Đối Tượng Là Nữ Lão Sư

Chương 49

Những tia nắng đầu tiên của ngày mới bắt đầu soi rọi xuống dương gian, làm thành một bức màn trong suốt ấm áp bao trùm những sinh linh bé bỏng đang còn run lạnh vì sương khuya, tinh khiết và mỏng manh đến nỗi nếu chạm vào thì sẽ khẽ vỡ tan theo làn gió. Mặt trời vẫn còn ở thời điểm có thể ngắm nhìn thật kĩ, như một quả cầu lửa khổng lồ hồng sắc, tương phản với một mảng lục sắc của hàng thông hùng vĩ nằm dưới khoảng trời Đông, thật chói mắt nhưng cũng thật ưu ái nhân sinh thưởng thức.

Toàn thân vô cùng nhẹ bỗng, cứ như tâm trí vừa mới được hồi sinh, ánh nắng ban mai trở nên đẹp đẽ và tươi sáng hơn bao giờ hết, một làn gió nhẹ thoảng phất qua vùng cổ trắng mát lạnh, như thể là một sự thở phào nhẹ nhõm không tên, có lẽ sau bấy nhiêu lần đánh đổi, bây giờ đã đến lúc an nhiên tận hưởng niềm hạnh phúc mình từng ước ao khao khát. Trương Nhã Thư xoay lưng nhìn người đang còn say ngủ trên chiếc giường trắng tinh, nữ thần này ngày thường chỉ biết trưng ra gương mặt băng lạnh đối phó thiên hạ, thế nhưng ngoài Nhã Thư ra không ai biết trong lúc ngủ nữ thần này lại có bấy nhiêu câu hồn, bấy nhiêu quyến rũ, nếu không nói là có một chút khiêu khích phàm nhân, trong lòng Nhã Thư dâng lên cảm giác vui sướng không ngớt, cũng có một chút biến thái, bản thân không nhịn được ham muốn đùa giỡn nữ thần kia một phen.

Trương Nhã Thư leo lên giường, nhẹ nhàng tiếp cận nữ thần, hai chân câu lấy đùi người kia nhằm phòng bị sự phản đối, áp gương mặt thanh tú của mình vào nơi bầu bĩnh đối diện, từ từ cọ sát.

Vũ Di Đình đang trong cơn mơ màng đột nhiên cảm thấy phía trước ngực có xúc cảm kì lạ, không thể nói là khó chịu, cũng không hẳn là thoải mái, dường như đôi mềm mại của mình đang được ai đó cẩn trọng nâng niu, cũng có lúc như bị đùa giỡn khi dễ. Từng sợi dây thần kinh cảm giác rung lên truyền đến phía giữa hai chân ẩm ướt, Vũ Di Đình có cảm giác xấu hổ, hai bên gò má trong vô thức hồng lên, đột nhiên phía ngực dâng lên cảm giác đau điếng, lúc này mới hoảng hốt tỉnh dậy.

"A!", Vũ Di Đình kêu lên, trợn mắt nhìn tên biến thái đầu đang còn chôn giữa khe hở ngực mình, "Làm gì vậy?"

"Cắn." Trương Nhã Thư động tác dừng lại, không một chút run sợ ngước mặt nhìn lên nữ thần, khóe môi nhếch lên, giọng điệu bỡn cợt.

"Em! Mau buông ra!", Vũ Di Đình ra sức vùng vẫy, tiếc là thân thủ đã sớm bị khóa chốt trong lúc còn đang ngủ, cổ tay bị nắm chặt, hai chân bị kẹp lại cũng không thể cử động.

"Không buông!", Trương Nhã Thư nổi máu cường đạo, cười ha hả áp mặt tiếp vào hai khỏa trắng nõn kia, nhe răng cắn nhẹ một phát.

"A! Nhã Thư! Thật là không biết xấu hổ!", không được rồi, Vũ Di Đình toàn thân tỏa nhiệt, phía giữa hai chân truyền lên cảm giác vô cùng nóng ẩm, biết là bản thân đã sớm bị tên cường đạo này áp đến động tình, nhưng mình thật sự không quen việc vừa mới sáng ra là đã làm những việc xấu hổ như vậy..... "A!!"

Được rồi....Trương Nhã Thư này đúng là chỉ trước mặt nữ thần của mình mới có thể trẻ con như thế, vô liêm sỉ như thế. Thật ngại quá, thỉnh cô giáo Đình của chúng ta nên chịu đựng một chút a~

-----------------------------

"Này, đừng giận nữa mà, xoay lại nhìn em một tí đi...."

"....."

"Di Đình, em biết lỗi rồi mà... Tha lỗi cho em nhé..."

"....."

"Em biết em sai rồi... nhưng mà...dù sao lúc nãy chị khi đỉnh điểm cũng đã cào mấy đường trên lưng em, có lẽ là trầy da rồi, rất đau a~"

"....!!!"

Được rồi, có lẽ Trương Nhã Thư cũng không biết cách dỗ dành người yêu cho lắm. Dù là đang đối diện với bờ lưng người kia nhưng Nhã Thư có thể nhận thấy Vũ Di Đình đang rất giận dữ, càng dỗ ngọt thì càng thêm bốc hỏa. Đang mải suy nghĩ cách làm nữ thần nguôi giận, đột nhiên phía chân truyền đến một trận đau điếng đến không thở được, Trương Nhã Thư thất thần hét lên một tiếng.

"A! Đau quá!...."

Chết tiệt, là chuột rút.

Có lẽ do khi nãy vận động có phần quá khích...

Trương Nhã Thư khom người nhắm mắt ôm lấy chân trái, mồ hôi ướt đẫm trán chảy dài xuống quai hàm rồi lan dần xuống cổ. Tiếng rên nhỏ đều của Nhã Thư âm ỉ truyền đến tai người kia, Vũ Di Đình không nghi ngờ gì liền bật dậy.

"Em sao vậy?", Vũ Di Đình nắm lấy tay Trương Nhã Thư, thấy người kia run rẩy không ngừng, sắc mặt tím tái, nhớ đến năm đó Nhã Thư cũng vì quá đau đớn mà ngất xỉu, tình cảnh này đã sớm đi vào tâm trí của Vũ Di Đình như một cơn ác mộng, trong lòng vô cùng hoảng sợ, "Em đừng sợ, đừng co chân như thế, chuột rút sẽ không hết được đâu, mau duỗi chân ra, tôi giúp em."

Trương Nhã Thư ra sức duỗi chân, Vũ Di Đình trợ giúp xoa bóp bắp thịt và bàn chân Nhã Thư, động tác ôn nhu mềm mại, bàn tay như có ma lực truyền đến làm cơn đau của Nhã Thư sau một lúc giảm đi vài phần.

"Có dầu nóng không?", Vũ Di Đình hỏi, mắt vẫn tập trung nhìn nơi chân Trương Nhã Thư.

"Bàn làm việc, ngăn thứ 3.", Trương Nhã Thư trả lời, trong lòng nhẹ bẫng, khóe môi thoáng nét cười như có như không, tựa như đóa hoa bạch liên tinh khiết e lệ nở rộ vì người yêu, nhìn thấy Vũ Di Đình chật vật vì mình như vậy, thật có chút không nỡ.

Vũ Di Đình đổ một chút dầu nóng lên đôi bàn tay thanh mảnh của mình, xoa lên bắp chân Trương Nhã Thư, cẩn thận tỉ mỉ như đang vuốt ve bảo vật, đôi chân mày nhíu lại, hàng mi thanh tú khẽ rung động trước gió, đuôi mắt còn có chút đỏ ửng. Trương Nhã Thư nghiêng đầu, nhìn ngắm nữ thần trước mặt đến ngây ngốc, không biết cảm giác đau thắt ở chân đã biến mất từ khi nào.

"Em thấy thế nào rồi? Đã đỡ đau chưa?", Vũ Di Đình nhíu mi, lo lắng hỏi, quên mất bản thân khi nãy vừa đang rất giận người này.

Lúc này cảm giác êm ái ở chân dừng hẳn, Trương Nhã Thư tỉnh mộng, ngơ ngác nhìn nữ nhân như hoa trước mắt, miệng không nhịn được ý cười, "Đã hết đau rồi..."

Bị Nhã Thư nhìn chằm chằm, lại còn hé răng cười đến quỷ dị, Vũ Di Đình cảm thấy không được tự nhiên, thoáng chốc nhớ lại chuyện khi nãy, khí tức đột ngột dâng lên, liền sẵng giọng.

"Ai bảo vừa mới sáng đã làm loạn, để bây giờ chuột rút đến như vậy, tốt nhất là nên chừa đi."

Thấy Vũ Di Đình định đứng dậy, Trương Nhã Thư liền nắm lấy cổ tay người kia, Vũ Di Đình đột ngột bị kéo lại, mất đà ngã vào lòng người còn đang ngồi trên giường.

"Chị là đang đau lòng sao?", Trương Nhã Thư trầm giọng hỏi, cố ý phả vào gáy Di Đình một làn hơi mát lạnh, thoáng thấy da thịt người kia sớm tê cứng, khóe miệng âm thầm nhếch lên.

"Tôi không có.", Vũ Di Đình đáp trả, vẫn một bộ lạnh nhạt.

"Nếu không đau lòng, vì sao lại khóc?", Trương Nhã Thư biết Vũ Di Đình xoay người đi cũng là vì muốn giấu đi gương mặt đầy lệ, đến giọng nói dù cố gắng kìm nén thế nào cũng nghe được thanh âm nức nở, không biết từ khi nào nữ thần băng giá này lại dễ rơi nước mắt vì mình đến vậy, Nhã Thư không biết như vậy bản thân nên vui vẻ hay khổ tâm đây.

"....."

"Đừng lo lắng, chỉ là chuột rút bình thường thôi...", nhận thấy đôi vai nhỏ nhắn của người yêu run lên mỗi lúc một nhiều, Trương Nhã Thư không nhịn được đau lòng.

Vũ Di Đình lặng lẽ cúi đầu, tóc dài che một bên gò má, thanh âm nghẹn ngào.

"Nhã Thư, tôi thật sự có lỗi với em. Lần trước là phát sốt, lần này là chuột rút, em khiến tôi lo sợ, giống như những cơn ác mộng trong bốn năm qua, em đang gào thét trong đau đớn, còn tôi chỉ biết vô lực đứng nhìn, lồng ngực bị siết chặt lại, gắng gượng nhấc chân lên nhưng mãi không bước tới được, thật sự bản thân trở nên vô dụng hơn bao giờ hết..."

Nhìn người trong lòng bàn tay siết chặt ga giường, khóc nấc lên từng tiếng, Trương Nhã Thư thương tâm không dứt, nỗi đau này trong lòng Di Đình đến khi nào mới có thể xóa bỏ được đây...

"Đừng tự trách mình nữa, em là cam tâm tình nguyện, Di Đình chị không có lỗi...."

Trương Nhã Thư dứt lời, đặt lên bờ vai trắng nõn trước mắt một nụ hôn ướt át, cánh môi mềm nóng rực vừa chạm đến da thịt mát lạnh lập tức vỡ tan thành dòng nước ấm lan tỏa toàn thân Vũ Di Đình, như một ánh sáng le lói nơi hoang vắng ưu tàn, thắp lên nguồn sống nhỏ nhoi giữa miền đất đơn độc khô cằn, là niềm hy vọng mọi thứ sẽ sớm hồi sinh, như thuở ban đầu hội ngộ....