Đội Trưởng Việt Nam: Siêu Anh Hùng Đầu Tiên

Chương 15: Bị bắt cóc

Con đường đất ở thôn quê trở nên chật chội bởi chiếc xe thiết giáp M113 cùng một số xe chở lính đứng chắn. Trong lúc này, Bảo Trúc đứng đối diện với tên lính đang cầm khẩu M16.

"Nè em gái, em có thấy tên Việt Công nào qua đây không" Tên lính nói trong lúc ánh mắt của hắn tràn đầy dục vọng. Nếu không phải cả tiểu đội của hắn, bao gồm cả thằng sĩ quan chỉ huy đều để ý con nhỏ này, cộng với mấy vùng này Việt Cộng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào thì hắn đã làm chuyện cần làm lâu rồi.

"Dạ, hai người đó chạy đằng kia" Bảo Trúc đưa tay chỉ vào một chỗ đằng xa.

Trong khí đó, ở ngoài kia, đám lính tay chân của thằng kia đang rượt đuổi theo bầy heo. Thằng thì bắt bò, đứa thì tay ôm hai con gà. Với người dân quê, trâu, bò, gà, vịt là cả gia tài. Cướp đi chả khác gì lóc từng miếng thịt trên người họ. Dù vậy, bọn họ chỉ có thể đứng nhìn đám thổ phỉ mang danh quân lính cướp hết không chừa một cái gì

"Nè, cướp xong rồi thì đi kiếm hai thằng kia với cái quyển sách gì đó nữa. Coi chừng Việt Công tới là chết hết giờ. Mẹ nó, tư dưng có thằng Mỹ nào chạy vô hành thằng cha Tỉnh trưởng, rồi chả hành lại mình" Tên chỉ huy bực bội la lớn.

Sau khi hắn cùng đồng bọn đi khỏi, bỏ mặt làng xóm tan hoang. Bảo Trúc mới đi ra phía sau nhà

"Các đồng chí, đám lính đi rồi" Trúc nói

Lúc này, từ trong đống rơm, Minh và Dũng xuất hiện.

"Cám ơn đồng chí" Minh lên tiếng. Thực ra đám lính đó còn chưa đủ cho hai người gãi ngứa nhưng Nhật Minh và Mạnh Dũng tới Bến Tre không phải để đánh nhau.

"Không có gì. Mà tên yêu quái đó nói thật không. Anh hai đã phản bội cách mạng?" Bảo Trúc hỏi. Ánh mắt có chút ưu buồn

..............................

Hôm nay, thời tiết tương đối tốt. Do đó, màu vàng của Dinh tỉnh Trưởng Kiến Hòa* trở nên nổi bật. Xung quanh nó, những hàng cây như những bộ y phục tô điểm thêm nét đẹp cho dinh. Đồng thời, những cánh cửa một xanh da trời như những món trang sức tô điểm cho người phụ nữ.

Trong khi đó, ở bên trong dinh, viên tỉnh trưởng đang cuối đầu không thể thấp hơn khi nói chuyện với Robert. Từ sau bài học của anh em nhà họ Ngô**, phần lớn sĩ quan, viên chức Việt Nam Cộng hòa đều cẩn thận hơn khi nói chuyện với người Mỹ.

"Ngài không cần lo quá, tôi đã lệnh cho đám lính tìm khắp nơi. Tăng cường cảnh giác"

"Nhớ kĩ, khi phát hiện được bọn chúng phải báo ngay cho tôi, không được hành động tùy tiện"

Sau đó, Robert bước vào căn phòng dành cho cố vấn Mỹ ở Bến Tre. Như hắn đã dặn, không ai bước vào nếu không được phép của hắn.

"Tại sao ngươi lại để hắn tới Kiến Hòa" Robert lên tiếng

Lúc này, Thuồng Luồng Tinh xuất hiện từ hư không.

"Bí kiếp tu luyện là thứ tổng hợp tất cả tuyệt kị của Long tộc cùng các giống loài khác. Có nó, việc xây dựng một đội quân siêu nhân của ngươi sẽ tiến thêm một bước dài"

............................

Bên đêm, ở dưới quê vắng lặng hẳn. Người dân thường ngủ sớm để ngay mai còn kịp ra đồng làm việc. Dù hôm nay họ đã mất hết tất cả tài sản, những người nông dân Việt Nam vẫn luôn kiên cường, tin vào một ngài mai tươi sáng. Ngoài ra, trước 9 chín giờ tối, nếu có bất kì ai xuất hiện ngoài đường đều bị bắn chết không cần hỏi. Dù cha mẹ bị bệnh sắp chết cần đi tìm thầy thuốc hay có chuyện gắp tới mức nào thì cũng không được ra ngoài. Cũng vì lẽ đó, Nhật Minh và Mạnh Dũng đều phải ở trong nhà của Bảo Trúc

"Vậy cậu không giết anh hai tôi" Trúc nói khi nhìn vào Dũng.

"Và đồng chí có thể đã làm việc nó theo lệnh của Tổ chức" Nhìn Minh, Bảo Trúc lên tiếng.

"Thực ra, chuyện này tôi cũng không chắc. Vì đồng chí Sơn cũng không hề nói gì về chuyện này. Theo tôi đoán không lầm, có thể không ai biết được câu ta thực sự theo phe nào. Mà cô có thể cho tôi biết về anh hai của mình được không"

"Anh ấy là người tin vào khoa học. Dù biết sự tồn tại của những thứ siêu nhiên, anh ấy tin đó chỉ là những gì mà khoa học chưa khám phá ra được. Anh ấy nghĩ Long tộc chính là nền văn minh tân tiến tồn tại trước loài người. Đồng thời, anh ấy cũng cực kì tức giận khi sức mạnh của khoa học lại bị siêu cường như Hoa Kỳ sử dụng để giết hại người dân vô tội. Anh ấy luôn muốn làm cho Việt Nam trở thành quốc gia mạnh nhất trên Trái Đất"

Sau đó, Bảo Trúc cũng kể cho hai người nghe về cậu chuyện gia đình của họ như một người mẹ kể con nghe. Cha của họ Nguyễn Quý Tấn, một nhà khoa học thiên tài. Trong những năm thế chiến thứ hai, ông được Thất Sơn Phái đưa đi hoạt động ở châu Âu, tham gia tổ chức phù thủy. Chính ông đã tham gia đánh tan tổ chức ma quỷ của Phát xít Đức. Sau chiến tranh, bất chấp lời đề nghị từ các cường quốc, ông đã về đất nước mình, trở thành cán bộ của Việt Minh. Trong cuộc hộ tống tướng Nguyễn Bình*** vào Nam, ông đã gặp tình yêu của cuộc đời mình, Đinh Thị Ánh Hoa. Sau đó, tới đầu năm 1953, ông cùng với người đồng chí Dương Thanh Giang ra đi theo sự sắp xếp của Tổ chức. Trước khi đi, ông vẫn nhớ về người vợ đang mang trong mình đứa con thứ hai cùng đưa con trai vừa mới ba tuổi. Sau đó, cậu con trai đã quen thêm ba người bạn nữa là Dũng, Vân và Hạ. Những tưởng Điện Biên Phủ thẳng lời, Việt Nam được độc lập nhưng Mỹ Diệm phá hoại tổng tuyển cử, lê máy chém khắp miền Nam, giết hai vô số người, trong đó có mẹ của hai đứa trẻ. Dù chịu bao đau thương, hai đứa trẻ vẫn tìm cách trưởng thành. Dù hoàn cảnh thiếu thốn, hai đưa bé vẫn thể hiện phẩm chất của thiên tài. Sau đó, đứa bé trai được chọn đi ngược đường Trường Sơn ra ngoài Bắc để học cao hơn.

"Tình yêu của anh ấy với Tổ quốc này chưa bao giờ là giả. Chỉ là thi thoảng có một chút cực đoan. Có lẽ một thế lực nào đó đang lợi dụng anh ấy" Trúc lên tiếng.

"Lý do mà chúng tôi tới tìm đồng chí là vì tôi biết đồng chí biết tung tích của một quyển sách mà Nguyễn Thành Công đã viết. Không biết chừng chúng ta có thể biết được anh ta là phản động hay trung kiên" Nhật Minh nói một cách chậm rãi.

"Mà nè, không biết chừng chúng ta biết nhau đó. Anh cũng tên Dũng nè" Dũng nói. Mà thật sự đúng là lúc nhỏ cậu có quen một đám nhóc tên Công, Hạ và Vân.

Bất ngờ, bụng của Nhật Minh và Mạnh Dũng cũng kêu lên. Quả thật, cả ngày nay, họ chưa ăn gì. Do đó, Trúc đành nấu cơm cho họ:

"Xin lỗi chỉ có cơm với rau muống. Mong anh đừng chê" Bảo Trúc nói.

Với dân quê, mà thậm chí cả dân thành thị ở Việt Nam thì ăn cơm với thịt là một thứ sa sỉ. Gần như tới ngày Tết, người ta mới là một nồi thịt kho hột vịt để cúng ông bà. Với họ, việc tổ chức một bữa thịt nướng ngoài trời kiểu phương Tây là ngoài sức tưởng tượng.

Khi cầm đũa bỏ vào miệng miếng rau muống luộc, trong lòng Nhật Minh dâng lên một cảm xúc khác lạ như một cơn sóng thần bất chợt xuất hiện nhưng bị một bức tường ngăn lại. Cảm giác này thực sự là Minh cảm thấy cực kì khó chịu.

"Không ngon hả?" Trúc lên tiếng hỏi. Thực sự, không hiểu sao cô lại thấy gã này có chút gì đó giống ông anh đã mất tích của mình.

"Không, ngon mà." Minh lên tiếng

"Nè, làm gì mà ăn dữ vậy cha nội" Dũng lên tiếng.

"Ông ăn ít hơn tôi chắc" Minh nói

"Ăn đi, nói nhiều quá" Tiểu Kim Quy lên tiếng.

"Thực ra, một tuần trước khi sự kiện Mậu Thân diễn ra, anh hai đã tới tìm tôi. Sau đó, anh ấy đã nói cho tôi biết nơi cất giấu quyển sách" Bảo Trúc nói. Ánh mắt có chút hồi tưởng.

Ngừng một hồi, cô lại nói. Ánh mắt cô nhìn thẳng vào hai người.

"Tuy nhiên, tôi muốn cùng với hai đồng chí tới nơi đó"

Sáng sớm hôm sau, dưới bầu trời trong xanh buổi sáng bị khuấy động bởi vô số chiếc máy bay trực thăng và máy bay chiến đấu, cùng những hàng dười như vũ công điệu nghệ, một chiếc xe bò chầm chậm di chuyển. Sau đó, chiếc xe bò di chuyển tới một đòn bốt của đám lính.

Trong khi đó, ở trong đống rơm Dũng và Minh nằm co người lại chầm chậm trút ra từng hơi thở. Phía trong, mọi thứ tối đen như mực, một số tia sáng lọt vào trong cũng không đủ để nhìn rõ năm ngón tay.

"Nè, với thực lực của chúng ta mà phải trốn như vậy hả trời?" Dũng lên tiếng

"Vậy cậu muốn sao? Thổi bay quân đoàn IV của Ngụy (1)? Nói thật, tôi có cảm giác như có kẻ đang chơi chúng ta như con rối vậy. Giống như đi trong bãi mìn, không cẩn thận là mất mạng ngay" Nhật Minh nói

"Thôi nói văng vẻ đi cha nội. Thiệt tình, tôi mà không nghỉ học sớm thì chưa chắc thua cậu đâu à nhà" Dũng nói

Đột nhiên, họ cảm thấy sốc nhẹ. Dù sau thì xe bò cũng không đi nhanh như xe hơi nên cũng không gây cảm giác khó chịu gì

Ở bên ngoài, một tên lính lại gần. Hắn uống nhiều rượu tới mức người ta có thể ngửi thấy cả lít rượu trong từng hơi thở của hắn. Bộ đồ lính của hắn cũng chả còn ngay ngắn. Nếu không phải hắn đang cầm một khẩu M16 và cùng với quân phục, người ta còn nghĩ đây là một kẻ ăn không ngồi rồi hay một tên lưu manh chuyên hành nghề trộm cắp, cướp giật.

"Nè em gái, muốn qua trạm của tụi anh, một là trả tiền, con không thì..... chắc em hiểu rồi chứ?" Hắn nói. Đôi mắt ẩn chứa dục vọng đên tối.

"Nếu con kia có tiền thì cho nó qua đi. Đừng có dính rắc rối không cần thiết" Tên lính còn lại nhắc nhở. Thực ra, hắn cũng chả tốt lành gì nhưng mà thời buổi đánh nhau lung tung như bây giờ, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn. Quan cao chức lớn cũng phải hôn chân Mỹ. Làm lính canh trạm gác như hắn, không phải ra chiến trường, có tiền tiêu mà đám Việt Cộng cũng chả để ý cái bốt bé tí như thế này.

"Dạ em gửi anh" Nói rồi Trúc đưa một số tiền cho tên lính

Sau đó, đám lính ra hiệu, cho phép Bảo Trúc đi qua.

Ở trong đám rơm, Nhật Minh và Mạnh Dũng thở phào nhẹ nhỏm. Đột nhiên, chiếc xe rung rắc dữ dội như thể có người khổng lồ nào đang chơi đùa với nó. Đồng thời, một tiếng kêu thất thanh vang lên.

"Các ngươi mà còn không ra là ta đem con bé này đi thật đó" Thuồng Luồng Tinh lên tiếng.

"Đùa với mình sao? Biến thân" Nhật Minh lên tiếng.

Lúc này, Minh biến thành một chiến binh màu xanh dương được bao bọc bởi màu nâu của những cây cọc nhọn dưới lòng sông to như cây cột nhà. Cùng lúc một âm thanh vang lên

"NGÔ VƯƠNG, SÓNG XÔ BẠCH ĐẰNG GIANG, GIÁNG LÂM."

Lúc này, Thuồng Luồng Tinh vác Bảo Trúc bị ngất xỉu đi.

"Ba Trúc" Nhật Minh la lớn

Cậu định xông tới nhưng lại bị một đám ma binh cùng một con Chóc ba sọ chặn lại. Đồng thời, Thuồng Luồng Tinh cũng biến mất sau một đám sương mù dày đặc.

Một vài con xông lên tấn công Dũng nhưng cậu nhanh chóng né đòn. Đồng thời, cậu còn tung chưởng, đấm bọn chúng bay đi xa.

Trong khi đó, Nhật Minh xông lên đánh sáp lá cà với con Chóc ba sọ và đám Chó vàng ba sọc. Cậu cầm thanh kiếm xông vào chém. Mỗi khi cậu chém, một cây cọc nhọn xuất hiện từ hư không đâm xuyên qua kẻ địch. Giống như một trận bão khủng khiếp nhất, cậu đi tới đâu là kẻ địch ngã gục tới đó. Tiếp theo, cậu lần lượt nhảy lên không trung rồi lao xuống như hàng chục viên đạn đại bác, mang theo một số cọc nhọn khổng lồ, tiêu diệt hoàn toàn quân địch. Cứ như thế, đám Chó vàng ba sọc như đám thú lọt vào bẫy của thợ săn, lần liệt bị tiêu diệt hoàn toàn.

"Đến lúc dùng lai sức mạnh của Nguyễn Ngọc Thăng rồi" Nhật Minh lên tiếng

Từ trên cao, một số trái dừa và mù u kết hợp lại. Sau đó, chúng tách ra thành nhiều phần khác nhau, bao vào người Nhật Minh, tạo thành bộ giáp.

"LÃNH BINH THĂNG. DÙNG MÙ U ĐÁNH GIẶC TÂY. BẢO VỆ QUÊ HƯƠNG XỨ SỞ. GIANG LÂM" Một âm thanh vang lên.

Lúc này, một chiến binh tay phải là một ngọn dừa, tay trái là một chùm mù u xuất hiện. Sau đó, Nhật Minh lao vào đánh sáp lá cà một lần nữa với đám Chó vàng ba sọc còn lại. Mỗi khi cậu chém, một loạt trái dừa cùng mù u lao tới như tên lửa, tân công phủ đầu kẻ địch. Sau cùng, từng cột lửa màu xanh bốc lên cao vút.

Lúc này, con Chóc ba sọ bắt đầu tham chiến khi đồng loại của nó bị tiêu diệt gần hết. Ban đầu, nó lao tới như một chiếc xe tăng hạng nặng. Về phần mình, Nhật Minh nhảy lên một trái dừa. Sau đó, cậu bay ra phía sau con quái. Tức giận, nó lại lao tới tấn công cậu. Tuy nhiên, cậu lại nhảy ra phía sau nó một lần nữa. Tiếp đó, cậu cầm trường đao chém trực tiếp vào con quái vật. Lúc này, những sọc đỏ trên người con quái như những con đỉa bỏ lên người cậu, làm Nhật Minh phải lùi lại. Sau đó, con quái lại định tung chiêu cũ. Cũng may, Nhật Minh tìm cách né đòn. Sau đó cậu chém con Chóc ba sọ một nhát. Đồng từ, hàng loạt trái dừa và mù u bay ra như máy bay chiến đấu. Trước hàng loạt những cú chém như trời giáng, con quái đàng ngã gục.

"Đòn kết liễu" Nhật Minh lên tiếng.

Lúc này, chân của cậu bỗng nhiên sáng rực và được bao quanh bởi một đám mù u cùng trái dừa. Sau đó, con Chóc ba sọ bị bao vây trong một cơn lốc xoáy gồm dừa và mù ù. Lúc này, Đội trưởng Việt Nam lao vào tấn công, nhanh gấp trăm lần một chiếc máy bay. Sau đó, một cột lửa bốc lên

Lúc này, một số người bộ đội xuất hiện:

"Đồng chí Lê Văn Sơn muốn gặp hai đồng chí"

................................

Trong một căn phòng được phủ sơn màu xam, trên một chiếc giường, Bảo Trúc từ từ mở mắt ra. Trước mắt cố có hai người đàn ông. Một người mang dáng vóc cao to của người châu Âu nhưng lại có một số nét của người châu Á. Phía sau anh ta là một gã thanh niên đeo một cặp kính dày cộm.

"Các người là ai?" Trúc lên tiếng.

"Tôi là Robert Jones, Thiếu ta quân đội Mỹ, thành viên của Prometheus, tổ chức nghiên cứu các hiện tượng dị thường của Hoa Kỳ, anh trai cô từng làm việc cho tới cho tới khi cậu ta bị sát hại dã man" Robert nói bằng tiếng Việt

Ngừng một lúc, cậu lại lên tiếng

"Cậu ta đã giúp chúng tôi rất nhiều. Chó vàng ba sọc và Siêu chiến binh là thành tựu của cậu ta. Mà tiên thể, quyển sách do cậu ta viết, cô có biết nó ở đâu không" Robert nói

"Tôi không hiểu ông nói gì?" Trúc nhìn vào Robert rồi trả lời.

"Trong những năm trước và sau cuộc nổi dậy dịp Tết, các sư đoàn của Mỹ và Nam Việt Nam thường bị tấn công nhầm bởi chính không quân và pháo binh của mình. Nguyên nhân được xác định là do có kẻ đã giả dạng tần số của quân đội Mỹ. Đồng thời, có rất nhiều vụ ám sát các quan chức cao cấp được thực hiện ở khu vực đồng bằng sông Cửu Long. Kẻ gây ra chuyện này được phía quân đội đặt tên là tử thần. Đây là kẻ có kiến thức về khoa học, có kĩ năng chiến đâu siêu đẳng, biếu phép thuật, am hiểu các hiện tượng siêu nhiên. Trùng hợp thay, tỉnh Kiến Hòa lại không hề diễn ra những chuyện như vậy. Vậy cô nói xem, kẻ gây ra chuyện đó là ai" Robert nhìn thẳng vào Trúc như sư tử đang nhìn con thỏ nhỏ, lên tiếng.

"Vậy ông nghĩ là tôi" Trúc nói với thái độ bình tĩnh.

"Cô với anh của mình đều là thiên tài. Bị kẹt lại mảnh đất nhỏ bé này không thấy đáng tiếc hay sao?" Robert nói.

"Chết đấu cho tổ quốc mình sao mà tiếc được" Bảo Trúc lên tiếng. Ánh mắt của cô như hai ngọn núi to lớn, xem thường cơn bão dữ.

"Thưa ngài, để tôi làm thử" Thiếu Văn Hoa lên tiếng.

Sau đó, Văn Hoa tiến lại gần cô gái trẻ

"Nghe nói lớp cô có khoản gần chục học sinh. Nếu bọn chúng mất mạng khi còn nhỏ như vậy không phải đáng tiếc lắm sao? Không phải cha mẹ chúng đã nhờ cô bảo vệ chúng à. Đúng vậy, Việt Cộng có thể bảo vệ chúng nhưng cô cũng biết khả năng của chúng tôi rồi mà. Thực ra, không biết chừng giờ này đồng chí của cô đã tìm được quyển sách. Vậy cô nói cho chúng tôi có sao đâu" Văn Hoa lên tiếng. Đồng thời, hắn dán một đạo bùa nhỏ lên người. Một loạt cây ngải xuất hiện, bao quanh người Bảo Trúc

"Mày" Bảo Trúc nhìn trừng trừng vào Văn Hoa. Khuôn mặt lộ vẻ đao đớn khi bị lăng trì.

"Quyển sách đang ở đâu" Văn Hoa lên tiếng

"Nó đang ở gần chợ Giồng Trôm (2) " Bảo Trúc trả lời một cách khó khăn. Sau đó, cô ngất xỉu.

Sau đó, Robert lên tiếng:

"Liên lạc với tên tỉnh trưởng Kiên Hòa, bảo hắn cho đóng cửa và phong tỏa chợ Giồng Trôm một ngày, xóa trí nhớ, cho Ma Binh nhập vào cô ta rồi thả ở vùng kiểm soát của Việt Cộng"

"Thả cô ta đi như vậy quá nguy hiển" Văn Hoa lên tiếng.

"Dù sao ta với anh cô ta cũng từng hợp tác khá vui vẻ. Với lại, cuốn sách mới là thứ quan trọng nhất" Robert lên tiếng

vvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvv

* Nay là bảo tàng tỉnh Bến Tre

** Ý chỉ đảo chính Ngô Đình Diệm.

*** Nguyễn Bình (1906 - 1951) là Trung tướng đầu tiên của Quân đội Nhân dân Việt Nam, lãnh đạo quân dân miền Nam Việt Nam kháng chiến chống Pháp.

(1) Quân đoàn IV là một đơn vị cấp Quân đoàn, được tổ chức hỗn hợp gồm cả Hải - Lục - Không quân, là một trong bốn quân đoàn chủ lực của Quân lực Việt Nam Cộng hòa và là Quân đoàn được thành lập sau cùng. Đây là Quân đoàn có nhiệm vụ kiểm soát địa bàn gồm các tỉnh thuộc khu vực Đồng bằng sông Cửu Long.

(2) Huyện Giồng Trôm là một huyện thuộc Tỉnh Bến Tre, có diện tích tự nhiên 31.142 ha. Thời Ngụy được gọi là quận Giồng Trôm là phân cấp thời VHCH là tỉnh, quận, xã, ấp.