã đến gần ba tên phiên tăng ngay, chàng giơ một ngón tay ra dùng Chế Long Thủ Pháp trong Hiên Viên Thập Bát Giải điểm luôn vào cổ tay của Minh Nguyệt Tôn Giả. Tên phiên tăng này chỉ cảm thấy cánh tay bủn rủn rồi có gì chạy thẳng đến trái tim khiến sức lực tiêu tan hết và còn bị Dư Vân kéo mạnh một cái thân hình bay ra ngoài năm trượng nằm dưới đất thở hổn hển.
Nhưng Dư Vân không giết chết y, chỉ quay lại nhìn Kim Nguyệt và Ngân Nguyệt Tôn Giả ha hả cười và nói:
- Ta nói đúng mà các ngươi cứ không chịu tin. Ta biết ba người đã bị Bảo Đàm thiền sư điểm trúng trọng huyệt phải theo phương pháp trong cuốn chân kinh mới chữa được. Nhưng xưa nay ta vẫn trọng lời nói. Lúc nãy ta hứa cho ba vị đi trước tất nhiên bây giờ ta không thay đổi, vậy ba vị cứ đi trước đi, ta quyết không nhân lúc nguy mà tấn công đâu. Ba vị cứ yên tâm.
Bọn Kim Nguyệt Tôn Giả nghe thấy Dư Vân nói như vậy đều biến sắc mặt, nhất là Kim Nguyệt Tôn Giả lại càng kinh hãi hơn nữa vì hắn không hiểu tại sao Dư Vân lại biết bọn hắn bị Bảo Đàm điểm trúng trọng huyệt. Như vậy võ học của Trung Thổ cao thâm và huyền ảo thật, nên lòng kiêu ngạo của ba vị Tôn Giả đó lúc này đã tiêu tan hết.
Kim Nguyệt Tôn Giả gượng cười một tiếng rồi nói:
- Nếu ngài nhường cho như vậy, xin thứ lỗi anh em bần tăng đi trước một phen.
Nói xong, Kim Nguyệt cùng hai sự đệ vội phi thân tới chỗ mõm núi.
Quý vị độc giả có biết tại sao Dư Vân khôi phục công lực nhanh đến thế không? Thì ra vừa rồi, chàng đã bị thương nặng khó bề chịu nữa rồi, liền nghĩ ra một kế, lấy thoái làm tiến, từ từ đi lên trên tảng đá. Chàng đi chậm như vậy là có ý làm kế nghi binh, rồi nghĩ thầm:
- Ta làm như vậy chắc Thiên Ngoại Tam Tôn Giả không dám đuổi theo đâu?
Tuy vậy, chàng vẫn phòng bị đối phương xảo trá, vừa đi tới tảng đá, vội lấy Thiên Niên Hà Thủ Ô mà Điền Trì Điếu Tú tặng cho ra ăn một nửa, thấy thơm tho vô cùng, vừa vào tới mồm đã tan ra thành chất nước đặc trôi ngay xuống cổ họng liền.
Chỉ trong giây lát, chàng cảm thấy chân khí trong cửu phủ lục tạng lưu chuyển, khỏi đau tức thì, liền thử vận hơi xem, đã thấy sức lực phục hồi rồi và còn mạnh hơn lúc trước là khác, hớn hở mừng thầm.
Nhưng chàng vẫn chưa yên tâm, lại nuốt thêm năm viên Trường Xuân Đơn nữa. Thế là tai mắt của chàng linh thông hơn trước nhiều, mới nghe thấy Tam Tôn Giả đang bàn tán diệt trừ mình trước, và tên Minh Nguyệt lại chủ trương mạnh hơn hai tên nọ nhiều.
Vì vậy chàng mới định trừng trị tên Minh Nguyệt trước là thế! Thế là chàng liền quay trở lại, ra tay đấu với Tam Tôn Giả lần thứ hai và chàng đã dự tính phải giở hết các thế trong hai thức cuối cùng của Di Lạc Thần Công, đồng thời lại phải ra tay thật nhanh thì bọn Phiên tăng mới không chống đỡ nổi.
Quả nhiên đúng như kế hoạch dự đoán của chàng, Thiên Ngoại Tam Tôn Giả không sao địch nổi khí công lợi hại nhất của chàng.
Lúc ấy ba tên phiên tăng đã đứng yên trên mỏm núi, Dư Vân cũng đi tới gần để xem.
Bỗng nghe thấy trong hang động bên trước mặt lại có tiếng tụng kinh vọng ra, tiếng lớn và hùng mạnh hơn trước nhiều.
Thấy vậy, Kim Nguyệt Tôn Giả không kịp tính toán thêm nữa, nhún vai giậm chân một cái, hai tay vươn lên như đôi cánh, thân hình phi thẳng sang phía trước mặt chừng bảy tám trượng, hai chân lại chà đạp nhau một cái, hai cánh tay vội rụt lại, ở trên không lộn nhanh bảy tám vòng, tay chân lại duỗi thẳng ra, thế là thân hình đi ngang thêm sang phía trước bảy tám trượng.
Khi sắp tới cửa hang, y vội giơ tay trái ra, vừa vịn tới trên cửa động, chân phải co lại khẽ đạp vào vách đá, rồi hai chân kẽ chập và nhau, nhún một cái, thế là cả thân hình rơi xuống cửa động một cách nhẹ nhàng và nhanh nhẹn lẻn vào trong động luôn.
Thân pháp Kim Nguyệt thần kỳ như vậy, Dư Vân cũng phải khen thầm.
Ngân Nguyệt, Minh Nguyệt và Dư Vân ba người mắt không dám chớp nháy một cái, cứ nhìn cả vào trong hang động. Giây phút sau bỗng nghe thấy tiếng kêu la thê thảm của Kim
Nguyệt vọng ra. Ngân Nguyệt và Minh Nguyệt đều thất thanh la lớn:
- Nguy to!
Hai phiên tăng vừa dứt lời, đã thấy một thân hình to lớn khắp người đẫm máu ở trong động phi ra, rơi xuống dưới vực thẳm sâu ngàn trượng.
Tiếng la rú thê thảm vang động cả sơn cốc, khiến ai nấy đều phải rùng mình ớn lạnh.