Đối Tượng Xem Mắt Trông Dữ Quá Đi

Chương 25

Cô không cho phép Tào An tới đón cô sau khi tan làm, nhưng ngay sau khi bà ngoại ra ngoài, Giang Đào ngồi trong phòng khách kết nối video với Tào An.

Sự xấu hổ về việc chuẩn bị da gần như đã giải quyết xong trong lúc Tào An nằm viện, hai người đều ăn ý không đề cập đến chuyện đó nữa. Còn Giang Đào thì có hai chữ “chuyên nghiệp” để làm vỏ bọc.

Trong video, chỉ cần Giang Đào cố ý tránh ánh mắt của Tào An, cô cũng sẽ không căng thẳng như trong lần gọi video đầu tiên.

“Anh đang ở nhà à?”

Thấy anh ngồi ở đầu giường, Giang Đào hỏi. 

Tào An: “Ở bên nhà ông nội, có dì giúp nấu cơm mỗi ngày, khi nào có thể đi lại bình thường thì tôi về nhà.”

Giang Đào biết anh có nhà riêng, ở tuổi này với lại có điều kiện, không thích hợp ở cùng với ba mẹ: “Vậy ngày thường anh tự nấu cơm sao?”

Tào An: “Tự mình nấu bữa sáng. Bữa trưa ăn ở công trường hoặc công ty, còn buổi tối thì qua bên ông nội.”

Giang Đào suy đoán: “Anh dành thời gian với ông nội nhiều hơn với ba mẹ nhỉ?”

Tào An: “Hai người bọn họ cũng đủ náo nhiệt rồi, không cần tôi ở cùng.”

Đây là sự thật.

Giang Đào nghĩ đến ba anh lúc cô đến phòng bệnh thay nước biển, chỉ nghe lỏm được đối thoại giữa hai cha con mấy lần cũng đủ để cô hiểu được tình cảnh sống chung của hai cha con.

“Ba của anh rất thích cười.”

“Không cười thì tốt hơn.”

Tào An cho rằng tính cách của mình giống ông nội hơn, ông ông cháu đều rất tự mình hiểu mình, trừ khi cần xã giao còn không sẽ không bao giờ cười, còn ba anh thì không hề nhận thức chuyện này, còn cho rằng mình rất hòa đồng thân thiện.

Anh đánh giá khách quan về ba mình một cách vô cảm, nhưng Giang Đào lại thích thú với sự tương phản giữa hai ba con.

Trong màn hình cô nghiêng đầu, khi cười làm lộ ra mấy cái răng trắng nhỏ, so với khi không cười thì xinh đẹp và hoạt bát hơn.

Người đàn ông với vẻ ngoài hung dữ và lạnh lùng chỉ im lặng mà nhìn.

Giang Đào nhận thấy ánh mắt chăm chú của anh, nụ cười của cô dần biến mất và trở nên hơi căng thẳng. Đôi má trắng trẻo, lông mi dài nhấp nháy rất ngoan ngoãn, trông yếu đuối đến mức anh nghĩ chỉ cần một bàn tay của anh là có thể làm cô không thể chạy trốn.

Anh lực lưỡng như vậy, ngoài khuôn mặt khiến cô sợ hãi khi lần đầu gặp mặt, còn ẩn chứa loại sức mạnh gần như mang đến cảm giác uy hiếp cho tất cả phụ nữ, đó là bản năng tránh nguy hiểm của động vật.

“Xem ra cô không sợ ba tôi.” Trong sự im lặng khiến cô càng lúc càng bất an, Tào An tiếp tục với chủ đề vừa rồi.

Giang Đào nghi hoặc hỏi: “Sao anh lại nói vậy?”

Tào An: “Ở trước mặt ông ấy cô rất bình tĩnh. Ông ấy cũng biết tôi hẹn hò với y tá khoa ngoại tổng quát nhưng cũng không nghi ngờ gì cô.”

Giang Đào lúc đó không còn lựa chọn nào khác, cô không muốn gây thêm khó xử nên chỉ có thể giả vờ rằng cô không có mối quan hệ gì với Tào An ngoài quan hệ y tá và bệnh nhân, đối xử tự nhiên với Tào Chính Quân như người nhà của bệnh nhân, lễ phép giữ khoảng cách.

Hành động đó trái ngược với việc Tào An quan tâ m đến bà ngoại, Giang Đào có chút lo lắng: “Khi chú ấy phát hiện ra, liệu có trách tôi vô lễ không?”

Tào An âm thanh không chút thay đổi, vẫn luôn trầm thấp ôn hòa: “Làm sao ba tôi biết?”

Giang Đào vừa định mở miệng thì bộ não “nhảy số” cực nhanh, cô mau chóng nhận ra anh lại đào hố cô.

Mặt nóng bừng, Giang Đào kịp thời đổi chiều camera, để Tào An ngắm nhìn chiếc bàn trà bằng gỗ của cô, sau đó nghiến răng nghiến lợi trước bộ mặt “sói già gian xảo” của anh: “Đúng vậy, chú ấy không có cơ hội biết tôi, thật tốt.”

Con sói hung dữ trong camera biết con thỏ đã chạy mất nên không còn giả vờ nữa, đôi mắt sói hẹp và dài lộ ra một nụ cười: “Cô đang giận sao?”

Giang Đào: “Anh không thành thật như biểu hiện bên ngoài gì cả.”

Tào An vẫn nhìn về phía cô, như thể vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt của cô, bình tĩnh hỏi: “Phương diện nào?”

Giang Đào:……

Trong đầu như có lửa đốt, Giang Đào nhấn “kết thúc” một cách nhanh chóng và quyết liệt, kết thúc gọi video tối nay.

Điện thoại để lại trên bàn trà, Giang Đào trở về phòng ngủ với sự hối hận vô cùng, cô ném mình vào chăn bông.

Ai có thể nghĩ đến, đề tài mà hai người ăn ý lảng lại bị cô làm lộ sơ hở, anh lợi dụng sơ hở này rồi có ý trách cô vì đã ám chỉ nó?

Y tá Tiểu Đào vỗ chăn đập giường, nhiệt độ trên người cô lăn lộn mấy lần vẫn không giảm.

Không biết đã qua bao lâu, Giang Đào trở lại phòng khách cầm lấy điện thoại với mái tóc rối bù và vẻ mặt cam chịu.

Giao diện trò chuyện vẫn dừng ở dòng chữ “Video đã kết thúc” của hệ thống, Tào An cũng không gửi bất kỳ tin nhắn giải thích nào để cứu vớt hình tượng của anh.

Giang Đào cảm ơn anh rất nhiều! 

Thầm cảm ơn xong rồi, Giang Đào lập tức tìm đến bạn thân của mình để phàn nàn, cô không đề cập về câu chuyện “không thành thật”, chỉ nói rằng anh lợi dụng ba mình.

Phương Nhụy: “Tớ đã thấy ông trùm Tào rất mưu mô, anh ấy làm nghề công trình nên rất giỏi đào hố cho cậu. Cậu chẳng phải là đối thủ, nhưng ông trùm Tào cũng quá tàn nhẫn, dám lấy ba mình ra để làm công cụ do thám tâm tư của cậu, tớ thậm chí còn hoài nghi bệnh ruột thừa của anh ấy có phải là giả hay không!”

Giang Đào: “Không đến mức đấy, bệnh viện có thể đọc qua bệnh sử, năm ngoái anh ấy đã bị viêm ruột thừa cấp tính, nếu không được giải quyết lần này, nó sẽ dễ dàng tái phát trong tương lai.”

Phương Nhụy: “Cho nên ông trời mới giúp anh ấy theo đuổi cậu, dùng lý do chính đáng nhất để cho cậu thấy cơ ngực và cơ bụng săn chắc của anh ấy cùng bí quyết duy trì vợ chồng…”

Giang Đào ngắt lời cô ấy bằng một tiếng hét!

Sau khi kết thúc gọi video với bạn thân, Giang Đào nhận được tin nhắn từ Tào An: [Ngủ sớm đi, tối mai tôi đến bệnh viện đón cô.]

Giang Đào bây giờ không muốn gặp anh chút nào: [Không cần, chăm sóc vết thương của anh đi.]

Tào An: [Tối mai gặp.]

Giang Đào cắn môi, nhìn tin nhắn một cái, sau khi bị cô nhìn thấu bản chất, người này còn không ra dáng “quý ông lịch lãm hào hoa” gì cả!



Tám giờ tối, sau khi bàn giao xong, Giang Đào đến phòng thay đồ để thay quần áo.

Tối qua đã xảy ra cuộc trò chuyện như vậy, cô không thể cố ý trang điểm và ăn mặc cầu kì được. Cô chỉ mặc chiếc áo hoodie trắng và quần jean như bình thường, mái tóc dài thả xuống, trang điểm nhẹ nhàng.

“Tào An vừa xuất viện đã tới đón cô sao?”

Một đồng nghiệp bước vào thấy cô đứng trước gương liền nhìn thoáng qua đoán được chân tướng, dù sao cả ngày cô cũng mệt mỏi, buổi tối nếu không có tình huống đặc biệt thì ai có tâm trạng trang điểm.

Giang Đào liền đỏ mặt, vội vàng cất son, xách túi đi ra ngoài. 

Sau khi vào thang máy đi xuống từng tầng, khi đến gần tầng 1, Giang Đào lấy một chiếc khẩu trang từ trong túi xách ra, đeo vào để che đi khuôn mặt trang điểm nhẹ.

Quả nhiên Tào An đang ngồi trong đại sảnh, anh vốn đã hung dữ rồi còn cực kỳ thích mặc áo khoác đen.

Giang Đào căng da đầu bước tới.

Tào An nhìn khẩu trang của cô.

Giang Đào rũ mắt giải thích: “Tôi bị cảm lạnh, sợ lây cho anh, mới phẫu thuật xong cần cẩn thận một chút.”

Tào An dường như tiếp nhận lời nói này, nhìn ra chiếc xe Jeep màu đen bên ngoài nói: “Sợ ảnh hưởng vết thương nên chú Vương đưa tôi tới đây.”

Giang Đào có chút trách anh chạy tung tung, vừa đi theo anh ra ngoài vừa nhỏ giọng thì thầm: “Anh không nên làm phiền chú Vương.”

Tào An liếc nhìn cô: “Tối mai tôi tự lái xe đi?”

Giang Đào:……

Chú Vương là tài xế, hai người ngồi ở hàng ghế sau.

“Cách tốt nhất để thoát khỏi sự xấu hổ là tránh để cho im lặng, Tào An đương nhiên không khơi lại chủ đề tối qua.

Vừa lên xe, Giang Đào đã đỡ lưng ghế phụ về phía trước, tán gẫu với chú Vương: “Cháu đã nói là không cần anh ấy tới đón, anh ấy lại làm phiền chú nghỉ ngơi đúng không ạ?”

Tào An dựa lưng vào ghế nhìn cô trở thành chuyên gia xã giao trước mặt chú Vương.

Chú Vương mỉm cười chậm rãi lái xe ra khỏi bãi đậu xe: “Không sao, bình thường tôi rất rảnh. Cầm đồng lương cao như vậy, chỉ mong Tiểu Tào có thể gọi tôi thêm vài lần để tôi yên tâm.”

Ông nội Tào một tuần chỉ ra ngoài vài lần, so với những tài xế toàn thời gian khác, lịch trình của chú Vương rất nhàn nhã khiến nhiều người ghen tị.

Giang Đào im lặng vài giây rồi hỏi: “Vết mổ của anh ấy còn chưa lành, lại đi ra ngoài như thế này, sao chú không khuyên nhủ anh ấy?”

Chú Vương: “Không cần khuyên, lớn như vậy rồi tự biết nặng nhẹ, hơn nữa Tiểu Tào gặp được người con gái tốt, đừng nói là ông nội, tôi cũng ủng hộ cậu ấy.”

Giang Đào:……

Bàn tay đang đặt trên chân trái đột nhiên bị nắm chặt.

Giang Đào cứng đơ cả người.

Chủ nhân của bàn tay đó thấp giọng nói: “Để chú Vương tập trung lái xe, đừng làm chú ấy phân tâm.”

Tim Giang Đào đập nhanh vô cùng đến mức cô không thể phản bác. Cô cứng người dựa vào ghế trong khi cố gắng thoát khỏi tay anh.

Tay phải anh nhẹ nhàng nắm chặt tay cô, khi cô dùng sức, anh mới nâng tay trái đặt lên vết mổ.

Giang Đào vừa nhìn thấy cảnh này lập tức không dám động đậy nữa.

Bàn tay thon dài rộng lớn của người đàn ông hoàn toàn bao phủ lấy tay cô, không có bất kỳ động tác dư thừa nào, chỉ có nhiệt độ cơ thể ấm áp độc nhất vô nhị của anh tiếp xúc dọc theo làn da cô từng chút một.

Giang Đào nghiêng đầu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt đỏ bừng của cô phản chiếu trong kính xe.

Không nên, không nên, cô thậm chí đã nhìn thấy bộ phận bên d/ưới của rất nhiều bệnh nhân nam, chỉ mới chạm tay thì có gì mà rung động?

Con đường ban đêm quang đãng, chiếc xe Jeep màu đen chẳng mấy chốc dừng lại dưới chân tòa nhà số 5.

Ánh đèn xe quen thuộc quét qua cửa sổ ban công, bà ngoại kinh ngạc rời khỏi sô pha nhanh chóng đi ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Tào An đẩy cửa xe ra.

Bà ngoại không thể tin được: “Không phải cháu vừa xuất viện à, sao không ở nhà nghỉ ngơi cho tốt?”

Giang Đào giới thiệu chú Vương với bà ngoại, bỏ qua lời chào hỏi của hai người già trẻ bọn họ, cô tự mình đi thẳng một đường vào phòng ngủ.

Tào An được bà ngoại niềm nở mời vào phòng khách.

Bà ngoại muốn gọi cháu gái ra ngoài để tiếp chuyện với đối tượng xem mắt của mình, nhưng Tào An thuyết phục bà: “Tiểu Đào vừa tan làm, để cô ấy nghỉ ngơi đi ạ. Bà không cần quá khách sáo, nói chuyện xong cháu sẽ đi.”

Bà ngoại nhướng mày: “Cháu đổi thành “Tiểu Đào” từ khi nào vậy?”

Tào An cười cười: “Mới đổi tối nay ạ.”

Người thông minh không cần giải thích nhiều, bà ngoại cũng đã hiểu ra, biết cháu gái vì bị Tào An làm cho xấu hổ mà trốn đi.

“Yêu đương có rất nhiều thời gian, nhưng vẫn phải chú ý đến cơ thể, dưỡng thương thật tốt đi đã.”

“Cháu sợ cô ấy đổi ý nên mới vội vã giải quyết mối quan hệ.”

Giang Đào đang nghe lén trong phòng ngủ, cắn chặt răng, người đàn ông này dám ở trước mặt bà mà nói bất cứ điều gì!

Vài phút sau, chiếc xe Jeep màu đen rời đi.

Bà ngoại đẩy cửa phòng cháu gái mình ra, dựa vào cửa cười với Giang Đào đang ngồi trên ghế làm bộ đọc sách: “Gặp nhiều đối tượng xem mắt như vậy, mãi cùng thành với một người.”

Giang Đào: “Bà đừng nói như vậy, yêu đương mới là bước đầu tiên, trong tương lai chúng cháu có thể chia tay bất cứ lúc nào.”

Bà ngoại: “Được, bà ngoại sẽ tiếp tục để mắt đến những ứng cử viên khác cho cháu. Chờ lúc cháu và Tiểu Tào chia tay, bà sẽ lập tức sắp xếp người thay thế.”

Giang Đào:……

Sau khi bà ngoại tươi cười rời đi, một tin nhắn của Tào An cũng đã gửi đến: [Xin lỗi vì đã nói với bà ngoại chúng ta thành bạn trai bạn gái mà chưa có sự đồng ý của cô.]

Giang Đào không muốn anh quá tự mãn: [Không sao, tôi đã giải thích rõ ràng với bà là tôi vẫn chưa đồng ý với anh.]

Tào An: [Tôi nghĩ vấn đề này không cần thiết phải hỏi.]

Ký ức về việc bị anh nắm tay suốt quãng đường trong xe ùa về rõ ràng ngay lập tức. Giang Đào bối rối lần thứ 2.

Tào An: [Tôi thích xác nhận bằng hành động hơn.]

Tào An: [Muốn sửa miệng sao?]

Giang Đào giả ngu: [Sửa miệng gì cơ?]

Tào An: [Ngủ ngon nhé bạn gái.]