Đổi Vợ - Tô Mã Lệ

Chương 1: Đổi Vợ

Khương Diệp tháo khuyên tai xuống, ném lên bàn trang điểm, cách tấm gương, nhìn người đàn ông mặc tây trang phẳng phiu phía sau lưng:

“Nếu tôi không đi, anh định làm sao?”

“Đã nói được, sao lại đổi ý?”

Ngụy Thành Huy ôm lấy bả vai cô, cùng cô nhìn vào cô gái trong gương:

“Chỉ ăn một bữa cơm, nếu em cảm thấy không thoải mái, anh đưa em về.”

Chỉ đi ăn một bữa cơm?

Khương Diệp muốn cười, nhưng không cười nổi.

Tháng trước Ngụy Thành Huy đã cố ý vô tình nói chuyện đổi vợ trong vòng bạn bè của anh ta, mới đầu Khương Diệp nghe xong cũng cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng sau đó nghe nhiều, nên nghe ra manh mối mới—— Ngụy Thành Huy cũng ngo ngoe rục rịch có tâm tư như vậy.

Cũng không biết anh ta cùng cô gái kia thông đồng với nhau khi nào, cho đến lúc Khương Diệp phát hiện ra, hai người đã đó đã tính không ngầm làm chuyện đó, trực tiếp đưa trò chơi lên mặt bàn, còn gọi cô đến cùng chơi, nói là “Đổi Vợ”, thật ra là thỏa mãn dục vọng ngoại tình của bản thân.

Khương Diệp vốn đã không ôm kỳ vọng gì đối với tình yêu, từ nhỏ ba mẹ ly hôn, cô đi theo mẹ, sau đó mẹ cô tái giá lần hai, chồng hai vẫn ngoại tình như cũ, đến tái hôn lần thứ ba, vẫn gà bay chó sủa như ban đầu, sau đó bà không muốn lăn lộn nữa, gả cho một lão già có tiền, cả ngày cùng một đám phu nhân hút thuốc chơi mạt chược.

Bà ấy nói với Khương Diệp, thời buổi này, kết hôn không phải tìm người thích hay không thích, có tiền là được.

Vì thế, Khương Diệp cùng đối tượng xem mắt là Ngụy Thành Huy gặp mặt, cũng chỉ gặp nhau năm lần, rồi đính hôn sau đó kết hôn, hết thảy đều thuận lý thành chương.

Là như vậy, Ngụy Thành Huy cũng có điểm tốt, người không tệ lắm, hiếu thuận với ba mẹ, thông cảm với bạn tình, đáy lòng Khương Diệp cảm thấy người này có vẻ tốt hơn ba ruột mình, thẳng cho đến khi phát hiện ra anh ta ngoại tình, cuối cùng cô mới thấy rõ được hiện thực: Đàn ông trên đời này đều có cùng một cái”đức hạnh”.

“Được không?” Ngụy Thành Huy tự tay đeo khuyên tai lên cho cô.

“Anh đã nói chuyện với họ, người ta đã chuẩn bị đồ ăn rồi.”

Khương Diệp nhìn người đeo mắt kính với dáng vẻ xu nịnh, trong đầu mới hốt hoảng nghĩ: Lúc trước làm sao lại gặp được Ngụy Thành Huy?

Cô nhận lấy một chiếc khuyên tai khác trong tay anh ta, tự đeo lên, cầm túi đứng dậy:

“Đi thôi.”

Tiểu tam người ta còn đưa lên mặt bàn, chính thất là cô còn phải trốn cái gì.

Nhà tiểu tam ở đối diện, không sai, cách nhà Khương Diệp chỉ có mười mét, từ lúc cô cầm túi đi ra cửa, sau đó đến cửa nhà đối phương, cũng chỉ mất tầm hai phút.

“Hoan nghênh.”


Cửa được mở ra, lộ ra gương mặt thanh xuân dào dạt, Lộ Du Hi năm nay hai lăm tuổi, so với Khương Diệp nhỏ hơn bốn tuổi, ăn mặc trẻ trung táo bạo hơn Khương Diệp, mặt mày đã trang điểm, váy ngắn, không biết là đón hùa theo khẩu vị của Ngụy Thành Huy, hay ngày thường ở nhà phong cách cô ta vẫn như vậy.

Khương Diệp cũng chẳng có cảm xúc phản cảm gì đối với cô ta, có lẽ đã chịu ảnh hưởng từ ba mình, cô chưa bao giờ cho rằng tiểu tam là có tội, từ đầu tới đuôi mọi sai trái đều nên là cái thứ dưới rốn ba tấc quản không được mà phạm phải của đàn ông.

“Bình thường chị thích ăn gì?” Lộ Du Hi nói rất nhiều, nhưng không làm người khác cảm thấy ồn ào, mặt được trang điểm kỹ lưỡng, lúc cùng người khác nói chuyện khóe môi còn mang theo ý cười, dáng vẻ làm người ta thích, khoảng cách kéo gần, còn ngửi thấy mùi nước hoa chanel.

Lúc trước cô đã ngửi thấy mùi hương này trên áo sơ mi của Ngụy Thành Huy.

“Gọi tôi Khương Diệp được rồi.”

Khương Diệp thay dép lê, cởi áo khoác ra, treo lên phía sau cửa.

“Tôi thích thanh đạm.”

“Được.” Lộ Du Hi nhận chiếc túi trong tay cô, sau đó đưa tay ra làm thế mời.

“Vào tham quan một chút đi.”

Lúc Khương Diệp xoay người mới thấy trong phòng bếp có người, còn tưởng là đầu bếp Lộ Du Hi gọi đến nấu cơm, đến lúc đến gần mới phát hiện, đó là chồng Lộ Du Hi, Bùi Chinh.

“Lão Bùi, chào hỏi một câu nào.” Lộ Du Hi gõ gõ cánh cửa.

Dáng vẻ Bùi Chinh cao to, trước người đeo một chiếc tạp dề, trong tay còn cầm cái nồi, anh tắt bếp lửa đi, quay người liếc qua Nguỵ Thành Huy một cái, sau đó ánh mắt dừng trên mặt Khương Diệp:

“Chào cô, Bùi Chinh.”

Âm thanh rất dày nặng, như bọc một tầng sa.