PART 10Đôi lời của tác giả: Ôi My God! Số lượng lượt xem fic đang tăng lên vùng vụt.
Pu như phát điên lên ấy.
Ôi mừngquá♡♡♡♡♡♡♡♡♡*(^o^)/*tung hoa tung bông.
Mong các bạn sẽ ửng hộ cho Pu nhiều nữa.
Là la la la lá là la la lála la… Há há há, há há há! VUI Quá đi!– Thôi các em về chỗ đi.
Cô giáo mỉm cườiCả lớp nhìn xuống hai bàn cuối,một bức tranh hiện ra.
Hai người con gái thì đẹp như thiên thần trong sáng và thánhthiện.
Hai chàng trai thì đẹp trai một cách hoàn mĩ, bốn con người cùng hợp lại khiến cho ai cũng phải e ngại.
Hết tiết 2giờ ra chơi ha Kim kéo nó xuống dưới canteen.
Hắn và Tuấn cũng đi theo, tới nơi nó chọn bàn bốn người ngay ga bóngcây và ngồi xuống.
Thứ tự các bạn ói ngồi như sau:Nó
- HắnKim
- TuấnHắn và Tuấn hỏi nó và nhỏ ăn gì, nó nói một tràng:– Cho tôi hai ham-bơ -gơ tôm và gà nướng, 3 miếng sanwich cá, một phần gà rán,một phần đùi gà quay tiêu, một đĩa mìPasta kem, một pizza phô mai đủ loại cỡ lớn, một phần bánh ma-ca-ron dạng trung, một bánh kem hương sô-co-la, mộtphần sô-cô-la trà xanh tươi, một li sữa.– Tôi ăn một phần gà rán và ham-bơ-gơ bò,một đĩa mì xốt thịt,cơm chiên hải sản,một bánh kem hương trà xanh,một lisữa tươi.
Nhỏ nóiHai đứa hắn và cả cănteen nghệch mặc ra.
Hắn ko ngờ nó lại ăn nhiều tới như vậy,cả Tuấn cũng vậy.
Nó nói:– Trời ơi,hai người đi nhanh coi,tụi tui đói muốn xỉu rồi nè!Hai người vừa mới bỏ đi,thì có một con nhỏ nhuộm tóc vàng vàng, trát cả tấn phấn trắng vào mặt,kẻ mắt xanh,môi đỏ.Phải nhó đó chính là Hạ Kiều Ân, ( nhỏ đó hâm mộ hắn lắm,hết đeo bám từ trường cũ nghe hắn chuyển trường cũng đitheo*dai như đỉa nhể*).
Nhỏ Ân đập bàn cái Rầm, hất hàm nhỏ đó hỏi nó:-Ê,mày là nhỏ nào mà dám ngồi ở ghế vợ anh Phong hả?– Có con gì kêu hay sao ấy Kim! Nó giả bộ ngóng tai nghe và nói với Kim– Là tao nói đây! Nhỏ đó hét lênCả canteen chưa kịp tiêu hoá nổi danh sách ăn bữa trưa của nó, thì lại mỏi mắt chờ màn kịch hay.
Nó nói:– Ồ,thì ra là cô sao? Tôi nghe rồi– Cô nói gì nhể? Nó *ngu ngơ* hỏi với ánh mắt mở to như cún– Tôi nói cô tại sao lại dám ngồi vào ghế vợ anh Phong hả? Con nhỏ này còn dám tát nó